Chương 49: C49: Anh không xứng
Khi Đường Hành thấy ba chữ "Trưởng khoa Từ" trên màn hình cậu có cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua. Cậu ngạc nhiên chừng hai giây mới nhớ được những chuyện mình đã làm —— đập vỡ cửa kiếng khách sạn, bắt quả tang Tôn Kế Hào và giám đốc Tề gian díu trên giường, sau đó hơn nửa đêm chạy tới thôn Bán Khê, để lại một cục diện hỗn độn......
Cậu không muốn nhận cuộc gọi này.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, Lý Nguyệt Trì dường như đọc được suy nghĩ của cậu, bấm nút xanh lá chấp nhận.
Đường Hành khó khăn cầm lấy di động: "Alo?"
"Alo, tiểu Đường à," trưởng khoa Từ nói bằng giọng khàn đặc, "Cậu vẫn khỏe chứ?"
Đường Hành nói: "Vẫn khỏe."
"Sao cứ tắt máy hoài vậy? Ôi trời, đúng là hù ch.ết người ta mà."
"Hết pin."
"Thôi, cậu không sao thì tốt, tôi lo muốn ch.ết."
Đường Hành nghĩ thầm ông thì lo cái khỉ gì, chắc chắn đêm qua có liên hệ với trưởng thôn —— nếu không thì lúc này đã không gọi vào máy của Lý Nguyệt Trì.
"Trưởng khoa Từ," Đường Hành cau mày, "Thầy gọi có việc gì sao?"
"Sao cậu lại nói vậy tiểu Đường," trưởng khoa Từ cười khổ, "Không phải chúng ta tới đây để công tác sao?"
"Bây giờ thì còn gì để công tác?"
"Chuyện thành như vậy rồi thì cũng phải có người đứng ra giải thích chứ, Phòng liên lạc rồi Phòng xóa đói giảm nghèo, đủ thứ rắc rối...."
"Vậy làm phiền thầy."
"Là sao," giọng điệu đối phương như hạ thấp xuống, "Cậu gây chuyện rồi mặc kệ như thế à?"
"Không phải thầy nên mừng khi tôi mặc kệ như thế sao?"
"Cậu đang nói gì vậy tiểu Đường!"
"Tôi có chuyện quan trọng hơn rồi."
"Tôi đúng là xui tận mạng," trưởng khoa Từ giả mù sa mưa thở dài, "Chẳng có chuyện nào là dễ xử lý cả."
Đường Hành lười nói thêm lời vô nghĩa với hắn, nói: "Rảnh thì tôi sẽ liên hệ sau."
"Khoan cúp máy đã!"
"Sao nữa?"
"Tôi nghe nói anh chàng kia là bạn học của cậu, đó là người đâm thầy Đường năm xưa —— đúng không?"
"Đúng."
"Mai tôi tới đó một chuyến," trưởng khoa Từ nói, "Trong điện thoại nói không tiện, gặp mặt rồi nói."
Đường Hành mới vừa nói chuyện điện thoại với trưởng khoa Từ thì Lý Nguyệt Trì đã bưng chậu nước đi ra ngoài như có ý muốn lảng tránh, lúc này anh vẫn chưa quay lại, Đường Hành cầm điện thoại anh trong tay —— Đường Hành không khỏi đánh giá chiếc điện thoại di động của anh. Lúc bọn họ chia xa, mặc dù điện thoại thông minh đã xuất hiện trên thị trường nhưng vẫn chưa quá phổ biến, chức năng cũng kém xa so với các đời điện thoại bây giờ. Xa nhau 6 năm, Đường Hành nhận ra mình biết rất ít về Lý Nguyệt Trì, ít đến đáng thương, chẳng hạn như anh dùng điện thoại hiệu gì? 6 năm trước anh dùng một cái điện thoại hiệu linh tinh nào đó, nặng như cục gạch vậy, mà bây giờ —— à, bây giờ thì anh dùng Xiaomi.
Giao diện hình nền là màu xanh đậm, có vẻ như là hình mặc định của điện thoại, các ứng dụng cũng rất ít và đơn giản, WeChat, Taobao, Alipay, Ngân hàng Trung Quốc...... mà khoan, Douyu (*)?
Đường Hành cảm thấy cái tên này quen quen, ngạc nhiên một lúc rồi chợt nhớ ra đây là một ứng dụng livestream. Học kỳ 1 có vài sinh viên đã làm bài tập nhóm dựa trên nội dung của một streamer trên Douyin... Lý Nguyệt Trì vậy mà lại xem livestream? Mà livestream gì mới được? Đường Hành nhớ lại chủ đề của bài tập nhóm kia, trong đầu đột nhiên hiện lên ba chữ to đùng: Nữ streamer.
Là kiểu như hoa như ngọc, hát hay múa đẹp, mông to eo nhỏ, nữ streamer.
Đường Hành nhíu mày, đang muốn bấm vào xem thì trên màn hình chợt hiện lên thông báo:
Fliggy (*): Chuyến bay "Quý Dương – Trung Quốc Macao" mà quý khách đang theo dõi có cập nhật mới!
(*) Fliggy: là một công ty thành viên của tập đoàn thương mại điện tử Alibaba, chuyên về mảng bán các dịch vụ du lịch, dưới hình thức là 1 website thương mại điện tử phục vụ các khách hàng chính là các airlines và đại lý.
Cửa đẩy ra, Lý Nguyệt Trì đi vào: "Gọi điện xong rồi?"
Đường Hành giơ điện thoại anh lên, tự biết vẻ mặt mình lúc này không được tốt lắm: "Anh tr.a vé máy bay Quý Dương tới Macao làm gì?"
