Chương 48: Thanh mai trúc mã
Lý lịch tóm tắt cuộc đời Tần Chinh có thể nói là xán lạn, không kể là ai nhìn một cái đều sẽ nói: Khốn kiếp, quá lợi hại!
Lý lịch tóm tắt cuộc đời Cố Thiệu, lấy ra nhìn một cái, phần đông sẽ nói: Khốn kiếp, là tao nhìn nhầm sao? hay là mày viết sai rồi?
Anh giống như một người ở thời tương lai mới được tái sinh, quả thực là cái BUG lớn nhất tồn tại ở thế kỷ 21 này.
Hầu hết những người thành công đều có một điểm giống nhau, là biết cách chọn lọc, không để tâm đến tạp âm của thế giới bên ngoài cũng như cách người ngoài đánh giá anh ta, Tần Chinh như thế, Cố Thiệu lại càng như vậy, mắt không nhìn ngang liếc dọc, tâm không lơ đãng cứ thế nhảy lớp, lại còn rất ngang ngược không thèm yêu sớm.
Kẻ khác vô cùng phẫn nộ a …
Đối với việc bản thân ưu tú đến nhường nào, anh dường như trước nay chưa từng nhận ra, sau này khi được phỏng vấn ở Mỹ, anh nghĩ một chút, nói: “Bởi vì tôi gặp phải người còn mạnh hơn tôi rất nhiều.”
Câu này làm dấy lên một trận sóng to gió lớn trong phạm vi thế giới, đám phóng viên săn lùng khắp chốn kẻ mạnh nhất trong truyền thuyết kia, nhưng mà bao năm phí công mà chẳng có kết quả.
Khi đó, cái con người khủng nhất thế giới ấy đang ngồi trước TV vừa xem chương trình vừa nói với người đàn ông của cô ấy: “Ôi chao, Cố Thiệu vẫn vờ vịt như trước.”
Tần Chinh – người đàn ông của cô ấy lặng lẽ nhìn cô một cái, lắc lắc đầu, vừa vui vẻ yên tâm vừa xót xa trong lòng mà tiếp tục vùi đầu làm việc.
May mà mình ra tay trước giành thế mạnh, may mà Cố Thiệu vẫn rất quân tử.
Với câu nói “còn mạnh hơn tôi” kia, anh vẫn không cho ý kiến gì. Trên thực tế, câu nói ấy có khả năng chỉ là tỉnh lược đi một số trạng ngữ, định ngữ rất quan trọng, ví như nói thần kinh so với anh còn dẻo dai, mạnh mẽ hơn, ở điểm này mà nói, Chu Tiểu Kỳ thắng là không nghi ngờ gì nữa.
Lúc Cố Thiệu 20 tuổi là đang du học ở châu Âu, thường hay nhớ tới cô bé Chu Tiểu Kỳ ngốc đến là tự nhiên kia, sau đó coi thư viện là chốn không người mà lộ ra nụ cười tàn sát tất cả các sinh vật.
Lúc Cố Thiệu mới gặp Chu Tiểu Kỳ, anh mới 11 tuổi, cô nương nhà họ Chu 8 tuổi, em trai 5 tuổi, ba người xếp thành một dãy cấp số cộng—sau này, Cố Thiệu hay dùng cách này để giải thích cho hai cô cậu nhà họ Chu về cấp số cộng.
Khi đó Chu cô nương buộc một bím tóc, Chu đệ đệ để đầu bé gái, một đứa là mặt tròn tròn, một đứa là cằm nhòn nhọn, một đứa vui tươi hoạt bát, một đứa hay xấu hổ ngượng ngùng, chị gái đeo cặp sách đi cùng anh tới trường, em trai bám lên thanh sắt trên cửa rơm rớm nước mắt nhìn hai người đi xa.
“ Ôi, Chu Duy Cẩn nhà em dễ thương biết bao, bắt nạt nó rất vui nhé!” Cô bé tự đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay anh, “Cố Thiệu, Cố Thiệu, anh đi chậm một chút, chờ em với.”
