Chương 39: Anh đang đợi cô mở miệng van xin
Đường Y Y đang ở Thiên Thai, bên cạnh là Lý Mi, hai người nằm ở lan can tiêu thực.
“Y Y, từ khi bệnh viện nhi đồng chuyển đến tiểu khu bênh cạnh của chúng ta, giá nhà ở tăng liên tục, gần nhất đã tăng thêm ba vạn.”
Lý Mi gặm ngón tay, đây là thói quen khi cô gặp chuyện phiền lòng, do dự - “Không ít hộ gia đình trong tiểu khu đã bán nhà, theo như tớ biết, có ba hộ đã bán xong rồi, lấy được tiền thì đi mua nhà ở khu khác tốt hơn một chút, tớ và lão Điền vì chuyện này cải lộn tới mức thiếu chút nữa ly hôn.”
Đường Y Y sững sờ - “Ly hôn?”
Cô hoang mang giương mắt lên nhìn, không hiểu vì sao hai người lại xung đột đến mức đó.
“Uhm.” – Lý Mi thở dài – “Phòng đó lúc trước trùng tu, thiết kế, kể cả nội thất bên trong, đều do hai người làm, tốn rất nhiều tâm tư, cộng thêm một phần tớ khá kén chọn, lựa đi lựa lại, khoản thời gian đó suy nghĩ quá nhiều, tinh thần suy nhược, dính giường là ngủ liền.”
Đường Y Y hỏi Lý Mi – “Lúc đó hai người mua nhà bao nhiêu tiền một mét vuông?”
“Chưa tới 9000.” Lý Mi nói – “Nếu bây giờ bán đi sẽ sinh lợi rất nhiều, số tiền đó bọn tớ có thể cải thiện chất lượng cuộc sống.”
Nói thao thao bất tuyệt xong, trên mặt Lý Mi lộ ra và phần đùa cợt – “Tớ cảm thấy, tiền này nếu có được có thể rất tà môn, khi có được món tiền khá lớn, thì con số chi ra cũng không phải ít.”
Nhu cầu vật chất của con người tăng theo số tiền gởi ngân hàng, không hạn chế.
Đường Y Y có chút cảm xúc dao động – “Vậy hai người thương lượng xong chưa?”
“Không thương lượng được, vừa mở miệng thì lập tức cải vả.” – Giọng nói Lý Mi đầy cảm khái – “Tớ và lão Điền đều so giọng xem giọng ai lớn, hiện tại càng cảm thấy quan điểm của hai người bất đồng với nhau.”
Lúc trước cũng không biết vì sao hai người vừa mắt nhau, quen nhau, cảm giác của thời điểm yêu đương ra sao cô cũng quên mất.
Bầu không khí hơi ngột ngạt, Đường Y Y lấy điện thoại di động ra – “Nhà của hai người ở cư xá nào?”
Lý Mi nói – “Gia Uyển Cẩm Tú.”
Đường Y Y lướt di động – “Giá ở thời điểm hiện tại là tốt nhất, sắp tới chính phủ sẽ ép giá xuống, lúc đó giá sẽ xuống thấp.”
Lý Mi nhìn cô chăm chăm – “Cậu cũng cảm thấy nên bán căn nhà đó đi?”
Đường Y Y thật lòng nói – “Hơn một trăm vạn không phải là con số nhỏ.”
“Hai người không phải dự định sẽ có con trong vài năm tới hay sao? Có số tiền đó, cuộc sống của hai người thoải mái hơn nhiều.”
Lý Mi gặm móng tay theo thói quen – “Để tớ suy nghĩ lại.”
“Cậu quyết định nhanh đi, trước tiên tìm căn nào vừa ý trước, rồi tìm đại lý bán.”- Đường Y Y nói – “Chỉ cần vấn đề gặp phải không vi phạm nguyên tắc, còn những chuyện khác, cậu phải bình tĩnh một chút, không đến bước cuối cùng, những lời không nên nói không nên nói ra.”
