Chương 21: Đến đây đi!
Tay dùng sức kéo tay nắm cửa, cửa vẫn không nhúc nhích, bên ngoài im ắng, không có nửa điểm động tĩnh, giống như bản thân đang ở trong lao tù, vẻ mặt Đường Y Y âm u.
Cảm giác tơ lụa mơn trớn làn da làm Đường Y Y biết được bên trong mình đang không mặc gì, trống trơn, từng sợi khí lạnh bao trùm lên da, quả thật là không mặc gì bên trong.
Cô chà xát tay mình, tâm tình vỡ vụn, khó mà khắc chế.
Vận động tại chổ trong chốc lát, Đường Y Y bước đến bên cửa sổ, cô nhìn xuống, thấy trời tối đen như mực, cảnh đêm làm người ta sợ hãi.
Từ nơi này nhảy xuống chết không nghi ngờ.
Thời gian trôi qua từng chút một, suy nghĩ Đường Y Y thay đổi từ kích động chuyển sang bình tĩnh.
Cô nhìn khắp phòng ngủ, vô cùng rộng rãi, chỉ vẻn vẹn có hai màu sắc đơn điệu là trắng và đen, lạnh như băng, ngột ngạt.
Trên tủ đầu giường là đồng hồ dạng khối màu đen, ban ngày cô đã thấy người đàn ông kia đeo trên tay, mí mắt cô giật giật.
Một tủ quần áo màu trắng kê sát tường, Đường Y Y mở cửa tủ ra, đập vào mắt chính là một hàng tây trang sẫm màu, thẳng thớm, sạch sẽ, tản ra mùi hương cây mộc, mở cửa bên kia ra, nhìn quần áo bên trong sắt mặt cô càng thêm tái nhợt.
Váy, áo sơ mi, T-shirt, đồ bộ, áo gió…mỗi một món đều là đồ của cô.
Đường Y Y hoài nghi bản thân đang mơ thấy ác mộng.
Nếu không thì ai làm ơn nói cho cô biết tại sao quần áo của cô lại ở trong này?
Lòng bàn tay truyền đến từng đợt đau như kim châm, khuếch tán từ vân tay đến ngón tay, làm cho cô biết đây không phải là mộng.
Người đàn ông kia muốn làm gì?
Đường Y Y ngồi bệt trên ghế sofa, môi phát run.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa.
Thoáng chốc đầu dây thần kinh của Đường Y Y kéo căng hết mức, cô nghiêng đầu về phía cánh cửa.
Một đôi dép viền nâu đạp trên sàn gỗ, người đàn ông mặc quần dài màu đen đi ngược hướng ánh sáng, vẻ mặt âm u.
Đường Y Y bỗng nhiên đứng dậy, bước đi đau nhức, cô khó chịu thở dốc kinh ngạc, cảnh giác nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở cửa ra vào.
Tần Chính trở tay đóng cửa, bước từng bước một về hướng Đường Y Y, anh đứng trước mặt cô, trên cao nhìn xuống bao quát, quét qua từng tấc trên người cô, không buông tha dù là một milimét.
“Sau này em ở đây.”
Đường Y Y dùng ánh mắt như nhìn người điên nhìn qua Tần Chính – “Anh nói cái gì?”
Tần Chính không có ý định nói lần hai, anh nâng Đường Y Y lên, cường ngạnh áp vào người mình, cuối người xâm chiếm môi cô, ngang ngược mút vào.
Hai tay bị trói buộc, Đường Y Y tránh không thoát, cô trợn to mắt, trong con ngươi đều là ngũ quan của Tần Chính, thâm trầm, chiếm hữu có chút ít vặn vẹo.
Tần Chính cạy hàm trăng của Đường Y Y, tiến quân nhanh, ngựa quen đường cũ quét qua mỗi góc nhỏ.
Nụ hôn của anh đầy tham vọng chiếm hữu, trước đó chưa từng như vậy.
Anh kiên nhẫn mười phần, có ý muốn cô chậm rãi tiếp nhận, từ từ thích nghi.
Ngay trong lúc hít thở không thông, thiếu dưỡng khí, Đường Y Y mơ hồ nghe được âm thanh của Phú Quý, cô cho rằng mình nghe nhầm, cho đến khi âm thanh đó xuất hiện lần thứ hai, thứ ba, sắc cô đại biến.
Không biết là do quá mực nhập tâm hay nhất thời sơ sẩy, Đường Y Y có cơ hội đẩy Tần Chính ra, lớn tiếng chất vấn anh.
“Anh mang mèo của tôi tới đây làm gì?”
Mí mắt Tần Chính mở lên, trong đó đầy sắc thái âm u – “Hiện tại em nên lo lắng cho bản thân mình.”
Lúc nãy đúng là âm thanh của Phú Quý, thăm dò đã được chứng thực, Đường Y Y há hốc mồm thở dốc, thân thể phát run – “Anh làm gì nó?”
Tần Chính mở miệng nói – “Nó rất tốt.”
Anh cười nhạt, giống như ma quỷ – “Trước mắt là như vậy.”
Hai mắt Đường Y Y đỏ ngầu, chửi bới thành tiếng – “Hèn hạ.”
Dưới đèn thủy tinh là gương mặt cô gái đầy vẻ chán ghét, đặc biệt bắt mắt, đâm vào mắt Tần Chính, khói mù cuồn cuộn bốc lên.
Một lúc lâu sau, môi anh chậm rãi câu lên, hiện lên đường cong làm người ta sợ hãi – “Không nhìn thấy bàn ghế trong phòng quen mắt sao?”