Tay cô bé này vừa nhỏ vừa mềm mại, đôi mắt cong cong cười đến rất là … tiện, rất là ngốc nghếch …
Lúc đấy Cố Thiệu còn chưa hiểu được ý nghĩa cụ thể của chữ “tiện” này, cứ nghĩ là như bộ dạng nhỏ nhắn của Chu cô nương này rất dễ thương, rất ấm áp, tuy là chuyên làm ra những chuyện cực kỳ dã man với Chu Duy Cẩn.
Ví như nói, cầm 10 tờ 1 hào đổi lấy của cậu bé một tờ 5 đồng, Chu Duy Cẩn ở tuổi ấy còn chưa biết phân biệt giá trị lớn nhỏ, chỉ có thể phân biệt được nhiều ít thôi.
Ví như nói, kích đểu Chu Duy Cẩn, nói trong trường học vui ra sao, vui như nào, làm cậu bé ghen tị ứa nước mắt. Thật ra, bình thường cô bé đi học thường xuyên ngủ gật rồi bị phạt đứng ở ngoài hành lang, anh đã phải ra khỏi lớp đưa cô bé về bao nhiêu lần rồi.
Ví như nói, giúp Chu Duy Cẩn hóa trang, biến khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cậu bé thành cái bảng phối màu, tô vẽ thành thảm không nỡ nhìn, lại còn lừa cậu bé là vô cùng xinh đẹp. Cố Thiệu hoài nghi thẩm mỹ quan của mình thực ra là bị cô bé làm cho méo mó.
Tội ác chồng chất như thế, cô bé vẫn còn thích kéo anh làm chuyện xấu cùng, nói: “Cố Thiệu, Cố Thiệu, cùng chơi đi.”
Cố Thiệu cúi đầu nhìn Chu Duy Cẩn vẻ mặt ngây thơ vô tội, nhìn nhìn lại vẻ mặt cười nham hiểm của Chu Tiểu Kỳ, không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, có nỗi bi thương nhàn nhạt …
Anh chỉ là tới làm gia sư thôi, thế nào mà lại nhân tiện kiêm luôn cả chức bảo mẫu và người chơi cùng?
Lại còn nhân tiện làm luôn cả người giám hộ.
Khi đó, việc làm ăn của ba mẹ nhà họ Chu đang không ngừng phát triển, đang ở thời kỳ phất lên, bận tới nỗi chân không chạm đất, hai cô cậu nhỏ ở nhà đều giao cho Cố Thiệu. Ba Chu nói, đứa trẻ Cố Thiệu này rất kiên định, vững vàng, có nó trông mình cũng yên tâm.
Cố Thiệu lại nhìn cô bé Chu Tiểu Kỳ đang cười vừa ngốc ngếch vừa rạng rỡ, cậu bé Chu Duy Cẩn còn đang ngây ngô ʍút̼ ngón tay, nghĩ thầm trẻ con nhà nghèo thường sớm phải lo liệu việc nhà, mình cũng là bị buộc thành ra già trước tuổi thôi …
Ba Cố và ba Chu là anh em kết nghĩa, anh cũng ở lại nhà họ Chu, mỗi ngày khi trời vừa mới sáng, anh rời giường, trước tiên là chỉnh trang cho mình gọn gàng, sạch sẽ đã, rồi mới lôi Chu Tiểu Kỳ ra khỏi ổ chăn. Cô bé nói sợ tối, cứ thế chạy sang ngủ cùng giường với Chu Duy Cẩn, hai chị em ôm nhau thật chặt, Chu Tiểu Kỳ mắt nhắm mắt mở cầu xin: “Ngủ thêm 10 phút thôi.”
Chu Duy Cẩn rơm rớm nước mắt: “Chị, chị bỏ em ra, không thở nổi đây này …”
Cố Thiệu im lặng trong chốc lát, lôi thẳng chăn đi.
Chu Tiểu Kỳ không cam lòng mà phải rời giường, một tay cầm sữa đậu nành, tay kia nắm lấy Cố Thiệu, tay còn lại của Cố Thiệu lại giúp cô bé cầm màn thầu. Sáng sớm mùa đông lạnh giá, vừa a một cái, hơi ấm trong miệng bay ra như là trong nháy mắt đã kết băng rồi.
Khuôn mặt cô bé bị đông lạnh đến đỏ bừng, ngáp một cái, khóe mắt vẫn còn vương nước mắt, lúc ngẩng đầu nhìn anh vẫn còn tràn đầy oán hận, “Không muốn đến trường đâu …” lại còn hơi mang giọng mũi, giống y như đang làm nũng.
