Chương 3

Người đàn ông kia quả nhiên một chút chuyện cũng không có.
Nhưng là, Lê Tư Á thực có rất nhiều chuyện!
Anh liên tục ngủ mê man ba ngày ba đêm, có thể bởi vì nguyên nhân chấn thương sọ não, ói ra hai lần, lại không có tắm rửa qua, đem ga trải giường tơ tằm trắng tinh của cô làm cho vừa dơ vừa thúi.


Còn c
Lê Minh Vĩ đột nhiên cảm thấy người đàn ông này được Lê Tư Á yêu rất đáng thương, bởi vì Lê Tư Á yêu là của anh ta tiền, một chút chuyện nhỏ cũng không chịu giúp anh ta làm.


"Em có biết anh ta bẩn như thế, vết thương sẽ mưng mủ, sau đó vi khuẩn sẽ chạy đến máu của anh ta, trái tim của anh ta, đầu của anh ta, cuối cùng liền. . . . . . ch.ết hay không." Anh phải vì người đàn ông này nói một câu công đạo.


"ch.ết. . . . . . ch.ết. . . . . ." Lê Tư Á nuốt nước miếng một cái, "ch.ết ở trên giường của em? ch.ết ở nhà em?"
Lời này nghe rất làm người ta sợ đến rợn cả tóc gáy , càng nghe Lê Tư Á liền càng sợ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.


"Sau đó, em sẽ chân chính biến thành người hại ch.ết anh ta, em hiểu không? Anh ta không có bởi vì vụ tai nạn xe cộ kia mà ch.ết đi, nhưng bởi vì bị thương không có được chăm sóc thật tốt mà ch.ết đi, cho nên hung thủ thật sự giết người. . . . . . Chính là em!"
"A! Thật là đáng sợ. . . . . ."


Lê Tư Á bị dọa đến sửng sốt một chút.
"Cho nên nói. . . . . ." Lê Minh Vĩ thấy "Quỷ kế" của mình sắp được như ý, dương dương đắc ý."Em nên làm việc nghĩa không được chùn bước giúp anh ta lau người."
"Anh, hay anh đi giúp anh ta tắm đi." Lê Tư Á đề nghị.


available on google playdownload on app store


"Anh cũng không phải là đồng tính luyến ái, anh không làm!" Lê Minh Vĩ lập tức vô tình cự tuyệt cô.
"Đây hết thảy đều không liên quan tới anh. Nếu không một ngày kia anh ta lên tuần san XYZ , chuyện này bị lộ ra ngoài, anh chẳng phải liền không quen được bạn gái?"
"Anh, em van cầu anh a!"
"Cầu xin cũng vô ích!"
"Anh. . . . . ."


Lê Tư Á cố ý dùng giọng nũng nịu gọi anh, không chịu buông tha.
"Anh hẹn khách hàng bàn chuyện, không quấy rầy cô dâu mới các người. Anh đi trước nhé."
"Anh!"
"Nhớ giúp anh ta tắm đó, nếu không vết thương của anh ta mưng mủ. . . . . ."
Lê Minh Vĩ trước khi đi ra cửa, không quên giao phó lần nữa.


"Anh không muốn giúp một tay coi như xong, câm miệng lại!"
Lê Tư Á vô cùng thống hận Lê Minh Vĩ ở trong lòng, nặng nề mà ném ra cửa chính.
Cô hết sức oán giận nhìn lại người đàn ông xa lạ này.


Từ lúc cô bắt đầu tiến hành kế hoạch hám làm giàu tới nay, chưa từng có bỏ ra "giúp đàn ông tắm" giá cao như vậy.


Chẳng qua là bị xe hơi Benz của anh hấp dẫn, đuổi theo, không ngờ tới cái gì cũng còn không có được, trước hết chọc tới một đống phiền toái, còn phải giúp anh làm trâu làm ngựa, thế nào đều không có lợi á!


Huống chi người trước mặt này có thể cái gì cũng không có, lại có một đống kẻ thù. Dù sao, ở Đài Bắc, đàn ông táng gia bại sản mua xe Benz có khối người.
Lau người. . . . . .
Nghĩ đến mình phải hy sinh lớn như thế, Lê Tư Á liền giận đến hai chân muốn đạp ngườiđàn ông bất tỉnh này.


