Chương 104: Dấu chân của Thiên giáo
Lúc Khương Tuyết Ninh rời khỏi khách điếm Thục Hương, trong lòng rốt cục đã yên tâm mấy phần. Từ đầu tới cuối nàng đều không nói tên họ mình, chỉ hỏi Nhâm Vi Chí rất nhiều, cũng cùng hắn trò chuyện một chút về đất Thục, tìm hiểu thêm tình hình ruộng muối, ngẫu nhiên nhắc tới Vưu Phương Ngâm mấy lần, đồng thời bí mật quan sát thần sắc Nhâm Vi Chí.
Không thể không nói, tiểu cô nương Phương Ngâm này, ngốc thì ngốc, nhưng trực giác thật sự không tệ.
Dù khoa cử nhiều lần thất bại mới bất đắc dĩ kế thừa gia nghiệp, nhưng Nhâm Vi Chí dù sao cũng được coi là người đọc sách, nói chuyện nhã nhặn, giáo dưỡng đàng hoàng, không có tính tình gian xảo như con buôn. Đừng nói chỉ là giả thành hôn, nếu thành phu quân thật cũng đủ quy cách.
Đến khi lần nữa trở lại xe ngựa, nàng quay đầu nhìn thoáng qua gian phòng trên lầu khách điếm vẫn còn sáng đèn, rốt cục cũng nở ra nụ cười nhẹ nhõm thực lòng.
Chỉ đi qua nhà giam Cẩm Y vệ thăm Vưu Phương Ngâm, lại đến khách điếm Thục Hương nói chuyện với Nhâm Vi Chí một hồi, vậy mà cũng mất không ít thời gian, đến khi trở về Khương phủ, trời đã tối đen rồi.
Khương Bá Du cùng Mạnh thị trong phủ chờ đến có chút sốt ruột. Hạ nhân trong phủ một đường mang theo đèn lồng đưa Khương Tuyết Ninh đến nơi, nàng liền đi vào, trước khom người cáo lỗi, nói: “Nữ nhi trên đường làm chút việc, nên trở về hơi muộn, khiến phụ thân mẫu thân lo lắng rồi.”
Mạnh thị há miệng đang muốn nói gì, nhưng không ngờ Khương Bá Du lại giành trước: “Chuyện Dũng Nghị hầu phủ vừa xảy ra không lâu, quan phủ lại bắt được một nhóm loạn đảng thiên giáo, hiện nay kinh thành không ai dám ra ngoài, con đêm hôm khuya khoắt còn ở bên ngoài tản bộ, làm vậy mà được sao!”
Khương Tuyết Ninh rũ mắt không nói. Mạnh thị thở dài, thái độ bây giờ đối với Khương Tuyết Ninh trái ngược với trước đây, hoà thuận vui vẻ hiếm thấy, còn đỡ lời, khuyên Khương Bá Du: “Trong cung ngoài cung xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, ông cũng bị dọa cho phát sợ còn gì. Đừng dọa nữ nhi nữa, không phải lúc nãy ông còn muốn hỏi tình hình trong cung sao?”
Khương Bá Du mới dịu xuống. Ông vì đợi Khương Tuyết Ninh rất lâu còn chưa về, mới hơi sốt ruột, cũng không có ý định quát nạt nàng, cho nên rất nhanh bình tĩnh lại, hỏi nàng hiện tại trong cung đến cùng ra sao.
Đầu tiên là cho thư đồng về nhà; Thứ hai là chỉ giữ lại một mình Khương Tuyết Huệ. Khương Bá Du cùng Mạnh thị đều biết trong cung có đại hỉ sự, Phi Hương điện Ôn tiệp dư có thai được tấn vị lên Ôn chiêu nghi, cũng nghe nói Khương Tuyết Huệ lập công được ban thưởng, nhưng lại không biết rõ ràng chi tiết cụ thể trong đó. Khương Tuyết Ninh liền kể ra từng chuyện từng chuyện một, bao gồm cả Diêu Tích không may, Khương Tuyết Huệ được ban thưởng, lọt vào mắt xanh của Ôn chiêu nghi.
