Chương 45: C45: Khó coi

Trên bàn cơm chỉ có bốn người.
Đường Hành hỏi Lý Nguyệt Trì: "Em anh đâu, không ăn cơm cùng sao?"
Lý Nguyệt Trì đáp gọn "Đã ăn."


Đây là một bữa cơm yên ắng lạ thường. Trưởng thôn mở miệng bắt chuyện vài lần, Đường Hành không đáp lại, chỉ lơ đãng "Ừ" vài lần —— sau đó trưởng thôn cũng đành thôi, chỉ có thể nói với Đường Hành "Thầy ăn nhiều vào nhé".


Đường Hành đúng là ăn khá nhiều, nhưng chỉ là bỏ vào miệng nhai chứ không biết mùi vị gì, trong lòng thì lại như sông cuộn biển gầm.


"Vậy tôi về trước nhé thầy Đường," trưởng thôn nói năng cẩn thận, "Nếu có thời gian, thầy có thể gọi cho trưởng khoa Từ một cuộc điện thoại được không? Thầy ấy đang lo lắm."
Đường Hành nói: "Tôi biết rồi."
"Thầy có cần gì thì cứ gọi tôi nhé."


"Được," Đường Hành hít sâu một hơi, "Hôm nay cảm ơn anh."
Trưởng thôn vừa mừng vừa sợ "Đừng khách sáo, đừng khách sáo mà! Mấy món này đều là vợ tôi nấu đó, ha ha."
Đường Hành gật đầu, nói thầm, cảm ơn không phải là vì đồ ăn.


Đường Hành đưa trưởng thôn ra đến cửa nhà rồi chậm chạp lăn bánh xe lăn đi vào, Lý Nguyệt Trì đang dọn bàn. Đường Hành yên lặng nhìn một lúc, sau đó rũ đầu, nhỏ giọng nói: "Em còn ăn chưa no."
Lý Nguyệt Trì ngước mắt: "Vậy em ăn tiếp đi."
"Ngán quá."
"Có cháo đây."


available on google playdownload on app store


"Em muốn ăn trái sung."
"......"
"Được không anh?" Đường Hành lăn xe tới bên cạnh Lý Nguyệt Trì, "Học trưởng, sung nhà anh trồng rất ngọt."
"Chậc! Vậy con mau đi hái cho lãnh đạo đi!" mẹ Lý Nguyệt Trì nghe vậy vội vàng đi tới vỗ lưng anh, "Đi mau đi con."


Lý Nguyệt Trì buông giẻ xuống nhìn Đường Hành chằm chằm, Đường Hành cũng nhìn thẳng vào anh "Làm phiền anh rồi học trưởng. Sung bán bao nhiêu một ký? Em muốn mua một ít."
"Không được!" vừa nghe thấy vậy, mẹ Lý Nguyệt Trì lại giục, "Lãnh đạo muốn ăn thì cứ tự nhiên mà ăn. Nguyệt Trì, con mau đi hái đi!"


Lý Nguyệt Trì thấp giọng nói: "Đã biết." Ngay sau đó liếc Đường Hành một cái, ánh mắt mang theo chút cảnh cáo.
Đường Hành chỉ làm như không thấy, cười cười với anh.


Lý Nguyệt Trì mặc thêm áo khoác rồi ra cửa, Đường Hành rướn cổ nhìn theo, cho tới khi bóng lưng anh biến mất ở khúc rẽ bên bờ ruộng. Cậu quay đầu lại, thấy mẹ anh đang cầm chiếc giẻ lau, khom người chà chà mặt bàn. Bàn nhà anh là loại bàn nhựa gấp rất phổ thông, có lẽ vì đã dùng quá lâu rồi nên có chà lau cỡ nào cũng thì mặt bàn cũng như bị dính một lớp váng dầu trơn bóng trên đó.


"Bác ơi, việc kinh doanh của Lý Nguyệt Trì như thế nào?" Đường Hành tiến lại gần, cười nói, "Con đã ăn thử khô bò ở tiệm, khá ngon."


"Cũng được, nhưng mà cả nhà chỉ đều trông cậy vào có mình nó......" bà lắc đầu, thở dài, "Tôi nói nó là ráng để dành tiền rồi mua một cái nhà nhỏ ở trên huyện đi, nhưng nó không nghe."
"Có khả năng để dành tiền sao bác?"


"Không có khả năng thì cũng phải ráng mà để dành chứ, ai đời muốn cưới vợ mà lại không có nhà được?"
"Vâng, nhưng anh ấy không cần vội đâu."