Theo sau thở mạnh ra một hơi, ai. . . . . . Cũng không thể để anh ta ch.ết ở chỗ này đi!
Lê Tư Á không cam lòng mà đau xót hạ quyết định.
Cô đi lên phía trước, thấy ga giường hoàn toàn thay đổi , sờ soạng một cái, nước mắt lại muốn rớt xuống.


Ai. . . . . . Coi như quyên mười vạn nguyên đến"Hiệp hội cứu trợ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn " đi.
Cô vẫn nhìn Phó Thần Phong, tầm mắt rơi vào áo khoác tây trang Armani thì dũng khí nhất thời tăng gấp bội. Cô hít sâu một hơi, bắt đầu giúp anh cởi y phục bên ngoài.


Bây giờ không có hơi sức đi lật đổi người anh, cuối cùng Lê Tư Á không thể làm gì khác hơn là xuất ra chiêu khó coi nhất, tư thế khó coi nhất ——
Trực tiếp nhảy lên ngồi chồi hổm trên giường, dùng khí lực toàn thân đẩy anh nằm sấp xuống.


Thật vất vả cởi ra y phục bên ngoài, lật người anh một cái, lại nằm ngửa như cũ.
Lê Tư Á tiếp tục giúp anh cởi xuống áo sơ mi sợi tơ. . . . . .
Anh ở trong giấc mộng bị kinh sợ quấy rầy, đột nhiên phát ra tiếng hô tựa như kháng nghị .


Này một rống, đem Lê Tư Á hù được nhảy xuống cách giường hai mét, mãi cho đến xác định anh không có tỉnh lại, mới tiếp tục động tác.


Đến khi Lê Tư Á đem cúc áo đều mở ra, chuẩn bị muốn tiếp tục đẩy mạnh thân thể của anh, lúc cởi xung o sơ mi, kinh hãi thy hai con ngơi trừng ln của anh thẳng tp nhn chòng chọc c, trn đầy cảnh gii cùng phòng vệ.
"C. . . . . . Đang lm ci g?"
"Ti. . . . . . Ti. . . . . . Ti. . . . . ."


L T Á bị một cu ni hù đến ni khng ra lời, đợi đến c cui cùng cũng kịp phản ứng, th anh lại hn m bt tỉnh.
"Phù phù. . . . . . Dọa ch.ết người."
Lê Tư Á đưa tay lên quẹt đi mồ hôi lạnh trên trán, thở hổn hển một ngụm khí lớn.


Mở ra áo sơ mi mới giựt mình thấy, lồng ngực của người đàn ông xa lạ này thật rộng lớn thật dầy, mà đường cong của bắp thịt lại hoàn mỹ.
Thì ra thân thể của anh là hình dáng này, thật mê người, có sức hấp dẫn như vậy. . . . . .


Đây là Lê Tư Á lần đầu tiên trong đời nhìn thấy đàn ông lõa thể.
Bởi vì, Lê Tư Á luôn cho rằng, hết thảy "Lần đầu tiên" của cô, hẳn là nên phải để lại trọn vẹn cho người đàn ông có tiền nhất.


Cho nên, cô không ngừng tìm kiếm đàn ông có tiền, hiện tại còn chưa có tìm được đàn ông giàu sang như ước muốn, cô không thể tuỳ tiện bỏ ra tất cả.


Chỉ là. . . . . . Cô thật là không ngờ , cuộc sống và kế hoạch, vĩnh viễn đều biến hóa khó lường, cô lần đầu tiên thấy đàn ông lõa thể, lại là ở đây loại tình huống không thể lựa chọn này.
Thế nhưng, "Ngoài ý muốn" này, hiện tại "Nhìn" . . . . . . Vẫn chưa tính là một chuyện tình rất kém cỏi nha!


Bởi vì thân thể anh thật sự là quá hấp dẫn người, vì thế Lê Tư Á không nhịn được duỗi ra ngón trỏ của cô, đâm đâm một cái vào lồng ngực của anh.
(Ed: Chị này ngây thơ nai tơ quá… :-P)
Oa, thật là cứng rắn.
Cô bắt đầu có một chút cảm giác tim đập mặt đỏ.


