Chương 92
Giấc ngủ này thật là dài, tựa như cô đã ngủ bù cho cả năm sau. Ngọc nằm ngủ mê man cho đến khi ánh nắng chói mắt từ cửa sổ rọi vào phòng. ch.ết tiệt, hôm qua cô lại quên kém rèm nữa ư?
Đầu cô đau quá, có cảm giác như hàng ngàn cây kim nhọn cùng lúc đâm vào. Sao đầu cô lại đau thế nhỉ, hình như là hôm qua cô đi uống rượu. Thế làm sao mà cô về nhà nhỉ, hình như là sư huynh đưa cô về.
Cô vươn mình ngáp một cái, thật không muốn ngồi dậy chút nào nhưng cô thấy cổ họng mình khô khốc, muốn uống một chút nước.
Cô uể oải leo xuống giường, lếch lại chỗ cái tủ lạnh. Trên cửa tủ có dán một tờ giấy với dòng chữ: “Anh có nấu cháo trắng, để trong bếp, em dậy nhớ ăn một ít, đừng để bụng đói sẽ khó chịu đấy. Nhớ uống nước cam nữa nhé! Anh đã xin giáo sư Trần cho em nghỉ hôm nay rồi, em không cần đến viện Hải dương nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Cô giật mình liếc nhìn đồng hồ, 8 giờ 10 phút rồi. Nghe tượng đồng nói họ sẽ bay lúc 9 giờ. Ừ, thế thì liên quan gì đến cô nhỉ? Cô mở tủ lấy nước cam uống, sau đó đi đến bên cửa sổ kéo rèm lại rồi leo lên giường, trùm chăn, tiếp tục ngủ.
* * *
Kim Khoa và Mai Mai đến sân bay trước, một lúc sau Hải Ninh mới đến. Kim Khoa thấy anh liền trêu:
-Tưởng cậu không đi nữa! Ha ha chắc là đấu tranh tư tưởng dữ lắm nhỉ? Sao mặt mũi lại bơ phờ thế kia?
-Em mới tưởng anh định ở lại, hôm trước thấy anh với cô Nhật Thùy gì đó vui vẻ thân mật thế kia mà!
Mai Mai nghe vậy liền quay mặt đi, tỏ vẻ không quan tâm. Kim Khoa vội vàng giải thích với cô, trong lòng thầm mắng tên anh vợ đáng ghét kia.
Thủ tục các loại đã hoàn thành, khoảng 10 phút nữa là chuyến bay sẽ khởi hành. Ba người chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống đợi. Bỗng từ phía xa, hai người một nam một nữ đi đến chỗ của họ. Là Duy Hưng và Nhật Thùy, đại diện của viện tham gia dự án hợp tác.
-Thật xin lỗi, nói là đến tiễn ba người mà lại bị kẹt xe nên đến muộn, thật là…
Kim Khoa xua tay cười:
-Không sao, vẫn còn sớm mà! Mọi người lại bận rộn như vậy, thật đã rất nể mặt chúng tôi rồi!
Nhật Thùy thẹn thùng cười với anh, sau đó đưa cho anh mấy hộp kẹo dẻo, là đặc sản ở đây, nói là tặng cho Mai Mai. Mai Mai giả vờ nghe không hiểu, vẫn hờn dỗi quay mặt đi. Hải Ninh đành giúp cô cầm lấy.
-Cảm ơn!
Nhật Thùy nhìn anh, lại e lệ mỉm cười rồi dịu dàng nói:
-Anh Hải Ninh đừng khách sáo, là bọn em phải cảm ơn anh, nếu không có anh giúp đỡ thì dự án này sẽ không hoàn thành nhanh như vậy! Nếu lần sau anh có…
-Cô cũng đừng khách sáo như vậy!
Cô lại vuốt tóc, quay sang cười với Duy Hưng. Duy Hưng chỉ khẽ thở dài và nói:
-Mắt chị có nếp nhăn rồi đấy, đừng có mà cười hoài như vậy!
Đã đến giờ, các loa ở sân bay bắt đầu nhắc nhở hành khách nhanh làm thủ tục và lên máy bay. Ba người chào Duy Hưng và Nhật Thùy rồi xách hành lí đi. Duy Hưng nhìn theo họ, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Kim Khoa và Mai Mai lên trước, Hải Ninh đứng lại, ngoảnh đầu nhìn ra cửa, nơi dòng người đang tấp nập qua lại. Anh cười khổ, anh còn đứng đây chờ ai cơ chứ? Mẹ anh đã về Nhật, Xuân Trúc và Hải Minh cũng cùng bà qua đó hưởng tuần trăng mật rồi. Còn…cô ấy, hôm qua say như vậy chắc vẫn chưa tỉnh. Mà nếu như Ngọc không say, chắc gì cô ấy đã đến! Duyên phận của hai người, hóa ra cũng chỉ có vậy thôi!
Hít một hơi thật sâu, đây là hương vị của quê hương, anh sẽ nhớ thật kĩ!