Chương 11
Cô thư ký dày dạn kinh nghiệm – Linda – pha cho mình một tách cà phê để tinh thần tỉnh táo, một tuần nay cô thức khuya quá nhiều, bình quân mỗi ngày chỉ ngủ ba, bốn tiếng, khiến tinh lực của cô có phần quá tải. Kết quả là vừa nhấp hai ngụm thì điện thoại đã réo vang. Cô đành đặt tách cà phê xuống, thong thả bước vào văn phòng lớn trong sự chú ý của mọi người, vài phút sau lại đi ra trước vô vàn ánh mắt.
“Chị Linda?”, có người khẽ gọi nhưng mắt cô vẫn nhìn chăm chú vào cánh cửa thẫm màu đang đóng chặt kia, trong ánh mắt lộ rõ vẻ dò hỏi.
“Ồ, không sao.” Linda xua xua tay rồi ngồi xuống, tiếp đó lại dặn dò các thư ký khác cùng phòng: “Hủy hết các cuộc hẹn sau chiều nay”.
“Ông chủ muốn ra ngoài sao?”
“Không biết.” Cô cảm thấy rất buồn cười, đưa mắt nhìn xung quanh, lướt qua từng khuôn mặt. “Ông chủ ra ngoài hay không, có liên quan gì tới các cô? Phải làm hết những việc cần làm, không được bỏ sót việc nào.”
Mấy cô nàng ăn mặc thời trang công sở im lặng trong hai giây, cuối cùng đều tỏ thái độ xung phong nhận làm công việc khó khăn, khẽ lên tiếng: “Gần đây áp lực văn phòng lớn quá, bình thường vào phòng để đưa tài liệu hay những việc đại loại như thế, đến cả thở mạnh em cũng không dám ấy”.
“Đúng vậy”, một người khác giơ ngón trỏ thon dài chỉ vào cánh cửa khẽ ra hiệu, “Gần đây tâm trạng của người đó thất thường lắm, thật khiến người ta không biết phải làm sao. Nghe nói, lần này việc thu mua của chúng ta chẳng phải là tiến hành vô cùng thuận lợi sao? Vậy mà hai ngày nay mặt mày cứ nặng như chì, như thể sắp nổi cơn thịnh nộ tới nơi ấy nhỉ!”.
“Đúng vậy.”
“Đúng đó, tôi cũng thấy thế. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong giây lát, tất cả mọi người đều dừng mọi công việc đang làm, rồi cùng tham gia phụ họa.
Linda ở cạnh bên nghe xong chỉ thấy đau đầu, những nơi lắm đàn bà đương nhiên là nhiều chuyện, hơn nữa cho dù họ đều đã qua đào tạo và huấn luyện một cách nghiêm khắc, nhưng cứ khi có chuyện liên quan đến Giang Dục Phong thì người nào người nấy lại như trở thành người khác vậy, bỗng chốc biến thành các nữ sinh trong sáng nơi giảng đường, trong lòng lại hận một nỗi là không thể nắm chặt nắm đấm, hai mắt rực lửa căm hờn.
Thực ra cô có thể hiểu được phản ứng của đám nhân viên này. Cô từng ở bên Giang Dục Phong bao năm, không thể tránh khỏi có phút động lòng, cũng từng có một chút mơ tưởng hão huyền trong một, hai năm đầu. Khi ấy cô chưa lấy chồng, thậm chí đến cả bạn trai cũng chưa có, suốt ngày đi đi lại lại bên anh như thể quản gia của riêng anh vậy, không chỉ là việc công, thậm chí rất nhiều chuyện cá nhân anh cũng đẩy cho cô giải quyết.
Ban đầu cô không quen, chỉ nghĩ hình như mình đã vào nhầm ngành, hơn nữa, xung quanh anh chàng cấp cao này là vô số những tin đồn thất thiệt, rõ ràng là có thể dành ra rất nhiều thời gian để ngồi hóng gió, thưởng thức đồ ăn với một minh tinh màn bạc nào đó, nhưng lại không chịu xuất hiện đúng giờ ở văn phòng để ký công văn, giấy tờ. Cô từng tâm sự với người bạn thân: “Có lẽ sếp mình là Nhị thế tổ[ ], chẳng chịu lo chính sự, nhưng những chỗ nào ăn chơi vui vẻ thì tinh thông vô cùng, đổi bạn gái nhanh như đổi xe vậy”.
[ ] Chữ Hán là 二世祖, chỉ người có quyền, có thế và có tiền.
Mãi tới sau này khi đã tiếp xúc lâu, Linda mới nhận thấy, kỳ thực không phải như vậy, hóa ra anh không phải loại ăn không ngồi rồi, không lo chính nghiệp.