Lê Tư Á đi vào trong phòng tắm bưng ra một chậu nước ấm, bắt đầu cẩn thận rửa vết thương cho người đàn ông này.
Hai tiếng đồng hồ sau, Lê Tư Á thật vất vả giúp anh lau rửa xong, rồi thoa thuốc, cô đã một thân đổ mồ hôi đầm đìa.
Chăm sóc bệnh nhân quả nhiên là một việc khổ sai.


Cô quyết định đến phòng tắm tắm rửa qua, sau đó call cho bạn tốt nhất của cô là Cát Hiểu Tinh ra ngoài đi dạo phố, để khao thưởng mình một chút.
********************
Ngay khi Lê Tư Á rời đi chỗ ở được năm tiếng đồng hồ, Phó Thần Phong cuối cùng cũng đã tỉnh lại.


Anh mở mắt ra nhìn trần nhà, ngây người thật lâu.
Nơi này là nơi nào?
Tại sao anh lại ở chỗ này?
Người ở nơi này là ai?
Người nơi này là địch hay bạn?
Anh bị thương?
Làm sao bị thương?
Liên tiếp mốt đống dấu chấm hỏi xông lên trong đầu, làm cho đầu anh đau.


Nhưng là anh cũng không hốt hoảng, ngược lại rất tỉnh táo ngồi ở trên giường trầm tư suốt một giờ.
Tiếp đó, anh đi vào phòng tắm xối nước tắm.
Như vậy biết đâu có thể để cho đầu của anh tỉnh táo một chút, đem tình huống làm rõ ràng.


Tắm xong, đương lúc Phó Thần Phong quang lõa mà đi ra khỏi phòng tắm, đột nhiên nghe tiếng kêu thảm thiết thê lương của cô gái.
Là Lê Tư Á trở lại.
Anh nhìn cô, trong mắt hiện ra chút nghi ngờ, tâm tình không có phản ứng lớn.


Lê Tư Á chưa tỉnh hồn, sắc mặt tái nhợt. Cô gái này là người cuối cùng trước khi anh hôn mê nhìn thấy, chắc là ân nhân cứu mạng của anh đi?
Chỉ là, cô phản ứng lớn như thế làm cái gì,


Ngay tại thời điểm anh muốn lễ phép hỏi rõ nàng thân phận, thì một cái gối đầu hung hăng đập vào mặt của anh.


"Biến thái ch.ết bằm! Anh là bị đụng vào não đến chấn động rồi sao? Anh tắm xong, sao không quấn cái khăn tắm lại rồi mới ra ngoài? Anh là đồ điên ư? Mẹ anh không có dạy anh loại lễ phép căn bản này sao?


Tôi cho anh biết, anh đừng muốn chiếm tiện nghi của tôi, tôi không phải là ở một mình , anh trai tôi tùy thời cũng sẽ trở về, anh tốt nhất cẩn thận một chút, đừng tưởng rằng. . . . . ."
Lê Tư Á liên tiếp mắng trong hai phút, hoàn toàn không có cho Phó Thần Phong cơ hội để cãi lại.


Ồn ào ch.ết người đi được ! Khó trách anh luôn đối với phụ nữ chán ghét.
Tại sao anh phải quấn khăn tắm mới có thể đi ra ngoài? Đây không phải là thói quen của anh.
( Ed: ek..PTP biến thái, bá đạo ch.ết đi được :-P)


Huống chi, mới vừa rồi trong phòng căn bản không có người, cô đột nhiên xông tới như vậy, là chính cô quá lỗ mãng.
"Tiểu thư. . . . . ."
Anh cố gắng muốn chen ngang vào nói một câu, nhưng không ngờ hoàn toàn không địch nổi cô gái tâm thần này.
Lê Tư Á vọt tới điện thoại bên cạnh, cầm lên ống nói.


