Chương 12: Anh yêu cô ấy
Hội sở Hoàng Thế
Lúc Tần Chính đi qua, Tiết Ngũ đang ôm một cô gái, vuốt ve đùi cô ta.
Thấy sắc mặt của anh không tốt, Tiết Ngũ liền phất tay để cô gái ấy ra ngoài.
“Sao tới trễ vậy…” Mắt Tiết Ngũ vô tình liếc qua Tần Chính, trợn to lên – “A Chính, cậu bị mèo cào? Sao thành ra thế này?”
Tần Chính ngồi xuống điềm nhiên như không, bưng rượu lên, đem ly Vodka uống sạch.
Chất lỏng trong suốt vòng quanh đầu lưỡi anh, hương vị tràn ngập trong khoang miệng, trượt vào cuống họng, thẳng chảy vào dạ dày, phủ vào mỗi ngỏ ngách hẻo lánh.
Mùi vị cay nồng, xốc lên mũi.
Tiết Ngũ nhướng một bên lông mày – “Là Đường Y Y làm?!”
Thấy Tần Chính không nói gì, Tiết Ngũ nhìn chằm chằm anh hồi lâu, vẻ mặt quỷ dị, đột nhiên nói – “A Chính, không lẽ cậu thích Đường Y Y?”
Tần Chính hấp háy mí mắt, giọng đầy giễu cợt – “Làm sao có thể như vậy!”
Anh vẫn còn nhớ năm ấy, sau buổi trưa một ngày hè, Đường Y Y còn chưa hết dáng vẻ ngây thơ nói thích anh, khi đó tay cô siết lại, hết sức căng thẳng, cõi lòng đầy mong đợi, thấp thỏm. Anh thì không một tia gợn sóng, còn cảm thấy buồn cười.
Những cô gái nhỏ luôn có ảo tưởng về tình yêu, đặc biệt là tình yêu đầu tiên, cô dường như quên mất lý do bản thân bước chân vào Tần gia, cũng quên mất quan hệ chủ tớ giữa hai người họ.
Cô chỉ cần phục tùng anh vô điều kiện.
Còn những điều khác, ngay cả quyền lợi nằm mơ cô cũng không có.
Cho nên anh nhắc cho Đường Y Y nhớ thân phận của mình.
Tần Chính híp híp mắt, ánh mắt chớp nhoáng không rõ anh đang nghĩ gì.
Từ đó về sau, tính tình Đường Y Y thay đổi rõ rệt, hỉ nộ ái ố đều giấu vào bên trong, luôn làm anh hài lòng dù là bất cứ điều gì, cũng không hề phạm sai lầm.
Và anh cũng không nghe được Đường Y Y lập lại những từ kia – Em thích anh.
“Cũng đúng.” Tiết Ngũ cầm bình rượu lên rót – “Qua nhiều năm như vậy, tớ cũng chưa thấy cậu động tình với bất cứ cô gái nào.”
Trên mặt anh hiện lên nụ cười đầy hứng thú, vừa nói vừa quan sát bạn thân – “Vậy cậu không trở về Manhattan mà vẫn ở trong nước thu mua công ty quảng cáo làm gì?”
Còn hết lần này tới lần khác là chổ làm việc của Đường Y Y.
Tần Chính bắt chéo hai chân lại, giống như không nghe thấy Tiết Ngũ nói gì, vẻ mặt chìm vào suy nghĩ.
Để làm gì?
Trẻ nhỏ không biết trời cao đất rộng thì phải bị phạt.
“Người đã tìm được rồi, cậu lại không thả đi, nếu như hận cô ấy năm xưa phản bội cậu thì chặt một cánh tay, cắt một chân, bỏ rơi trên đảo hoang, tự sinh tự diệt không phải là được rồi sao?” Giọng Tiết Ngũ lười biếng – “Hoặc là có thể gài bẫy cho cô ấy chui vào, mang một món nợ không lồ, không chốn dung thân, đảm bảo nửa đời sau đều không thể trở mình…”
Nói liên tiếp mấy biện pháp, cái sau độc ác hơn cái trước lại bằng một giọng điệu lười biếng – “Hành hạ một người như thế nào, cậu so với tớ càng lành nghề, tớ múa miệng trước mặt cậu cứ như là trẻ con khoe mẻ thôi, có một câu nói để hình dung tình huống này …”
“Múa đao trước cửa nhà Quan Công”
Tần Chính lấy một điếu xì gà, tia hắc ám trong mắt lóe lên, khóe môi anh khẽ nhếch – “Mấy việc đó không có ý nghĩa.”
