Chương 10
- Còn vị cô nương nào muốn lên tỉ thí nữa không? Nếu như không còn ai khác tại hạ xin được mời Ngân Khiết cô nương, tài nữ đương nhiệm của chúng ta ra để so tài
Chờ chút, còn ta, ta cũng muốn thử Như Ngọc rất không để ý đến hình tượng mà chạy lên, hai tay xách lấy váy, miệng không ngừng hô hoán. Mọi người từ nãy đến giờ không thấy 3 nữ tử này có động tĩnh gì liền yên tâm mà nghĩ rằng các nàng chỉ đến đây để vui chơi thôi, hóa ra là cuối cũng mới xuất hiện nhưng sao lại mang theo cái bộ dạng như sợ người ta cướp mất miếng cơm như vậy. A, phía sau nàng ta còn có một nữ tử khác, chẳng lẽ cũng là lên tỉ thí sao?
Như Ngọc chạy lên khán đài mặt đối mặt với nữ tử đang chiến thắng, nàng ta mặc một bộ tử y sang trọng, mắt phượng mày ngài, làn da trắng nõn,mái tóc đen dài ngay cả thân hình cũng rất đẹp, lại có chút khí chất vương giả, xem ra đây là người có nhan sắc nổi bật nhất ở đây. Vừa nãy nàng có nghe mấy người ở dưới bàn tán, hình như là nữ nhi của cái gì đó Thượng Thư, là con nhà quyền quý.
- Vị cô nương này muốn tỉ thí sao? Vậy mời cô nương hiến vũ
Như Ngọc nhìn quanh khán đàn một lượt, lại nhìn sang nữ tử bên cạnh thấy nàng cũng đang nhìn mình thì nở một nụ cười thật tươi, tuy có khăn che nhưng phía dưới vẫn nổi lên một trận xôn xao, tất cả đều là tò mò về nhan sắc của Như Ngọc.
Lúc này Như Ngọc đưa mắt tìm Vân Du, nhìn thấy nàng đứng ở phía dưới gật đầu với mình liền đáp lại bằng một cái nháy mắt. Vân Du cầm cây đàn cổ mới mượn được ngồi xuống, ngón tay thon dài đặt lên dây đàn chuẩn bị
- Hôm nay là một ngày vui, một người vui không bằng tất cả đều vui, ta thực ra cũng không có tài năng gì nhưng cũng lên đây thử một chút, mong mọi người không chê cười
Nhã Nguyệt ở dưới nhấp một ngụm trà, mắt hướng lên khán đài xem Như Ngọc diễn trò
Đưa mắt ra hiệu cho Vân Du, Như Ngọc đứng giữa khán đài, một chân đưa lên không trung, nửa người ngả về phía sau,hai tay trên đỉnh đầu, tạo thành hình dáng của một con thiên nga xinh đẹp. Vân Du thu lại ánh mắt của mình bàn tay trắng nón nhẹ gảy đàn, một chuỗi âm thanh vang lên, tựa như nước chảy mây trôi. Như Ngọc khẽ động thân mình bắt đầu xoay eo nhỏ duyên dáng, tóc đen theo đó mà tung bay, làn váy như hoa nở rộ dưới chân nữ tử xinh đẹp.Từng động tác uyển chuyển kết hợp với tiếng đàn du dương, Như Ngọc nhún mình xoay một vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống, điệu vũ này làm người ta liên tưởng đến tiên nữ hạ phàm, phong tình quyến rũ lại tinh tế dịu dàng. Lại tung mình lên cao Như Ngọc dang 2 chân làn váy nhẹ nhàng xòe ra như cánh bướm xinh đẹp, mũi chân chạm vào mặt đất, đưa một chân cùng hai tay lên không Như Ngọc trở về là con thiên nga an tĩnh. Điệu vũ kết thúc, tiếng đàn cũng theo đó mà tắt, những người ở đây ngơ ngác nhìn thân ảnh xinh đẹp của Như Ngọc không rời mắt, cũng không biết nàng đã múa xong. Mãi lúc sau mới có tiếng vỗ tay vang lên, mọi người bừng tỉnh, trầm trồ khen ngợi. Từ trước đến nay họ chưa từng được thưởng thức một điệu vũ đẹp như vậy. Sợ rằng tài nữ đương nhiệm cũng chỉ bằng một nửa của nữ tử này mà thôi. Còn đối với người đang tạm dành chiến thắng kia, căn bản là không thể so sánh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Như Ngọc chắc chắn là tài nữ tiếp theo rồi. chính nàng cũng không ngờ tới chỉ tùy tiện múa một chút lại đạt được hiệu ứng tốt như vậy. Nhưng mà nàng không muốn làm tài nữ gì đó, chỉ muốn vui đùa một chút thôi. Vốn dĩ Như Ngọc sẽ phải tỉ thí thêm một lần nữa với Ngân Khiết tài nữ mới có thể đưa ra kết quả cuối cùng nhưng những người có mắt ở đây đều đã khẳng định Như Ngọc sẽ chiến thắng. Tuy nhiên vẫn phải làm theo thông lệ, đúng lúc vị bá bá mời vị tài nữ lên khán đài thì có một tiếng hét phẫn nỗ vang lên
- Tên nào? Là tên nào dám đánh lén ta? Muốn ch.ết sao? Ở phía dưới, một nam tử đứng dậy miệng không ngừng la hét, sự chú ý của mọi người đều dồn hết vào người này. Nam tử tức đến nỗi lật bàn, hắn đang ngồi ngắm mĩ nữ đột nhiên gáy bị vật nào đó đụng vào, đau đến mức muốn la lên nhưng vì giữ thể diện nên hắn cố nhịn. Vậy mà vẫn có người ném mấy vật kì là vào người hắn. Không thể chịu đựng được nữa, đường đường là con trai của thương gia giàu nhất Đô thành lại bị người ta đánh lén, cục tức này hắn nuốt không trôi.