"Tôi muốn gọi điện thoại báo cảnh sát!"
Anh vừa nghe, lập tức tới giữ chặt lấy cô, đem hai tay của cô kẹp chặt lại rồi ging điện thoại ném ln trn bn tr.
"Mời trc yn tĩnh một chút, c th khng?"
Động tc ny khiến cho khoảng cch giữa bọn họ chỉ còn d khng ti 10 cm.


Một ngời đn ng mi vừa tm xong , ton thn cao thp trn đầy hơng vị x bng thơm, hơn nữa thanh m của anh ta trầm thp đầy từ tính, ging nh l chích thuc gây mê, làm cho cô hôn mê.
Cô cảm giác mặt mình giống như đang bị sốt cao thấy rất đỏ.
Ngượng ch.ết mất!
Anh thấy cô không trả lời, liền tiếp tục hỏi cô: "Xin hỏi, đây là nhà cô sao?"


"Phải . . . . ."
"Là cô đã cứu tôi phải không?"
"Phải . . . . ."
Lê Tư Á chỉ cảm thấy mình bị thôi miên, mặc dù cô còn muốn nhiều lời chút cái gì, nhưng là, tại sao thanh âm của anh ta ôn hòa lễ độ như thế, trấn an cô toàn thân cao thấp mỗi một cái xao động thần kinh?


"Vô cùng cảm tạ ơn cứu mạng của cô."
Phó Thần Phong rất có lễ phép thả ra tay đang kẹp hai tay của cô, sau đó lại bắt lấy tay cô, loại hành vi này, tựa như đối ứng trên thương trường, thân thiết, nhưng là giữ một khoảng cách.
Mặc dù như thế, anh vẫn vô cùng có sức hấp dẫn.


Lê Tư Á đến giờ phút này mới phát hiện anh có thể không nhất định là người đàn ông có tiền , nhưng nhất định là một đàn ông mê người.


Đường nét thâm thúy , lông mày rậm, sống mũi thẳng, còn có cặp môi mỏng, cử chỉ ưu nhã. . . . . . Bộ dáng hiện tại của anh quá hoàn mỹ, thật sự làm cho không người nào có thể liên tưởng tới bộ dáng lúc chật vật của anh là cùng một người.
"Không. . . . . . Không khách khí."


Lê Tư Á như bị cái gì dẫn dắt, nói chuyện khách khí với anh.
Cô cứu anh một mạng, không biết anh sẽ "Cảm tạ cô" thế nào nha. . . . . .
"Xin hỏi một chút, nhà cô có cái gì để ăn không? Bụng của tôi thật đói, tôi nghĩ, tôi đã quá lâu không có ăn gì rồi, có phải hay không?"


"Anh đã ngủ liền ba ngày rồi nha! Tôi còn thật sợ anh không có tỉnh lại, đến lúc đó tôi cũng không biết có nên báo cảnh sát hay không."
"Oh, thật sao? Khó trách tôi cảm thấy bụng trống rỗng." Phó Thần Phong mỉm cười nói.


"Tôi . . . . . Nhà tôi là không có thức ăn á! Nhưng chúng ta có thể gọi đồ ăn bên ngoài bán a."
Bởi Lê Tư Á căn bản sẽ không xuống bếp, cho nên trong tủ lạnh vĩnh viễn chỉ có đồ uống.
"Tôi ăn không quen đồ ăn mua ngoài." Phó Thần Phong lễ phép cự tuyệt.


Nếu như đổi thành người bình thường nói loại lời nói này, nhất định sẽ rước lấy Lê Tư Á xem thường, nhưng là bây giờ lời này nghe vào trong tai Lê Tư Á , lại thành tin tức vô cùng tốt.
Không có thói quen ăn đồ ăn mua ngoài? !


Ừ, tỷ lệ anh là người có tiền càng lớn, bởi vì người có tiền dĩ nhiên không thể nào tùy tiện ăn uống coi như xong, nghĩ cũng biết nha!
"Không có vấn đề." Lê Tư Á vỗ ngực bảo đảm.
Sau đó, cô cầm điện thoại di động lên, đi tới phòng khách gọi điện thoại.


"Cố tổng. . . . . . Là như vậy. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Tôi ngã bệnh. . . . . . Hôm nay. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Thật vất vả có chút muốn ăn. . . . . . Nhưng tôi. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Không có hơi sức. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Mua đồ ăn. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ."


