Chương 4: Ve sầu thoát xác
Sân bay thành phố C.
Di chuyển trong đám đông hối hả, người thanh niên dáng cao ngất bước về phía trước, quần tây đen, mang vẻ đẹp lạnh lùng cao quý, thành thục chững chạc mị lực, tác biệt hẳn với đám đông ồn ào náo động.
Anh không mang bất kỳ hành lý gì, lẻ loi một mình, phía trên sống mũi cao thẳng tấp là cặp mắt kính gọng vàng, che kín tròng tròng mắt sâu không thấy đáy, đôi môi mân thành một đường thẳng bén nhọn, gương mặt hình dáng góc cạnh rõ ràng, một thân khiếp người cường đại khí tràng đưa tới nhiều ánh mắt tò mò.
Người thanh niên nâng cánh tay lên, lộ ra ống tay áo màu đen, phía dưới là đồng hồ, cũng ngay lúc này mới có thể thấy một tia vội vàng khác thường ở anh.
Ở cửa vào sân bay, vài người mặc đồ đen đứng, nghiêm nghị chờ đợi.
Khi người nam thanh niên xuất hiện, bọn họ lập tức khom lưng, chỉnh tề hô lên – “Tiên Sinh”
Tần Chính nhẹ ngẩng đầu.
Vài người mặc đồ đen vanh quanh anh đi lên.
Cầm đầu là một thanh niên trên thái dương có một vết sẹo dữ tợn, hình thành do một loại vũ khí sắc bén, màu hồng thịt, một thân đồ đen, dáng người cao to, cơ bắp rắn chắc, anh khom người mở cửa xe, lui sang một bên.
Tần Chính cúi đầu ngồi vào bên trong xe.
Anh đúng là anh mới rời khỏi hội nghị, nét mỏi mệt hiện lên trên trán, hơn nữa là sự mừng rỡ ngạc nhiên đến vặn vẹo.
Một làn khói trắng theo ngón tay thon dài của anh lan tỏa, Tần Chính hít một ngụm khói, nhấm mắt dưỡng thần, trái tim kịch liệt nhảy lên, không còn cục diện đáng buồn như lúc trước, nó không gợn sóng. Mỗi một đầu dây thần kinh của anh đều sôi trào, kêu gào, điên cuồng kể từ khi anh nhận được điện thoại của Tiết Ngũ.
Hai năm.
Khi cô gái kia ch.ết đi không bao lâu, anh từng nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng kết quả kiểm nghiệm giấy trắng mực đen rành rành, cuối cùng chỉ còn lại một hộp tro cốt, không thể nào tiếp tục kiểm nghiệm. Liếc mắt nhìn thôi anh cũng không dám, sợ gió thổi tan.
“Thì ra cô ấy còn sống…”
Môi Tần Chính chậm rãi rỉ ra vài chữ, hàm xúc ý nghĩa đen tối.
Anh lại tựa như may mắn, lại nỉ non một lần – “Cô ấy còn sống…”
Nhiệt độ điều hòa trong xe vừa phải, nhưng Tần Chính tựa như đặt mình trong biển lửa, hừng hực bùng cháy, thôn tín máu huyết cùng tứ chi bị đóng băng hai năm, từng lỗ chân lông của anh đều nóng lên.
Tốt lắm, Đường Y Y, em quả nhiên không làm tôi thất vọng.
Tiếp theo cô sẽ dùng cách thức nào chào đón tôi đây?!
Hai tròng mắt mở, khói thuốc từ môi Tần Chính phun ra, anh quay đầu quét qua cảnh đêm đang lùi rất nhanh phía sau, huyệt Thái Dương phập phồng, trướng lên đau đớn dữ dội.
Trong thoáng chốc, có đôi tay phủ lên, đặt tại hai bên, dùng lực không nặng không nhẹ. Bàn tay mềm mại, lòng ngón tay bóng loáng, hơi lạnh.
“Tần đại ca, em yêu anh”
Người thiếu nữ nói chuyện trên gương mặt còn mang vẻ non nớt, ngại ngùng, âm thanh nhỏ nhẹ, tầm mười bảy mười tám tuổi, độ tuổi ngây thơ trong sáng, có mơ mộng, mong ước tương lai.
“Yêu anh? Đường Y Y, em đừng quên thân phận của mình là gì!”
Huyệt Thái Dương nhảy lên mãnh liệt, đau đớn ùn ùn kéo đến, Tần Chính nhắm mắt lại, điếu xì gà từ hai ngón tay anh tiếp tục cháy, từ từ bùng cháy, đến hết hóa thành một lớp tro bụi.
Dưới bầu trời, bóng đêm ngày càng u ám.
Chiếc Maybach màu đen lướt qua thành phố C như gió cuốn, chạy đến Phú Quý Viên ở vùng ven thành phố.
Tần Chính đến Phú Quý Viên gặp Tiết Ngũ – “Người đâu?”
Tiết Ngũ sờ sờ mũi – “Chạy mất rồi.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, khí áp trong phạm vi rộng đều giảm xuống thấp.