Lần đầu tiên được Giang Dục Phong đưa đi đàm phán, Linda mới thực sự chứng kiến tác phong trên thương trường của anh, cô ngỡ ngàng đến mức mắt tròn mắt dẹt. Người đàn ông từng bị cô khinh thường, oán trách, lúc này lại biến thành tiêu điểm duy nhất trên bàn đàm phán, tư duy rõ ràng, chặt chẽ, rất có tài ăn nói, ngữ khí từ đầu tới cuối đều như miêu tả qua loa nhưng lại không kém phần đanh thép, như thể đã nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay, tự tin ngồi trước bàn đàm phán, lại còn ở thế lấn lướt đối phương.
Cuối cùng công ty đối phương phải chịu thua thiệt, buổi tối mời họ ăn tiệc, anh vẫn tỏ thái độ như cũ, không quá thân mật nhưng cũng không quá xa vời, chỉ có lúc uống rượu là anh vô cùng sảng khoái, ban đầu là rượu trắng, tiếp đó đổi rượu tây, từ đầu tới cuối đều uống cạn ly.
Còn cô mới lần đầu đi tiếp khách nên căn bản không giỏi việc này, chỉ mới uống hai ly mà đã đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch trong khoang ngực, dường như không thể chịu nổi. Trong lần đó, Linda là người mới, cô không muốn anh bị mất mặt nên chỉ biết cố gắng che giấu, không ngờ lại bị anh phát hiện. Những người cạnh bên đến mời rượu, đều bị anh ngăn lại.
Có lẽ họ thực sự muốn chuốc cho anh say, nên có người nửa đùa nửa thật nói: “Nếu Tổng giám đốc Giang đã thương hoa tiếc ngọc như vậy thì uống thay cô Lâm đi chứ…”.
Cô nghe mà cảm thấy ngượng ngùng, nhưng anh chỉ khẽ cười, rồi không hề do dự uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly.
Linda luôn nghĩ anh chỉ coi mình là nhân viên sai vặt, không ngờ anh lại đứng ra bảo vệ cô như vậy, thậm chí cách ngày lại cho phép nghỉ nửa ngày để cô có thể nghỉ ngơi.
Sau này bạn thân của Linda than rằng: “… Bởi thế mới nói, chả trách những tin đồn về vô số chân dài bên cạnh ông chủ cậu nhiều như vậy, hoàn toàn không phải không có nguyên do”.
Từ đó về sau, Linda yên phận đi theo làm thư ký cho anh, đã nhiều năm như vậy, nhưng cô lại càng không hiểu nổi anh, chỉ vì người đàn ông này quá đa diện, lười biêng, ghê gớm, đủng đỉnh, quyết đoán… Cô không thể phân biệt nổi đâu mới là con người thật của anh.
Từ thang máy vang lên một tiếng “tinh” giòn giã, khiến Linda định thần đưa mắt nhìn xung quanh, bất giác cười nói: “Song Song, sao em tới đây?”.
“Tìm anh ba.” Ninh Song Song xách chiếc túi cỡ đại làm bằng chất liệu thân thiện với môi trường tung tăng bước vào, cô nàng chỉ gõ cửa tượng trưng rồi đi thẳng vào trong.
Người đàn ông ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn chỉ ngẩng đầu lên nhìn cô nàng một cái rồi thờ ơ hỏi: “Em tới làm gì vậy?”.
Ninh Song Song ba chân bốn cẳng chạy tới, cất giọng ngọt như đường hỏi: “Tới rủ anh đi ăn, sợ anh bận bịu đến mức không thèm lo cho bản thân ấy mà”.
“Thế à, cảm ơn lòng tốt của em”, Giang Dục Phong thủng thẳng đáp, rồi tiếp tục cúi đầu xuống đống công văn.
Dường như đã quá quen với điều này, Ninh Song Song không lấy gì làm lạ, cô nàng đi tới đi lui trước bàn làm việc một hồi, cho tới khi người kia phải tự động mở miệng: “Trưa nay anh không rảnh, em đi ăn một mình đi”.
“Nhưng gần đây em bận tối mặt với việc hoàn thiện nhà mới cho anh, mà anh lại phải tiếp khách nhiều, anh em mình lâu lắm không đi ăn cùng nhau rồi.”
“Em nói là bận làm việc thay anh, thế tại sao bây giờ vẫn có thời gian lượn lờ ở đây hả?”
“Hả?”, Ninh Song Song buồn thiu đáp trả: “Người ta cũng có muốn tới làm phiền anh đâu, tại đã hẹn với chị Nhiếp là cùng đi xem phim rồi tiện ăn cơm luôn, ai ngờ chị ấy lại ốm, hôm nay phải nghi ở nhà, không đi được”.
“Vậy em có thể đi một mình”, Giang Dục Phong thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu lên đề nghị.
Thấy anh có vẻ bỏ qua chi tiết quan trọng, Ninh Song Song đành phải nhấn mạnh lại lần nữa, “Em nói là chị Lạc Ngôn bị ốm rồi”.