Thanh âm của cô đầy khẩn trương, giống như là giọng điệu của tiểu nữ sinh , hơn nữa còn ốm yếu .
"Cái gì? Không. . . . . . Không cần. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Không cần đến thăm tôi đâu. . . . . . Tôi chỉ là cảm xoàng, ngài bận rộn như vậy! Chớ vì tôi mà bận tâm lo nghĩ. . . . . .


Tôi. . . . . . Tôi chỉ là muốn ăn. . . . . . đồ ăn ở nhà hàng Phúc Lâm. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Cái gì? Cố tổng . . . . . Tôi thật sự không biết. . . . . . Ngài rõ là. . . . . . Được, được. . . . . . Tôi sẽ bảo trọng . . . . . .


Khụ khụ. . . . . . Chính ngài cũng đừng quá mệt mỏi. . . . . . Tôi sẽ nhớ . . . . . . Ừ. . . . . . Đúng vậy. . . . . . Thời tiết trở nên lạnh. . . . . . Ngài thật phải. . . . . . Khá bảo trọng. . . . . . Tôi rất cảm kích. . . . . . Ngài. . . . . . Thật. . . . . . Cám ơn. . . . . ."


Sau khi cúp điện thoại, trong vòng ba mươi phút, bên trong phòng khách nhà Lê Tư Á đã bày xếp đầy 30 món ăn, từ trong thức món xào, từ món ăn Nhật đến món ăn kiểu Tây phương đều có.
Vị Cố tổng kia ra tay thật sự hào phóng.


Mặc dù nói lừa gạt người khác quả là không đạo đức , chỉ là, vì trợ giúp người khác thôi! Lê Tư Á tuyệt không cảm thấy áy náy. Dù sao Cố Niệm Thanh đó đã năm mươi tuổi, còn dấu vợ con ra ngoài ăn vụng, coi như đáng đời ông ta gặp xui xẻo.


Phô trương như vậy, khiến Phó Thần Phong xem đến mắt choáng váng.
Bởi vì cô gái này thoạt nhìn không giống như là hậu nhân của danh môn, thế nào có năng lực làm ra một tòa hào trạch, một phòng với nhiều nội thất đắt tiền, cùng với một bàn cao lương mỹ vị, thật là làm anh nghĩ không ra.


Cô đến tột cùng là làm cái gì?
Vậy mà, nhất làm anh kinh ngạc cũng là. . . . . .
"Thế nào cô biết được tôi thích ăn đồ ăn ở nhà hàng Phúc Lâm kia?"
Không thể nào? Khéo như thế?
"Thật sao? Tôi cũng thích nha!"
Thành công đánh ra gậy thứ nhất, Lê Tư Á mở cờ trong bụng.


"Vậy thì hưởng thụ thật tốt đi!"
Cô cầm lên chiếc đũa đưa cho hắn.
"Đúng rồi. . . . . . Anh tên là gì nhỉ?"
"Tôi. . . . . ." Phó Thần Phong trầm tư một chút, trả lời: "Tôi không biết."
Không, biết, nói.
Ba chữ này đối với Lê Tư Á mà nói, thật là sấm sét giữa trời quang.


Không có thân phận, ở đâu ra địa vị? Lấy tiền tài ở đâu nha?
Nhưng là, cô cũng không có lập tức biểu hiện ra, chỉ là cố làm thoải mái mà vừa ăn vừa hỏi: "Anh nói đùa sao!"


"Không phải." Phó Thần Phong nghiêm túc trả lời cô, "Tôi có thể bởi vì bị đụng nghiêm trọng, cho nên tạm thời mất đi trí nhớ.
Chỉ là, không có quan hệ, tôi còn có một chút ấn tượng mơ hồ. Có thể cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ nhớ lại được."


Lê Tư Á vừa nghe đến câu này, tâm liền chìm xuống.
Thời gian, phải bao lâu? Tuổi thanh xuân của cô có hạn a.
"Trước tiên, tôi có thể ở nơi này không?" Phó Thần Phong rất có lễ phép nói lên"Yêu cầu" .
"Ở. . . . . . Ở đây. . . . . . Nơi này?"