Khương Bá Du mới nói: “Chưa chắc đã là chuyện gì tốt.”
Mạnh thị cũng thở dài: “Cây cao đón gió lớn, như vậy có chút gây chú ý.”
Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ: các người cũng quá coi thường năng lực của Khương Tuyết Huệ đi. Chỉ là ngoài miệng nàng lại không nói gì thêm.
Khương Bá Du lắc đầu: “Ta thà rằng con bé cũng về nhà yên yên ổn ổn như Ninh tỷ nhi, hiện tại thời buổi rối ren, trong cung lục đục, có thể hại người một lần ắt có thể hại hai lần, lần trước gặp xui xẻo là Diêu gia cô nương, ai biết lần sau có đến phiên Huệ tỷ nhi hay không?”
Mạnh thị nhíu chặt mày, bà vẫn vẫn chưa muốn đối mặt với nguy cơ đó: “Huệ tỷ nhi từ nhỏ đã cẩn thận, biết rằng hài tử này của Chiêu Nghi nương nương được thánh thượng rất coi trọng, con bé tất sẽ không dám lơ là. Thánh thượng đã vì chuyện này mà cho tất cả thư đồng về phủ, hạng giá áo túi cơm chưa chắc có cơ hội lợi dụng. Nếu Chiêu Nghi nương nương thật sự sinh hạ long tử, Huệ tỷ nhi lại có thể lọt vào mắt xanh của nương nương, cũng coi như cầu được phú quý trong hiểm nguy. Trên đời này nào có vàng từ trên trời rơi xuống đâu?”
Khương Tuyết Ninh thầm nghĩ, chính là cái lý này. Nhưng có lẽ do nàng không nói chuyện hồi lâu, vẻ mặt lại hơi trầm, nên khiến người dễ hiểu lầm nàng ghen tị không vui.
Mạnh thị còn quay qua trấn an nàng nói: “Chỉ là Ninh tỷ nhi con đừng ủ rũ, bên Dũng Nghị hầu phủ đã xảy ra chuyện, hai phủ chúng ta dù sao cũng từng ngầm bàn qua hôn ước, Ninh tỷ nhi con khiêm tốn một chút cũng tốt. Cả nhà trên dưới cùng vinh cùng nhục, có Huệ tỷ nhi ở phía trước chống đỡ, về sau con cũng có thể từ đó mà được lợi.”
Mạnh thị hiển nhiên ngày trước không thích Ninh tỷ nhi, nhưng Huệ tỷ nhi có thể vào cung là nhờ vào Ninh tỷ nhi, bà đến cùng vẫn còn nhớ mình là mẫu thân thân sinh của Khương Tuyết Ninh, không nên quá mức nặng bên này nhẹ bên kia. Huống chi là thời điểm chật vật như thế này? Cả nhà trên dưới, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nhất định không thể lục đục nội bộ lúc này.
Khương Tuyết Ninh lại có chút cổ quái ngước mắt nhìn bà một cái. Mạnh thị rốt cục vẫn đặt vinh nhục cả nhà lên đầu. Nếu kiếp trước, Mạnh thị bày ra vẻ mặt ôn hòa như vậy với nàng, nàng có lẽ đã mềm lòng, hốc mắt cũng đỏ lên. Nhưng đến cùng, đã trải qua một lần sinh tử, đi qua trước quỷ môn quan một lần, nên Khương Tuyết Ninh không cảm thấy gì đặc biệt, giống như Mạnh thị tốt với mình cũng được, tệ cũng được, không quá ảnh hưởng. Huống chi chỉ là một câu trấn an không đau không ngứa như vậy?
Nàng bình thản đáp: “Vâng.”
Khương Bá Du lại dò xét thần sắc nàng, nhìn ra nàng lãnh đạm, trong lòng thở dài, lại không tiện nói thêm, ngược lại nhớ ra một việc, mới quay đầu nói với Mạnh thị: “Ta có chuyện muốn nói riêng cùng Ninh nha đầu vài câu, bà về phòng trước nghỉ ngơi đi.”
