Chương 4
Như Ngọc đưa nam tử vào căn nhà nhỏ bảo hắn ngồi xuống ghế rồi đi ra ngoài, lát sau nàng đi vào trên tay cầm theo một bình trà. Rót cho nam tử một chén trà đặt trên bàn rồi nói
- Ngươi ở đây, ta cũng không thể làm hại gì ngươi, chờ sư phụ và bằng hữu của ta trở về sẽ nói chuyện rõ ràng với ngươi sau
Nam tử không nói gì, hắn không quan tâm khi nào 2 người mà vị cô nương này nói trở về, hắn chỉ biết khi trời tối hắn nhất định phải ra khỏi ngọn núi này
- Này, ngọn núi này cách kinh thành có xa không? Im lặng được một lúc Như Ngọc lại bắt đầu lên tiếng
- Này, này, ta đang hỏi ngươi đấy
- Xa
- Ngươi không thể nói rõ hơn một chút được sao?
- Khoảng 400 dặm
Nghe đến đây, mày đẹp liền nhíu lại,400 là bao nhiêu km nhỉ? Hừ, tại sao lại sử dụng mấy cái đơn vị khó hiểu này chứ? Làm người thông minh như nàng cũng phải bó tay
- 400 dặm là bao xa?
Lần này đến lượt nam tử nhíu mày khó hiểu nhìn Như Ngọc, nàng ta lại không biết?
- Khoảng 20 ngày đi đường
- Ồ, 20 ngày,20 ngày... khoan đã nếu là 20 ngày thì ăn uống ngủ nghỉ ở đâu?
Vừa nói xong Như Ngọc lại nhận được cái nhìn khó hiểu của nam tử, người này từ trên trời rơi xuống sao?
- Từ đây đến kinh thành phải qua nhiều thành nhỏ nữa
- Vậy sao? Ta từ nhỏ đã sống ở đây, chưa ra ngoài lần nào nên không biết gì cả. Ngươi chính là người thứ hai sau sư phụ ra khi ta đến thế giới này đấy Như Ngọc nhận ra được sự nghi hoặc trong giọng nói của nam tử, nàng liền giải thích
Nghe vậy nam tử đối diện cũng không nói gì nữa, chuyện này không liên quan đến hắn
- Sao ngươi không uống trà, đây là tự ta pha a~, coi như là quà gặp mặt
Nam tử nghe vậy quay sang nhìn Như Ngọc rồi lại cúi xuống nhìn chén trà sóng sánh dưới bàn. Như Ngọc ngẩn người suy nhĩ một lúc rồi chợt hiểu ra
- Ha ha. Ngươi là sợ ta hạ độc vào trà sao? Nói cho ngươi biết, nếu ta muốn hạ độc thì ngươi có muốn tránh cũng không được Đùa sao, mấy lọ độc của Vân Du chế ra khi còn ở hiện đại nàng vẫn đang giữ.
Nam tử thấy Như Ngọc tự tin về khả năng của mình như vậy thì im lặng, chén trà cũng không động đến
Sắc trời dần tắt, đã có vài tiếng ếch nhái côn trùng kêu lên. Bên trong nhà nhìn ra chỉ thấy bóng đen của cây cối, màu sắc của các loài hoa ngoài vườn cũng chỉ là một màu đen kịt, vậy mà hai người kia vẫn chưa về, sao lại lâu như vậy chứ? Nếu hai người đó không chịu về thì phải để cho người này đi rồi. Hay là tìm cách giữ lại? Không được, như vậy cũng rất nguy hiểm, chi bằng để mình tận mắt nhìn thấy hắn ra khỏi đây sẽ yên tâm hơn.