“Hai người đã ở bên nhau nhiều năm, điều này không dễ dàng chút nào.”
“Điều này tớ biết.” Lý Mi thản thốt một tiếng – “Tình trạng của tớ và lão Điền người ta người gọi là…cái gì…thời điểm nguy hiểm sau bảy năm, mỗi lần có chuyện không làm cho đối phương máu chảy đầm đìa thì bản thân khó chịu.”
Khóe miệng Đường Y Y giật giật.
Cô và Lý Mi ở Thiên Thai thêm một lúc, trở lại văn phòng, nhìn đến cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động, cô cầm điện thoại bỏ lên bàn, điềm nhiên như không đi pha trà.
Bên trong xe, Tần Chính gọi một cú điện thoại, đầu bên kia không có người nhắc máy, trong cơn giận dữ, sắc mặt anh trầm xuống.
“Trở về công ty.”
“Dạ.”
Thanh Sơn lên tiếng thưa.
Dọc theo đường đi, bên trong không gian chật chội của xe, áp suất bầu không khí xuống thấp, khiến mọi người không rét mà run.
Cho đến khi Tần Chính bước vào thang máy, đến phòng làm việc không thấy được người muốn tìm, ngọn lửa giận bị kiềm hãm trong lòng ngực bộc phát, trong chốc lát phá hủy lý trí của anh.
Vẻ mặt của anh kinh khủng vô cùng.
Thạch Tiến đứng bên cạnh nuốt nước miếng liên tục, mồ hôi lạnh rỉ ra thấm vào máu.
Hôm qua anh bị cảm lạnh, ngủ trễ, hôm nay lại bị tiêu chảy, trước khi vào nhà vệ sinh anh liếc mắt thấy Đường Y Y đang bận rộn làm việc trên máy tính không có gì bất thường.
Cho đến khi anh bước ra khỏi nhà vệ sinh thì không thấy người đâu.
Bên tai anh vang lên giọng nói lạnh như băng – “Người đâu?”
Thạch Tiến lắp ba lắp bắp – “Không…không rõ…”
Anh lại nói tiếp, tiếng nói lưu loát hơn lúc nãy – “Tổng tài, có thể cô ấy ở phòng thiết kế, bên phòng Lý Mi.”
Lông mi Tần Chính nhíu chặt, bóng mờ rợp xuống – “Gọi qua phòng thiết kế.”
Thạch Tiến lập tức bước lên gọi điện thoại, Hách Tình nhắc máy nói Lý Mi vẫn đang làm việc trong phòng, nhưng không thấy bóng dáng Đường Y Y.
Anh lau mồ hôi trên trán, cả người khẩn trương, bụng dạ không yên.
Trong bầu không khí đầy áp bách xuống thấp dần theo tiếng nói của Thạch Tiến.
Khóe môi Tần Chính mím thành một đường thẳng, lãnh khốc, sắc bén – “Đến phòng điều khiển nhìn camera giám sát xem.”
Thạch Tiến lập tức bước đi không dám chậm trễ đến phòng bảo an.
Một lúc sau, anh nhanh chóng cầm video trở về.
Tần Chính ngồi trên ghế, hai tròng mắt băng hàn nhìn chằm chằm màn hình đang chiếu video.
Từ trong video cho thấy, cô đang ngồi làm việc bình thường, cho đến khi nhận được điện thoại mới bước ra ngoài, lúc bước đi cả người vội vàng, bước chân hoảng loạn, hết sức không bình thường.
“Đi thăm dò Lưu Đình Vân.”
Thanh Sơn khom lưng lên tiếng – “Dạ, tiên sinh.”
Khi Thanh Sơn bước qua người Thạch Tiến, anh hạ thấp giọng, rỉ tai Thanh Sơn – “Có thể ở khu vực gần công ty.” – Chưa tới mười phút, Đường Y Y có thể chạy đi đâu? Cô ấy cũng không thể mọc cánh, chẳng lẽ cô ấy có thể bay lên trời?