Nếu anh muốn làm vậy thì đã làm từ hai ngày trước, thậm chí sớm hơn, khi cô gái kia giở mánh khóe dưới mí mắt anh, anh liền ra tay.
Cô là tác phẩm ưng ý nhất của cuộc đời anh.
Khóe mắt liếc về vết cào trên mu bàn tay, răng Tần Chính cắn xì gà, tiếng cười nhẹ bật ra khó mà nghe thấy rõ.
Chưa từng có ai dám để lại thương tích trên người anh, kể cả Đường Y Y.
Nhưng mà Đường Y Y của hiện tại đã làm như vậy.
Mọi chuyện đều quên, lá gan lại lớn lên.
“Vậy mà không có ý nghĩa?” Tiết Ngũ nhíu mày – “A Chính, cậu tính làm gì?”
Tần Chính rít một ngụm xì gà, khói lượn lờ, không nói một tiếng.
Không biết trong hồ lô lại bán thuốc gì.
“Nếu như, tớ nói nếu như” Tiết Ngũ đổi tư thế, thuận miệng hỏi – “Đường Y Y quen bạn trai, cậu tính sao?”
Tần Chính giật mình.
Cho đến bây giờ anh vẫn không nghĩ chuyện đó sẽ phát sinh.
Đường Y Y là của Tần Chính, là của riêng anh, từ rất nhiều năm về trước đã như vậy, sau này cũng như vậy.
Cô muốn có bạn trai?
Trừ phi anh chết!
Đây là phản ứng đầu tiên của Tần Chính.
Không có nguyên nhân, càng không biết suy nghĩ này có từ đâu, chỉ biết là phản ứng đầu tiên là như vậy. Giống như nó ẩn núp rất lâu từ một góc âm u hẻo lánh nào đó.
Phát hiện khí tức của người bạn mình thay đổi, Tiết Ngũ kinh hoảng.
Nhìn qua Tần Chính anh lập tức hạ mí mắt, lúc nãy là anh thăm dò, hiện tại anh đã cảm thấy chắc chắn, người này trong lòng có quỷ.
Hận vì phản bội, hay nói đơn giản hơn là không chấp nhận người con gái kia thoát ly khống chế của bản thân.
Sao cũng được, chỉ cần không phải động tình.
Đường Y Y chính là một quả bom độc, một khi nổ tung nhất định là long trời lở đất, ai đứng gần cô đều bị thương tích đầy mình.
Đêm khuya, mưa như trút nước.
Phú Quý nóng lên, kiệt sức ngã xuống giường.
Đo nhiệt độ, là bốn mươi mốt độ rưỡi. Đường Y Y lập tức thay quần áo.
Ở phòng sát vách, Lưu Đình Vân không ngủ, nấu cháo điện thoại với bạn trai, là một loại khổ hình sung sướng.
Nghe tiếng động gấp gáp từ phòng bên, cô đứng dậy bước qua xem.
“Sao rồi?”
Một tay Đường Y Y ôm mèo trắng, một tay kéo ngăn tủ tìm cây dù – “Phú Quý nóng lên, tớ không yên tâm, muốn đem nó di bệnh viện.”
“Phú Quý nóng lên?” Sắc mặt Lưu Đình Vân căng thẳng, lập tức xỏ dép lê, tay chạm vào lỗ tai và cái mũi nhọn của chú mèo trắng, không phải mát lạnh như bình thường – “Nóng đến như vậy! Y Y, tớ đi với cậu, cậu chờ một chút, tớ lập tức …”
Cô vừa nói vừa bước nhanh về phòng thay đổi quần áo.
Lúc đi tới cửa, Lưu Đình Vân nhíu mày nói – “Mưa quá lớn, tớ xuống trước gọi xe, cậu chờ điện thoại của tớ.”
Đường Y Y không kịp mở miệng thì Lưu Đình Vân đã chạy.
“Phú Quý, sau này không được chọc giận Đình Vân, mày coi kìa, cô ấy đổi xử với mày thật là tốt…”
Mèo trắng không đáp trả cô.
Nó bị bệnh, không muốn nhúc nhích.
Cho đến khi Đường Y Y cùng Lưu Đình Vân mang theo Phú Quý chạy đến một bệnh viện gần đó đã là 1 tiếng đồng hồ sau.