Thấy sự việc có vẻ căng thẳng, một vị đại thúc đi tới nói chuyện với nam tử. Bản tính của con người vốn là tò mò, ai cũng muốn xem xem đã xảy ra chuyện gì, là ai đã đánh lén vị công tử đây. Sau một hồi nói chuyện, sắc mặt của vị công tử kia đã hòa hoãn hơn một chút, chuyện này hình như đã được giải quyết. Lúc này Ngân Khiết tài nữ cũng đã được mời đến nhưng mà vị cô nương vừa nãy đã không thấy đâu nữa rồi. Cả 2 người đi cùng nàng vừa nãy nữa, biến mất khi chưa nhận giải, là từ bỏ vị trí cao quý này sao?
Trong khi mọi người đang xôn xao vì sự mất tích của Như Ngọc thì 3 người lại rất vui vẻ ở một góc khuất nào đó trong kinh thành viết nguyện vọng của mình lên hoa đăng.
- Như Ngọc, ngươi viết kín cả hoa đăng đến nỗi ánh sáng của đèn cũng bị chữ của ngươi che kín rồi. Ngươi còn định viết nữa?
- Sao? Ngươi ghen tị vì không có gì để viết như ta chứ gì?
- Ta chỉ là đã chờ cây viết trong tay ngươi cả nửa ngày rồi
Như Ngọc nghe vậy thì nhìn vào cây bút chì trong tay, các nàng không biết dùng bút lông, may mà Vân Du ở đây làm ra được một cây bút tuy không phải là bút chì nhưng cũng tương tự vậy, ít ra vẫn dễ cầm hơn bút lông. Chỉ là đã làm thì làm luôn một lần vài chục cái đi, làm có một cái để ai xài chứ. Thấy chưa bây giờ muốn viết cũng phải chờ. Như Ngọc bĩu môi đưa bút cho Vân Du
- Ngươi keo kiệt cái gì không biết. Chỉ làm có một cái thì sử dụng kiểu gì?
Vân Du không nói gì, nàng cũng chỉ tiện tay mà làm để dùng một chút, lúc đó cũng không nghĩ đến trường hợp này. Vân Du viết vài dòng lên hoa đăng rất nhanh đã xong rồi. Các nàng không tin vào thần linh, mà nếu thần linh là có thật cũng không biết có hiểu chữ viết của các nàng không nhưng cũng theo mọi người ở đây mà viết lên nguyện vọng của mình, coi như là động lực để phấn đấu đi.
- Nhã Nguyệt đã viết chưa? Viết cái gì đó? Như Ngọc ghé đầu sang nhìn xem Nhã Nguyệt viết những gì, chỉ thấy có một dòng chữ ngắn ngủi Bình an, vui vẻ. Thấy không còn gì nữa Như Ngọc lại nhìn sang hoa đăng của Vân Du
- Mỗi sớm bình minh lên
Chỉ mong hoa vẫn nở
Mỗi tối nguyệt buông rèm
Chỉ mong gió vẫn thổi
Không cần phú quý, cao sang
Chỉ cần yên ổn, bình an
- Ngươi không phải nên ghi bằng chữ hán sao?
- Không ghi, như vậy dễ hiểu hơn
- Các ngươi thật không có tiền đồ, đã ước còn không ước lớn một chút, phải như ta đây này Như Ngọc dơ hoa đăng lên cho 2 người xem
"Tiền, nhiều tiền, rất nhiều tiền, rất rất nhiều tiền. Không cần gì chỉ cần tiền, tiền ít không lấy chỉ lấy tiền nhiều. Bạc, nhiều bạc, rất nhiều bạc, có thể cầm bạc trong tay tuyệt đối không để mất. Vàng, nhiều vàng, rất nhiều vàng, có vàng trong tay, ăn chơi tiêu xài, không lo ch.ết đói". Thấy chưa, phải như vậy, ở đây chỉ cần có tiền là có tất cả
...
