Chương 22: Không xứng
Rời khỏi U Hoàng quán, Yến Lâm lại mang nàng đi dạo một lát. Gặp bất cứ vật gì vàng bạc ngọc khí, son phấn túi thơm, thậm chí bút mực tranh chữ, mỗi thứ tốt trong cửa hàng, cũng hỏi nàng “Có thích không”. Khương Tuyết Ninh lúc đầu còn chưa phát hiện ra gì, nhưng khi nàng thấy Yến Lâm lại cầm một thanh ngọc như ý hỏi nàng, nội tâm nàng liền mơ hồ phát hiện ra. Thiếu niên biểu đạt luôn ngay thẳng. Mà giờ khắc này lại có vẻ hàm súc. Hắn hỏi nàng “Có thích hay không”, trong mắt tuy cười, ánh mắt lại có mấy phần né tránh, lại cố giấu sợ nàng phát hiện, còn có chút ngượng ngùng khe khẽ.
Yến Lâm không muốn bị nàng biết. Tháng chín sắp qua đi, hết tháng mười, sau đó quan lễ của hắn là tháng mười một. Quan lễ qua thì có thể nói chuyện cưới gả. Đến lúc đó đã có thể đi Khương phủ cầu hôn, như vậy sính lễ phải sớm chuẩn bị: Hắn muốn biết Ninh Ninh thích gì, không thích gì. Nếu nàng thích, sẽ lặng lẽ mua thêm vào sính lễ cho nàng một kinh hỉ nho nhỏ.
Tâm sự thiếu niên giấu không sâu. Khương Tuyết Ninh lúc không nhìn ra, còn có thể như thường nói thích hoặc không thích, chỉ như hắn hỏi han bình thường; nhưng nhìn ra rồi, nói thích không được, không thích cũng không xong. Nàng đi theo hắn dạo thêm hai cửa hàng. Cuối cùng, rốt cục tại cửa hàng bán châu ngọc đồ trang sức thứ ba thì dừng lại, nói với Yến Lâm: “Ta có chút mệt mỏi.”
Khương Tuyết Ninh ngồi xe ngựa đi. Yến Lâm lại cưỡi ngựa, nên lúc trở về chỉ chậm rãi đi theo bên cạnh xe. Nàng ngẫu nhiên vén rèm xe một góc, liền trông thấy ánh mặt trời sắp lặn hồng hồng chiếu xuống thân ảnh thiếu niên mạnh mẽ rắn rỏi, sóng mũi cao, khóe môi có chút ý cười, mí mắt phủ một lớp ánh sáng, lúc quay lại nhìn nàng, làm nàng có chút chói mắt. Nhưng nàng đáy lòng hiện ra đúng là một mảnh chua xót. Cũng tới lúc nên nói rõ với Yến Lâm rồi.
*
Sau khi hồi phủ, Khương Tuyết Ninh liền cho người đem đồ mình dời ra, còn sai người đi phòng thu chi trong phủ tr.a những năm gần đây phụ mẫu mua cho nàng những gì. Nàng không có sổ sách, nhưng trong phủ có. Lúc trước bởi vì một đám nha hoàn bà tử trộm đồ của nàng từng bị trừng phạt nay lại bị dọa run lẩy bẩy, tưởng nhị cô nương muốn lôi chuyện cũ ra, đến Vương Hưng Gia cũng bị dọa mặt không còn chút máu. Khương Tuyết Ninh chỉ nói: “Ta đã nói sẽ không truy cứu các ngươi nữa, lần này không có chuyện của các ngươi, nên làm gì thì làm nấy đi.” Nha hoàn bà tử trong phòng mới yên tâm lại.
Chỉ chốc lát sau mấy cái rương đều được đem ra. Khương Tuyết Ninh liền đối chiếu danh sách, đem những vật quý giá phân ra hai bên: Một bên là của nàng, căn bản là quà tặng trong phủ lễ tết; một bên là Yến Lâm tặng những năm gần đây, phần này chiếm đại đa số. Nàng làm lại một bản sổ sách, ghi chép rõ ràng.
Dũng Nghị hầu phủ nhà lớn nghiệp lớn, hiển hách một thời, nhưng năm đó lúc thánh thượng hạ chỉ xét nhà không có để lộ ra nửa điểm phong thanh, thậm chí buổi tối một ngày trước, hầu phủ từ trên xuống dưới còn đang chuẩn bị cho quan lễ của Yến Lâm. Cho nên một khi xét nhà, không có chút chuẩn bị nào. Tài sản phi pháp sung công, bị tr.a xét sạch sẽ, người cũng trực tiếp bị giam vào ngục. Cho dù bên ngoài có người cố gắng khơi thông, nhưng phương diện tiền tài có hạn chế, lại gặp không được hầu gia cùng thế tử, về sau Cẩm Y vệ còn tr.a ra Dũng Nghị hầu phủ có thư liên hệ với Bình Nam vương nghịch đảng, thánh thượng nổi trận lôi đình, liền không còn ai dám giúp Dũng Nghị hầu phủ nữa. Cuối cùng vẫn nhớ tới hầu phủ từng vì nước hy sinh nhiều, tha tội diệt tộc. Nhưng mà lưu vong lại có bao nhiêu thất vọng nghèo túng?