Lúc này Phú Quý rất hiền lành, khi bác sĩ kiểm tr.a thì vô cùng phối hợp.
Vén tóc ướt qua một bên, Lưu Đình Vân bắt đầu cập nhật blog, tiếp theo lúc trước cô làm gì thì sẽ làm cái đó, đây là thói quen xấu không đổi được, đi đến chổ nào là cập nhật tin tức chổ đó.
Bên cạnh hình ảnh của Phú Quý cô thêm một dòng chữ – “Phú Quý thật giỏi!”
Đường Y Y hắt hơi một cái, rùng mình – “Đình Vân, cậu có mang khăn giấy không?”
Lưu Đình Vân nhìn thấy mặt Đường Y Y xanh xao, môi trắng bệch thì hoảng hốt, cô thốt lên một tiếng – “Quên mang theo rồi, tớ đi hỏi xin mọi người.”
Dứt lời, cửa kính đẩy ra, bước vào là một người đàn ông, thân hình cao lớn thanh nhã, mặt mày cởi mở.
Người đàn ông này tay ôm một con mèo đen, một tay khác nhắc theo cây dù, nước từng giọt từng giọt nện vào sàn gạch, anh mặt áo sơ mi trắng quần đen đơn giản, nhưng khí chất không hề giản đơn.
Con mèo đen nhánh, người đàn ông anh tuấn, bỗng chốc bước vào làm cho không khí ướt át ngượng ngập thay đổi, xung quanh lặng yên không một tiếng động.
Lưu Đình Vân quay về phía Đường Y Y chớp mắt, nữa đêm, thời tiết quái quỷ, vậy mà còn có thể gặp được soái ca.
Đường Y Y cuối đầu mở di động, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Chính là người lúc trưa Lý Mi gởi ảnh cho cô.
Anh họ của lão Điền, Lục Khải Chi.
Đường Y Y cầm di động nhét vào túi chiếc áo xám có mũ dính liền, giả vờ cái gì cũng không biết.
Cô còn chưa đồng ý cho Lý Mi gởi cách thức liên lạc, đối phương sẽ không biết cô.
Lục Khải Chi giao chú mèo đen cho y tá, chú mèo đen níu ống tay áo anh, trảo không chịu buông ra.
Một người một mèo bốn mắt nhìn nhau, chỉ có họ mới hiểu họ đang trao đổi gì.
Mười mấy giây sau, mèo đen buông móng vuốt ra, cao ngạo nhìn qua y tá, dường như mới tiến hành đàm phán xong với chủ nhân và đạt được thỏa thuận tốt.
Lục Khải Chi cất kỹ cây dù, gập đôi chân dài, ngồi chờ trên ghế.
Lưu Đình Vân bước tới phía anh – “Tiên Sinh, xin hỏi anh có mang khăn giấy không?”
“Có.” - Giọng nói ôn hòa.
Lục Khải Chi lấy ra một bao khăn giấy từ túi quần đưa tới.
Lưu Đình Vân tươi cười – “Cảm ơn.”
Cô quay lại bên cạnh Đường Y Y, nháy mắt ra hiệu.
Người đàn ông kia lúc nãy tuy không có nhìn chằm chằm Đường Y Y, nhưng cô dám khẳng định anh có chú ý tới Đường Y Y, hơn nữa đến giờ vẫn còn chú ý.
Trên đời đa phần xem như là vô tình gặp gỡ, nhưng lại do sự sắp xếp cố ý của một người nào đó.
Lục Khải Chi chạm nhẹ màn hình di động, nhìn ảnh bên trong, gò má thoáng qua một nụ cười nhẹ.
Đêm mưa đi hơn một nữa thành phố C đến nơi này, nhìn thấy người muốn gặp, so với kế hoạch càng làm cho anh thoải mái, thu hoạch càng nhiều.
Đường Y Y hắt hơi một cái, đem khăn giấy đắp lên mũi, xoa xoa, ngày mai có lẽ bị cảm.
Y tá ôm con mèo đen đi ra – “Tiên Sinh, mèo của anh khỏe mạnh vô cùng.”
Lục Khải Chi thong dong lạnh nhạt – “Hôm nay khẩu vị của nó không tốt.”
Mặt y tá đỏ ửng – “Có thể do thời tiết, về cho nó uống nhiều nước.”
Lục Khải Chi ôm mèo đến cửa, không có rời khỏi, mà bước đến trước mặt Đường Y Y.