Thạnh Sơn đáp trả năm chữ - “Tự cầu phúc cho mình.”
Thạch Tiến duỗi tay nới lỏng cà vạt trên cổ, trong nội tâm anh cự tuyệt phải nghiền ngẫm mấy lời kia, cảm giác bản thân đúng là bị xúi quẩy.
Tổng tài cũng kỳ lạ, Đường Y Y chỉ cần khuất tầm mắt là anh ta lập tức nổi điên.
Đâu phải là trẻ con, mà một phút không rời không bỏ? Thạch Tiến nhịn không được châm chọc trong lòng.
Ngay khi Tần Chính phái người đi tìm Đường Y Y khắp bốn phía, thì cô đã chạy đến bệnh viện tìm Lưu Đình Vân.
Lúc trước, chỉ có sắc mặt của Đường Y Y tái nhợt, còn Lưu Đình Vân lúc nào cũng hồng hào khỏe mạnh, nhưng lúc này, làn da cô so với Đường Y Y còn trắng hơn, lộ ra vẻ căng thẳng khó nén và bất lực.
Đường Y Y bước tới, đứng bên cạnh cô, không lên tiếng.
Từ khi nhận được điện thoại của cô, Đường Y Y có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không nói được điều gì.
Trái, phải, trước, sau Lưu Đình Vân đều có người ngồi, ai cũng cuối đầu lướt di động, chỉ có cô ngôi đó hai mắt trống rỗng.
Cô đứng người lên, đứng cùng với Đường Y Y, hai người im lặng mặt đối mặt, một trước một sau đi đến đứng vào trong góc.
Đường Y Y nhíu mày – “Đình Vân, cậu suy nghĩ xong chưa?”
Lưu Đình Vân – “Rồi.”
Cô nghĩ không sai, đứa bé này nhất định chính là đêm ở với Tiết Ngũ có.
Ông trời có lẽ nhìn thấy sự nghiệp của cô bắt đầu có triển vọng, thì khó chịu, muốn đạp cô một cước để cô té xuống.
Đứa bé này của Tiết Ngũ, không thể giữ lại.
Cô cũng không muốn.
Chỉ có trời mới biết thời khắc khi cô biết mình có thai, cô có biết bao nhiêu kinh hãi.
“Người đến lúc xui rồi thì uống nước cũng mắc phải kẽ răng.”
“Đúng là số mệnh.” – Lưu Đình Vân mỉa mai cười cười – “Lần này tớ phải công nhận.”
Đường Y Y hỏi – “Tiết Ngũ biết chuyện này không?”
Lưu Đình Vân lắc đầu – “Không sao, tớ và anh ta có liên quan gì đâu, biết hay cũng không có ảnh hưởng gì.”
Đường Y Y không nói thêm gì nữa, chờ đến lượt gọi tên Lưu Đình Vân.
Một lát sau, loa thông báo gọi tên Lưu Đình Vân, cô dùng tay che mặt, hít sâu một hơi – “Tớ vào đây.”
Ngồi trên ghế, hai tay Đường Y Y nắm chặt lại, ngón tay vô ý thức móc vào mu bàn tay.
Nhiều năm trước, cô cũng đối diện nổi đau nhức giống Lưu Đình vân.
Không phải chỉ đau đớn thuần túy, mà còn bao hảm tâm tình khiến con người ta khủng hoảng.
Cảm xúc này sẽ kéo dài rất lâu, rất lâu sau.
Cho dù nhiều năm trôi qua, cô cũng không thoát khỏi hẳn.
Là phụ nữ, là đã chịu tội
Nếu người phụ nữ đó không có người yêu thương, mà tự mình phải đả thông cho bản thân, ɭϊếʍƈ láp vết thương, chờ thời gian dần trôi, thong thả, thong thả lành lại.