“Cuối kỳ thi được 200 điểm, nghỉ đông không cần làm bài tập ngoại khóa nữa.”
Ánh mắt cô bé sáng lên, “Thật á?”
Anh khẳng định gật gật đầu. Dù sao cô bé cũng nhất định không đạt nổi 200 điểm.
Cô bé làm sao nhẫn tâm làm anh thất vọng, cuối kỳ thi hai môn được 99 điểm khiến anh không biết nên khóc hay nên cười.
Cô bé ôm lấy Chu Duy Cẩn khóc bù lu bù loa: “Rõ ràng là chỉ thiếu chút nữa thôi mà …”
Chu Duy Cẩn bị nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng, “Chị, chị buông ra, không thở nổi đây này …”
Anh lại ban ơn ngoài quy định “Vậy giảm một nửa bài tập ngoại khóa nhé.”
Tiếng khóc thút thít dừng lại, cô bé mắt còn đang ngập nước kinh ngạc mừng rỡ nhìn anh: “Thật hả, thật hả?”
Cố Thiệu nghĩ thầm, thật ra vốn không nên cho thêm cái thứ bài tập ngoại khóa này, vì sao anh lại muốn cho cô bé thêm nhiều bài tập nhỉ … có lẽ là vì cảm thấy dáng vẻ cô bé nhíu mày cắn đầu bút, đập đầu xuống bàn rất dễ thương … vậy cứ để cô bé làm thêm một ít bài tập là được rồi …
Chu Tiểu Kỳ bị đánh 50 roi mà vẫn cảm động cầm lấy tay anh, đầu dụi dụi, như con mèo nhỏ đang lấy lòng anh: “Cố Thiệu, Cố Thiệu, anh là tốt nhất …”
Anh xoa xoa đầu cô bé, chẳng mảy may chút cảm giác chột dạ, thật không ổn.
Thời gian nghỉ đông, cô bé và Chu Duy Cẩn tới nhà anh làm khách. Căn phòng đơn sơ, u ám ẩm ướt, tốt xấu cũng coi như sạch sẽ, nhưng so thế nào được với dinh thự nhà họ Chu rộng rãi, thoáng mát. Cậu bé con sợ hãi nắm lấy tay chị, trốn sau lưng chị, ló ra cái đầu nhỏ nhìn ngó xung quanh. Chị gái thì trước giờ vẫn bạo quen rồi, dẻo miệng thích cười, khiến bà nội Cố Thiệu rạng rỡ mặt mày, còn làm bánh trôi nóng cho mấy đứa.
Lúc mấy đứa tới, bà Cố Thiệu nói: “Sao cháu lại mang hai đứa về, nhà chúng ta vừa nhỏ vừa hẹp, chúng là trẻ con nhà có tiền có thể quen được sao?”
Lúc bọn họ đi, bà Cố Thiệu nói: “Lần sau lại đưa về nhé … đứa bé này thật khiến người ta thương yêu …”
Anh dẫn theo hai đứa trẻ ngồi xe bus về nhà, mỗi tay dắt một đứa, hai đứa ăn no, mệt rã rời, ở trên xe một trái một phải ngả đầu lên đùi anh ngủ gật. Anh cúi đầu nhìn hai khuôn mặt bé bỏng đang say ngủ, cảm thấy mùa đông năm đó hình như rất ấm áp.
Anh đưa tay vén đám tóc tán loạn trên trán cô bé, bị cô bé túm được tay, biến thành gối kê đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại cứ thế dụi dụi.
Anh không khỏi nở nụ cười, đầu ngón tay cong lên gãi gãi cằm cô bé, cô chóp chép miệng, phát ra mấy tiếng líu ríu chẳng rõ có nghĩa gì.
Có người nói, năm tháng là con dao giết lợn, nhưng cái con dao này lại dường như chẳng lưu lại chút vết tích gì trên người Chu Tiểu Kỳ cả, từ 8 tuổi cho tới 18 tuổi, cô bé hình như cũng chẳng thay đổi gì, vẫn cái hình hài thơm thơm mềm mềm khiến người ta nhìn thấy đã muốn cắn cho một cái, vẫn như một con gấu không đuôi, cái bộ dạng ngây thơ như nhìn thấy ai cũng đều muốn chạy lại dụi dụi lấy lòng.