- Đến giờ rồi, ta phải đi
Như Ngọc gật đầu, đứng lên đi ra ngoài, dẫn nam tử đến cửa cơ quan nơi mà trước đây bà bà đưa Vân Du ra ngoài. Dừng lại trước cửa cơ quan Như Ngọc quay đầu lại nhìn nam tử ra hiệu cho hắn. Nam tử gật đầu hiểu ý, không do dự mà bước qua cửa vạch kẻ dưới đất
- Đa tạ lúc bước ra cửa chỉ để lại câu nói ngắn ngủi. như Ngọc nghe thấy khẽ gật đầu, dù sao hắn vẫn còn biết rằng mình vừa cho hắn trốn nhờ mấy tên thích khách kia
Như Ngọc trở về căn nhà nhỏ đã thấy Nhã Nguyệt ngồi thong thả uống trà, quần áo cũng đã thay bộ mới còn bà bà đang loay hoay nấu cơm, từ ngày Vân Du đi thì bà bà chính là nguồn sống của các nàng. Như Ngọc định lúc ăn cơm sẽ nói chuyện hôm nay với hai người, bây giờ nàng phải đi tắm rửa trước đã
Tới giờ cơm, Như Ngọc kể lại toàn bộ câu chuyện cho hai người nghe, nghe xong ai cũng lâm vào trầm ngâm, đợi mãi không thấy ai lên tiếng Như Ngọc mới ủ rũ lên tiếng
- Bà bà, bà thử nói xem có phải mấy cái bẫy của bà đều lỗi thời hết rồi không? Con thấy người ta ra ra vào vào mà một cọng lông chân cũng không hư hại gì
- Ngươi là đang nghi ngờ khả năng của ta sao?
- No, no, con là nghi ngờ mấy cái cơ quan đó có phải là đã mục hết, không còn hoạt động được nữa hay không?
- Hừ, ngươi bớt nói nhảm đi. Ngay từ đầu ta đã nói rồi, muốn vào được đây phải là người có võ công thâm hậu, người mà sáng nay ngươi gặp chắc chắn không phải tầm thường. Hy vọng rằng hắn thực sự chỉ là lạc vào đây mà không có ý đồ gì. Lão bà trực tiếp bỏ qua mấy từ ngữ cổ quái của Như Ngọc
- Trông hắn cũng không đến nỗi nào, rất đẹp trai nha. Con cũng để ý rồi, hắn thực sự không quan tâm đến nơi này. Điều này con có thể khẳng định
Bà lão gật đầu, không hiểu sao bà rất tin tưởng mấy đứa nhỏ này kể cả Như Ngọc lúc nào cũng cẩu thả, vội vàng. Sống lâu với chúng mới biết rằng mỗi người đều có cá tính riêng, Như Ngọc bề ngoài vô lo vô nghĩ lúc nào cũng cười cười nói nói nhưng thật ra cũng rất cẩn thận. Chỉ cần là chuyện thực sự quan trọng thì sẽ rất nghiêm túc, trưởng thành. Không biết phải là những người như thế nào mới nuôi dạy được những đứa trẻ như vậy chứ.
-Bà bà, con có thể hỏi bà một câu được không? Nhã Nguyệt bất ngờ lên tiếng
Lão bà dường như nhận ra sự khó khăn của câu hỏi, bà nhìn Nhã Nguyệt một lúc rồi mới gật đầu đồng ý
-Thực ra bà là ai, tại sao nơi này lại không thể để cho người ngoài biết? Có nguy hại gì sao? Đây là thắc mắc ngay từ khi mới đến đây của nàng, chỉ là thời gian qua nàng quên mất giờ lại thêm sự việc này nàng liền muốn hỏi cho ra lẽ, tuy nhiên nếu bà bà không muốn nói nàng cũng không gặng hỏi nữa
Lão bà cũng không quá ngạc nhiên với câu hỏi của Nhã Nguyệt, bà nhìn nàng một lúc lại quay sang nhìn Như Ngọc, quyết định nói cho các nàng biết sự thật
Vân Du đi cũng đã hơn một ngày đường mà vẫn không thể nào ra khỏi ngọn núi này để tìm một thành trì nghỉ chân, nàng thực sự mệt lắm rồi, tại sao lại không thể ra ngoài chứ rõ ràng nàng đã nghe theo lời bà bà đi về phía tây, vậy mà ngay cả một sinh vật sống cũng không có. Đêm qua nàng đã phải ngủ dưới gốc cây, may mắn là ở đây không có thú dữ nếu không thì bây giờ rất có thể nàng đang ở trong bụng sói chờ tiêu hóa rồi, hôm nay nàng không muốn tiếp tục phải ăn lương khô dai nhắt, lấy đất