- Được rồi, đếm đi
- 1...2....3
Ba chiếc đèn từ từ bay lên không trung, ba người cũng ngước nhìn theo cho đến khi không còn nhìn thấy được nữa mới trở về.
Sáng hôm sau, cả kinh thành truyền tai nhau về nữ tử có điệu vũ tuyệt sắc kia, ai cũng tò mò về thân thế của nàng. Có người nói nàng là nữ nhi của một hào môn thế gia nào đó, cũng có người nói nàng chỉ là một nữ tử có thân phân thấp hèn nên mới bỏ về giữa chừng vì sợ bại lộ thân phận. Rất nhiều lời đồn, nhưng những người có mặt ở tiểu lâu vào tối qua đều phong cho nàng danh hiệu đệ nhất vũ.
Như Ngọc lười biếng nằm phơi nắng, bên cạnh còn có một bàn điểm tâm, nàng thỉnh thoảng sẽ lấy một miếng bỏ vào miệng, hai chân vắt thành hình chữ ngũ, miệng không ngừng phát ra tiếng động. Ai có thể tưởng tượng được đây là người sở hữu điệu vũ đẹp nhất kinh thành kia? Vũ Giai nhìn Như Ngọc như vậy cực kì bất đắc dĩ mà thở dài, tỷ ấy rõ ràng là nữ tử, lại còn là nữ tử xinh đẹp, sao lại có hành động khiếm nhã như vậy chứ? Để người khác nhìn thấy thì còn ai dám lấy tỷ ấy đây?
- Vũ Giai muội không phải dùng ánh mắt ấy nhìn ta. Ta biết ta có nhan sắc hơn người. Muội cứ nhìn như vậy ta sẽ hiểu lầm rằng muội có tình ý với ta. À mà 2 người kia đâu rồi, lúc nào cũng bảo ta lười, không phải là ngủ chưa dậy chứ? Từ sáng đến giờ chẳng thấy bóng dáng của ai cả
- Vân tỷ đang chăm sóc hoa ngoài vườn, còn Nguyệt tỷ đang chơi cờ ở quán trà
- Thật là nhàm chán, thôi, ta cũng tới quán một chút
Như Ngọc vốn định sẽ lên làm vài ván cờ với Nhã Nguyệt nhưng hình như có người nhanh chân hơn rồi. Lúc nàng đến nơi đã thấy Nhã Nguyệt mặc nam trang đang đánh cờ rất hăng say với soái ca a~. Người này phong thái trác tuyệt, ung dung tự tại quan trọng là khuôn mặt như tượng tạc cực kì đẹp trai. Hình như là đang đối đầu rất căng thẳng, đối với các nàng Nhã Nguyệt là vua cờ, người thắng được nàng không nhiều. Nhìn vẻ mặt chăm chú của Nhã Nguyệt Như ngọc liền biết, nàng gặp đối thủ rồi. Người này có thể làm Nguyệt nhà ta chăm chú như vậy chắc cũng không phải tầm thường. Như Ngọc không nhịn được quan sát nam tử này thêm lần nữa. Nhưng ngoài cái mặt tiền không thể chê được kia thì nàng chẳng còn thấy gì nữa. Quyết định không làm phiền, Như Ngọc đi tìm Vân Du.
Nhã Nguyệt dậy từ rất sớm, nàng đến tiểu lâu để xem xét một chút về tình hình buôn bán ở đây nhưng nhìn thấy mấy bàn cờ lại không nhịn được mà tiến tới. Hai năm rồi nàng cũng không có chơi, ngồi xuống sắp xếp lại bàn cờ. Vừa xếp xong, đang định một mình chơi cờ thì có ai đó ngồi ở phía đối diện. Nhã nguyệt ngẩn mặt lên nhìn nam tử trước mặt, có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã biến mất.
- Haha, vị huynh đài này chơi cờ một mình sao? Ta cũng đang không có ai làm bạn cờ, chi bằng chúng ta chơi với nhau một ván?
Nhã Nguyệt không nói gì, chỉ lẳng lặng đưa quân cờ sang cho nam tử. Người này là người nàng gặp ở cái trấn nhỏ kia, không ngờ hắn cũng đến kinh thành. Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ không gặp lại, tên này vừa điêu ngoa lại vừa gian xảo, theo như cách nói của Như Ngọc chình là: lưu manh có văn hóa, vừa nhìn thấy hắn nàng liền không có cảm tình. Nhưng mà tên này chơi cờ rất được, nàng ít ra sẽ không phải chơi một mình. Có còn hơn không, tạm chấp nhận vậy, dù dì hắn cũng không nhận ra nàng.