Tay Đường Y Y chống trán, chờ Lưu Đình Vân làm giải phẫu.
Đứng bên ngoài bệnh viện, mẹ Đường đi qua đi lại.
Khi bà lái xe chạy lại nơi này, bản thân cũng không biết chuyện gì xảy ra, ai bị bệnh.
Di động trong túi rung lên, đổ chuông, mẹ Đường tránh người đi trên đường nghe máy – “A lô, tiểu Hi, mẹ…”
Đầu bên kia tiểu Hi mở miệng cắt lời bà nói – “Mẹ, lúc này mẹ ở đâu? Sao con không thấy mẹ đâu?”
Mẹ Đường nói – “Mẹ ở bệnh viện.”
“Cái gì?” Đường Hi cất cao âm thanh – “Bệnh viện?”
“Mẹ bị gì?”
Đến tột cùng bà nghe thấy giọng nói không còn kiên nhẫn của con gái, vội giải thích – “Không phải là mẹ, là chị của con, Đường Y Y.”
Đường Hi khựng lại một chút, giọng nói thay đổi, không còn lo lắng – “Cô ấy xảy ra chuyện gì?”
“Không có.”- Mẹ Đường nói – “Mẹ cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
Đường Hi nói – “Được rồi, con sắp tới rồi, gặp mặt nói tiếp.”
Trong điện thoại truyền tới một chuỗi âm thanh ngắt quãng, mẹ Đường phản ứng chậm chạp, một lúc sau mới biết con gái đã cúp máy.
Bà đứng tại cửa lớn bệnh viện, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Đường Hi chạy lại, vẻ mặt kinh ngạc – “Mẹ, sao mẹ còn đứng đây mà không vào bên trong?”
Cô nghĩ rằng mẹ mình và Đường Y Y đang nói chuyện với nhau.
Theo cái tình hình thế này, đúng là bản thân cô có suy nghĩ hão huyền, Đường Y Y vẫn cự tuyệt tiếp xúc dưới bất cứ hình thức nào với gia đình họ.
Mẹ Đường kéo tay Đường Hi – “Chị của con còn chưa ra.”
Đường Hi nói – “Đi, chúng ta vào xem một chút.”
Không lâu sau khi cô đến tìm Đường Y Y lần trước thì công ty phá sản.
Thái độ của bệnh viện cũng thay đổi rõ rệt, như là giải quyết việc công, không nói một tiếng nhân tình với gia đình cô, tiền thuốc men không được thiếu một đồng.
Có thể là Đường Y Y cản trở từ phía bên trong.
Nếu không thì làm sao khéo như vậy?
Mẹ Đường có chút ít do dự - “Tiểu Hi, chúng ta đi vào thật sao?”
Đường Hi cảm thấy kỳ quái hỏi – “Không vào thì làm sao biết tình huống cụ thể bên trong?”
Mẹ Đường vẫn còn do dự.
Đường Hi chịu nhục nhã ở chổ Tần chính, nghẹn muốn nổ ngực, giờ nhìn thấy mẹ mình cái dạng này, càng tức giận trong lòng.
“Mẹ, cuối cùng thì mẹ nghĩ như thế nào?Chạy một đoạn đường xa đến đây, không phải là muốn Đường Y Y chi tiền thuốc cho ba hay sao?”
“Nói thì nói như vậy…” Mẹ Đường dừng lời một chút, chùi nước mắt ở khóe mi – “Tiểu Hi, bao nhiêu năm qua mẹ chưa cho chị con được cái gì.”
“Mẹ không mở miệng được, chúng ta về thôi.”
Mặt Đường Hi xanh méc, nếu bỏ qua lúc này thì đến lúc nào? Cô túm tay mẹ mình – “Mẹ, lúc này là lúc nào rồi mà còn nói vậy? Mẹ còn giữ thể diện làm gì?”
“Mẹ ngại nói với Đường Y Y, vậy mẹ nhẫn tâm nhìn ba đau đớn, thống khổ?”
