Chương 5

Đầu tiên, tôi phải nói rõ là SM hôm qua đã kết thúc thất bại, cậu ấy rốt cục vẫn ngoan ngoãn cởi bỏ dây trói cho tôi, chuyện nhận lỗi dĩ nhiên không cần phải nói. Vu Mục buồn bực đến nửa ngày, nhưng tôi không thể thông cảm cho cậu ta, chuyện này chỉ có thể nói là do Vu Mục không chịu động não. Ngẫm lại xem, hai đại nam nhân thể trạng tương đương, nếu không thể hòa hợp nhận thức, ai nghĩ đến SM cũng đều là hi vọng hão huyền.


Tối qua sau khi làm xong Vu Mục liền ngủ, nhưng tôi bị sinh nhật của cậu ấy khuấy động tâm tình, tư tiền tưởng hậu (nghĩ trước nghĩ sau) không thể ngủ được. Loài người chúng ta thường gọi sinh nhật của mình là “ngày vượt cạn của mẹ”, từ đó có thể thấy thân thể loài người sinh ra toàn bộ dựa vào nỗ lực bằng máu và mồ hôi của mẹ. Còn gia tộc của Vu Mục sẽ không có chuyện như vậy, nhớ rõ cậu ấy từng nói với tôi, mẹ cậu ấy tính toán ngày sinh, đến ngày thì vào bệnh viện phụ sản nằm hơn năm tiếng sinh ra hơn năm mươi cái trứng, sau khi kiểm kê số lượng thì đem tất cả trứng ngụy trang trong một cái thùng giữ nhiệt lớn —— trên thùng còn vẽ một chữ thập đỏ, viết: hàng dễ vỡ, xin cẩn thận. —— giao cho bệnh viện rồi đi mất.


Chuyện còn lại là dựa vào bản lĩnh của mấy quả trứng này, việc y tá sản khoa của bệnh viện phải làm chỉ là chờ từng con rắn nhỏ phá vỏ chui ra, dựa theo thứ tự trước sau mà dán số hiệu lên đầu của chúng, tiếp theo chờ ba ngày sau mẹ của lũ rắn sẽ đến đếm đủ số lượng hoàn thành giao nhận.


Còn trong đầu tôi lại thoáng hiện ra hình ảnh như vầy: tiểu Vu Mục cuộn tròn thân mình trong vỏ trứng nhỏ xíu chỉ vừa đủ nằm trải qua thiên tân vạn khổ, phá tan gông cùm xiềng xích, tựa như Bàn Cổ ở trong thời kỳ hỗn mang cầu sinh tồn và vô số tiên liệt ở trong trầm mặc đã chọn bạo phát… cuối cùng vào lễ tình nhân khi ánh tịch dương đầy màu hoa hồng đang chiếu xuống thì cậu ấy bước ra thế giới này! Sau đó, mở to đôi mắt ngập nước, trên đỉnh đầu lóe lên ánh sáng của con số “35”, bắt đầu bữa tối thứ nhất của mình.


Xoay người đối mặt với Vu Mục —— sau khi cả thành phố bắt đầu cung cấp nhiệt thì trong phòng luôn ấm áp, cho nên trước mặt tôi là một khuôn mặt có thể nói là đẹp trai. Tôi đem cánh tay khoát lên trên người cậu ấy, tay vỗ vỗ lưng cậu ta theo nhịp điệu —— giống như được mẹ ru ngủ trước đây vậy. Hài tử đáng thương, không có cha mẹ ruột lo lắng chăm sóc, không có cất tiếng khóc đầu tiên… Anh chính là cứ như thế không chút sợ hãi bước vào thế giới xa hoa này.