làm giường nữa nhất định phải ra khỏi ngọn núi này sớm một chút. Nghĩ như vậy chân nàng cũng bước nhanh hơn về hướng đã định hi vọng đây là hướng đi đúng. Nàng là người mù đường, lúc đầu chỉ biết đi theo hướng mà bà bà chỉ chứ nàng cũng không thể xác định được đông tây, giờ đi lạc rồi chỉ có thể nhắm mắt đi bừa thôi. Đang đi Vân Du bỗng dừng lại, nàng nghe thấy âm thanh phát ra ở đâu đó tuy không biết là tiếng gì nhưng nàng vẫn lần theo tiếng phát ra đó mà đi, càng đến gần lại càng rõ ràng nhưng nghe mãi mà nàng vẫn không thể xác định được âm thanh đó là do cái gì tạo thành, chỉ đến khi tận mắt chứng kiến nàng mới hiểu ra, tiếng đao kiếm. Trước mắt Vân Du là một đám khoảng 20 người mặt áo đen, che mặt đang đánh nhau với 2 người khác cũng mặc đồ đen nhưng lại không giống với những người kia. 2 người đấu với 20 người nhưng thế trận hình như nghiêng về số ít. Vì nghĩ rằng ở đây có người nên nàng mới đi xem thử để hỏi đường, đúng là có người thật thế nhưng trong tình cảnh này thì nàng phải lặng lẽ mà rời đi thôi, trâu bó đánh nhau ruồi muỗi ch.ết huống hồ nàng còn không biết võ công. Suy nghĩ như vậy Vân Du quay người định rời khỏi nhưng hành động của nàng bị một tên hắc y phát hiện hắn nghĩ rằng nàng là đồng bọn của 2 kẻ kia đang muốn đi tìm cứu viện liền lao nhanh về phía nàng, mũi kiếm hướng thẳng đến ngực trái. Tuy là không nhìn thấy nhưng Vân Du vẫn có thể nghe thấy tiếng rít của gió đang ở phía sau mình, nàng thầm kêu khổ, dù không quay lại cũng biết phía sau là mũi kiếm đang chờ, chỉ có thể cố gắng né tránh. Nhưng hình như không được, tốc độ của nàng chẳng là gì so với tên điên phía sau, nàng có làm gì hắn đâu cơ chứ. Không thể làm gì ngoài việc chờ ch.ết nàng ghét nhất là điều này, hai người kia cũng thấy cục diện bên này nhưng không tiện cứu vì họ cũng đang bị bao vây, nàng chưa muốn ch.ết vào lúc này. Nói thì chậm nhưng thật ra lại rất nhanh, tiếng rít của gió ngày càng mạnh nàng có thể cảm nhận được luồn gió lạnh phía sau gáy mình rồi
- Keng... bịch đang nhắm mắt chờ cơn đau phía sau truyền đến, Vân Du có chút bất ngờ, quay lưng lại thì thấy tên áo đen truy đuổi mình nằm trên mặt đất máu từ yết hầu chảy ra. Thanh kiếm của hắn ở phía xa, lại nhìn qua hai người kia vẫn thấy họ đang bị bao vây chắc chắn không có thời gian quan tâm đến nàng, vậy là ai?
-Sột soạt tiếng động trên cây làm nàng chú ý, ngẩn đầu lên nhìn nơi phát ra tiếng động. Chỉ thấy một bạch y nam tử ngồi trên cành cây, đôi mắt dài hẹp, lông mày vừa sắc bén lại vừa mền mại, sóng mũi cao thẳng tắp, từng đường nét trên khuôn mặt đều như được điêu khắc một cách tỉ mỉ, tay đang mân mê chiếc sáo ngọc, cả người toát lên vẻ lười biếng lại có chút mê hoặc. Vân Du thầm cảm thán: người này đúng là yêu nghiệt làm hại chúng sinh, Như Ngọc mà nhìn thấy chắc chắn sẽ chảy cả nước dãi ra mất. Nhưng mà cây cao như vậy cũng có thể trèo lên, tên này có phải quá rảnh rỗi rồi không? Tuy nghĩ là vậy nhưng ngoài mặt nàng vẫn rất bình tĩnh, vừa mới dạo một vòng âm phủ nhưng nàng vẫn như vậy lạnh nhạt không một chút hoảng sợ hay lo lắng. Đúng lúc này lại có một mũi kiếm khác hướng về phía nàng nhưng chưa kịp chạm tới một cọng tóc đã bị đánh bật văng ra xa, tên hắc y đó cũng tự nhiên ngã xuống, một vết cắt hiện ra, máu từ cổ chảy xuống. Nàng là sát thủ, thấy người ch.