“Nhưng tớ đã cho người đi điều tr.a A Chính, cậu cũng đừng gấp quá, thành phố C chỉ hơi lớn một chút, sẽ nhanh chóng tìm ra thôi.”
Mày kéo giãn ra, Tần Chính thở ra một ngụm trọc khí, nặng giọng nói – “Chính xác cô ấy ư?”
Tiết Ngũ gật đầu – “Phải.”
Là cô ấy hay là người giống người, hai điểm này trong mắt người khác khác nhau rất nhỏ, khó có thể phân biệt. Nhưng với người cùng nhau trưởng thành thì nhìn qua là biết ngay.
Anh nhìn Đường Y Y từ nhỏ đến lớn. Không lầm được.
“Lần này cũng phải cảm ơn Liễu Liên đã gây ra phiền toái, nếu tớ không đến phim trường thì cũng không gặp được Đường Y Y.”
Tiết Ngũ ngậm miệng lại, không nói nữa, vẻ mặt đầy cổ quái.
Tất cả đáp án đều ở trên người Đường Y Y, trước hết phải tìm được cô ấy đã.
Tần Chính híp híp mắt, gọi một cú điện thoại.
Không đến một tiếng đồng hồ, một tập hồ sơ lớn xuyên qua màn đêm yên tĩnh băng qua một nữa thành phố C rơi xuống tay Tần Chính.
Anh bóp tập hồ sơ, lực tay ngày quá mạnh, giấy tờ không chịu nổi lực tay của anh gãy ra thành nhiều vết sẹo sâu trên giấy, dường như lúc nào cũng có thể bị chia năm xẻ bảy.
Tiết Ngũ nhìn vẻ mặt Tần Chính như đóng băng, để sát mắt lại nhìn nhìn.
Đường Y Y, người thành phố C.
Lướt mắt thật nhanh nhìn xuống phía dưới, Tiết Ngũ giật mình, thật lâu sau, anh nuốt nước miếng.
Anh nhớ rõ, Đường Y Y là người thành phố A, không phải là cô nhi, có cha mẹ, có một em gái, cô bị đưa đến Tần gia từ năm bốn tuổi, được dạy dỗ gia quy của Tân gia, bồi dưỡng đào tạo cô thành một người ưu tú đi theo Tần Chính, cho đến sự kiện hai năm trước diễn ra.
Nhưng thông tin trên tập hồ sơ, chi tiết căn kẽ của người trên sơ yếu lý lịch từ lúc con nhỏ cho đến lúc trưởng thành, cuộc sống, bạn bè đều khác với Đường Y Y.
Ngoại trừ gương mặt giống nhau như đúc.
Tiết Ngũ hít một ngụm khí lạnh.
F*ck!
Đường Y Y quả thật làm người ta mở rộng tầm mắt!
Đầu tiên là giả ch.ết, đổi DNA, sau đó là thành công rời khỏi Manhattan, tạo cho mình một bộ hồ sơ khác, có được một cuộc sống hoàn toàn mới, lặng yên không một tiếng động.
Tiết Ngũ đối với lực lượng nhân mạch trong tay Đường Y Y cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Không biết rõ từ năm nào, cô ấy đã bắt đầu trù bị kế hoạch.
“A Chính, không phải cậu muốn trả thù cô ấy sao, cô ấy hiện tại làm ở một công ty quảng cáo, muốn làm cho cô ấy khó chịu có rất nhiều biện pháp, những thứ khác tớ khuyên cậu phải suy nghĩ cẩn thận.”
Tiết Ngũ miệng lưỡi có chút phát run, con người trấn định tự nhiên từ trước đến nay nhìn thấy ở anh đêm nay liên tiếp kinh hãi, có khi sự sợ hãi lại tăng gấp bội - “Cô ấy có thể ở ngay dưới mí mắt của cậu ve sầu thoát xác, đem chúng ta xoay vòng vòng, thì rất có thể lại làm một lần nữa.”
Tần Chính không nói một lời, bàn tay mân mâu khóe môi đột nhiên buông ra, đánh một cái đường cong đầy mỉa mai, phẫn nộ, khiến người khác không cân nhắc không ra thâm ý.
Tốt, Đường Y Y, những gì tôi dạy cho cô, cô đều học được, còn dùng đến trên người tôi.
Tần Chính lấy mắt kính xuống, dùng sức bóp cánh mũi, nếu không phải cơ địa bị dị dứng đối với thuốc tê, thì cô ấy ngay cả da cũng phải lột xuống một tầng để thành người khác.
“Trả thù? Không gấp.”
Từ từ rồi sẽ tới, anh muốn nhìn một chút, người một tay anh dạy dỗ có thể làm nên trò trống gì.
Tiết Ngũ nhìn Tần Chính, chẳng những không có thở hổn hển mà còn cười, anh không khỏi rùng mình một cái, da đầu tê dại.
Đường Y Y, cô tự cầu phúc cho mình nhiều một chút đi.
Nếu biết rõ cô ấy có khả năng chơi nhiều trò như vậy, anh cũng không đem chuyện này báo cho Tân Chính, ít nhất ở thời điểm hiện tại.