Theo phản xạ có điều kiện Đường Y Y nhìn quay bốn phía.
Tần Chính lạnh nhạt nhìn cô, quan sát từng biến hóa nhỏ nhất trên người cô.
Phòng ngủ này làm rập khuôn theo phòng ngủ ở Manhattan, kể cả chi tiết, ban đầu cô gái này chính mình xử lý, hai người vô số lần kích tình nơi này, từ cửa đến phòng tắm, mỗi một mét vuông đều có dấu vết của hai người.
Anh không tin trong ký ức của cô không lưu lại một dấu vết nào.
Nhưng, Tần Chính chỉ cảm thấy xa lạ.
Nỗi thất vọng lên men bành trướng trong lòng, anh nắm lấy tay Đường Y Y, kéo tới trước cửa tủ quần áo.
“Tủ này lúc trước em thương lượng với tổ thiết kế cho ra thành phẩm.”
Đường Y Y dùng sức giật khỏi tay Tần Chính – “Anh buông tay tôi ra.”
Bàn tay khổng lồ buông cổ tay cô ra, cô không kịp nhìn cổ tay bị đỏ, cổ cô liền bị nắm lấy, thân thể bị kéo về phía trước.
Ở phía đối diện xéo xuất hiện một cánh cửa, Đường Y Y bị Tần Chính kiềm chế lôi vào.
Thư phòng không lồ đập vào tầm mắt cô.
“Nhìn thấy tủ sách đằng kìa không?” Tần Chính xoay đầu Đường Y Y qua một bên, giọng nói lạnh như băng từ trong cuống họng phun ra – “Chổ đó là của em.”
Bên cạnh cái bàn lớn đen nhánh, còn có một bàn gỗ lim hơi nhỏ một chút, Đường Y Y nhìn chằm chằm cái bàn kia, ánh mắt đầy vẻ bài xích quỷ dị.
Không khí nơi đây đều làm cho cô cảm thấy không thoải mái, giống như có một lưỡi đao vô hình gác trên cổ cô, ngay vị trí động mạch, bất cứ lúc nào cũng có thể cứa vào, cô sẽ lập tức mất mạng.
Tần Chính phát giác Đường Y Y giãy giụa muốn chạy trốn, anh thế nhưng phản phất nở nụ cười khoái trá.
“Lại đây, em nhìn xem đây là gì?”
Tần Chính dứt lời, một hốc tối liền xuất hiện trước mặt Đường Y Y, bày ra trước mắt cô là hàng loạt vật phẩm tình thú, đa dạng chủng loại.
Hô hấp Đường Y Y cứng lại, đồng tử co rút, cả thân thể không hiểu vì sao đều phát run.
Trong lòng cô, mơ hồ có một cảm giác khác ập đến, bỗng chốc tan biến.
Mau đến mức cô không biết là gì.
Tần Chính giữ chặt mặt Đường Y Y để cô nhìn vào những thứ đó.
“Đến đây, chọn cái em thích đi.”
“Không cần, tôi không cần…” Đường Y Y không ngừng lắc đầu, sắc mặt tái nhợt đến trong suốt – “Tôi không cần…”
Bàn tay cách tơ lụa trơn mượt, Tần Chính mò vào người Đường Y Y, ngón tay miêu tả tinh tế, môi ngặm, cắn vành tai cô – “Hay là chúng ta thử từng cái một, thử xem cái nào em thích, nha?”
Hoảng sợ dưới đáy lòng bùng nổ ầm ầm, quấy phá đến tim cô đau nhức kịch liệt, Đường Y Y nổi điên phản kháng.
Móc mu bàn tay Tần Chính, hô hấp của cô ngày càng nặng nề, dồn dập, tay chân nhũn ra, tầm mắt bắt đầu mơ hồ không rõ.
Mấy giây sau, hai chân Đường Y Y đứng không vững, thân thể trượt ngã xuống sàn nhà, nhưng lại bị một bàn tay to lớn ghìm chặt, cấu véo.
“Anh…anh làm…”
Tần Chính liếm mồ hôi rịn ra trên trán cô vào bụng, dùng chất giọng đầy tình người nói với cô – “Ngày mai là cuối tuần, em có thể có một giấc mộng đẹp.”
Trong thoáng chốc, Đường Y Y nghe thấy tiếng nói đang áp sát vào tay cô tựa như tiếng vọng từ địa ngục – “Bé cưng, chào mừng em trở về.”
Cô cố gắng mở mắt, nhưng không đủ sức chống đỡ, mi mắt dần khép lại.
Ngày kế.
Tần Chính ngủ một giấc dài, mộng đẹp, cảm giác này đã lâu mới có được.
Đã mất đi hai năm, giờ lại trở về.
Anh tựa vào đầu giường, bàn tay lưu luyến trên đầu vai của cô gái nằm trong ngực, môi anh ngậm một điếu xì gà, mi mắt khép phân nửa, miệng phun ra một làn sương trắng.
Cô thuộc về anh, cả đời này đều là của anh.
Ông trời cũng đừng mong quấy nhiễu.
Một lát sau, âm thanh đè thấp hết sức của Lục Sơn từ ngoài cửa truyền vào, lộ ra vẻ cẩn thận – “Tiên Sinh, đã mang bác sĩ Spud đến.”
Tần Chính quét mắt một vòng qua người con gái đang ngủ say trong ngực, tay xẹt qua mặt cô, vuốt ve mơn trớn vài cái, anh mặc áo sơ mi bước ra ngoài.