Chương 24
Bây giờ là giữa trưa, sân sau của Minh Viện, hai trăm người gần như ngồi bệt dưới đất, vài người thậm chí còn nằm hẳn xuống. Nổi bật giữa đám đông có một nữ tử y phục đỏ rực, hai mắt híp lại nhìn đám người đang chật vật, khóe môi nâng lên một nụ cười, vui sướng khi người gặp họa.
Bọn hắn nhìn nhầm người rồi, vốn tưởng vị phó cung chủ này ngoài xinh đẹp ra thì không biết gì nữa, thật không ngờ bị nàng chỉnh đến ch.ết đi sống lại. Huấn luyện của nàng cực kì nghiêm khắc, cũng cực kì tàn nhẫn. Trước đây bọn hắn trải qua huấn luyện sát thủ còn tưởng lần đó đã là cực hạn rồi, hôm nay mới biết thế nào là mệt đến mức không thể động đậy, quá khủng bố đi. Đừng nhìn nàng lúc nào cũng cười cợt vui vẻ mà bị đánh lừa. Hôm qua nhìn nàng lạnh lùng bọn hắn cũng phải lạnh gáy, cả người nàng toát ra một cỗ uy nghiêm bức người, không cho phép ai cãi lời. Trải qua lần này không ai dám coi thường nàng nữa nhưng nhờ vậy bọn hắn lại càng tin tưởng ba người các nàng có thể đưa Minh Dạ trở về như trước, thậm chí là vượt qua cả Thiên Long Môn.
" Được rồi, tất cả trở về đi. Đến nhà bếp nhận phần ăn của mình. Đầu giờ chiều tiếp tục"
Uể oải đứng dậy, cả người như không còn chút sức lực nào, có thể đem hơn hai trăm sát thủ chuyên nghiệp biến thành cái dạng này quả thực không phải ai cũng làm được. Đến nhà bếp, vừa đúng lúc gặp được hai trăm người của Vân Du. Hai bên gặp nhau, nhìn thấy bộ dạng đối phương tâm tình bỗng nhiên tốt hẳn lên. Có người đồng cảnh ngộ đương nhiên thoải mái hơn nhiều.
************************
" Hai người đúng là không nương tay một chút nào. Danh tiếng của các ngươi ở Minh Dạ bây giờ còn vượt cả ta đấy" gần đây bận rộn, ba người chẳng mấy khi có thời gian rảnh rỗi mà tụ tập. Vậy mà mỗi lần gặp nhau Nhã Nguyệt đều mang chuyện huấn luyện của các nàng ra nói
" Chẳng mấy khi được thoải mái hành hạ người khác, đương nhiên không thể nương tay" Như Ngọc vẻ mặt sung sướng có phần đắc ý mà nói
Vân Du ngồi bên cạnh cũng gật đầu
" Trước đây bị huấn luyện viên dày vò cũng chỉ dám âm thầm bất mãn. Bây giờ được dày vò người khác mới thấy cảm giác này không tồi"
" Hai người còn ở đây mà hưởng thụ. Đám người ngoài kia loạn hết lên rồi kìa" Lăng Chấn Thiên đứng ở cửa nói với Vân Du và Như Ngọc mà không bước vào, hắn chính là muốn nhanh nhanh đi xem kịch hay
Hai người nhíu mày, lập tức đứng dậy
" Có chuyện gì?" Như Ngọc hỏi
" Đi xem thử"
Lúc bốn người tới nơi, sân sau của Minh Viện đã có rất nhiều người, tập trung thành một vòng tròn, bên trong vòng tròn có hai nam tử đang đánh nhau rất hăng say, người xem cũng rất tập trung nên không hề biết đến sự hiện diện của bọn họ
" Tất cả dừng lại" Nhã Nguyệt quát lên một tiếng, xung quanh lập tức im lặng, hai người đang đánh nhau cũng dừng lại, bốn người đi tới, đám đông tản ra tránh đường. Ngoài Lăng Chấn Thiên vẫn cười được thì sắc mặt ba người Nhã Nguyệt đều cực kì âm u.
Vân Du và Như Ngọc nhận ra hai người này, một người trong nhóm của Như Ngọc, người còn lại nằm trong nhóm của Vân Du.
" Nói. Chuyện gì?" Như Ngọc lạnh lùng nhìn hai người
Lăng Chấn Thiên giật mình nhìn Như Ngọc, hắn còn tưởng lời đồn không thể tin, ai mà ngờ được nàng cũng có khí chất này.