Một đôi giày màu nâu xuất hiện dưới mí mắt Đường Y Y, cô ngẩn người, sau đó nghe âm thanh từ trên đỉnh đầu phát ra.
“Ngại quá, cho hỏi cô có phải là Đường tiểu thư hay không?”
Sắc mặt Đường Y Y khẽ biến, Lý Mi có thể đem ảnh của Lục Khải Chi cho cô, thì nhất định sẽ đem ảnh của cô cho Lục Khải Chi.
Cô ngẩng đầu lên, khóe môi dao động – “Đúng vậy.”
Sau một lúc, Đường Y Y bắt gặp có cái gì đó vụt ra từ đôi mắt hoa đào của người đàn ông kia.
“Xin chào, tôi là Lục Khải Chi, có nghe Lý Mi nói sơ qua về cô.” Lục Khải Chi mỉm cười nói – “Cũng thấy qua hình của cô, vừa rồi bước vào không có chú ý…”
Người đàn ông khiêm tốn nhã nhặn lễ phép, giọng nói ôn nhu, êm tai.
Ánh mắt xinh đẹp của Đường Y Y giãn ra.
Nếu Tần Chính trong xương toát ra vẻ lạnh và tàn khốc thì Lục Khải Chi từ trong xương toát ra khí chất ôn nhu, ưu nhã.
Như ánh mặt trời ôn hòa ấm áp, hơi thở sạch sẽ, làm người khác sinh lòng hảo cảm, ít đề phòng anh.
Lưu Đình Vân đứng bên cạnh thành thật ngậm miệng không nói, tròng mắt đảo loạn, vẻ mặt như đang xem tuồng.
Đường Y Y câu được câu không trò chuyện cùng Lục Khải Chi.
Cô phát hiện người này hết sức hòa hợp, có tiếng nói chung, bầu không khí cũng không ngượng ngùng, xấu hổ.
Không bao lâu sau, Phú Quý cũng được ôm ra.
Đường Y Y tiếp nhận, sờ sờ đầu của nó – “Về nhà thôi.”
Lục Khải Chi dùng sức ấn chú mèo đen đan tò mò nhìn Đường Y Y vào trong lồng ngực – “Tôi đưa hai người về.”
Liếc mắt qua Đường Y Y, Lưu Đình Vân giành nói trước – “Cảm ơn anh đẹp trai.”
“Lên xe sẽ nói địa chỉ cho anh biết, không xa lắm, đúng không Y Y.”
Khóe mắt Đường Y Y giật giật, nói với Lục Khải Chi – “Vậy thì làm phiền Lục Tiên Sinh.”
Lục Khải Chi khẽ cười – “Không phiền toái.”
Lưu Đình Vân tự bung dù xông vào mưa – “Y Y, dù của Lục Tiên Sinh lớn hơn, cậu đi cùng anh ấy đi.”
Nhanh đến mức Đường Y Y cản không kịp.
“...”
Ầm một tiếng, cây dù đen lớn được bật ra trên đầu Đường Y Y.
Đường Y Y lại nói một tiếng – phiền anh.
Ánh mắt Lục Khải Chi xẹt qua – “Đường tiểu thư nếu không để ý có thể gọi tôi là Khải Chi.”
Bước chân chậm nữa nhịp, Đường Y Y mím môi, một lúc sau cô nói – “Vậy anh cũng gọi tên tôi đi.”
Mặt mày Lục Khải Y đầy ý cười – “Được.”
Mưa hung tợn, điên cuồng, gió mạnh ập vào ào ạt.
Bước xuống mấy bậc thang, Đường Y Y đột ngột nhìn về phía bên trái, mắt cô khẽ mở.
Một chiếc Maybach ngừng trong mưa, màn mưa bao phủ, giống như U Linh.
Lục Khải Chi hỏi – “Sao vậy?”
Cây dù nghiêng về phía người bên cạnh, đảm bảo cô được che chở thật tốt, đầu vai Lục Khải Chi ẩm ướt.
Bên trái, nhiệt độ trong xe so với bên ngoài càng thêm rét lạnh, đông cứng lại.
Cửa xe phía sau mở ra.
Thạch Tiến bước ra trước khom lưng che dù cho Tần Chính bước ra.
Xuyên qua dù, Tần Chính nhìn theo hướng chiếc xe đã biến mất, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt phía sau tròng kính kết thành một tầng băng.