Chương 61: Phạm lỗi
Bốn mắt nhìn nhau.
Khương Tuyết Ninh bình tĩnh một cách kỳ lạ. Nàng vốn không phải người tốt tính, nhẫn nại cùng oán giận đã tới giới hạn, lại vì trong lời nói của Tạ Nguy có một điểm như mồi lửa rơi xuống bùng cháy lên khiến kiên trì nhẫn nại của nàng hoàn toàn sụp đổ, thúc đẩy nàng làm ra việc mà trước kia nàng không dám làm. Đây là một loại trả thù. Đơn thuần chỉ là một loại trả thù.
Tạ Nguy nhìn cũng bình tĩnh như vậy. Nhưng mà loại bình tĩnh này với hắn mà nói chỉ là một loại hình tượng. Gương mặt không chút thay đổi của Khương Tuyết Ninh phản chiếu trong đôi mắt hắn, trong nháy mắt bị nghiền nát trong hỗn độn nguy hiểm cùng phong vân. Rõ ràng hắn không chạm vào con mèo kia, nhưng lúc này, cả người hắn lạnh lẽo ghê tởm như con mèo đó vừa men theo ống tay áo dài rộng của hắn lại leo lên cánh tay, chạm vào đầu ngón tay hắn, đầy đáng sợ mà ghê tởm. Cả người hắn căng thẳng, cứng ngắc, ngon tay có chút run rẩy nhè nhẹ. Tạ Nguy cố hết sức muốn xua tan cảm giác này, đồng thời đè xuống cỗ khí nóng giận đang hừng hực trong lòng, bởi vì lý trí hắn một mực ngăn cản, phẫn nộ là loại cảm xúc vô dụng nhất của con người. Nhưng hắn càng kiềm chế, phẫn nộ như sóng trào càng cuồn cuộn dâng cao. Hắn cuối cùng không nhẫn nại được nữa, nhìn thẳng nàng, chậm rãi nói: “Ninh nhị, ngươi cảm thấy ta mềm yếu, quá dễ nói chuyện sao?”
Không phải “Khương nhị cô nương” như hắn vẫn gọi trước mặt người khác, cũng không phải “Ninh nhị cô nương” khi chỉ nói với nàng, mà là hai chữ “Ninh nhị” trực tiếp, cứng nhắc thậm chí lạnh buốt!
Khương Tuyết Ninh cảm nhận được nguy hiểm nồng đậm trong không khí. Nàng lập tức căng thẳng, khi hắn dứt lời, hàn khí từ dưới lòng bàn chân lan lên dọc theo sống lung khiến nàng vô thức lui về sau một bước. Nhưng nàng đã quên, lúc này nàng đang đứng trên bậc thang của thiên điện. Khương Tuyết Ninh vừa lùi một bước liền vấp phải bậc thang, lập tức đứng không vững lảo đảo ngã ngửa ra, đúng vào lúc này một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy cánh tay nàng, năm ngón tay dài mảnh khảnh bình thường chỉ cầm bút đánh đàn không ngờ lại cực kỳ có lực đồng thời ẩn giấu ba phần khốc liệt, kéo nàng về phía hắn!
Nàng đứng không vững nên hoàn toàn bị động nhào tới trước mặt hắn. Bàn tay hắn cứng rắn như gọng kìm sắt kẹp cánh tay mơ hồ có chút đau đớn, nhưng trong lòng nàng ngập tràn sợ hãi. Lúc nàng ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy gân xanh ẩn ẩn nổi lên trên cổ hắn, hầu kết bất động, còn có đôi môi mỏng vô cảm, cùng... Một đôi mắt lạnh lẽo u tịch hung ác nham hiểm! Thần sắc này so với lúc Tạ Nguy thể hiện trước mặt người khác, như hai người khác nhau! Sau gáy Khương Tuyết Ninh chợt tê buốt. Dù là kiếp trước lúc hắn cầm trường cung mang người phong tỏa hoàng cung, hay lúc thờ ơ nhìn loạn đảng tàn sát hoàng tộc, cũng chưa từng có thần thái đáng sợ như vậy!
Nàng muốn lui ra, tránh khỏi tầm mắt hắn, nhưng lại phát hiện nàng dường như không nhúc nhích nổi; Nàng muốn kêu lên, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, tĩnh lặng mà cao lớn vững vàng như một ngọn núi, lại áp lực ngưng trọng nặng nề, nói: “Ngươi rất thông minh, cũng bị nuông chiều đến không biết trời cao đất dày, từ lần trước ngươi tiến cung, ta đã cảnh cáo ngươi, đừng chọc ta tức giận nữa.”
