Chương 63
Cuối tuần, công việc ở viện Hải dương học đã sắp xếp ổn thỏa, cô thảnh thơi cầm vé bước vào rạp chiếu phim. Khách đến đây xem phim đa phần là đi với người yêu, không thì bạn bè, gia đình, chỉ có cô là một mình lặng lẽ đi mua nước ngọt và bỏng ngô. Trong lúc chờ đợi, cô lơ đãng liếc nhìn xung quanh, chợt nhận thấy cô gái phía trước trông hơi quen. Nhìn kĩ một chút, hóa ra là Hải Châu, cô bé đang tay trong tay với một cậu thanh niên, có lẽ là bạn trai. Nghe nói Hải Châu đang học điện ảnh, có lẽ sẽ là một minh tinh tương lai.
Hai người cũng không quen biết gì nhiều, cô cảm thấy không cần phải chào hỏi, mua đồ xong liền quay người bước vào trong. Bỗng phía sau có người gọi tên cô:
-Chị Mai Ngọc!
Cô dừng chân, nhưng không quay đầu lại. Hải Châu thì thầm gì đó với bạn trai rồi chạy lại kéo tay cô:
-Ồ đúng là chị rồi! Lâu rồi không gặp, chị có muốn đi uống chút gì đó với em không?
Cô đang định từ chối thì Hải Châu đã nhiệt tình nắm lấy tay cô, kéo cô sang quán cà phê đối diện.
Trà sữa nhanh chóng được đem lên. Hải Châu mở lời trước:
-Thật trùng hợp, chị cũng đến đây nghỉ hè ạ?
-Không, tôi làm việc ở đây.
Hải Châu khẽ gật đầu, “À” một tiếng.
Cô nhìn Hải Châu, cô bé ngày càng xinh xắn và có phần già dặn hơn trước. Hình như cô bé muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng, cô đành nói:
-Có chuyện gì thì cô nói nhanh đi! -Rồi cô liếc nhìn đồng hồ trên tường- Sắp chiếu phim rồi!
-Thực ra thì…chị gặp anh Ninh chưa? Chị còn giữ chiếc dây chuyền đó không?
Tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn, mất mấy giây cô mới hiểu ra đối phương đang nói gì.
-Hải Ninh ư? Chẳng phải cậu ấy đang ở Nhật sao?
Hải Châu cũng ngạc nhiên hỏi lại:
-Vậy là anh ấy chưa tìm chị! Mà chị không biết là anh ấy đã về nước sao?
Ngọc cảm thấy hoang mang, cầm cốc trà lên uống một hớp. Nhưng rồi cô nhanh chóng trở lại bình tĩnh, hỏi:
-Cậu ta về nước rồi à? Lại còn muốn tìm tôi ư?
-Anh ấy vừa mới về mấy hôm trước. Rồi anh ấy đến tìm em, anh Ninh biết lúc trước em đã nhặt lại sợi dây chuyền nên muốn em trả lại cho anh ấy. Em đã nói thật cho anh ấy biết, rằng em đã đưa cho chị.
-Sau đó thì sao?
-Sau đó anh ấy không nói chuyện này nữa, mà chỉ hỏi thăm em vài câu rồi đi.
Ngọc lại thấy hô hấp khó khăn, cô hít sâu một hơi rồi hỏi:
-Cậu ấy đi đâu, giờ cậu ấy ở đâu cô có biết không?
-Em, em không biết! Em nghĩ là hai người đã gặp nhau rồi! Đã lâu như vậy, em cũng cứ nghĩ rằng hai người đã làm hòa, vì em biết anh ấy rất yêu chị. Hôm nay gặp chị, em tưởng là còn có thể nói lời chúc phúc!
Đầu óc cô lại được một phen rối loạn. Cô không biết mình đã nói những gì, đã rời khỏi đó thế nào. Lang thang trên phố một hồi, tâm hồn cô trống rỗng. Hải Ninh về rồi sao, nhưng cậu ấy không hề đến tìm cô.
Không, có lẽ cậu ấy không biết cô ở đây, biết đâu cậu ấy lại đang tìm cô không chừng! Nhưng rồi cô nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó. Số điện thoại của cô không hề thay đổi, mà nếu Hải Ninh thực sự muốn tìm cô, cậu ấy sẽ có trăm ngàn cách, mà cách nhanh nhất là hỏi Xuân Trúc. Đúng rồi, Xuân Trúc! Cô liền lấy điện thoại ra gọi cho cô ấy, bên kia nhanh chóng bắt máy.
-Xuân Trúc, Hải Ninh về nước rồi cậu có biết không?
Nghe tin này, Xuân Trúc cũng ngạc nhiên không kém gì cô.
-Không thể nào!- Rồi cô bỗng dưng ngập ngừng một chút như suy nghĩ - Cậu ấy …về nước thật ư?
-Là thật, hình như vừa về mấy ngày trước, người quen của tớ còn nói chuyện với cậu ấy. Có lẽ cậu ấy còn ở lại, không đi vội.
-Chuyện này thật khó tin mà! Tớ chỉ nghe bác gái nói cậu ấy đi công tác, thật không ngờ lại là…
Về đến phòng, cô mới nhớ ra là đã bỏ lỡ bộ phim. Mà lúc này thì cô nào có tâm trạng để quan tâm anh đào nở sớm hay muộn! Cô chỉ biết mùa đông của cô còn dài, chỉ sợ là anh đào sẽ chẳng bao giờ nở…
Cô đặt vé cho chuyến bay sớm nhất rồi nhanh chóng sắp xếp quần áo, vài đồ dùng cần thiết. Cô sẽ trở về thành phố của mình trong thời gian sớm nhất có thể. Hải Châu gặp Hải Ninh ở Sài Gòn, nếu cô đoán không lầm, nhất định Hải Ninh đã về lại thành phố rồi.