Chỉ là hoàn cảnh khác biệt: Thuở thiếu thời, hắn là tiểu hầu gia tôn quý, tiên y nộ mã (ra roi thúc ngựa), nhìn khắp non sông, tràn đầy hăng hái, trong đáy mắt đều là những điều xán lạn, tốt đẹp; sau khi lưu vong, hắn chẳng những không còn là thế gia huân quý, ngược lại thành kẻ mang tội, tới những vùng đất nghèo nàn, cũng là non sông, nhưng trong mắt đều là xơ xác tiêu điều, trong trí nhớ là thế đạo gian nguy, lòng người dễ đổi.
Bây giờ, ông trời cho nàng cơ hội ngược dòng thời gian, lại cho nàng nhìn thấy thiếu niên chân thành tha thiết mà nhiệt liệt trong trí nhớ. Một chữ tình này, nàng vẫn không hồi đáp được. Nhưng nếu như có giữ thiếu niên này, vĩnh tốt đẹp như trong trí nhớ, thì cảm động siết bao?
Cây đàn Yến Lâm mua tặng nàng ban ngày, còn đặt trên bàn. Khương Tuyết Ninh ngước mắt lẳng lặng nhìn thật lâu, sau đó cũng viết nó vào trong khoản nợ kia, phía sau dùng chữ nho nhỏ viết “Ba ngàn lượng bạc”. Viết xong lại nhịn không được cười khổ một tiếng. Tên Yến Lâm này, thật sự là tiêu tiền không nháy mắt, muốn móc sạch ra cho nàng sao? Cây đàn này mua ba ngàn lượng, nhưng sau này muốn bán không biết là bao nhiêu đâu. Lữ Chiếu Ẩn kia thật là một tên gian thương!
Liên nhi, Đường nhi cũng không biết vì sao nàng bỗng nhiên lại kiểm kê đồ đạc, nhưng chợt nhớ tới một chuyện, liền nói: “Đúng rồi, cô nương, vì ngài được chọn làm thư đồng công chúa, lão gia cùng thái thái đã thưởng không ít thứ. Buổi chiều đại cô nương cũng đưa tới một bộ văn phòng tứ bảo, ngài có muốn kiểm tr.a không?” Khương Tuyết Huệ? Nàng nhìn sang hướng Liên nhi. Bút lông Hồ châu, nghiên mực Đoan Khê, mực Tùng Yên, giấy Trừng Tâm Đường, đều là đồ tốt. Nàng nhất thời trầm mặc, chỉ nói: “Đặt vào đi.”
*
Chuyện Khương Tuyết Ninh được tuyên triệu vào cung trở thành thư đồng công chúa, trong Khương phủ cũng bàn tán một hồi, dù sao tính tình nàng được nuông chiều hư lại học không tốt, phương diện nào cũng thua xa đại tiểu thư Khương Tuyết Huệ. Nhưng cuối cùng trong danh sách lại là nàng. Trong phủ ngay từ đầu trình lên là tên của đại tiểu thư, ai ngờ lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn. Nhất thời, trong phủ có kẻ nói có thể trong cung viết sai tên; kẻ khác nói là Khương Tuyết Ninh bợ đỡ được công chúa, dùng chút thủ đoạn khiến công chúa đánh rớt Khương Tuyết Huệ, đưa cơ hội cho nàng; cũng có kẻ nói nàng bí mật chỗ lão gia quậy, đòi lão gia đổi lại thành nàng, cũng có kẻ lại nói là Khương Tuyết Huệ tư chất không đủ, cho nên trong cung mới không chọn... Nhưng dù sao lời nói không có truyền đến tai Khương Tuyết Ninh. Nàng không thèm để ý.
Khương Bá Du thì lo lắng, với chuyện Khương Tuyết Ninh vào cung lần này không ôm hi vọng quá lớn, chỉ căn dặn: “Phụ thân làm quan trên triều, công lao vẫn có. Ngươi vào cung cũng không cần tranh cái gì, chỉ cần giữ gìn, kiềm chế tính tình, không gây chuyện là được. Về phần công chúa có thích hay không, các tiên sinh có thích hay không, đều không trọng yếu. Chỉ cần lấy lệ học qua là được. Nhớ kỹ, nhìn nhiều nói ít, tập trung vào việc.” Khương Tuyết Ninh đều đáp ứng. Nhưng trong lòng lại nghĩ: Ngày mai tiến cung chỉ bắt đầu học lễ nghi, Khương Bá Du thực không cần lo lắng như thế. Dù sao nếu kế hoạch “Tiêu cực, biếng nhác” thuận lợi, cửa lễ nghi cùng tư chất này không qua được, sẽ sớm trở về phủ thôi.