Khương Tuyết Ninh liền cười lạnh một tiếng: “Ta được nuông chiều đến không biết trời đất, đúng như Tạ thiếu sư nói, là ngang bướng không biết hối cải. Cũng không biết hình như thiếu sư đại nhân cũng đã nhiều lần rộng lượng bỏ qua rồi nhỉ.”
Tạ Nguy nói: “Ta không được răn dạy ngươi?”
Khương Tuyết Ninh ngước mắt đối mặt với hắn: “Tôn sư trọng đạo, tự nhiên là tiên sinh dạy gì, học sinh học nấy, tiên sinh nói sao, học sinh làm vậy. Tạ tiên sinh uy hϊế͙p͙ ta khiển trách ta hiểu lầm ta, đều là lẽ đương nhiên.”
Tạ Nguy nhìn nàng không nói lời nào. Khương Tuyết Ninh cảm thấy nộ khí trong lòng không những không giảm xuống, ngược lại càng điên cuồng sinh sôi, khiến lời nói của nàng càng sắc bén: “Chỉ là không ngờ, đường đường là thiếu sư, vậy mà lại sợ mèo, thật hiếm có.” Sắc mặt Tạ Nguy trầm xuống. Nàng lại không thay đổi, nói tiếp: “Hôm qua thấy thiếu sư đại nhân nhượng bộ lui binh với con mèo kia, trong lòng chỉ dám suy đoán mơ hồ, sao Tạ thiếu sư mưu lược đầy mình lại có thể sợ một con mèo nho nhỏ chứ? Suy đoán này vô luận như thế nào cũng quá mức hoang đường, đến mức chính ta cũng không dám tin tưởng. Không ngờ hôm nay tùy ý thử một lần, lại chứng minh suy đoán hoang đường này là thật. Hóa ra người hoàn mỹ cũng biết sợ, thánh nhân cũng như người phàm.”
Trước hôm nay, Tạ Nguy là người hoàn mỹ trong mắt mọi người, thậm chí đã được coi như một nửa thánh nhân, trong thiên hạ ít có chuyện có thể làm hắn đổi sắc mặt, Khương Tuyết Ninh sau khi trùng sinh càng bởi vì biết rõ nội tình của hắn mà kinh sợ hơn; nhưng sau hôm nay mới biết Tạ Nguy kiếp trước bá quan văn võ cả triều đều kiêng nể, lại sợ một con mèo nhỏ bé mềm mại vô hại, vậy mới biết —— Trên đời này chung quy không một ai hoàn mỹ. Thánh nhân cũng chỉ là một con người có xác thịt cũng có hỉ nộ ái ố! Phát hiện này khiến nàng nhất thời thoát khỏi sợ hãi cùng kiêng kị trước đây, tư thái đối chọi mà giằng co đối đầu với hắn.
Trong mắt Tạ Nguy lướt qua vô vàn cảm xúc. Đối với hắn, việc mượn sóng gió hung hiểm trong cung mà trừ khử một tiểu cô nương mới vào cung làm thư đồng vài ngày thực dễ như trở bàn tay; nhưng hắn không phải người tùy ý giận chó đánh mèo, nên chậm rãi buông tay mình ra, cũng buông lỏng năm ngón tay nắm chặt cánh tay nàng. “Người hoàn mỹ biết sợ, thánh nhân cũng biết sợ. Nhưng mà Tạ mỗ không phải là người hoàn mỹ, càng không phải thánh nhân.”
Trong tay áo rộng rũ xuống của hắn, mấy đầu ngón tay vẫn khẽ run rẩy như cũ. Giọng nói hắn lại không chút ngập ngừng, nhưng trầm thấp mà chậm rãi, ánh mắt hắn như chứa áp lực nặng nề đè xuống trên vai nàng: “Khương Tuyết Ninh, ngươi nên ghi nhớ rằng, nếu có người không muốn chạm vào một thứ gì đó, chưa hẳn đã vì e ngại, cũng có thể là hắn thống hận, căm ghét đến cực điểm.”
Thống hận, căm ghét đến cực điểm. Như Thái sơn ập xuống, Khương Tuyết Ninh cảm giác hơi thở mình như nghẹn lại trong lồng ngực, ngước mắt nhìn hắn. Khuôn mặt Tạ Nguy trong mắt thế nhân không chút tỳ vết, nay phủ kín một tầng sương lạnh buốt đầy hiểm ác, đôi mắt rũ xuống che kín mọi cảm xúc phức tạp, phảng phất như một tượng thần cao cao tại thượng trong miếu mà người người bái lạy vậy, hoàn mỹ đến nỗi khiến người ta gần như ch.ết lặng.
Nàng đột nhiên hiểu ra sai lầm của mình.
Nhưng lúc này, Tạ Nguy đã quay người đi, chỉ bình thản nói: “Sau này ngươi không cần phải tới học đàn nữa.”