Cả người mẹ Đường lung lây, quơ quơ, trong phút chốc bỗng dưng già đi mấy tuổi – “Chúng ta cũng đã cố gắng hết sức, ba con sẽ hiểu…”
Đường Hi trừng to mắt – “Mẹ!”
Người đi qua lại trên đường thoáng dừng chân lại, ghé mắt nhìn.
Trong bệnh viện mỗi ngày qua đi sinh lão bệnh tử xoay quanh nhiều lần, nhìn cũng nhiều, nhưng vẫn không thấy chán.
Dù sao chuyện của người khác không phải chuyện của bản thân, cảm xúc không giống nhau.
Mẹ Đường bị mọi người nhìn cảm thấy không tự nhiên, bà dùng tay sửa lại đầu tóc, dùng hành động này che mặt mình lại.
Trong lòng bà có điều hổ thẹn, không giả vờ cây ngay không sợ ch.ết đứng, bình thản lạnh nhạt được.
Người xem xung quanh ngày càng nhiều, mặt mẹ Đường tái nhợt – “Tiểu Hi, chúng ta đi thôi.”
Đường Hi nói – “Nếu muốn đi thì mẹ tự đi đi.”
Mẹ Đường không cách nào nói được con gái mình – “Vậy mẹ về khách sạn trước, con về sớm một chút.”
Bà nói thêm một câu trước khi đi – “Có chuyện gì thì gọi cho mẹ.”
Đường Hi bước vào bệnh viện một mình.
Tìm ở tầng một một vòng, không thấy Đường Y Y, cô lại bước tiếp lên lầu hai, lầu ba, đi từng tầng một.
Một lát sau, Đường Hi tìm được người.
Cô mang ủng da cao mười cm, bước chân khá lớn.
Đường Y Y nghe tiếng bước chân cạch cạch đi về phía mình, cô giương mắt, đồng tử hơi co lại.
Đường Hi cầm ví da, mặt mỉm cười – “Sao? Nhìn thấy tôi thì giật mình?”
Đường Y Y giả vờ không thấy.
Đường Hi bị cô không để ý tới, nóng nảy, siết chặt ví – “Cô lo lắng cho bạn mình làm giải phẫu bên trong, thì sao không lo lắng cho mình dù một chút?”
Đường Y Y nhìn cô ta, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng – “Đây là bệnh viện.”
“Tôi đương nhiên biết ro.” Đường Hi cười haha hai tiếng – “Từ năm ngoái đến giờ tôi đều ngửi được mùi vị này, cô biết tôi ghét nó ra sao hay không?”
“Cô không biết rõ! Cô một bước lên trời ở Tần gia, có khi nào cô lo lắng cho cha mẹ người thân trong gia đình sống ch.ết ra sao…”
Một tiếng chát giòn đanh vang lên trong hành lang.
Đường Hi ôm mặt không dám tin – “Cô dám đánh tôi…”
Cô ta thét lên chói tai – “Đường Y Y, cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
Nhìn cô nàng, Đường Y Y lạnh lùng nói – “Cút xéo!”
Loại ánh mắt như thế này cô được thấy lần thứ hai, thân thể Đường Hi run lên, nhưng cô đem cảm xúc xem nhẹ xuống rất nhanh.
“Thật không hiểu nổi Tần Chính vừa lòng cô ở điểm nào.”
Nghe thấy vậy, mặt Đường Y Y không đổi sắc, cô như cười như không – “Cô đã tự rước lấy nhục?”
Giọng nói chắc chắn vô cùng.
Mặt Đường Hi đỏ lên như tôm luộc, không lựa lời mà nói – “Đắc ý gì? Cũng không nhìn lại bản thân mình bao nhiêu tuổi? Cô nghĩ xem Tần Chính sẽ ngủ với cô bao nhiêu năm nữa?”