Mạnh thị lập tức sững sờ. Có lời gì không thể để bà nghe sao? Trong lòng bỗng có một chút bất mãn, nhưng lời Khương Bá Du đã nói, bà chỉ đành cưỡng chế ép một chút không thoải mái trong lòng xuống, mà trở về phòng trước.
Sau khi Mạnh thị rời đi, Khương Tuyết Ninh mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khương Bá Du. Khương Bá Du chưa nói, nàng đã biết là chuyện gì, nhịp tim bỗng hơi nhanh lên một chút, chỉ hỏi: “Là chuyện lúc trước con nhờ phụ thân đã làm xong rồi sao?”
“Lần trước con giao cho ta mấy rương đồ kia, quý thì quý, nhưng nếu bán nhanh, khó tránh khỏi bị người thừa cơ ép giá. Vi phụ cũng không muốn bán đổ bán tháo uổng phí bảo vật của Hầu phủ, cho nên chỉ xử lý một nửa. Một nửa còn lại ta gọi phòng thu chi mang tới bảo khố phủ chúng ta, lại từ trong phủ lấy ra một vạn tám ngàn lượng, xem như trong phủ mua lại trước.”
Khương Bá Du lấy một cái hộp nhỏ ra, đưa tới trước mặt Khương Tuyết Ninh. “Hết thảy gần ba vạn lượng, đều trong này, con xem qua một chút.”
Ba vạn lượng. Phải biết dù có moi sạch toàn bộ Thanh Viễn bá phủ, chỉ sợ cũng chưa hẳn lập tức có thể lấy ra ba vạn lượng. Yến Lâm những năm qua tặng cho nàng bao nhiêu, từ đó có thể thấy được phần nào.
Khương Tuyết Ninh mở cái hộp kia ra, đếm qua, bên trong đều là ngân phiếu một ngàn lượng, ba mươi tấm một xấp thật dày. Nàng nhỏ giọng: “Phụ thân vất vả rồi.”
Khương Bá Du nói: “Dũng Nghị hầu phủ cùng chúng ta giao tình lâu năm, có thể giúp đỡ tất sẽ giúp. Chỉ là vụ án này của hầu phủ rất nhanh sẽ giao xuống tam tư hội thẩm, nếu dự phòng sẵn về sau tiếp tế còn được, nếu muốn khơi thông lo lót, chỉ sợ...”
Khương Tuyết Ninh nói: “Nữ nhi nắm chắc, sẽ không làm loạn.”
Nàng tuy nói vậy, Khương Bá Du vẫn thực sự cảm thấy nàng gần đây trở nên có chủ ý một chút, thậm chí nếu dùng cách nói trên quan trường, là... Lòng dạ có chút sâu.
Chỉ nói riêng đến sự kiện Mai viên lần này, hắn nghe lời Ninh nha đầu tường thuật đã cảm thấy nàng sớm nhìn ra chân tướng, chỉ là không muốn dính vào, cũng không muốn lấy danh tiếng này mà thôi. Nhưng hiện tại là chuyện trên triều đình, hắn vẫn là không khỏi lo lắng. Vì thế lại không nhịn được lại dặn dò Khương Tuyết Ninh thêm vài câu, sợ nàng một mình cầm một khoản tiền lớn như vậy, sẽ gây ra chuyện gì.
Khương Tuyết Ninh lại từng câu từng câu biểu thị đáp ứng, đem những lời Khương Bá Du nói để trong lòng, nàng biết những gì Khương Bá Du khuyên đều là đúng. Bản án Dũng Nghị hầu phủ do tam tư hội thẩm, thánh thượng đích thân giám sát, sao có thể dễ dàng lo lót khơi thông được? Sơ ý bước sai một ly liền có thể dẫn tới đầu rơi máu chảy.
Chỉ là triều đình xưa nay cũng không phải bền chắc như sắt thép, khe hở tóm lại vẫn có, chỉ xem người cần thận bao nhiêu, có nhìn ra được hay không.