Cố Thiệu trước giờ đều được coi là trưởng thành sớm so với trẻ con cùng tuổi, cả đời thư tình tới lui không ngớt. Trong trường học, Chu Tiểu Kỳ nói với người ngoài rằng Cố Thiệu là anh họ của cô, kể từ đó, cơ bản là vài ngày lại nhận được mấy bức thư tình viết cho Cố Thiệu. Bạn học Cố Thiệu rất tự nhiên mở thư ra, sau đó lấy thư tình làm mẫu để dạy bạn Chu Tiểu Kỳ cách sửa lỗi câu có vấn đề.
Đợi đến khi bạn Chu Tiểu Kỳ cũng lơ ngơ lờ mờ trưởng thành rồi, cô bé mới hỏi Cố Thiệu: “Anh cũng nhận nhiều thư tình như thế rồi, sao lại không yêu sớm nhỉ?”
Khi đó, Cố Thiệu đã sắp tốt nghiệp cấp III rồi, Chu Tiểu Kỳ nói: “Bây giờ không yêu thì muộn mất!”
Cố Thiệu nghiêm túc trả lời cô bé: “Lúc đầu, bọn anh vẫn còn nhỏ.”
“Sau thì sao?”
“Sau thì … anh càng nhỏ … các cô ấy lại quá già rồi.”
Chu cô nương vập mặt xuống bàn.
Câu này của Cố Thiệu vừa thành thật lại ăn khớp với thực tế. Ngay từ đầu, tất cả mọi người đều chung một vạch xuất phát, không kém nhau là mấy, sau đó anh biến thành Lưu Tường, cứ thế vượt rào nhảy lớp, bạn học cùng lớp đều hơn tuổi anh, theo mỗi lần anh nhảy lớp, mà cái khoảng cách tuổi tác này càng được nới rộng …
Lưu Tường là VĐV đi vào lịch sử điền kinh thế giới, khi trở thành người châu Á đầu tiên đoạt HCV Olympic cự ly 110m rào nam tại Athens 2004 và lập kỷ lục thế giới 12,88 giây ở cùng cự ly vào năm 2005. Hị hị, không biết mọi người còn nhớ không nên cứ trích lại chú dẫn :P
Thật ra thì, anh nhìn Chu Tiểu Kỳ, nghĩ thầm, có một thanh mai trúc mã như thế bên cạnh, ai có thể không mảy may động lòng chứ, nếu nói chưa từng nghĩ cách, đó đương nhiên là lừa người thôi.
Thế nhưng cô gái này không tim không phổi, ném tú cầu cho anh, lại e thẹn nói: “ Em còn thiếu một vị mục sư.”
Mục sư thì là mục sư đi …. Cô bé muốn anh làm gì, anh làm cái đó là được rồi.
Về cảm tình với Chu Tiểu Kỳ, anh cũng không thể nói rõ cụ thể nó là loại nào, có lẽ là tình thân nhiều hơn một chút, cũng có thể là tình yêu. Lần kinh nguyệt đầu tiên của cô bé, cũng là để anh mua giúp băng vệ sinh, lấy áo khoác của mình giúp cô che đi. Cảm tình của cô bé dành cho anh, có lẽ cũng là tình anh em là chính.
Ba Chu lại rất thích anh. Lúc anh tốt nghiệp đại học, ông có tìm anh hỏi về cảm tình của anh dành cho Tiểu Kỳ. Khi đó anh không thể đưa ra một câu trả lời khẳng định thuyết phục, ba Chu cho anh thời gian cân nhắc, thậm chí còn chi không ít tiền bồi dưỡng tài năng cho anh.
“Cháu cũng không cần phải có gánh nặng tâm lý gì cả, coi như là chú đang đầu tư, dựa vào năng lực của cháu, sau này có thể trả lại cho chú gấp bội. Về phần Tiểu Kỳ … thật ra, hai đứa cũng còn nhỏ, chú bây giờ hỏi cũng hơi sớm.”