Càng tự suy nghĩ như vậy tôi càng cảm thấy hành động của tôi có chút không đúng, dù sao sinh nhật vào ngay lễ tình nhân cũng không dễ có, tôi chưa chuẩn bị lễ vật gì liền đã thất lễ, còn ít nhiều phá mất hưng trí SM tôi của người ta (= =). Làm BF như này quả thực phải gọi là thất bại!


available on google playdownload on app store


Buổi sáng sau khi thức dậy tôi liền ôm Vu Mục một cái, nói: “Câu này hẳn là nên nói hôm qua: sinh nhật vui vẻ.” Vu Mục nháy mắt tâm tình tốt hẳn, cảm động nói cám ơn! Nhìn thấy người này dễ dàng thỏa mãn như thế, tôi lại động lòng trắc ẩn, nhất thời xúc động hào khí can vân nói: “Đêm nay sẽ bổ sung quà sinh nhật cho anh!”


Nói là tự mình nói nhưng tôi thật sự không biết nên tặng quà gì cho Vu Mục. Một người minh tư khổ tưởng (đau khổ suy nghĩ) cho tới trưa cũng không có kết quả, muốn hỏi đồng sự lại cảm thấy rất mất mặt —— Hạ Thu Đông xông pha tình trường như thế nào lại đi phiền não loại chuyện nhỏ như này?! —— huống chi trong đám đồng sự không hề thiếu những nhân vật như Chu Kim Bảo tự suy diễn tự cho là đúng tự gây phiền phức, trải qua “sự kiện thận bảo” ngày hôm qua tôi đã sợ tới già rồi!


Thừa dịp không ai chú ý tôi trộm lên mạng —— trên QQ của tôi có một người bạn tốt thường hay lên mạng kêu là Dao Dao, rất tinh quái, lại có chuyên môn, là một nhân tài —— tính tính cũng đã hơn một năm không lên mạng, không biết đã bị đưa vào sổ đen hay chưa, trong lòng một nửa không yên một nửa lại hy vọng.


Chim cánh cụt “Ta là công ta sợ ai” của tôi xoay xoay lên mạng —— nickname này tôi vẫn không sửa mặc dù dựa vào tình trạng hiện giờ thì tên này có chút không phù hợp thực tế —— sau đó tôi vui mừng phát hiện đầu con mèo tên là “Dao Dao” ngay tại đầu cột “bạn tốt” lóe sáng. Đầu tiên là gửi một câu ân cần thăm hỏi qua, sau khi đã nói nhảm thiên nam hải bắc thì tiến vào vấn đề chính.


Bởi vì bạn ảo đã lâu không liên hệ, tôi chọn chút điều đơn giản có thể nói để giới thiệu sơ qua Vu Mục, sau đó cùng Dao Dao bắt đầu thảo luận sôi nổi.


Quà sinh nhật đầu tiên Dao Dao nghĩ đến là tôi —— theo nàng nói thì 90% tiểu thuyết đam mỹ đều viết như vậy. Nhưng là sau khi phân tích chi tiết, tôi phát hiện hành động đem mình lột trần nằm trên giường bình thường đều là độc quyền của 0. Pass! Tuy rằng đến bây giờ tôi vẫn chưa thượng được Vu Mục, nhưng tôi tin khó khăn này chỉ là tạm thời!


Dao Dao sau khi tưởng thật mà suy xét điều kiện tiên quyết tôi là công, lại hiến một kế khác: chuốc rượu —— theo nàng nói 90% 0 là thập phần mẫn cảm với cồn, một hơi đã say, sau khi say thì liền can đảm e thẹn có thể ăn được… Dao Dao gửi một đoạn H văn sau khi say rượu để làm bằng chứng lập luận này, hơn nữa còn yêu cầu sau khi chuyện thành công tôi ghi lại một đoạn âm thanh lúc đó cho nàng nghe làm tạ lễ. Này… Vu Mục đích thật là đối cồn thập phần mẫn cảm, nhưng cậu ta sau khi uống rượu sẽ biến thành xà —— ngay cả hùng hoàng cũng bỏ bớt —— đến lúc đó cho dù cậu ta có can đảm e thẹn có thể ăn được thì tôi cũng vô phương hạ thủ! Đành chịu, cái này cũng pass!


