Chương 42
Chọn ngày xong, tôi và Tần Chinh cùng thảo luận danh sách khách mời dự tiệc cưới, sau đó đau thương phát hiện, hai người chúng tôi nhân duyên đều chẳng tốt chút nào, lại chẳng có mấy bạn bè đáng tin, cuối cùng đành phải dở sổ bạn học, bạn nào cũng mời hết.
Trên đường tới bệnh viện, tôi hỏi anh: “Có muốn mời Vệ Dực và Bạch Vi không?”
Tần Chinh nói: “Vệ Dực có thể mời, Bạch Vi không mời.”
“Anh thật ngốc.” Tôi không thèm khách sáo nói, “Hai người đều mời tất.”
Tần Chinh nhíu nhíu mày, không nói lời nào.
Tôi giải thích cho anh nghe. “Anh và Bạch Vi thế nào đi nữa cũng coi là cặp đôi tin đồn thời cấp III, nếu như bạn học khác đều mời chỉ có cô ta không mời, người ta chắc chắn sẽ đoán linh tinh, cho là lỗi của anh. Anh mời là anh lễ nghĩa chu đáo, cô ta không đến chính là vấn đề của bản thân cô ta, em cảm thấy cô ta không có mặt mũi mà đến, nhưng tiền mừng nhất định phải đưa, một người học kinh tế như anh, làm sao mà khoản ấy cũng không tính ra? Vệ Dực lại càng phải mời, cậu ta tới hay không cũng chẳng sao, dựa vào phiền phức lúc trước cậu ta gây cho chúng ta, hồng bao này nhất định không thể ít được."
Tần Chinh nghe xong khẽ gật đầu, nói: “Có lý.”
Tôi tiếp tục nói: “Hôn lễ này còn cần phù dâu, phù rể, nếu như Vệ Dực tiện, ý em là nếu đi đứng thuận tiện, thì để cậu ta đi diễn một chút. Chúng ta phải tận dụng triệt để, bóc lột giá trị thặng dư của cậu ta.”
Tần Chinh hít sâu, quay đầu lại nhìn thẳng vào tôi, mỉm cười nói: “Đồ tiểu tư bản”
Tôi vô sỉ cười đáp lại.
“Còn về phù dâu, Thẩm Phong đã đặt trước vài năm rồi, phía nó chắc là không vấn đề gì. Chúng ta khi nào thì chụp ảnh cưới?”
“Ngày mai đi.” Khi nói chuyện xe đã dừng lại rồi. Tần Chinh đưa tôi tới bệnh viện kiểm tr.a định kỳ, nhân tiện xem Vệ Dực sống hay ch.ết.
Tôi xếp hàng lấy số, Tần Chinh đi trước xem xét phòng bệnh của Vệ Dực, đợi đến khi tôi kiểm tr.a xong rồi đi ra, đã nhìn thấy Tần Chinh đang đứng bên ngoài, mi tâm nhíu lại.
“Sao vậy?” Tôi đi đến trước mặt anh hỏi.
“Chơi trò mất tích rồi.” Tần Chinh hừ lạnh một tiếng.
“Cả người chạy mất rồi ư? Quần áo thì sao? Tiền của thì sao?” Tôi hơi ngạc nhiên, không nghĩ là Vệ Dực là kẻ ngây thơ như vậy.
Tần Chinh nói: “Chỉ là không thấy người.”
Dựa vào cái bộ dạng cao quý, đáng tự hào của Vệ Dực kia, đầu quấn một vòng, tay buộc một khúc, đùi còn bó bột, giả làm xác ướp đã giống đến tám phần, còn có thể chạy đi đâu.
Tôi nói: “Có thể là đi toilet chứ.”
