Chương 70

Editor: ღDuღ
Beta: ViVu


Động tác của Chu Nghị Vinh và Thẩm Phượng Trân vô cùng nhanh, sau khi nhận được điện thoại của con trai, không được nửa ngày đã xuất hiện trong nhà thông gia tương lai. Hết cách rồi, bây giờ giao thông quá thuận tiện, huống chi bọn họ ở Thượng Hải cũng không có làm việc gì, ước gì sớm chút trở về nhìn cháu trai.


"Thông gia, bà nói tôi nên tổ chức tiệc rượu ở Duyệt Lai Cư hay Quang Dương? Tôi vẫn thấy Quang Dương được hơn, ở đó rộng rãi, nhưng bên Duyệt Lai Cư thì đặc sắc hơn… Này, rốt cuộc chọn ở đâu đây?" Thẩm Phượng Trân cầm danh sách khách sạn trong tay, nhíu mày do dự thương lượng với Vương Lan Phương, vẻ mặt của Vương Lan Phương không biết chọn chỗ nào, dù sao cũng là chuyện lớn cả đời của con gái, dĩ nhiên bà hi vọng con gái gả được nở mày nở mặt.


Ngồi ở bên cạnh Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm dở khóc dở cười, cô cũng không nói sẽ lập tức kết hôn với Triển Nguyên, mới quen nhau được mấy tháng, có cần nhanh như vậy không. "Triển Nguyên, có phải hai người họ có chút gấp gáp hay không? Chúng ta nói muốn kết hôn khi nào chứ?" Tiếu Hàm xoay người, tức giận nhìn người đàn ông bên cạnh.


Chu Triển Nguyên cưng chiều nhéo chóp mũi của cô, cười nói: "Thế nào? Còn không định gả cho anh hả? Nhưng mẹ anh không kịp đợi muốn em gọi một tiếng mẹ."


Tiếu Hàm bĩu môi, quẹt mũi cô một cái, sẽ sẹp. Nhẹ nhàng nằm úp ghé vào tai anh nói: "Kêu dì Vương là mẹ thật kỳ...” Kêu dì hơn hai mươi năm, chợt muốn cô kêu là mẹ, đó là một vấn đề lớn.


available on google playdownload on app store


Vốn Tiếu Hàm là một người không thích thay đổi, nói dễ nghe là yên ổn ở tình trạng hiện tại, nói khó nghe một chút chính là nhát gan, sợ không thích ứng với thay đổi sau này. Bằng không khi còn bé cô cũng sẽ không cứng đầu không chịu kêu Thẩm Phượng Trân là mẹ nuôi.


Bây giờ trưởng thành, trên mặt cũng không còn non nót như trước, nhưng tật xấu này ít nhiều vẫn còn sót lại, Mãnh Bất Đinh muốn cô thay đổi cách gọi, vẫn sẽ cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao cũng từ dì trực tiếp biến thành mẹ.


Hơn nữa, sau khi chính thức cử hành hôn lễ mới gọi, hay là hiện tại nên đổi cách kêu mẹ? Hoặc là sau khi cầm giấy kết hôn? Thật là một vấn đề lớn, Tiếu Hàm lặng lẽ vỗ trán.


Chu Triển Nguyên buồn cười vuốt tóc của cô, nhẹ nhàng chống đỡ trán của cô cười nói nói: "Thế nào, không muốn trở thành người của nhà họ Chu anh?"


Tiếu Hàm đẩy anh ra, trên mặt ửng đỏ, thiệt là, ba mẹ đang ngồi cách đó không xa, sao người này không chút kiêng kỵ, đợi lát nữa sẽ bị nói. "Nói gì đó, bây giờ cũng không lưu hành sửa họ." Chu Hàm, một chút cũng không dễ nghe như Tiếu Hàm.


"Tốt lắm, đợi lát nữa em thu xếp quần áo, theo anh trở về thôi." Chu Triển Nguyên đưa tay cầm tay của cô, nhẹ nhàng cầm ngón trỏ của cô đùa giỡn, không nặng không nhẹ.


Tiếu Hàm suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, "Chúng ta cũng nên nới với ba mẹ một tiếng, cũng gần khai giảng, em phải về chuẩn bị một chút." Hơn nữa Milk cũng được ông bà nội anh ôm đi, làm cho mẹ gần đây không có quen, la hét muốn đoạt Milk về.