"Sao mà lại không vội được chứ lãnh đạo," bà buông giẻ lau, nghiêm túc nói, "Cậu cứ nhìn hoàn cảnh nhà tôi đi, có hai đứa con trai, thằng hai coi như là thôi rồi đó, còn thằng lớn thì lại có quá khứ chả vẻ vang gì, đúng là nghiệp mà...... Lãnh đạo à, con tôi tôi biết, nó suy nghĩ cứng nhắc vậy đó. Cậu, cậu đừng chấp nó nhé?"


Đường Hành im lặng vài giây rồi nhẹ giọng nói: "Con không trách anh ấy, bác yên tâm."
"Lãnh đạo thật tốt......"
"Con muốn hỏi một chuyện," Đường Hành dừng một chút, nhìn cầu thang nhỏ xíu của nhà họ, "Em trai anh ấy có phải đã từng làm người khác bị thương đúng không bác?"


Ban đầu bà không nói lời nào, một lúc thật lâu trôi qua, bỗng thở dài "Đúng là tạo nghiệp mà, vì thằng hai nhà chúng tôi tạo nghiệt nên Bồ Tát kêu thằng cả tới trả!"
"Là cô giáo viên đó đúng không?"
"Chúng tôi rất có lỗi với cô bé ấy, thật sự rất xin lỗi cô ấy."
"Triệu Tuyết Lan?"


"Một cô gái tử tế lại thành kẻ tàn tật, cũng không đòi chúng tôi bồi thường —— mà có đòi thì chúng tôi cũng không biết đào đâu ra tiền để bồi thường nữa! Lãnh đạo, cậu nói xem có khi nào Bồ Tát hạ báo ứng lên người Lý Nguyệt Trì không?"


"...... Năm đó cô giáo Triệu bị đẩy xuống núi như thế nào?"


"Cô ấy tới khuyên nhà chúng tôi! Để chúng tôi cho Nguyệt Trì được đi học tiếp! Chúng tôi đâu ngờ lại ra cớ sự như vậy, trước đây thằng hai chưa bao giờ làm hại ai, vậy mà ngày hôm đó......" Bà nói tới đây thì khóe mắt chảy xuống hai hàng nước mắt, lại vội vàng vén tạp dề lên lau.


Đúng lúc này, trên lầu bỗng nhiên có tiếng kêu, phát âm không rõ làm Đường Hành không hiểu được. Mẹ Lý Nguyệt Trì xua xua tay, cười gượng "Đừng sợ nhé lãnh đạo, lúc nào rảnh là nó hay kêu la như vậy thôi, nó uống thuốc rồi, không làm ai bị thương đâu......" Còn chưa nói dứt câu, người trên lầu lại gào thét to hơn, dù cậu ta phát âm không rõ nhưng giọng vô cùng lớn.


Có lẽ là ngại Đường Hành sẽ bị dọa sợ, mẹ Lý Nguyệt Trì vội vàng đi lên lầu, chẳng mấy chốc đã không còn tiếng động nào từ trên đó. Đường Hành ngồi một mình trong phòng khách tối tăm, qua cánh cửa sổ đang hé, cậu nhìn về những ngọn núi xanh biếc cao ngất ở nơi xa.


Núi non ở vùng này trùng điệp cao vời vợi, cả thế giới như một vùng đất nhỏ bị núi ngàn bao phủ, người muốn vào cũng không thể mà kẻ muốn ra cũng bất lực.


Khi Lý Nguyệt Trì trở về, trên lầu đã hoàn toàn yên tĩnh, Đường Hành đoán họ đã ngủ. Sau giờ 12 giờ trưa, nông quê tĩnh lặng như giếng nước đầu làng.
"Ăn đi." Lý Nguyệt Trì đặt cái sọt xuống bên chân Đường Hành, bên trong chất đầy những trái sung lớn bé.


Đường Hành ngẩng đầu, hai người nhìn nhau, trên chiếc áo khoác của Lý Nguyệt Trì dính vài vết bụi xám.
"Em biết chuyện rồi." Đường Hành nói.
"Biết chuyện gì?"
"Chuyện cô giáo Triệu."
Ánh mắt Lý Nguyệt Trì lập tức lạnh đi.