“Bỏ đi được hai giờ rồi, hộ lý cũng đang tìm cậu ta, không có trong buồng vệ sinh.” Độ kiên nhẫn của Tần Chinh còn ít hơn cả thịt trong món mặn ở canteen đại học, tình yêu thương lại càng ít ỏi không đáng kể, cho nên Vệ Dực mất tích, anh cũng chỉ cảm thấy phiền nói, “Kệ cậu ta muốn đi đâu thì đi, anh cũng không phải người giám hộ của cậu ta. Chúng ta về nhà đi.”
“Tìm chút đi …” Tôi bất đắc dĩ nói, “Không chừng là bị ngã ở góc nào đấy trong bệnh viện chờ người đến cứu thì sao. Chúng ta chia nhau đi tìm xem. Nếu cậu ta xảy ra chuyện gì, anh lại khó ăn nói với ba.”
Tần Chinh day mi tâm, thở dài nói: “Anh đi tìm, em ở đây chờ anh.”
Chờ anh đi khỏi, tôi tới bàn y tá tìm người giúp.
“Ngã bị thương tay chân, phải, chính là bệnh nhân trong phòng 250 đó, có thể tìm giúp hay không?”
Mấy cô em trẻ tuổi ở quầy y tá mất hết cả hứng thú, nói: “Chúng tôi sẽ tìm giúp, chị cứ về trước đợi tin đi.”
Tôi nhẹ thở phào một hơi: “Vậy thì phiền các cô. Thật không ngờ cậu ta vừa về nước lại đã xảy ra chuyện này, còn chưa vào làm việc đã thể nghiệm trước chút cảm giác làm bệnh nhân. Việc này cũng không thể để cho viện trưởng của các cô biết được.”
Mấy cô y tá quay đầu lại nhìn, nghi ngờ đánh giá tôi. “Có liên quan gì tới viện trưởng?”
Tôi ngạc nhiên nói: “Các cô không biết sao? Đàm viện trưởng có cậu con trai a, lúc trước đi du học ở Mỹ, năm nay trở về nghe nói muốn thay chân, có điều làm người phải khiêm tốn … Mấy hôm trước, anh bạn kia của tôi ra ngoài uống rượu xảy ra chuyện, việc này các cô biết là tốt rồi, cần phải giữ bí mật, nếu để viện trưởng Đàm biết thì không xong rồi.”
Mấy cô y tá mặt nghiêm chỉnh lại, bỏ đồ trang điểm trong tay ra, nói: “Chúng tôi biết rồi.”
Sau đó cấp tốc đi hỗ trợ tìm người.
Đàm viện trưởng của bệnh viện này tôi có quen thật, chủ yếu là do ba tôi quen ông ta, cũng cùng ăn cơm hai lần rồi. Cho nên tôi biết ông ta quả thật có con trai, cậu con trai kia đi du học ở Mỹ cũng là thật, năm nay phải về nước cũng vẫn là sự thật. Vệ Dực uống rượu gặp chuyện không may là sự thật, để Đàm viện trưởng biết tôi để Vệ Dực giả mạo con trai ông ta thì không xong với ông ta cũng là sự thật…
Sự thực nhiều như vậy, một câu giả dối tôi cũng chưa nói, các cô ấy hiểu lầm là chuyện của các cô.
Sau này tớ sẽ nhớ bạn lắm, bạn Kỳ ạ ... :-
Tôi vốn định đi thẳng về phòng Vệ Dực đợi tin tức, đi được hai bước bỗng nhiên nhớ tới một nơi rất kỳ diệu.
Thiên đài.
Nơi đó trong truyền thuyết ai ai cũng thích đi nhưng vĩnh viễn chỉ có một kẻ lạc loài.
Vệ Dực sẽ không dở hơi như vậy, chạy lên thiên đài chơi trò trồng cây chuối chứ?
Nghĩ như vậy, chân tôi liền tự nhiên chuyển hướng, ấn thang máy lên tầng cao nhất, cánh cổng sắt của thiên đài vừa mở ra, tôi nhìn xung quanh một chút, quả nhiên là máu chó, nhìn thấy cái nạng lộ ra trong một góc.