Dao Dao nói cậu quả thật là người khó chiều! Vậy cậu ta cầm tinh con gì? Dựa theo cầm tinh mua một món đồ chơi bằng nhung là được, 90% 0 tính tình đều giống nữ giới, thích món đồ chơi nho nhỏ! Cái này lại làm khó tôi, Vu Mục nhà cậu ta hình như không có mười hai con giáp, ai biết cậu ta cầm tinh con gì.


Dao Dao nổi giận, quên đi khỏi tặng nữa, hai người các cậu đã lớn như vậy còn mừng sinh nhật cái gì?! Tôi nói cô nãi nãi bớt giận, hài tử này từ nhỏ đã không được hưởng cảm giác ấm áp của gia đình, cũng chưa từng tổ chức sinh nhật, tuổi thơ rất đáng thương, cho nên phải nhất định có quà cho cậu ấy.


Dao Dao thở dài, nếu là một hài tử bất hạnh vậy mua một con thú nhỏ dỗ cậu ta đi, thú cưng là nguồn cung cấp ấm áp vô điều kiện đủ để bù đắp thiếu thốn tình thân, tiểu hài tử chưa từng nuôi thú cưng là đáng thương nhất! Cố vấn đến đây kết thúc, đại ca bye bye!


Còn chưa kịp nói hẹn gặp lại đã thấy cái đầu mèo mất màu nhanh như chạy nạn.


Thú cưng? Động vật nhỏ? Có vẻ khả thi. Tôi trước đây cũng từng nuôi qua một con chó sói rất lớn, bởi vì nó gần như lớn lên cùng tôi nên tôi coi nó như anh em thân thiết, có ủy khuất thì ôm nó thổ lộ, lúc cao hứng thì cùng nó vật nhau đùa giỡn, đương nhiên, còn có sai nó đi khi dễ Chu Kim Bảo… Vu Mục vì thân phận đặc thù, từ nhỏ đã phải ra vẻ trưởng thành, hiển nhiên sẽ không trải qua những điều thế này… Tôi quyết định rồi! Cho cậu ấy một con chó nhỏ, bổ khuyết lỗ hổng thời thơ ấu của cậu ấy!


Giờ tan tầm tôi lái xe tới “Ái khuyển nhạc viên”, cân nhắc giá cả rồi nhan sắc của mỗi con chó, rốt cục chọn một con Miniature Pinscher —— trong nội thành không được nuôi chó lớn, cho nên giống chó có vóc dáng nhỏ như này là thích hợp nhất.


Quét thẻ tín dụng, hoàn thành các loại giấy tờ chứng nhận xong, nhân viên cửa hàng nhét con chó nhỏ vào một cái lồng bằng tre đưa cho tôi.


Đem lồng tre để vào chỗ ghế phụ sau đó mở động cơ, con chó nhỏ trong lồng không an phận cứ nhích tới nhích lui, tôi mở lồng, xoa xoa cái đầu nhỏ đang ló ra: “Tiểu cẩu tử, ngồi yên một chút!”


Chó con ɭϊếʍƈ tay của tôi, vui vẻ kêu uông uông, dáng vẻ lấy lòng, tôi tiếp theo giáo huấn nó: “Nhớ kỹ, mày là quà sinh nhật! Phải làm cho Vu Mục thích mày, làm đại tác gia cho mày một cái tên thật hay!”
Chó con ra đời chưa lâu, không biết lời của tôi nó có thể hiểu được mấy phần.


Mang theo lồng chó lên lầu, trước tiên để ở huyền quan —— chốc nữa mới kêu Vu Mục tự mình ra xem, cho cậu ấy một kinh hỉ!
Vu Mục đang ở phòng khách xem TV, tôi không quấy rầy cậu ta, im lặng tiêu sái đi qua ngồi ở bên cạnh, tưởng tượng bộ dáng của Vu Mục sau khi thấy chó con trong lòng tôi thật là đắc ý.