Nếu bàn về tin tức, chỉ sợ hiện tại không một ai linh thông hơn Trịnh Bảo, chỉ là nàng ngoài cung, không tiện liên lạc với hắn, nên dù có người như vậy, giờ phút này cũng không dùng được.
Ngoài cung chỉ có Chu Dần Chi.
Khương Tuyết Ninh nhận tiền từ chỗ Khương Bá Du xong, lại thêm ba ngàn lượng của cây cổ cầm vào, tổng cộng thành ba vạn hai ngàn lượng bạc. Hôm sau nàng liền tìm tới Chu Dần Chi, thám thính tình hình hiện tại vụ án của Dũng Nghị hầu phủ.
Chu Dần Chi dù đã là Cẩm Y vệ thiên hộ, lúc này cũng chỉ có thể cười khổ, nói: “Bản án đã giao đến tam tư, quyền thẩm vấn phạm nhân Cẩm Y vệ cũng chỉ ngang hàng với Hình bộ, muốn hỏi đến chuyện phía trên thì hoàn toàn không có cách nào. Huống chi vị trí thiên hộ này cũng quá thấp, nhiều lắm là có thể vào trong nhà lao, thay nhị cô nương trông nom mấy phần, nhưng cũng không thể chu toàn được hết. Huống chi Nguyên thượng thư Hình bộ Trịnh thượng thư rời chức, nguyên Hà Nam đạo ngự sử Cố Xuân Phương hai ngày trước đã đến nhậm chức, Cẩm Y vệ cùng Hình bộ tranh đấu nay bị chèn ép, sợ không có bao nhiêu cơ hội nhúng tay vào án này.”
“Tam tư” trong Tam tư hội thẩm, chỉ Hình bộ, Đại Lý tự, Đốc sát viên. Nơi này gần như không có phần của Cẩm Y vệ. Phàm là người của Cẩm y vệ muốn động tay bên trong, ắt sẽ bị hai bên còn lại nhất trí công kích, nửa bước cũng khó đi.
Khương Tuyết Ninh lại nói: “Dũng Nghị hầu phủ nhà lớn nghiệp lớn, đồ đạc tịch thu vô số, bây giờ tất cả chứng cứ hẳn còn đang chỉnh lý. Ngươi tuy không thể nhúng tay, nhưng người ra vào thiên lao nhiều, ngươi lưu ý giúp ta có người nào kỳ quái ra vào đó.”
Nếu nàng nhớ không lầm, vụ án này của Dũng Nghị hầu phủ rất kỳ quái. Ngay từ đầu đã tìm ra thư từ qua lại của hầu phủ cùng nghịch đảng Bình Nam vương, có nói tới chuyện Định Phi thế tử không nằm trong số Nghĩa Đồng hai mươi năm trước, nhưng hơn nửa tháng sau tam tư hội thẩm lại nhiều thêm một phong thư. Phong thư này do Yến Mục đích thân viết cho nghịch đảng thiên giáo, có đề cập tới âm thầm bồi dưỡng thế lực thiên giáo, nguyện sắp xếp vài người bọn chúng vào trong quân.
Phong thư vừa đưa ra, lập tức được coi như bằng chứng không thể chối cãi. Cả phủ trên dưới chém một nửa, còn lại lưu vong ngàn dặm đến Bách Việt khói khí mù mịt, cả triều văn võ không có mấy người dám nói giúp cho bọn họ.
Vì sao phong thư này nửa tháng sau mới xuất hiện? Vì sao thư Yến Mục viết cho nghịch đảng thiên giáo lại tìm ra từ trong phủ? Hơn nữa, xét nhà không đặc biệt nhanh, nhưng tuyệt đối không chậm. Phong thư này nếu viết từ sớm vậy hẳn đã đưa tới tay hoàng đế cùng những lá thư kia rồi.