Vệ Dực ngồi dưới đất, dựa lưng vào vách tường, quẳng nạng sang phía bên tay trái, hút hết điếu này đến điếu khác. Cái bộ dạng khốn khổ kia so với khi bị người ta ăn vạ lần trước cũng chả khác là mấy, thật là tôi thấy mà thương.
“Có bà bầu ở đây, dập thuốc lá đi." Tôi nói.
Lông mi cậu ta hơi run, nâng mí mắt liếc tôi một cái, sau đó ấn thuốc xuống đất dụi tắt.
“Sao lại chạy đến đây? Hộ lý tìm cậu khắp nơi đấy.” Tôi nói.
“Bệnh viện không cho hút thuốc.” Giọng cậu ta hơi khàn.
“Vậy thì đừng hút a.”
Cậu ta ừ một tiếng, vẫn mang bộ dạng người ch.ết, không thèm nhúc nhích.
“Về đi.”
“Tớ ngồi thêm chút nữa đã.”
“Cậu cũng ngồi đến 2-3 tiếng đồng hồ rồi đi? Nơi này gió lớn, nắng rọi, cậu còn không quay về nằm đi. Đợi chút nữa còn phải đổi thuốc nữa.”
Vệ Dực ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt nặng nề, im lặng hồi lâu mới nói: “Cậu thật ồn ào.”
Tôi không thở ra hơi, suýt chút nữa muốn tát một phát ch.ết cậu ta.
Cậu ta lại cúi đầu nhìn cái chân bó bột của mình nói: “Thật buồn cười.”
Tôi hít sâu nói: “Cậu đang nói chính mình đấy hả.”
Cậu ta nói: “Phải.”
“Tớ đoán ra rồi. Cậu nhất định là hiểu lầm gì đó, thật ra ba Tần không phải cha ruột của cậu. Nhưng mà như vậy cũng tốt, nếu như ông là cha đẻ của cậu, vậy ông không phải người tốt, nói cách khác, cha cậu không phải người tốt. Nếu ông không phải cha đẻ cậu, vậy ít nhất ông vẫn là người tốt, ông đối với cậu cũng coi như không tồi, coi cậu như con đẻ, tốt xấu cậu cũng có một người cha nuôi rất tốt."
Cái đầu ngã bị thương kia của cậu ta luẩn quẩn vài giây mới hiểu được lời tôi nói, nhếch nhếch khóe miệng, cười khổ nói: “Lời cậu, hình như cũng rất có đạo lý.”
“Lời tớ nói, trước giờ vẫn luôn có đạo lý.” Tôi nhặt nạng lên đưa cho cậu ta, nói, “Cho nên cậu nghĩ thông chưa, nghĩ thông rồi thì về đi.”
Cậu ta nhận lấy nạng, nhưng vẫn không nhúc nhích, khóe miệng tươi cười lại mang ba phần châm chọc. "Thật là rất buồn cười ... Nhiều năm như vậy, cuộc sống của tớ giống y như một câu chuyện cười. Ông biết rõ tớ hiểu lầm, nhưng lại không nói cho tớ biết, khiến tớ sai lại càng thêm sai."
“Cậu cũng chẳng sai gì cả, không phải công thành danh toại, áo gấm vinh quy sao? Cũng chỉ là hại tớ và Tần Chinh nảy sinh chút mâu thuẫn nho nhỏ, chúng tớ cũng đâu có so đo. Cậu cũng đừng nói phải du học tha hương, cậu học thì có lợi cho chính cậu, bây giờ cậu làm tổng giám đốc rồi, kiếm một đống tiền, vừa có tiếng vừa có miếng, lợi lộc như vậy người khác có muốn cũng chẳng được.”