ết thực ra cũng không còn cảm xúc gì nữa, theo như cách nói của Như Ngọc thì chính là: nhìn hoài rồi cũng thành quen, con người là một loài động vật có thể thích nghi với hoàn cảnh. Nàng lại nhìn lên chỗ nam tử, hắn một tay vẫn cầm cây sáo, tay còn lại hình như là cầm lá của cành cây gần đó, khóe miệng nhếch lên cười như không cười, chuyện vừa xảy ra dưới này không làm ảnh hưởng đến hắn nhưng nàng có thể chắc chắn một điều rằng hắn vừa cứu nàng
- Cảm ơn nói xong câu này nàng quay lưng rời đi nhưng đi được vài bước thì dừng lại quay về chỗ gốc cây nơi nam tử bạch y đang ngồi, đứng đó không di chuyển. Mấy tên hắc y không biết là không thấy hay vì nguyên nhân nào khác mà cũng không hướng về phía nàng nữa, chỉ tập trung đánh hai người kia. Nam tử trên cây thấy nàng đi rồi lại quay lại mày khẽ nhướng lên nhìn nàng nhưng rất nhanh sau đó lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, ung dung ngồi đó chờ thuộc hạ giải quyết những tên kia. Vân Du ở dưới này cũng rất kiên nhẫn chờ, chờ người này xuống, mãi mới gặp được một người nàng phải tranh thủ cơ hội nếu không thì tối nay nàng sẽ lại tiếp tục ngủ ngoài trời.
Tiếng đao kiếm tắt hẳn, đúng như nàng dự đoán phần thắng thuộc về hai người áo đen. Trên mặt đất la liệt những xác ch.ết, mùi máu tanh bốc lên nồng nặc nhưng dường như tất cả những người ở đây đều không quan tâm
Vân Du chờ hai người áo đen đi đến chỗ mình đang định hỏi đường thì một trong hai người kia đã lên tiếng trước
- Cô nương, nếu không có việc gì thì mời rời khỏi đây, bọn người vừa nãy có thể sẽ đến bất cứ lúc nào, đến lúc đó tình hình hỗn loạn chỉ sợ là bọn ta cũng không thể giúp gì.
Nàng khi thì nào nhờ vả hắn?
- Vừa nãy ngươi có giúp ta sao?
Bị hỏi ngược lại như vậy nam tử có chút xấu hổ cúi đầu, thực ra khi thấy vị cô nương này bị tấn công hắn cũng muốn giúp chỉ là chính hắn cũng đang chật vật, nói những lời này là muốn nhắc nhở một chút
- Ta chỉ muốn hỏi đường ra ngọn núi này đến trấn gần nhất
Nghe Vân Du nói xong hai người áo đen có chút bất ngờ nhìn nhau, chờ bọn hắn đánh nhau xong chỉ để hỏi đường? Vị cô nương này... Hai người đồng loạt ngước lên nhìn người từ nãy đến giờ vẫn vắt vẻo trên cây kia, chờ ý kiến của hắn. Nam tử bạch y ngược lại rất bình tĩnh mà nhún vai với thuộc hạ rồi phi thân xuống gốc cây, chắp tay ra sau đi về phía trước
Hai người áo đen lại nhìn nhau, cuối cũng người vừa nãy lại lên tiếng
- Bọn ta cũng đang định ra khỏi ngọn núi này, cô nương có thể đi cũng với bọn ta
Vân Du gật đầu hiểu ý, hai nam tử cũng gật đầu rồi đi theo nam tử bạch y nàng cũng theo sát nhưng chốc chốc lại quay lại phía sau nhìn cây cổ thụ mình vừa đứng, cao như vậy mà người này có thể nhảy xuống một cách nhẹ nhàng như không, nàng biết ở đây có cái gọi là khinh công nhưng cũng không thể lợi hại như vậy chứ? Biết thế lúc đó nàng đã theo bà bà học võ công rồi. Còn có, vừa nãy hắn dùng gì để giết hai tên hắc y tiến về phía nàng kia? Trong tay hắn làm gì có kiếm? Vết cắt sắc bén, độ sâu vừa đủ để động mạch đứt, gọn gàng sạch sẽ như vậy phải là vật gì mới tạo ra được?... Không phải là chiếc lá hắn cầm trên tay chứ? Dùng lá cây để giết người, làm sao nàng có thể tin đây?