“Nhìn kìa, Thu Đông, thật nhiều mỹ nhân khêu gợi a.” Vu Mục nhìn chằm chằm màn hình TV cảm khái không thôi, “Anh cá là mấy cô nàng rất coi trọng người quay phim này, nếu không sao lại tao thủ lộng tư (nghĩa là lấy ngón tay vuốt tóc, bày các loại tư thế, ý chỉ cố ra vẻ phô bày phong tình) như thế!” Tôi tò mò nhìn một chút, chỉ thấy đang chiếu trên màn hình là chương trình thế giới động vật, một con đại mãng xà vằn đỏ đang đối diện màn hình thè lưỡi.


Tôi nhún vai không nói gì, không biết nên đánh giá như thế nào.
Vu Mục không nhận được phản hồi tích cực từ tôi, vươn cánh tay kéo tôi vào trong lòng: “Ăn dấm chua sao?”


“Không có.” Đây là nói thật, tôi ăn dấm chua với một con rắn trên TV kiểu gì đây? Chẳng lẽ anh trông đợi tôi dối với lương tâm mà trả lời rằng: “Đúng vậy, con bé này thì đẹp ở chỗ nào”?


Nhưng Vu Mục hiển nhiên vẫn lo lắng: “Yên tâm, bộ tộc anh chỉ kết hợp với người trong tộc hoặc loài người thôi, những loài khác bọn anh cũng có thưởng thức, nhưng chắc là không có… động tâm…” Vừa nói vừa hôn lên cổ của tôi.


“Vu Mục… Đừng rộn.” Tôi huy động tay chân giãy dụa, lại bị Vu Mục quấn chặt hơn —— tôi đột nhiên nhớ ra đây là tập tính của xà: con mồi càng giãy dụa chúng nó càng dùng sức, đến khi đem xương cốt của con mồi đều quấn nát mới thôi! “Vu Mục…” Tôi khó khăn thở trong nụ hôn chuẩn mực của một con rắn, “Giết người a…”


“Sao vậy?” Vu Mục nhanh chóng dừng lại động tác, “Có phải anh dùng sức quá hay không? Có làm em bị thương không?”
“Hoàn hảo, còn sống.” Tôi chống hai tay trước ngực cậu ta tận lực giữ một khoảng cách, “Tôi mua cho anh một món quà sinh nhật, đoán xem là cái gì?”


“Thật sự không có chuyện gì chứ? Để anh kiểm tr.a xem…” Vu Mục hoàn toàn không nghe lọt lời của tôi, lại đem tôi ôm vào trong ngực sờ tới sờ lui, “Trị không tốt sẽ bị nội thương…” Nói xong liền cởi quần áo của tôi, hôn tới tấp, quấn lấy hô hấp của tôi.


Tiếng lách cách lách cách truyền tới —— đoán là chó con chờ sốt ruột, lấy móng vuốt cào vào lồng phát ra tiếng động. Vu Mục đình chỉ động tác, nằm đè lên ngực của tôi, ngẩng đầu: “Tiếng gì vậy?”
“Quà.” Tôi cười cười, đem Vu Mục đẩy dậy, “Ngay tại cửa, tự mình đi xem đi!”


Vu Mục ánh mắt sáng long lanh, hôn tôi một cái rồi phấn chấn đi ra cửa, tôi rót chén trà bưng lên uống một ngụm lớn, dựng thẳng tai chuẩn bị nghe tiếng khóc cảm động của Vu Mục, nói không chừng Vu Mục say mê ôn nhu săn sóc của tôi, đêm nay liền cam tâm tình nguyện để tôi thượng… Hắc hắc!