Chu Triển Nguyên nghẹn họng, chẳng lẽ bạn gái nhỏ của anh còn tưởng rằng anh muốn cô trở về phòng trọ nhỏ của cô ấy sao? Nói tới, phòng ở kia cũng nên thay đổi dụng cụ trong nhà, ngày nào đó chờ Tiểu Hàm rãnh rỗi thì đi xem dụng cụ một chút, đổi lại những kiểu dáng cô ấy thích. Cuối cùng cũng nên có chút cảm giác gia đình, dù sao cũng có rất nhiều người.


Đợi đến tất cả đồ đạc bị dời đến chỗ của Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm mới phục hồi tinh thần. Nhìn vẻ mặt thản nhiên của người đàn ông kia, Tiếu Hàm chỉ cảm thấy buồn cười. Chỉ là, cũng không có gì không được tự nhiên, nếu trưởng bối hai nhà cũng đã thương lượng chuyện tổ chức tiệc rượu, cô còn nói thêm gì nữa? Chỉ là, bé con không có ở đây, thật có chút không quen. Phòng ở lớn như vậy, chỉ có hai người, có chút cảm giác vắng vẻ, nhất là trong nhà của Triển Nguyên, đều là màu sắc lạnh lùng.


Nhìn cô gái liếc nhìn xung quanh, Chu Triển Nguyên cười khẽ ôm cô nói: "Ngày mai anh không làm gì, chúng ta đi chọn mua mấy vật dụng mà em thích."
Tiếu Hàm gật đầu một cái, mặc dù chưa định ngày cưới, nhưng chuyện này ngược lại có thể làm trước, dù sao cũng là kế hoạch lâu dài.


Có điều, bây giờ có chuyện quan trọng hơn, để cô mở TV, đợi một tuần lễ mới cập nhật phim Hàn!


Chu Triển Nguyên ngồi trên ghế sofa, cô gái lười biếng dựa vào trong ngực, bất đắc dĩ nhìn người trong ngực, mắt to cũng trừng thành như vậy rồi, phải tới như vậy sao? Có trai đẹp bên ngoài không nhìn, khẩn trương với trai đẹp toả hào quang rực rỡ trên TV, đúng là, thiếu dạy dỗ.


Chu đại soái ca có chút không vui, chẳng lẽ sức quyến rũ của chồng em còn không bằng tên trẻ tuổi này? Xoay đầu qua, lấy môi chặn lưỡi, để cho cô không nghe anh nói chuyện, đây là trừng phạt.


Vừa hôn xong, Tiếu Hàm mềm nhũn thở hổn hển nằm ở trong ngực anh, nhưng lại không lá gan đi trêu chọc anh, đành phải thầm hận cắn môi của mình, không biết người nào đó giờ phút này đang động dục ở bên cạnh, chỉ một động tác nhỏ như vậy, để cho anh không nhị được, ʍút̼ chặt, lần nữa.


Đến cuối cùng, rốt cuộc cô Tiếu nếm thử cái gì gọi là sinh vật đàn ông bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng có thể động dực, vì sao ở trên ghế sofa cũng có thể! Hoàn hảo bé con không ở nhà, ngộ nhỡ tiểu thơ của bé lưu lại ám ảnh, cô sẽ liều mạng với anh!


Chẳng qua, khi anh ôm cô nhẹ nhàng nói ở bên tai cô: "Tiểu Hàm, thật tốt." Lúc này, trong lòng Tiếu Hàm như chảy qua một dòng nước ấm, trong trẻo, ấm áp thoải mái, thì ra khăng khít gắn bó với người yêu, sẽ có cảm giác như vậy.


Nhìn mười ngón tay đan xen nhau, trong đầu Tiếu Hàm chợt hiện lên những lời này: nắm tay cả đời, bên nhau đến già; tử sinh xa cách, cùng ch.ết cùng vui vẻ.
Thứ cảm giác này, thật tốt.
Cứ như vậy, cùng anh đi qua những năm tháng yên tĩnh, nhìn mây cuốn mây tan, cho dù bình thản nhạt nhẽo, nhưng cũng tràn ngập hạnh phúc.


——— —————— —————— ————————
Ngày hôm sau, Tiếu Hàm thừa dịp nghỉ hè còn chưa kết thúc, lôi một người đàn ông đi mua vật dụng, chuyện trang trí nhà cửa này người phụ nữ nào cũng yêu thích.