Cũng không biết sau này đến tột cùng là ai hại ai, Tiết Ngũ thầm nghĩ.
Hai năm nay anh trơ mắt xem Tần chính thay đổi.
Thay đổi theo hướng anh không lý giải nổi.
“Nói thật lòng, tớ rất bội phục bản lãnh của Đường Y Y, vì thoát khỏi cậu, cô ấy bày ra cái bẫy thật sự lớn, tớ thật sự hoài nghi hai người có thâm cừu đại hận, hoặc là cậu bức cô ấy tới đường cùng tới nỗi phát điên.”
Một bàn tay nổi gây xanh đem túi giấy từ trong tay Tiết Ngũ lấy đi, Tần Chính xoải bước rời đi.
Tiết Ngũ ở sau lưng anh gọi lại, giọng nói đầy quái dị: “A Chính, có chuyện quên nói cho cậu biết, tớ hoài nghi Đường Y Y thay đổi không chỉ là sơ yếu lý lịch và nhân sinh, mà còn nhiều cái khác.”
Tần Chính lập tức xoay người – “ Ý cậu là sao?”
“Cô ấy bước tới từ trước mặt tớ, nhưng không nhận ra tớ.” Tiết Ngũ nhún nhún vai, chắc lưỡi một cái – “Nhìn không giống đóng kịch.”
Chính vì thế anh ta mới đứng ngẩn ra tại chổ.
Chờ anh ta kịp phản ứng lại, thì người đã đi mất, xung quanh đều là gương mặt xa lạ, người với người giống nhau, trong lúc cấp bách anh lại tìm không ra người muốn tìm.
Hô hấp của Tần Chính bỗng dưng chậm lại, đường cong bên khóe môi càng khiến người ta thêm hoảng sợ - “Vậy sao…”
Còn nhiều cái khác? Ngược lại chuẩn bị cho anh nhiều điều ngạc nhiên vui thú.
Anh muốn nhìn thấy cô ấy, hiện tại, ngay lập tức.
Ở một khu phố đang mưa, trong một tiểu khu, mỗi ngôi nhà hầu như đều sáng đèn.
Ở nơi có nhiều ánh sáng nhu hòa, có chổ không nhìn rõ, như không nhìn thấy được điều gì đang ẩn núp.
Tòa nhà ba mươi hai tầng, lầu chín ánh đèn không sáng lên, cho thấy chủ nhân không ở nhà hoặc cả nhà đã đi ngủ.
Phòng ngủ yên tĩnh, Đường Y Y đã ngủ, cô đột nhiên mở mắt ra, trong bong đêm cô sững sờ nhìn trần nhà, cô không hiểu tại sao mình lại tỉnh giấc.
Sờ sờ bóng đèn ở đầu giường, căn phòng chợt sáng lên.
Bên cửa sổ vài dây thường xuân rậm rạp xanh biếc, cành lá xum xuê sắp sửa phủ đến sàn nhà.
Cạnh gối cô nằm có một tia hơi thở nhẹ nhàng, Đường Y Y cuối đầu, vuốt vuốt bụng của nó – “ Phú Quý, xin lỗi em, chị làm em thức rồi”
Chú mèo trắng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Đường Y Y như muốn hỏi điều gì, sau đó lạnh nhạt xoay người, chà xát lên gối đầu, tiếp tục nằm ngủ.
Đường Y Y ôn nhu mỉm cười, vén mền xuống giường, rót một chén nước sôi.
Hơi nước lượn lờ, tràn qua miệng chén phủ lên mặt cô.
Đường Y Y cầm ly đến bên miệng, thổi vài cái, nước còn nóng, cô mở cửa đi ra ngoài.
Phòng khách đen như mực, Đình Vân đã đi tham gia tiệc độc thân.
Tìm một hộp sữa trong tủ lạnh, Đường Y Y uống một hơi hơn nữa hộp, cô bước ra lan can, không khí mát lạnh vây quanh, ngước mắt nhìn sao trên trời.
Thời tiết ngày mai chỉ sợ không tốt.
Gió đêm thổi tới, cảm giác mát lạnh ùa vào ống tay áo, cổ áo.
Vén những sợi tóc lộn xộn trên trán, Đường Y Y bỗng dưng hướng mắt nhìn phía dưới lầu, cô cảm thấy tại góc hẻo lánh ánh đèn không rọi tới có một ánh mắt bán thẳng tới cô.
Cảm giác rất là quỉ dị, Đường Y Y theo bản năng lùi lại phòng khách, đem cửa kính kéo lên.
Không biết chuyện gì xảy ra, cô đột nhiên cảm thấy lạnh, tóc gáy toàn thân đều dựng đứng.
Tiếng đập cửa bất thình lình vang lên, Đường Y Y sợ hết hồn, cô trừng mắt nhìn cánh cửa.
“Đình Vân, là cậu hả?”
Cửa không có động tĩnh.
Đường Y Y chậm rãi đi tới, đem mắt dán vào mắt mèo...