Nói sớm cũng không sớm, nếu như khi đó anh gật đầu, nói anh thích Tiểu Kỳ,có lẽ sau này tất cả đã khác. Lúc đi ra khỏi thư phòng, anh rẽ qua phòng khách, thấy TV phòng khách đang bật, Chu Tiểu Kỳ lại đang nằm trên sofa ngủ khò khò.
---- Ai lấy được cô bé, chắc sẽ rất hạnh phúc.
Cũng chỉ là một ý niệm như vậy chợt lóe trong đầu.
Cho rằng vì ở quá gần nhau nên không rõ tình cảm, cho nên chọn rời đi, chọn tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Ở châu Âu, tha hương nơi đất khách, mùa đông tuyết rơi rất dày, anh một mình tới Na Uy, tới Phần Lan, lạnh tới khoan khoái cả người, nhưng lại ngẩn ngơ nhớ tới đôi tay bé bỏng ấm áp, mềm mại kia.
Trong bức thư viết cho anh, chủ nhân đôi tay bé nhỏ đó có nhắc tới một chàng trai tên là Tần Chinh.
Anh hình như về đã muộn một chút rồi.
Chu Duy Cẩn tức tối bất bình nói với anh: “Rõ ràng Đại Kỳ với anh mới là một đôi mà!”
Anh cản lời nó nói: “Tần Chinh đối với cô ấy rất tốt.”
Từ đầu Cố Thiệu đã nghĩ, nếu cậu ta không đối tốt với cô bé, nếu như chỉ là ham xuất thân bạc tỉ của cô bé, vậy anh sẽ cướp cô về. Lúc đi công tác ở thành phố X, anh thấy cô bé cười hì hì nắm tay cậu ta, nhét tay vào túi áo cậu ấy sưởi ấm. Người đó tên là Tần Chinh, ánh mắt nhìn cô tuy có hơi bất đắc dĩ, nhưng không giấu được chút dịu dàng sâu trong đáy mắt.
Cô bé rất khá.
Cô bé Chu Tiểu Kỳ này, bộ dạng thật thà chất phác, nhìn dáng vẻ cô bé khi cười rộ lên, rất ít người có thể nhẫn tâm làm khó cô. Cứ mang cái vẻ mặt vô hại với cả người lẫn vật như thế, lừa vô số anh hùng phải khom lưng.
Sau khi xem xong “Hậu hắc học” của Lý Tôn Ngô, Cố Thiệu cảm thấy, Chu Tiểu Kỳ nếu sinh sớm 1800 năm, cũng có thể giống như Lưu Bị là bá chủ một phương vậy. Dày mà vô hình, đen mà vô sắc, có thể thản nhiên đối mặt với sự nhục mạ của 18 đạo quân chư hầu; hãm hại, lừa gạt, ngầm bắt nạt người ta mà vẫn còn khiến cho người ta cảm thấy mình rất phúc hậu.
Có thể tìm hiểu về Hậu hắc học ở đây, tác giả cuốn Thick face, black heart cũng được inspire bởi cuốn này.
Người thông minh biết giả ngu như thế nào, người có trí tuệ hiểu cách sống vui vẻ ra sao.
Cố Thiệu nghĩ, mình so với Chu Tiểu Kỳ, còn kém ở chỗ đó.
Chu Duy Cẩn hỏi anh: “Anh chẳng thích chị em chút nào sao?”
Cố Thiệu chầm chậm nhấp một ngụm trà, bộ dạng như giáo sư về hưu trước tuổi. “Cậu là trẻ con, hiểu cái gì.”
Anh đương nhiên là thích cô bé, có điều thế giới này có rất nhiều vấn đề chỉ có một lời giải, nhưng cách giải lại có rất nhiều loại. Anh thích Chu Tiểu Kỳ, nhưng là kiểu thích này không thuần túy, có thể là tình thân nhiều hơn một chút, với tình yêu anh không cố chấp, nếu không thể trở thành hạnh phúc của cô ấy, vậy thì giúp cô theo đuổi hạnh phúc vậy.
Khi cô vui vẻ, anh vui cùng cô.
Khi cô không vui, để Tần Chinh tới dỗ cô đi.
Nói như thế, làm anh cả vẫn thoải mái, ung dung hơn cả.
Cố Thiệu cảm thấy hài lòng gật gù.