“Không thể nào…” Lúc nghe thấy tiếng hô tôi nhịn không được kêu hỏng bét, lật đật đứng dậy, ba bước thì chỉ hai bước đã chạy đến huyền quan.
Vu Mục đứng ở chỗ cách lồng tre 1m, thực vô tội hướng tôi mở ra bàn tay: “Anh chỉ mới mở cửa lồng.”


Tôi nhìn thoáng qua chó con trong lồng tre, chỉ thấy nó lui vào trong góc, gừ gừ phô trương thanh thế, nhìn thấy tôi liền chuyển thành một trận rên ư ử thê thảm.


Tôi đau đầu, thiên tính vạn tính tôi lại xem nhẹ vấn đề quan trọng nhất —— chó ngoài khứu giác còn có trực giác của động vật! Đứng trước mặt Vu Mục, tôi và mọi người đều nhìn thấy đây là một nam nhân cao lớn; nhưng con chó nhỏ nhìn thấy lại là một con… rắn đen không lẫn vào đâu được!


Tôi và Vu Mục nhìn nhau cười khổ, tôi nói với cậu ta, thật có lỗi.


Vu Mục lắc đầu không sao cả mỉm cười: “Cám ơn món quà của em!” Cậu ta cúi thấp đầu nói vào bên tai tôi, “Sinh nhật vốn đều chỉ có một mình anh, sau đó Vu Diệu có thời gian thì thỉnh thoảng sẽ cùng chơi với anh. Lần này sinh nhật có em, còn lo lắng chuẩn bị quà cho anh như vậy. Anh đã cảm động muốn ch.ết rồi!”


Tuy rằng Vu Mục nói không có gì, tôi vẫn nghe được cô đơn trong giọng nói của cậu ấy, nhịn không được kéo cậu ấy xuống hôn không dứt, ngầm hạ quyết định: Vu Mục yên tâm, lễ tình nhân sang năm tôi nhất định sẽ tặng anh —— ai có thể nói cho tôi biết rắn thích cái gì không


“Thu Đông…” Vu Mục cười, “Tối nay ăn cơm trễ được không?”
Tôi gật đầu, hai người không chút kiêng dè lăn xuống sàn nhà bắt đầu lôi lôi kéo kéo.


Lúc vô ý lại nghe thấy tiếng tru khi có khi không của chó con, trong lòng tôi thở dài, chó con xui xẻo, ca ca thực xin lỗi mày, hôm nay xem như cho mày mở rộng tầm mắt! Tao nhất định chịu trách nhiệm tìm cho mày một chủ nhân tốt…


Vì không thể yên tâm để chó con và Vu Mục cùng ở nhà, tôi mang lồng tre đi làm, vào văn phòng thuận tay đem lồng nhét xuống gầm bàn. Chín giờ kém năm, các đồng nghiệp đã gần đến đủ, tôi thanh thanh cổ họng lớn tiếng nói: “Mọi người giúp tôi một chút, chỗ tôi có một con chó con, có ai muốn nuôi không.”


Hô một cái đã có một đống người vây quanh, tranh nhau nửa ngày Pinka Tước Bình trúng tuyển. Tiểu nha đầu ôm tiểu cẩu tử xinh đẹp nhà chúng tôi: “Đây là một con Miniature Pinscher thuần chủng đó! Đông ca sao anh tốt quá vậy, như thế mà bỏ được à?”


“Hôm qua cho nó ở thử một đêm, kết quả là nhà bọn anh không hợp điều kiện, nuôi không được.” Tôi cũng không có biện pháp giải thích nhiều hơn.
“Ha ha, có phải BF của anh không cho nuôi không?” Pinka hỏi.


“Ân, gần như vậy.” Không phải cậu ta không cho nuôi, mà là tôi không xác định được chó con này nếu mỗi ngày phải cùng mãnh thú ở chung dưới một mái nhà thì có thể giữ vững được bao lâu, nhưng tôi chung quy không phải bộ đội 731 (đơn vị bí mật của quân đội hoàng gia Nhật Bản, đã tham gia phát triển vũ khí sinh học và tiến hành thí nghiệm trên người trong thế chiến thứ hai) muốn làm thí nghiệm, nên cho nó một con đường sống thôi.


