Chương 103
Một tuần sau…
Ngoài kia trời vẫn mưa lất phất, có lẽ sắp chuyển sang mùa mưa rồi. Ngọc ngồi trong quán thưởng thức món bánh trôi nhân khoai môn, cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Hương gọi đến, vẫn cái giọng hứng thú muốn nghe tin tốt từ cô:
-Thế nào, tốt đẹp cả chứ?
-Vẫn vậy thôi!
-Cậu gặp anh ta chưa, nghe Duy Huy nhà tớ miêu tả thì cũng khá là đẹp trai đấy!
-Chưa, bọn tớ chỉ mới nhắn tin với nhau thôi!
-Vậy cậu thấy anh ta thế nào?
Ngọc không trả lời ngay, hình như là đang suy tư gì đó, rồi cô mới nói:
-Tớ hỏi cậu nhé, nếu có một chàng trai hỏi một cô gái, rằng thần tượng của cô ấy là ai, mà câu trả lời không phải là soái ca ngôn tình, không phải oppa Hàn Quốc, không phải diễn viên hay ca sĩ gì đó thì có lạ lùng lắm không?
-Cậu trả lời là Newton chứ gì? Quá mức kì cục đi! Cậu có thể miễn cưỡng trả lời là Donald Trump cũng được vậy!
-Ha ha! Vậy mà anh Khánh bảo anh ấy cũng rất thần tượng Newton đấy!
Vậy ư? Hương xoa cằm ngẫm nghĩ.
-Có khi nào anh ta nói vậy cho cậu vui không?
-Không đâu, ít ra thì anh ấy cũng biết đến nhị thức Newton, tích phân, định luật vạn vật hấp dẫn,…và đặc biệt là biết câu chuyện Newton thích nhặt vỏ ốc, vỏ sò.
Ngọc cười vui vẻ, Hương cũng thấy yên tâm hơn. Thật mong lần này cô gái ngốc nghếch sẽ tìm được hạnh phúc.
-Anh ấy có nói là đang sống ở Đà Nẵng không?
-Ừ, hình như cũng gần chỗ của tớ!
Ngọc ăn thêm một thìa bánh trôi nữa, sự mềm mại của khoai môn cùng với bột bánh hòa quyện vào nhau thật quá là tuyệt vời! Nghĩ đến mấy món ăn trong hình mà Minh Khánh gửi cho cô, thật rất đáng để cô trông chờ được gặp mặt anh ta!
-Nghe Duy Huy nhà tớ nói thì hình anh ta đang làm thêm ở một quán ăn, khi nào rảnh thì cậu tới đó thử đi! Quán đó tên gì nhỉ, à tên là Thiên Hương, rồi cái gì mà hương vị trời cho đó đó, cậu biết quán đó không?
Miếng bánh trôi bé xíu bị mắc ở cổ cô, không nuốt xuống được. Cô liền bỏ điện thoại xuống, rót một cốc nước rồi uống một hơi.
-Này, cậu bị làm sao vậy?
Sau khi ổn định lại, Ngọc liếc nhìn hàng chữ đắp nổi trên bức tường cạnh mình: THIÊN HƯƠNG, dòng chữ bên dưới là: Hương vị trời cho.
Nếu không phải là trùng hợp thì là trí tưởng tượng của cô quá kém!
- Có bị làm sao không vậy? Cậu trả lời tớ đi chứ!
-Hương, cậu có tin vào định mệnh không?
* * *
Ngọc ngã người trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, cô lại bắt đầu suy nghĩ. Cô càng thấy hoang mang khi nhận ra số điện thoại kia trùng với số của người đã nhắn tin cho cô ở bãi biển vào cái đêm có mưa sao băng. Điều ước của cô thành hiện thực rồi à, linh nghiệm vậy sao?
Cô mở Messenger, ảnh đại diện của Minh Khánh hiển thị nút xanh. Cô không khỏi tò mò về con người này, ảnh đại diện của anh ta chỉ là hình của một con dê cá, biểu tượng của Ma Kết, trang cá nhân cũng không có nhiều thông tin về anh ta, thỉnh thoảng thì đăng vài tấm hình phong cảnh, hình đồ ăn và mấy câu châm ngôn, không có cái ảnh nào là của anh ta. Tuy nhiên cô cũng không quan tâm lắm, bởi đó chỉ là một tài khoản của mạng xã hội, chỉ là một thế giới ảo, cần gì phải thành thật. Quan trọng là hai người nói chuyện khá là hợp nhau, cũng có nhiều đề tài chung để trao đổi với nhau.
Chàng Ngốc: Em về rồi à? Đã ăn cơm chưa?
Tôi Yêu Biển: Rồi ạ (trả lời cho cả hai câu hỏi) >0<
Chàng Ngốc: Lúc nãy trời mưa, em có mang ô không vậy?
Tôi Yêu Biển: Có, anh đừng coi em là trẻ con như vậy chứ! Mấy chuyện vặt đó làm sao mà em quên được!
Chàng ngốc (khẽ cười thầm): Anh biết chứ!
Rồi anh gửi cho cô bức hình một đĩa bánh vàng ươm còn đang bốc khói.
Chàng Ngốc: Trời mưa mà ngồi nhà ăn bánh khoai nướng là tuyệt nhất!
Tôi Yêu Biển: Anh Ngốc thật độc ác! Em cũng muốn ăn!
Chàng Ngốc: Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa cho tài năng của người chụp.
Tôi Yêu Biển: Anh Ngốc nói xem 22 tuổi có tính là ế không?
Chàng Ngốc: Không đâu, anh thấy 32 vẫn còn trẻ nữa là!
Tôi Yêu Biển: Có cảm giác như là mẹ và bạn thân của em đang ra sức kiếm bạn trai cho em.
Chàng Ngốc: Em nghĩ thế nào về chuyện này?
Tôi Yêu Biển: Em không vội.
Chàng Ngốc: Anh cũng nghĩ vậy. Khi còn trẻ chúng ta có đam mê và nhiệt huyết, hãy dùng chúng để thực hiện ước mơ của mình, đừng để sau này già rồi mà vẫn còn tiếc nuối. Anh cảm thấy em rất yêu công việc của mình, vậy thì cứ tập trung vào nó trước đã.
Tôi Yêu Biển: Anh Ngốc thật hiểu em. Thật tốt khi được quen anh!
Chàng Ngốc: Thật vui vì được quen em!
Tôi Yêu Biển: Mà kể ra thì đôi lúc ở một mình cũng buồn anh ạ!
Chàng Ngốc: Em có thể nuôi một con vật nào đó.
Đúng rồi, cô có thể thử nuôi cá! Cá nóc! Cô vẫn đang nghiên cứu về độc của loài này. Ý tưởng này hay đấy!
Nhưng Minh Khánh lại nghĩ khác cô.
Chàng Ngốc: Em có thích mèo không? Chúng rất đáng yêu đấy!