Lê Tư Á vừa nghe, trong miệng đang nhai đầy thức ăn thiếu chút nữa phụt ra ngoài.
Cô nam quả nữ. . . . . . Anh ta. . . . . . Sẽ không muốn sàm sở cô chứ?
"Tôi mất đi trí nhớ, không có chỗ có thể đi."
Chẳng lẽ chỉ là một tên vô lại đi?
"Chuyện này. . . . . ."


"Tôi sẽ không ăn không ở không , tôi có thể giúp cô làm một ít chuyện."
Cô chưa bao giờ cần đàn ông cung cấp tiền bạc ngoại trừ đồ vật chất. Cho nên, giao dịch này đối với cô mà nói, hiển nhiên không có lợi.
"Tôi không cần anh giúp tôi làm cái gì."


"Vậy tôi có thể cùng anh trai cô thương lượng."
Không cần. Anh trai cô vẫn cho rằng anh ta là bạn trai tân nhậm của cô, còn muốn đi tìm anh ấy thương lượng! Lời nói dối không phải bị lộ chân tướng.
"Không cần phiền phức như thế."
Có tiền có thể sai khiến ma quỷ.


Phó Thần Phong quyết định xuất ra tuyệt chiêu ——
"Tôi mới vừa rồi lục thấy bóp da của tôi."
Phó Thần Phong từ trên người tìm ra bóp da, mở ra vội tới cho cô xem.
"Trừ không có giấy tờ tùy thân ra, có một xắp tờ tiền một nghìn nguyên. Số tiền này coi như là thù lao, có thể không?"


Vừa nghe tới mùi của tiền giấy, Lê Tư Á đặt đôi đũa lên bàn rồi nhận lấy, hơn nữa dùng tốc độ nhanh nhất cầm lấy chúng tính toán rõ ràng.
"Hai mươi vạn ư! Anh ra cửa mang nhiều tiền như vậy làm gì? Không chừng người kia cũng là bởi vì thấy tiền sáng mắt mới đụng anh.


Hay là, anh vừa lúc cướp ngân hàng? Hoặc là, anh mới từ trên người phụ nữ lừa gạt đến một đống tiền mặt, chồng người ta không có cam lòng, cho nên mới đuổi giết anh. . . . . ."
Lê Tư Á nhìn thấy tiền, hưng phấn đến độ không có biện pháp dừng lại lời nói.
Hai mươi vạn nha. . . . . .


"Tôi không biết." Phó Thần Phong trả lời không được vấn đề của cô.
Chỉ là, sức tưởng tượng của cô thật vô cùng. . . . . . Phong phú.
"Vậy. . . . . . Vậy cũng tốt."
Nể tình mấy đồng bạc, Lê Tư Á đồng ý.


"Nhưng có mấy chuyện mời phải tuân thủ. Thứ nhất, anh phải đóng giả là bạn trai của tôi, bởi vì tôi đã nói với anh tôi như vậy. Thứ hai, mời giả mạo tên của anh là Phan Quan Long, bởi vì tôi cũng đã nói với anh trai như vậy. Thứ ba, quan hệ bạn trai bạn gái giữa chúng ta chỉ là đóng kịch, mời anh không nên nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi, nếu không tôi gọi là anh ăn không xong đâu!"


"Rất hợp lý, tôi chấp nhận. Xin yên tâm, tôi không phải tên háo sắc."
"Này tiền mặt tôi liền thu. Trong vòng một tháng nếu như anh còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát." Lê Tư Á vừa cất xấp tiền mặt này, vừa giao phó lập trường cùng nguyên tắc của cô.
"Ừ."


Đợi tr.a rõ chân tướng anh bị mưu sát, bắt được hung thủ trước, vì bảo đảm an toàn của mình, Phó Thần Phong quyết định trước giả bộ mất trí nhớ, ẩn náu.
Mà nơi này là anh chọn đầu tiên, bởi vì tuyệt đối không có ai nghĩ đến, anh chán ghét phụ nữ, nhưng lại núp tại nơi ở của phụ nữ.






Truyện liên quan