“Em biết mà, BF của anh nhất định là loại người lòng đố kỵ đặc biệt nặng, anh xem đi, còn đi tranh giành tình cảm với Đậu Đậu của chúng ta!” Mới có một lát mà Pinka đã cho chó con một cái tên hẳn hoi, ôm nó vào trong ngực nựng tới nựng lui, “Bảo bối ngoan, chúng ta đừng nên làm bóng đèn điện (người thứ ba phá hỏng chuyện tốt) nhà người ta, có mẹ đây thương con là được!” Đậu Đậu dùng đầu cọ cọ vào mặt Pinka.


Chứng kiến một màn mẫu tử tình thâm này thật khiến tôi cảm động từ tận đáy lòng.
Ngày hôm sau Pinka tìm tôi nói: “Đông ca, Đậu Đậu của chúng ta sao lại nhát gan quá vậy, hôm qua làm thế nào cũng không chịu ra khỏi cái ổ nhỏ của nó, trốn ở bên trong đến tiếng cũng không kêu.”


“Do nó sợ người lạ đó, hai ngày nữa thì sẽ quen thôi, đừng lo.” Tôi làm bộ nghiên cứu giấy tờ nhiệm vụ không dám ngẩng đầu nhìn cô nàng.
“Là vậy sao…?” Pinka bán tín bán nghi, xong còn nói, “Ôi chao đúng rồi, còn có a, hôm qua em lấy sợi len cho nó chơi…”


“Sợi len?” Tôi giật mình nhìn Pinka, “Em…” Cô ấy có phải đã biết cái gì hay không? Cô ấy là đang ám chỉ tôi gì đó?


“Bởi vì em vốn có nuôi một con mèo mà, anh biết đó, loại thú nhỏ như mèo thường thích nghịch sợi len, cho nên em thành thói quen thôi!” Pinka le lưỡi, “Anh đoán thử coi? Làm Đậu Đậu bị dọa đến mức chảy nước mắt luôn! Trời ơi, Đông ca, em không biết chó mà cũng có thể chảy nước mắt đó! Đông ca em hỏi anh, Đậu Đậu ở nhà các anh cả đêm, anh dày vò nó như thế nào vậy?”


“Hảo muội muội, tha cho anh đi! Anh xem mạng sống của Đậu Đậu nhà em còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, làm sao có lá gan đi khi dễ nó?”
“Vậy… không phải là BF của anh…”


“Không có không có, anh cam đoan anh ấy là người bình thường, anh ta tuyệt đối không phải…” Suýt nữa nói ra hai chữ yêu quái thì sực nhớ tới căn bản không ai biết bí mật của Vu Mục liền dừng ngay, “Anh, anh là nói anh ấy ôn nhu lương thiện, luôn cùng thiếu gia Đậu Đậu tương kính như tân!” (tôn trọng nhau như khách)


Pinka bị tôi trách móc kinh sợ đến ngây người, tức thì lại cười rộ lên: “Đông ca, anh nhìn anh coi, bênh vực BF của mình như vậy! Khi nào thì thà rằng ủy khuất chính mình cũng phải cho anh ta đầy đủ thể diện vậy, mẹ của em nói, lão bà như vậy là khiến người yêu thương nhất đó!”


Trong phòng làm việc một trận cười vang, tôi vung [tuyển tập tư liệu thiết kế] nặng 5 cân ( ,5 kg) lên làm bộ muốn đánh cô nàng: “Không có việc gì mà dám bắt anh của cô phải luyện mồm mép, muốn ch.ết hả!”
Trong phòng chủ nhiệm phát ra một tiếng ho khan giả vờ, mọi người nháy mắt im lặng.