Huyệt thái dương giật giật, lời nói của Đường Hi kích thích mỗi đầu dây thần kinh của cô, nhưng trên mặt không biểu hiện ra chút cảm xúc nào, nhưng hơi thở âm lãnh tản mát ra từ trong xương cô.
“Chuyện của tôi, mắc mớ gì tới cô.”
Đường Hi cứng đơ.
Cô không nghĩ tới bản thân sẽ nghe được lời nói thô lỗ này từ trong miệng của chị mình, trong nhất thời tinh thần không kịp bình thường trở lại.
“Đường Y Y, đến xấu hổ cô cũng không có.”
“Cút xéo.” Khẩu khí Đường Y Y lạnh lùng cực độ - “Chuyện của nhà cô chẳng liên quan gì đến tôi.”
Khuôn mặt cô vốn dĩ đã vặn vẹo lại càng thêm vặn vẹo, Đường Hi nói – “Được lắm, Đường Y Y, do cô bức tôi.”
“Tôi se chống mắt lên nhìn xem, đồng nghiệp ở công ty, bạn bè, rồi mọi người nhìn thấy con người mặt kệ sống ch.ết của cha ruột mình ra sao như cô thì mặt mui cô ra sao!”
Mùi nước hoa gay dần tản đi, cảm giác buồn nôn của Đường Y Y từ từ giảm bớt.
Chuyện còn chưa xong, đúng là đáng ghét.
Bất quá, Đường Hi tìm Tần Chính là chuyện nằm trong dự liệu của cô.
Đường Hi muốn giấu cũng giấu không được sự ghen tị, hâm mộ đối với cô.
Đường Y Y nghĩ một cách đùa cợt trong đầu, nếu có thể, cô cam tâm tình nguyện thỏa mãn mong muốn của Đường Hi, hai tay dâng lên những gì cô đang có, để cho đối phương trải qua những gì mà cô ta gọi là “điều tốt đẹp”.
Để xem cô ta có thể trải qua bao lâu, chống chọi được đến khi nào.
Đáng tiếc, đây chỉ là ảo tưởng của Đường Y Y cô.
Không có ai giống như cô, bị ma quỷ quấn thân.
Đường Y Y làm rõ suy nghĩ trong đầu, Đường Hi không tự nhiên mà xuất hiện ở bệnh viện, nhất định là người đàn bà kia gọi đến, bà ta theo cô từ công ty đến bệnh viện.
Chỉ có duy nhất khả năng này.
May là người đã đi, nếu không thì không ổn, cô ta se nhận ra Lưu Đình Vân, đây lại là một chuyện khác.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, Lưu Đình Vân làm xong giải phẫu, cô kéo thân thể suy yếu ra ngoài, cười với Đường Y Y một cái, dùng nụ cười để nói những điều cô muốn nói với Đường Y Y.
Mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.
Đường Y Y nói – “Tớ đưa cậu về nhà.”
Lưu Đình Vân đi thong thả - “Y Y, tớ có làm trễ nải công việc của cậu không?”
“Không làm trễ nải.” – Đường Y Y nói – “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Lưu Đình Vân đột ngột hỏi một cậu – “Cậu chạy đến đây Tần Chính biết không?”
Sắc mặt Đường Y Y lập tức thay đổi, đến giờ cô mới nhớ là điện thoại của cô vẫn để trên bàn làm việc.
Nhìn vẻ mặt của cô, Lưu Đình Vân lập tức đoán ra đáp án – “Cậu về nhanh đi.”
Đường Y Y an ủi cô – “Không có gì đâu.”
Dứt lời, đầu hành lang xuất hiện và bóng người, người đàn ông đi trước ánh mắt thâm trầm, đen tối nhìn không rõ đang nghĩ gì.
Nhìn thấy tình huống đột ngột thế này, Lưu Đình Vân hít khí, trong mắt cô chỉ có lo lắng và lo lắng.
Đường Y Y nhìn Tần Chính bước về phía mình, sắc mặt bình tinh.
