Chương 70
Cô chỉ mong giây phút này kéo dài thêm chút nữa, mà nếu đây là mơ thì cô cũng chẳng mong mình tỉnh lại. Thế nhưng Hải Ninh lại không có cùng suy nghĩ với cô. Hai người dừng lại trước một quán nước nhỏ, ở lối ra vào có trồng một hàng trúc xanh mướt. Cô có chút băn khoăn:
-Tên là “Thanh Mai” mà chả có cây mai nào, sao không gọi là “Trúc Mã” luôn đi?
-Tôi cũng chả thấy trên người cậu có bông mai hay viên ngọc nào cả!
-…
Cô cứng họng, ngượng quá đành kéo tay áo anh:
-Vào đây đi! Nghe nói café ở đây ngon lắm!
Thấy ánh mắt anh nhìn mình có chút kì quái nhưng cô cũng không buồn để tâm, một mực lôi lôi kéo kéo anh vào trong.
Đến lúc cầm menu trên tay, cô mới có chút phản ứng, giơ menu lên che mặt mình lại. Mất mặt, thật quá mất mặt! Đây là quán trà, là quán trà đấy!
Hải Ninh liếc cô rồi lại nhìn người phục vụ đang kiên nhẫn đứng đợi bên cạnh, đành lên tiếng:
-Sao thế, ở đây không có loại café cậu thích ư?
Người phục vụ có vẻ khó xử, nhỏ giọng nói:
-Xin lỗi quý khách, quán chúng tôi chỉ phục vụ trà. Ở đây có các loại ngon nhất, trà xanh Thái Nguyên, trà Nõn Tôm, trà Đinh Ngọc, trà Móc Câu, trà shan tuyết cổ thụ Tây Bắc, trà ướp hoa lài, trà hoa sen, trà hoa cúc…
Cô nghe mà mù mịt đầu óc, Hải Ninh cũng không làm khó cô nữa, gọi một bình trà hoa sen.
Ngọc bình tĩnh lại một chút, đưa mắt ngắm nhìn không gian nơi đây. Đèn lồng cùng với đèn điện, vừa mang lại đủ ánh sáng vừa đem đến sự ấm áp và nét cổ điển. Khách đến đây không đông lắm, có vài cụ già vừa uống trà vừa đánh cờ, những người trẻ đến đây tìm không gian yên tĩnh để đọc sách, vài người khách ăn mặc sang trọng chắc là đang bàn chuyện làm ăn.
Cô bỗng thấy mũi hơi ngứa, sau đó liền hắt hơi một cái. Đang day day mũi thì thấy người đối diện vừa cởi áo khoác đưa cho cô. Cô có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng không cầm lấy, chỉ nói:
-Không cần đâu, tôi không thấy lạnh!
Bàn tay đó vẫn hướng về phía cô, nghe giọng nói thì chẳng có vẻ gì là quan tâm cô có lạnh hay không.
-Bộ dạng cậu lúc này trông chả ra làm sao!
“Mình làm sao?”
Ngọc cúi đầu nhìn người mình, lúc nãy vì cô nghiêng ô che cho Hải Ninh nên mé người bên trái của cô ướt sũng, lớp vải ướt dính vào người thật là khó coi. Cô dè dặt cầm lấy chiếc áo khoác lên người, đầu cũng không ngẫng lên.
-Cảm ơn cậu!
Tuyệt vời lắm! Hai lần gặp mặt, lần nào Hải Ninh cũng chứng kiến bộ dạng thảm hại của cô! Tại sao, tại sao cô luôn mất mặt trước anh, còn anh thì cứ ung dung tự tại, giống như tiên nhân không nhiễm chút bụi trần như vậy cơ chứ? Không! Anh không phải tiên nhân, anh cũng là một phàm nhân chính hiệu, anh có bạn gái rồi!
Cô cũng không ngăn được mà tò mò hỏi:
-Cô gái lúc nãy là bạn gái cậu à?
Hải Ninh nhìn cô bằng ánh mắt dò xét như muốn nhìn thấu trái tim đang run rẩy của cô, dường như cô đang khao khát anh phủ nhận điều đó.
-Chuyện quan trọng cậu muốn nói là về bạn gái của tôi sao?
-Không…tôi chỉ hỏi vậy thôi! Nếu…
-Đúng là như vậy! Đám cưới của chúng tôi, nếu cậu muốn cũng có thể đến dự!
Lời nói của anh như cái đinh ốc từng chút, từng chút xoắn vào tim cô. Cô biết, lẽ ra mình không nên hỏi câu hỏi ngớ ngẩn đó. Nhưng sâu thẳm trong trái tim mình, cô mong anh sẽ nói “Không phải”.
Phục vụ mang lên một bình trà và hai cái chén nhỏ. Trà hoa sen tỏa hương thơm dịu nhẹ, thanh mát. Dường như cô có thể nhìn thấy cả đồi chè xanh tươi bạt ngàn, cả đầm sen ngát hương trong buổi sớm mai.
Cô cầm bình trà lên, tráng qua hai cái chén rồi mới rót trà vào. Cô đẩy một cái chén về phía anh, bản thân cô cũng cầm một chén trà lên, thong thả thưởng thức hương trà rồi nói:
-Cậu uống thử đi, xem trà này có ngon bằng trà ở Nhật không?
Hải Ninh uống một ngụm nhỏ, ánh mắt lơ đãng nhìn những chiếc lồng đèn tỏa ánh sáng mơ hồ, nhàn nhạt nói:
-Ngon hay không thì cũng chỉ là thứ để uống. Cũng giống như con trai tốt hay xấu cũng chỉ là đồ chơi của cậu!