Khương Tuyết Ninh không rõ quá trình này có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu trong lúc này có cơ hội xoay chuyển, mà nàng lại bỏ lỡ, vậy sau này chỉ có thể nuối tiếc vô vọng. Cho nên nàng mới tới nhắc Chu Dần Chi một phen.
Chu Dần Chi dù không rõ vì sao nàng nói vậy, nhưng trong đầu chợt lóe lên, nhớ tới ngày trước, nàng chỉ cần một câu đã nói toạc tâm tư hắn vẫn ẩn giấu, loại cảm giác sâu không thể lường được kia lại xuất hiện trong lòng hắn.
Vị Khương nhị cô nương này, tựa hồ không đơn giản. Chu Dần Chi không biết người sau lưng nàng tột cùng là ai, nhưng càng là trong tình thế căng thẳng này hắn càng không dám lơ là chút nào.
Sau khi trở lại nha môn Cẩm Y vệ, hắn liền thỉnh thoảng đi thiên lao một vòng, lại thường xuyên đụng phải người của Hình bộ: Tỉ như vị Cố Xuân Phương kia, lại tỉ như người được Cố Xuân Phương tín nhiệm – Hình bộ thanh lại tư chủ sự Trương Già.
Người ở Tam pháp tư tất nhiên không quen Cẩm Y vệ, thế nhưng không có lý do đuổi hắn đi, chỉ coi như Cẩm Y vệ bọn hắn tâm tư tham lam đánh mãi không ch.ết còn muốn nhúng tay vào thiên lao này, nên rất nhiều lần châm chọc không hề khách khí chút nào. Nhưng Chu Dần Chi cũng không quan tâm.
Cứ thế, không bao lâu sau, hắn thật sự phát hiện ra một kẻ kỳ quái: Tựa hồ là một tiểu lại của Hình bộ, thường xuyên đi dạo trong thiên lao, ánh mắt cứ đảo qua người trong lao mà nhìn, cứ như đang trù tính gì đó.
Chu Dần Chi quan sát hai ngày liên tiếp, rốt cục cảm thấy người này quả thật có gì đó mờ ám. Đến ngày thứ ba hắn liền tìm cơ hội trực tiếp chặn người này lại trong một hẻm nhỏ, kề đao trên cổ đối phương. Đe dọa một hồi, Chu Dần Chi thực sự hỏi ra được một bí mật lớn!
Không nói hai lời, Chu Dần Chi âm thầm khống chế người lại nhốt vào trong phủ mình, ngay trong đêm đến bái phỏng Khương Tuyết Ninh, nói: “Bắt được một người, là cọc ngầm thiên giáo chôn trong nha môn, được lệnh của ‘Công Nghi tiên sinh’ gì đó, tìm thời cơ, đem một phong thư trình lên cho Hình bộ, nói phong thư này có thể khiến cho hầu phủ vạn kiếp bất phục. Nhưng những ngày này vị ‘Công Nghi tiên sinh’ kia bỗng nhiên không có tin tức, nhiều lần liên hệ đều không hồi đáp, khiến hắn dần bất an. Hắn rất sợ Công Nghi tiên sinh xảy ra chuyện, lại không dám lộ ra, có phong thư trong tay liền sinh lòng tham, muốn nhờ vào đó doạ dẫm hầu phủ một bút, lấy chút tiền liền đi, không ngờ quá khẩn trương lộ hành tung, nên bị ta bắt tại trận.”
Khương Tuyết Ninh nghe xong quả thực cảm giác da đầu đau nhức!
Án của Dũng Nghị hầu phủ vậy mà lại có dấu chân của Thiên giáo, đến “Công Nghi tiên sinh” tiếng tăm lừng lẫy cũng dính vào!
Chỉ là... người chức vị cao lại trọng yếu như vậy, sao đột nhiên không có tin tức, đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng ngẫm lại cũng thật sự không thể để ý nổi nhiều việc như vậy, nàng hít sâu một hơi, trực tiếp hỏi: “Thư có lấy được không?”
Nếu lấy được phong thư này, tuyệt đối sẽ tạo ra biến đổi nghiêng trời lệch đất!