Khương Bá Du nhìn dáng vẻ hờ hững của nàng, quả thực có chút lo lắng, ngoài miệng không tiếp tục nhiều lời, trong lòng lại nghĩ: Chờ ngày mai hạ triều, tìm Cư An nói hai câu, nhờ hắn trông nom một chút.
Mạnh thị thì còn canh cánh trong lòng chuyện người được chọn, trong bữa ăn sắc mặt không được tốt, nhìn Khương Tuyết Ninh vài lần, muốn hỏi nàng có làm gì sau lưng không, nhưng Khương Bá Du bên cạnh nháy mắt, nàng liền không hỏi nữa. Dặn dò cũng chỉ nói hai câu cho có lệ. Dù sao chuyện chính đều để Khương Bá Du nói, từ đầu tới đuôi cũng không nói với Khương Tuyết Ninh mấy câu.
Một bữa ăn tới giờ Dậu ba khắc mới xong. Lúc các nàng từ nhà chính đi ra, trong phủ đã lên đèn. Khương Tuyết Ninh cùng Khương Tuyết Huệ hành lễ với phụ mẫu rồi lui ra, cùng đi trên hành, như bình thường một người đi trước, một người phía sau. Nếu là thường ngày, cả hai đều yên lặng đi về. Nhưng hôm nay, Khương Tuyết Ninh gọi nàng lại, thản nhiên nói: “Đồ ngươi tặng, ta không thích.” Khương Tuyết Huệ dừng bước, không quay đầu: “Vậy Ninh muội muội ném đi là được.”
Khương Tuyết Huệ rốt cục cũng nhìn nàng. Trên hành lang phủ đầy hoa tử đằng, chỉ là hoa sớm đã tàn, cuối thu cành lá cũng trơ trụi, cho nên ánh trăng sáng nhàn nhạt lọt qua khe hở phủ xuống trên đầu nàng, thưa thớt rải trên thân nàng. Váy áo màu xanh nhạt đơn giản, đứng ở đằng kia lại có chút thanh lệ vũ mị. Khóe môi cười trào phúng cũng có tư thái động lòng người. Nàng vui giận đều không che giấu, cũng khinh thường che giấu.
Khương Tuyết Huệ có chút hâm mộ, chậm rãi nói: “Ta muốn nhập cung, thiên hạ có cô nương nào không yêu phồn hoa chứ? Đối với ta, đó cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ. Chỉ là cuối cùng chuyện không thành, cũng không có gì đáng oán hận. Vạn sự đều có duyên phận, ta đã không có bản lãnh tranh thì cũng không có duyên phận thôi.”
Khương Tuyết Ninh từ trước đến nay cũng không thích nhìn nàng nói chuyện thần sắc không có chút rung động nào, ý cười bên môi liền dần dần biến mất, giọng mỉa mai càng đậm: “Ngươi biết, ta vì sao vừa về phủ liền không thích ngươi không?” Khương Tuyết Huệ không nói lời nào. Khương Tuyết Ninh liền bẻ một cành khô rũ xuống trên hành lang, “Ba” một tiếng, trong đêm yên tĩnh lại khiến lòng người rung động: “Không chỉ là bởi vì ngươi tốt hơn ta, xuất sắc hơn ta, hưởng thụ hết thảy ta vốn nên được hưởng. Càng quan trọng hơn là, ngươi đã biết thân thế của mình bốn năm, cũng biết ai mới là thân sinh mẫu thân của ngươi, có người cho dù không có ân nuôi dưỡng, cũng có ân sinh thành. Nhưng ngươi chưa từng hỏi ta về Uyển nương một câu nào.”
Khương Tuyết Huệ yên lặng, bàn tay trước người chậm rãi giữ chặt, nàng rũ mắt, tựa hồ có chuyện muốn nói. Nhưng cuối cùng lại không hề nói. Khương Tuyết Ninh tiện tay ném cành khô kia đi, nhìn nàng cười một tiếng: “Uyển nương bệnh nặng, trước khi đi, đã kéo ta tay, nhét vòng tay gia truyền của nàng vào tay ta, nhờ ta về phủ thì trao tận tay ngươi. Nhưng ta không muốn đưa. Bởi vì ta cảm thấy —— ngươi không xứng.”