Hai người cúi đầu không nói. Vân Du nhìn vết bần tím, máu rỉ ra ở khóe miệng của hai người, ánh mắt dần tối lại
" Không nói?" giọng nói lạnh lẽo
Lăng Chấn Thiên run lên một cái, hai chân không tự chủ được nhích về phía Nhã Nguyệt, nhỏ giọng hỏi
" Cứ để vậy sao? Ta thấy hai người đó muốn giết người tới nơi"
Nhã Nguyệt lắc đầu, đây là chuyện của hai người, nàng không quản được.
" Các ngươi câm sao?" Như Ngọc hiện giờ phi thường tức giận
" Xin chủ tử trách phạt" Hai người đồng loạt quỳ xuống
" Trách phạt? Bọn ta làm sao dám trách phạt các ngươi đây?"
******************************
" Phản rồi. Phản hết rồi" Như Ngọc thật sự phát hỏa với đám người này rồi, bực ch.ết nàng
" Không phải chỉ là đánh nhau thôi sao, cũng chưa có ch.ết người" Lăng Chấn Thiên phe phẩy quạt, bộ dạng chả có gì đáng quan tâm.
" Bọn hắn có giỏi thì ra ngoài mà đánh nhau với đám người Thiên Long Môn, ta ủng hộ cả hai tay. Đằng này lại đi đánh người mình. Đã vậy còn không chịu nói nguyên nhân, rõ ràng không coi phó cung chủ này ra gì. Còn nữa, đánh nhau có gì hay mà xem, tụ tập đông như vậy làm gì? Cổ vũ? Đã không ngăn cản thì thôi đi, còn dám đứng đó xem. Để bọn hắn chạy hai mươi vòng thật quá nương tay rồi. Hừ hừ" Như Ngọc xổ ra một tràng, Lăng Chấn Thiên cảm thấy đầu mình ong ong, hối hận vì chọc trúng tổ kiến lửa.
" Được rồi, sống tập thể ngươi còn không hiểu sao? Để bọn hắn tự mình giải quyết đi" Vân Du khuyên nhủ, Như Ngọc này tức giận như vậy làm gì không biết, trước đây nàng cũng sống chung với cả trăm người trong cô nhi viện, phức tạp như thế nào nàng phải là người hiểu nhất.
" Như Ngọc này, khí chất vừa nãy của ngươi đúng là dọa người, ta vẫn còn nổi da gà đây này. Đáng tiếc, Đông Phong Minh Hoàng không ở đây" Lăng Chấn Thiên đột nhiên nhắc tới Đông Phong Minh Hoàng làm Như Ngọc khó hiểu
" Hắn ở đây thì hay không thì liên quan gì?"
Lăng Chấn Thiên làm vẻ mặt kinh bỉ với Như Ngọc, ngươi đúng là ngu ngốc.
" Ngươi nhắc mới nhớ, dạo này không thấy Diệp Y Vũ với Đông Phong Minh Hoàng đâu cả. Hai người đó không phải lén lút đi hẹn hò rồi chứ?"
" Hẹn hò? Hahahaha, Tống Như Ngọc ơi là Tống Như Ngọc, ngươi tốt nhất đừng để bọn hắn nghe được nếu không coi chừng bọn hắn xé xác ngươi ra"
" Xì" Như Ngọc bĩu môi xì một cái, không quan tâm đến Lăng Chấn Thiên nữa mà quay sang Nhã Nguyệt.
" Như thế nào rồi?"
" Cái gì thế nào?" nói chuyện không đầu không đuôi ai mà hiểu được.
" Thì là chuyện làm ăn đó. Có lợi nhuận chưa vậy?"
" Ta cũng không phải máy in tiền" Nhã Nguyệt liếc vẻ mặt hưng phấn như chờ phát lương của Như Ngọc mà buồn cười.
" Ngươi khi nào rảnh giúp ta thiết kế mấy bộ đồ, chờ xưởng vải xây xong liền có thể bắt tay vào may" Nhã Nguyệt nhìn Như Ngọc nói
" Ừ, nhớ trả thù lao" Như Ngọc sảng khoái gật đầu cũng không quên nhắc nhở
Nghe Như Ngọc nói vậy Nhã Nguyệt lạnh lùng liếc nàng một cái, Vân Du bật cười
" Ngươi đấy, chỉ có tiền thôi"
" Ngươi định hít không khí để sống chắc"
Lăng Chấn Thiên ở bên cạnh nghe các nàng nói chuyện, chỉ biết lắc đầu cười. Ba người này có thể làm bằng hữu đúng thật là kì tích.