Cô đột nhiên phát giác bản thân mình không sợ hãi Tần Chính.
Thật sự là một phát hiện quỷ dị.
Ánh mắt anh lia nhanh qua, thấy người vẫn bình an đứng đó, thái dương Tần Chính dịu xuống, bộ mặt nguội lạnh.
Người con gái này không biết anh đến đây bằng tâm tình như thế nào đâu.
Anh cũng không muốn cô biết rõ.
Đỡ phải bị cô trào phúng mình.
Nhất thời, bầu không khí bị đông lại.
Lưu Đình Vân vừa làm giải phẫu xong, cơ thể hư nhược, giờ phút này lại nhật thêm áp lực quá lờn từ Tần Chính, da đầu cô tê dại, cảm thấy sợ hãi theo bản năng.
Cũng may Tần Chính không có ý làm khó Lưu Đình Vân, anh mở miệng – “Đưa cô ấy về.”
Lưu Đình Vân khoát tay – “Không cần, tôi tự lái xe được.”
Hai người đàn ông, một trái, một phải, bước lại đứng cạnh Lưu Đình Vân, ý tứ rất rõ ràng, cô cười gượng – “Vậy thì cảm ơn.”
Lưu Đình Vân vừa bước đi, Đường Y Y bị đem vào trong xe, sau đó Tần Chính cũng ngồi vào bên cạnh. – “Vì sao không nghe máy?”
“Di động để ở phòng làm việc.”
“Vậy sao?”- Trên mặt Tần Chính nhìn không ra tia cảm xúc nào – “Lưu Đình Vân gọi đến, em nghe điện thoại xong, cũng không thấy cuộc gọi nhỡ trên điện thoại?”
Đường Y Y không nói một lời.
Ánh mắt Tần Chính ánh lên tia tàn nhẫn – “Nói chuyện!”
Đường Y Y không trả lời anh mà hỏi ngược lại – “Anh nghĩ xem tôi có thấy hay không?”
Cô lại nói tiếp – “Anh muốn nghe loại đáp án nào từ trong miệng của tôi?”
Anh như độc xà nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, tay Tần chính phủ lên mặt Đường Y Y mò mẵm, hai ngón tay bóp mặt cô, vẻ mặt anh khiến người ta sợ hãi, nói – “Em nói xem, tại sao chuyện đơn giản gì liên quan đến em cũng làm tôi nổi giận?”
Gương mặt Đường Y Y bị Tần Chính bóp đến vặn vẹo, biến hình, đỏ bừng.
“Em gái của em so với em còn tức thời hơn, làn da cũng trơn bóng hơn.” Anh nói lầm bầm.
Đường Y Y hỏi – “Cảm thấy hứng thú?”
Tần Chính híp híp mắt lại – “Nếu tôi nói phải thì sao/”
“Khi nào bắt đầu?” – Đường Y Y nói tiếp – “Để tôi đặt khách sạn cho hai người?”
Tần Chính giận quá hóa cười – “Ghen?”
Đường Y Y dùng ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh nhìn anh, ý là – “Anh nghĩ nhiều quá rồi.”
Môi Tần Chính cọ lên mặt Đường Y Y – “Em tốt nhất là nhắm mắt lại cho tôi.”
Đáy mắt anh cuồn cuộn lệ khí, giống như muốn móc mắt Đường Y Y ra.
Ánh mắt Đường Y Y lướt qua bả vai Tần Chính, nhìn về phía cửa sổ xe, nhìn ra thế giới bên ngoài.
Bên tai vang lên giọng nói – “Mẹ và em em mỗi ngày đều chặn trước cửa công ty, em không định đi gặp mặt sao?”
Tần Chính đang đợi Đường Y Y mở miệng van xin anh.
Nếu không anh sẽ không để ý tới.
Đường Y Y biết rõ Tần Chính đang tính toán điều gì, cô sẽ không mở miệng.