Hoàn hảo hữu kinh vô hiểm! (có kinh sợ không có nguy hiểm) Tôi nhìn Pinka chạy nhanh về bàn làm việc của mình trong lòng rốt cục cũng ổn định.


Sẩm tối về nhà thì thấy Vu Diệu đang xếp bằng ở trước TV xem [Linh hồn hung ác đêm khuya], không bật đèn, trong phòng khách u ám tĩnh mịch. Da đầu tôi run lên một trận, đoạt lấy remote đổi kênh: “Đi phụ anh của em nấu cơm đi!”


“Em không làm, anh của em là cam tâm tình nguyện bị anh nô dịch, em dựa vào cái gì mà tự ngược đãi mình chứ?” Vu Diệu vừa nói vừa cướp lại remote, “Đưa cho em! Em đang xem hay mà!”


“Đây là nhà anh! Anh đang chờ xem [Tân Bạch nương tử truyền kì].” Tôi ấn Vu Diệu ngồi xuống bên cạnh cùng xem: “Em xem đi, rất có ý nghĩa! Là chuyện kể về một con bạch xà biến thành cô nương báo ân!” Tôi lời ít ý nhiều đem cố sự này kể cho nó nghe.


“Hở, không phải là [Bạch xà truyện] sao, em biết. Bạch xà kia cũng là người trong bộ tộc em.”


“A? Thật sao?” Truyền thuyết vậy mà là thật, tôi hết sức kinh ngạc, nhưng lại có chút khó hiểu, “Vậy người trong tộc em tại sao nhìn thấy cô ấy chịu khổ như vậy cũng không quan tâm? Em xem cái tên Pháp Hải kia, rõ ràng là người xuất gia mà lớn lên lại hung thần ác sát! Anh muốn tộc các em nhất định không được tha cho Pháp Hải! Phải phát động chiến tranh, tiêu diệt hắn ta!” Nữ diễn viên diễn bạch xà tôi coi diễn thật tội nghiệp a.


“Thiết, anh thì biết cái gì, căn bản là không có chuyện như vậy.” Vu Diệu nói, “Bạch xà xứng đáng, cô ta là nhập cư trái phép bị phát hiện…”
“Nhập cư trái phép?!” Tôi há to miệng, không thể tin nổi!


“Đúng vậy. Pháp Hải lúc ấy là cán sự cấp cao điều khiển dẫn độ ngoại cảnh thuộc Cục quản lý xuất nhập cảnh của Bộ công an…” Vu Diệu nói ra một chuỗi danh hiệu thật dài.


“Bộ công an? Dẫn độ ngoại cảnh?” Miệng của tôi càng mở càng lớn, chậc, đây chính là tin tức nội bộ a! Đột nhiên biết được một sự việc ghê gớm như vậy thật khiến tôi hết hồn.


“Đúng vậy đúng vậy. Thu Đông, anh đừng có ngắt lời nữa, để em một lần nói cho xong được không?” Vu Diệu không kiên nhẫn dùng tay ra hiệu, tôi nhanh nhẹn gật đầu. Nó nói tiếp, “Lôi Phong Tháp kỳ thật là một thông đạo xuất nhập cảnh, sau vì bị các anh khai phá thành điểm du lịch, tính bí mật không còn như trước, nên bất đắc dĩ phải bỏ đi.”


“Em… Vu Diệu em nói là sự thật sao? Em không phải là đùa giỡn anh đấy chứ?” Tôi vẫn còn bán tín bán nghi, “Kia, anh là người theo chủ nghĩa duy vật, những điều em nói cũng quá…”


“Anh không phải đều thấy bọn em sao? Bọn em không phải là tồn tại khách quan sao? Anh còn có cái gì không tin nữa?” Vu Diệu nhìn tôi xem thường.
Thật đúng là, bị kinh ngạc nên đã quên mất Vu Diệu là cái gì!
————————————————————


sao dạo này mình có duyên với mấy kiểu bóp méo cổ tích thế này =))))






Truyện liên quan