Chọn chọn lựa lựa, cuối cùng cũng không chọn được món thích hợp. Chu Triển Nguyên vui vẻ nhìn dáng vẻ bận rộn của cô vì nhà của bọn họ, dọc theo đường đi vẫn cưng chiều dịu dàng nghe theo, để cho ông chủ bên cạnh cũng tấm tắc lấy làm kỳ, đôi vợ chồng này tình cảm thật tốt.


Từ chợ vật dụng trở về, đã hơn chín giờ tối. Tiếu Hàm thong thả đi tắm, có điều mới tắm được một nữa, người đàn ông nào đó đã ăn không biết ngon tới tham gia náo nhiệt, nói cho oai giúp một tay, nhưng mục đích xấu xa cũng không nói cũng biết.


Xong chuyện, ôm cô gái mệt mỏi đi đường cũng không được tắm sạch, Chu Triển Nguyên cười rất vui vẻ, quả nhiên không trách được ai cũng nói nam nữ phối hợp, làm việc không mệt mỏi, mấy ngày nay tinh thần anh luôn tốt khiến ông Triệu thấy kỳ lạ, theo cách nói của ông Triệu mà nói, chính là đi bộ cũng mang theo gió, chẳng lẽ thật thần kỳ như vậy?


Có điều, chỉ khổ cho cô gái nhỏ kia. Mỗi ngày đều mệt mỏi không muốn bò dậy, hận không thể cắm rễ ở trên giường. Dĩ nhiên, tổng giám đốc nào đó muốn giơ hai tay hai chân đồng ý, chẳng qua, cuối cùng vẫn bị người cô giáo nào đó lấy vũ lực trấn áp, nếu thật sự như vậy, cô không cần sống nữa sao? Ý nghĩa của cuộc sống là ở vận động, nhưng không phải chỉ vận động, không thể thay đổi quan niệm!


"Tiểu Hàm, chúng ta kết hôn đi." Chu Triển Nguyên ôm người trong ngực, vùi mặt ở vai của cô, trên người cô có hương thơm nhàn nhạt anh quen thuộc, chóp mũi chạm vào vai trắng nõn của cô, lè lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ, như nguyện nghe được âm thanh hít vào một ngụm khí lạnh của cô, Chu Triển Nguyên cười hài lòng.


"Còn sớm mà…” Tiếu Hàm khẽ nói, trong lòng không quyết định chắc chắn được. Bọn họ mới ở chung không đến nửa năm.


Dường như biết cô đang suy nghĩ gì, Chu Triển Nguyên ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng cười dịu dàng: "Chúng ta quen biết đã bao nhiêu năm? Chẳng lẽ em còn muốn giống như những đôi tình nhân khác quen nhau ba năm năm năm hay sao?" Nói xong, lại cúi người ʍút̼ xương quai xanh của cô.


Tiếu Hàm đỏ mặt, muốn đẩy anh ra, lại không đành lòng, hết cách chỉ mặc anh muốn làm gì thì làm, có điều cũng may người nào đó vẫn biết kiềm chế, ngoài miệng động động, cũng không có hành động thật.


Đúng vậy, Triển Nguyên nói cũng đúng, bọn họ biết nhau từ nhỏ, đâu cần xem trọng những thứ đó, hơn nữa nhìn ý của ba mẹ, dường như họ cũng đang chuẩn bị gả con gái rồi? Không thể trách cô suy nghĩ nhiều, bởi vì cô rõ ràng nghe được ba mẹ thương lượng chuẩn bị muốn lấy chiếc nhẫn bà nội để lại, còn dây chuyền cũng lấy ra, đây là vật gia truyền của Tiếu gia, bình thường đều truyền cho dâu cả, nhưng đến thế hệ Tiếu Hàm cũng không có anh em, dĩ nhiên sẽ cho người con gái là cô.


Nói cách khác, ba mẹ cũng chuẩn bị gả con gái, Triển Nguyên cũng chuẩn bị cưới vợ, còn thiếu một người cô dâu mà thôi? Cô giáo Tiếu vuốt cằm, ấm ức, tại sao cô là người trong cuộc lại không biết tình huống gì hết, chuyện đã phát triển thần tốc như thế rồi hả?






Truyện liên quan