Gia đình kia đã vứt bỏ cô rất nhiều năm về trước, bây giờ thì không có bất kỳ quan hệ gì với cô.
Không nghe thấy tiếng đáp lại của Đường Y Y, trong lòng Tần Chính cười lạnh, nếu cậy mạnh thì phải trả giá thật lớn.
Lời nói của anh đột ngột chuyển hướng – “Đứa bé trong bụng Lưu Đình Vân là của Tiết Ngũ?”
Giọng điệu anh hỏi thăm nhưng từ những chữ tuông ra khỏi kẽ răng lại là khẳng định.
Biết Tần Chính đã điều tr.a rõ ràng, Đường Y Y cũng không muốn nói nhiều với anh – “Đúng vậy.”
Tần Chính gọi điện thoại cho Tiết Ngũ trước mặt Đường Y Y.
Đầu dây bên kia, Tiết Ngũ đang lên giường với người khác, hứng thú bị quấy rầy, khẩu khí của anh không kiên nhẫn – “Có chuyện gì vậy? Có chuyện thì lát nữa nói, tớ đang bận…”
“Lưu Đình Vân mang thai.”
Vẻ mặt Tiết Ngũ nghiêm lại, mặt anh đầy vẻ không tin được – “Của tớ?”
“Không khả năng, khi tớ lên giường với cô ấy, cô ấy vừa chia tay với bạn trai, nhất định trước đó hai người đã lên giường lên với nhau.”
Vuốt vuốt mái tóc, Tiết Ngũ bước xuống giường, đi đến bên cửa số, anh chậc chậc lưỡi, tất cả những người con gái lên giường với anh chưa có ai dính bầu.
Lưu Đình Vân đúng là thần kỳ! Chẳng lẽ cấu trúc cơ thể của cô không giống với những người khác?
Đang lúc suy nghĩ lung tung, thì đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Tần Chính – “Vừa lảm giải phẫu nạo thai xong, có phải của cậu hay không thì chính bản thân cậu rõ nhất.”
Tiết Ngũ cắn cắn môi – “Người phụ kia đúng là không ướt át bẩn thỉu.”
Người phụ nữ nằm trên giường nũng nịu thúc giục anh, Tiết Ngũ rống lên – “Mẹ nó, im miệng cho tôi!”
Anh tiếp tục nói với Tần Chính trong điện thoại – “ A Chính, chuyện này tớ biết rồi, cứ vậy đi, Lưu Đình Vân đã ngủ với tớ, tớ sẽ không để cô ta đổ máu vô ích.”
Xế chiều hôm đó, Lưu Đình Vân nhận được tin nhắn của ngân hàng, có người chuyển tiền vào tài khoản của cô – năm mươi vạn.
Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu cô – Chính là Tiết Ngũ.
Cô không để ý vì sao Tiết Ngũ biết được số tài khoản của cô, Lưu Đình Vân bị con số năm mươi vạn kia kích thích đến đỏ mắt, cả người đều run rẩy.
Đường Y Y bưng chén nước bước vào phòng – “Chuyện gì vậy?”
Lưu Đình Vân tựa vào đầu giường – “Y Y, Tần Chính nói cho Tiết Ngũ biết chuyện phải không?”
Cô mỉa mai cười lạnh – “Anh ta chuyển cho tớ năm mươi vạn.”
Vốn dĩ cô không muốn nói chuyện này cho Tiết Ngũ biết, dù sao cô và Tiết Ngũ không có tình cảm gì, nhiều lắm thì có thể nói là say rượu loạn tính, hiện tại chuyện đi đến nước này, giống như là cô lợi dụng đứa bé để có một khoản lớn.
Sắc mặt Đường Y Y thay đổi, cách Tiết Ngũ vũ nhục người khác từ xưa đến giờ vẫn như vậy.
Bỏ chén nước xuống, cô xoay người ra cửa, đến công ty Tiết Ngũ.