Lý Nguyệt Trì bình tĩnh hỏi lại: "Em xem điện thoại anh?"
"Nó tự hiện lên thông báo."
"......"
"Anh đang, đang tr.a khi nào em đi à?"
"......"
"Anh muốn em đi?"
"Đường Hành," Lý Nguyệt Trì nhíu mày, "Để anh mang cơm lên cho em ăn."
"Lý Nguyệt Trì!"
Lý Nguyệt Trì đã xoay người sang chỗ khác nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Đường Hành biết mình phản ứng hơi thái quá —— có lẽ trong hai ngày khi mới tới đây Lý Nguyệt Trì thật sự mong cậu rời đi sớm, hoặc khi Lý Nguyệt Trì hy vọng cậu sớm rời đi nhưng trong lòng anh cũng không chịu nổi, vô cùng khổ sở. Những điều này cậu đều hiểu rõ nhưng cậu không khống chế được bản thân, cậu không biết đây có phải là dấu hiệu BPD tái phát hay không, chỉ cần nghĩ đến cảnh "Rời khỏi Lý Nguyệt Trì", nghĩ đến việc Lý Nguyệt Trì muốn đẩy cậu ra xa, ngay cả khi đó chỉ là là một ý định mới nhen nhóm —— sự tỉnh táo của cậu như một chiếc chén sứ mỏng manh, có tiếng vang lên giòn giã, nó vỡ vụn.
Đường Hành cố sức ép bản thân bình tĩnh nhất có thể, gọi "Lý Nguyệt Trì."
Lý Nguyệt Trì vẫn quay lưng về phía cậu, thấp giọng nói: "Em không muốn đi?"
"Em không đi."
"Mai không đi, tuần này không đi, nhưng còn sau này thì sao đây?" Lý Nguyệt Trì dừng một chút, "Em không thể ở lại một nơi như thế này được."
"Anh ở đâu em ở đó."
"Đường Hành," Lý Nguyệt Trì xoay người lại, vẻ bình tĩnh bất đắc dĩ hiện lên gương mặt anh, "Nơi em đến anh không đi được, mà nơi anh sống em cũng không nên ở lại."
Lời anh nói như lửa nóng, cháy phừng phực trong đầu Đường Hành, lửa nóng đến mức làm cậu bật khóc ngay lập tức. Đường Hành không thể hiểu tại sao bản thân lại như vậy, càng không muốn hiểu vì sao Lý Nguyệt Trì lại nghĩ như thế, nhưng điều tồi tệ nhất là cậu vẫn hiểu được ý của Lý Nguyệt Trì.
Theo một ý nghĩa nào đó, hai người họ vốn là hai cuộc đời khác biệt.
"Lại nữa rồi," Lý Nguyệt Trì đi đến trước mặt Đường Hành, vươn tay lau sạch nước mắt cậu, nhưng lệ cũ đã lau thì lệ mới lại chảy ra, "Em như vậy anh thật sự hết cách."
Giọng Đường Hành run run nói: "Anh đừng đuổi em đi."
"Được, anh không đuổi."
"Cũng không được có suy nghĩ đó."
"Ừ," anh như đang dỗ dành, "Không nghĩ."
"Lý Nguyệt Trì!" Đường Hành đột nhiên nắm lấy cổ áo anh, hấp tấp nói, "Em nói thật."
"Anh cũng nói thật," Lý Nguyệt Trì nhìn vào mắt Đường Hành, giây lát sau, anh cầm lấy điện thoại, mở ứng dụng, vào lịch sử đặt vé, "Anh không tr.a khi nào em về, hiện lên thông báo là vì ——"
Anh đưa điện thoại cho Đường Hành xem, trên màn hình là thông tin vé máy bay từ cuối tháng 9 năm ngoái, chuyến bay Quý Dương – Macao, thanh toán thất bại.
"Bởi vì trước đó anh suýt nữa đã mua vé máy bay cho nên mới có thông báo này."
Đường Hành ngơ ngác nói: "Đi Macao? Vậy —— vậy sao không đi nữa?!"
"Chỉ là một phút bốc đồng," Lý Nguyệt Trì rũ mắt cười cười, "Với lại anh có tiền án, làm thị thực phức tạp lắm."
Ngọn lửa trong lòng được dập tắt tức thì, để lại một đống tro tàn lạnh căm trên đất.
Đường Hành đăm chiêu một lúc nói "Sau này anh sẽ sống ở đây luôn đúng không?"
Lý Nguyệt Trì nói: "Đúng vậy."
Thực tế thì cậu không có suy nghĩ ở lại nơi thôn quê hay huyện thành nhỏ bé xa xôi này. Hình như đến tận giờ phút này Đường Hành mới nhận ra người trước mặt mình không còn là Lý Nguyệt Trì với tương lại xán lạn như trước kia nữa —— không phải là sinh viên ưu tú hàng đầu của Hán đại, cũng không phải là chàng trai đã từng hứa sẽ đến Bắc Kinh tìm việc sau khi tốt nghiệp.
Anh từng vào tù, lại có thêm một người mẹ già và em trai đầu óc không bình thường, anh chẳng thể đi đâu được.
Tim Đường Hành loạn nhịp một lúc, sau đó cậu dùng sức ôm Lý Nguyệt Trì, áp mặt lên đôi vai gầy của anh.
Đường Hành nói: "Em ở lại."
Lý Nguyệt Trì than nhẹ: "Không đáng."
"Vậy chứ cái gì mới đáng? Lấy hộ khẩu Macao? Kiếm tiền? Làm giáo sư?"
"Những điều em nói đều rất tốt, đều xứng với em."
"—— vậy còn anh?"
Lý Nguyệt Trì bình tĩnh đáp: "Anh không xứng."
---------- HẾT ---------