"Trước đây em...... Trước đây em không biết chuyện này, không hiểu vì sao anh lại tốt với cô ấy như vậy. Vì để chữa bệnh cho cô ấy mà anh chấp nhận đi vay nặng lãi, anh chăm bệnh cho cô ấy, anh còn...... Chắc là anh không biết, em chưa nói với anh đúng không?" Đường Hành nói càng lúc càng nhanh, suy nghĩ trở nên lộn xộn "Lúc cô ấy còn nằm viện, khi đó chúng ta còn chưa đến với nhau, có một buổi tối em tới bệnh viện gặp cô ấy, là bệnh viện trung ương, em thấy cô ấy dựa vào người anh, có thể anh không còn ấn tượng gì nhưng em vẫn luôn nhớ rõ, hình ảnh ấy em không làm sao quên được —— khi đó em nghĩ rằng hai người thật sự yêu nhau."


Lý Nguyệt Trì không cảm xúc đáp: "Không có."
"Anh chưa từng nói gì với em," Đường Hành vô vọng cúi đầu, "Nếu anh nói cho em biết, em sẽ tin anh mà."


"Tôi phải nói với em như thế nào đây?" Lý Nguyệt Trì nhếch khóe miệng, như đang tức giận tới mức phải bật cười, "Nói cho em biết ba tôi đi làm mỏ nên bị bệnh bụi phổi, nói cho em biết em trai tôi là một đứa đần độn, và nó còn đẩy giáo viên tình nguyện té xuống núi vì lúc ấy tôi đang lo làm bài tập không chú ý trông coi nó —— theo em những việc đó tôi nên mở lời với em như thế nào đây?"


Đường Hành vươn tay nắm lấy tay anh, run giọng nói: "Em hiểu mà."
Lý Nguyệt Trì nói: "Tôi không muốn nghe."


6 năm trước anh đã từng nói, trả giá. Đời anh là một hệ phương trình, có được cái gì thì sẽ phải trả một cái giá tương đương. Giống như một câu đố, nhưng phải mất 6 năm mới tìm ra lời giải. Thì ra cái giá để anh học lên cấp 3 là sự tàn tật của cô Triệu, và cái giá anh phải trả để được vào đại học là ba anh bị bệnh bụi phổi, Đường Hành nghĩ, lời giải thích này đến quá muộn, thật sự quá muộn màng.


Lý Nguyệt Trì tránh khỏi tay Đường Hành, vẻ mặt lạnh băng, nhưng giọng lại rất bình tĩnh: "Cứ vậy thôi, Đường Hành."
"Cái gì cứ vậy thôi ?"
"Đời tôi."
"......"


"Tôi luôn cho rằng chỉ cần tôi không đi tìm em là có thể, nói sao nhỉ," anh cười nhạt một tiếng như đang tự mỉa mai chính mình, "Là có thể để lại cho em một ấn tượng không quá thảm hại."
"Không —— không có thảm hại."


"Đúng, cho dù không thảm hại," Lý Nguyệt Trì nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói, "Nhưng lại rất khó coi."


Đường Hành chẳng còn mảy may quan tâm gì đến vết thương ở chân mình, cậu run rẩy đứng lên, muốn dùng sức ôm lấy Lý Nguyệt Trì. Những xúc cảm của 6 năm trước vẫn còn đong đầy trước mắt cậu. Cậu đã từng vì hình ảnh họ tựa vào vai nhau mà thao thức, trong những đêm tối muộn, không biết đã bao nhiêu lần, cậu hao hết tâm tư suy đoán quan hệ giữa Lý Nguyệt Trì và Triệu Tuyết Lan. Đó như là một câu đố vĩnh viễn không có lời giải, ngay cả khi Triệu Tuyết Lan đã qua đời, ngay cả khi cậu và Lý Nguyệt Trì đã yêu nhau.


Đường Hành nhào vào người Lý Nguyệt Trì, run rẩy ôm lấy anh. Cậu không hiểu vì sao mình phải xin lỗi, có lẽ chuyện này chẳng liên quan gì lời xin lỗi, không có ai cần phải nói lời xin lỗi cả, nhưng cậu lại rất muốn nói "Em xin lỗi", cậu phải nói, không cần biết nó đại diện điều gì, cậu muốn nói lời xin lỗi với cuộc đời anh — một cuộc đời không thảm hại, nhưng khó coi.


"Tôi không muốn em nói lời khách sáo," Lý Nguyệt Trì xoa xoa lưng Đường Hành, động tác rất nhẹ như có chút quyến luyến "Cho tôi chút thể diện, em quên tôi đi, được không?"
------ HẾT -----






Truyện liên quan