“Không phải như thế …” Trong mắt Vệ Dực hiện lên chút mơ màng, tôi cảm thấy cậu ta sắp tẩu hỏa nhập ma.
“Thế thì là thế này. Ba cậu lúc trước đã đồng ý với mẹ cậu không nói cho cậu về thân thế thật của cậu, ông ấy đã giữ lời, sự thật là gì tớ cũng không rõ, nhưng bọn họ làm như vậy chắc cũng là vì tốt cho cậu. Đương nhiên cậu có thể không cảm kích, nhưng trả thù xã hội gì đó, thì thôi đi. Tốt xấu gì cũng là người học đại học ra, đừng có yếu đuối như vậy a.”
Vệ Dực cười khổ lắc đầu, "Cậu nói nhiều quá.”
“Tớ không nói nhiều sợ là cậu nghĩ không ra a. Chuyện này đều đã là quá khứ, cậu nên hướng về phía trước, kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, cưới vợ, cưới một cô vợ thật xinh đẹp!" Tôi vỗ vỗ vai cậu ta nói, “Tớ và Tần Chinh đã định ngày cưới là 11, cậu dưỡng thương nhanh chút còn làm phù rể cho anh ấy chứ!"
Cậu ta chớp mắt, nghi hoặc nói: “Phù rể?”
“Phải” Tôi cười nói, “Nhân duyên của Tần Chinh không tốt lắm, có lẽ phù rể không dễ tìm, cậu thì có sẵn đấy thôi. Thật ra vốn ở đại học X, tuy là cậu không đẹp trai, không cao, không thông minh, không tài hoa bằng anh ấy, nhưng nhân duyên của cậu vẫn tốt hơn anh ấy nhiều …” Tôi nghi hoặc hỏi, “Đấy là vì sao nhỉ …”
Vệ Dực cười khổ: “Cậu ta đang an ủi tớ, hay là đang đả kích tớ?”
“Vừa an ủi vừa đả kích, như vậy mới có thể cân bằng, để cậu hăng hái tiến lên lại bớt kiêu căng, nóng vội!”
Vệ Dực nắm nạng đứng lên, một chân bó bột treo lưng chừng, đi lại thật khó khăn.
“Tần Chinh có thể lấy được cậu, là may mắn của cậu ấy.” Cậu ta bỗng nhiên phun ra một câu như vậy.
Tôi ngượng ngùng nói: “Cậu khen như vậy tớ ngại quá a. Khen thêm vài câu đi.”
Vệ Dực khóe mắt giật giật, thở dài.
Tôi đi theo bên cạnh cậu ta truy hỏi: “Cậu còn chưa nói có làm phù rể hay không nữa.”
Vệ Dực nói: “Sợ là Tần Chinh sẽ không hài lòng.”
Tôi nói: “Không vấn đề gì, cậu mừng nhiều tiền chút là anh ấy OK liền.”
Vệ Dực: "..."
“Hơn nữa, đến khi đó khách nữ cũng rất nhiều, cậu cũng chả còn ít tuổi nữa, là lúc nên tìm bạn rồi. Cậu còn thích Bạch Vi ư?” Lòng tôi cân nhắc, tôi không thể nhìn cậu ta nhắm mắt làm liều mà cưới Bạch Vi, nếu không đến lúc đấy xảy ra chuyện gì, sợ là lại liên lụy đến Tần Chinh nhà tôi.
“Tớ với cô ấy, là vì lợi ích của đôi bên thôi, nói gì đến thích."
Nghe nói Vệ Dực nằm viện mấy ngày, Bạch Vi cũng đến được một lần, cũng chính là cái lần đưa cậu ta đến đấy.
Xem ra, hai người này cũng tan rồi.
Tôi cảm thấy mình thật quá bao dung, ba Tần coi Vệ Dực như con nuôi, tôi cũng như nửa người nhà của cậu ta rồi. Cái gọi là người nhà, chính là người mà mình đánh được, người khác không đánh được.