Kết quả là Giang Dục Phong chẳng thèm nháy mắt, thong thả hỏi: “Trông anh giống bác sĩ lắm sao?”.
Mặc dù rất tức giận nhưng thực sự không thể kìm được lòng hiếu kỳ đang sôi sục của mình, cô nàng lắm điều Ninh Song Song sán lại gần anh, khẽ hỏi: “Có phải anh chị cãi nhau không? Đã mấy ngày không thấy anh ghé qua nhà mới rồi”.
Câu nói vừa dứt, Giang Dục Phong đã quăng ngay bút xuống bàn, nửa cười nửa không nhìn cô nàng nhắc nhở: “Hiếu kỳ quá cũng không hẳn là chuyện hay đâu”.
Nụ cười này quá quen thuộc, rõ ràng là sự uy hϊế͙p͙ trá hình! Ninh Song Song sợ tới mức rụt đầu rụt cổ, trong lòng không kìm nổi sự tò mò thầm nghĩ, đúng là quá bất thường, rõ ràng thái độ khác một trời một vực so với thời gian trước. Trước đây, đến cả thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi anh cũng tận dụng đến thăm chị Nhiếp Lạc Ngôn.
Hơn nữa, hôm qua cô nàng cũng chủ ý nhắc tới anh ba trước mặt Nhiếp Lạc Ngôn, nhưng chị ấy cũng có thái độ lạnh nhạt giống hệt anh ba, lại còn chuyển chủ đề nói về người khác nữa chứ.
Kỳ quặc, đúng là quá kỳ quặc.
Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà cục diện dường như đã thay đổi rất nhiều, bề ngoài xem ra vẫn bình yên, nhưng bên trong lại ngầm nổi sóng, khiến cô nàng – người ngoài cuộc này – chẳng thể hiểu nổi.
Có điều, xem ra ý đồ vén tấm màn bí ẩn ở chỗ Giang Dục Phong lên là điều không thể. Để tránh những ánh mắt càng lúc càng ghê gớm hơn, cũng có thể để tiện thêm một bước nữa trong kế hoạch, Ninh Song Song dừng lại một cách rất ý thức, chọn cách im lặng.
Tiếp tục đi đi lại lại thêm hơn mười phút mới nhận được ân điển: “Đi ăn thôi”.
“Được thôi!” Cô nàng vỗ vỗ tay, phấn khởi kéo anh ra khỏi văn phòng.
Ai ngờ bữa cơm đó lại có sự xuất hiện của nhân vật thứ ba.
Ngồi trong nhà hàng, Ninh Song Song mở to đôi mắt đen, sáng long lanh ngắm nghía Giang Dục Phong một lượt, đương nhiên, ánh mắt cũng không quên liếc nhìn người con gái ngồi đối diện, có điều không thấy hứng thú lắm, bởi hiện giờ cô nàng là người ủng hộ trung thành của Nhiếp Lạc Ngôn.
Từ trước tới giờ cô luôn khoe mẽ mình khác với những người anh trong gia đình, bản thân cô ở phương diện nào đó thì rất vững lòng, khi đã quen biết một người thì sẽ luôn dũng cảm nhìn thẳng về phía trước, cũng giống như mối thiện cảm của cô dành cho Nhiếp Lạc Ngôn càng ngày càng rõ, vậy nên trong mắt cô nàng, đám con gái khác có liên quan tới Giang Dục Phong chẳng khác gì không khí.
Có điều, dường như anh ba không như thế, anh đang rất vui vẻ với vị tiểu thư không khí này, chỉ mới nói chuyện có mấy câu mà đã khiến cô ta cười khúc khích.
Ninh Song Song bất giác cảm thấy buồn vô cùng: Vốn tưởng hôm nay anh ba mở lòng nhân ái của bậc huynh trưởng, ai ngờ anh chỉ gọi cô tới làm kỳ đà cản mũi, thật là một việc gây cho người ta ức chế?
Cho nên, nhân lúc cô nàng thời trang sành điệu, trẻ trung kia đứng dậy vào phòng trang điểm tút tát lại vẻ đẹp, cô nàng liền thừa cơ trút giận: “Khi nào về em sẽ kể cho bác, anh lại gây chuyện với con gái nhà lành cho coi”.
“Ai bảo anh gây chuyện với con gái nhà lành hả?”, Giang Dục Phong thản nhiên nói: “Là cô ta chủ động hẹn anh đấy chứ!”.
“Thế thì anh càng độc ác. Nếu không muốn tới thì cứ nói thẳng ra, tại sao còn lôi em đi cùng chịu tội chứ?”
“Chẳng phải em muốn đi ăn cùng anh sao?” Anh nói xong, liền nheo nheo mắt, ánh mắt xuyên qua vai cô nàng rồi nhìn chằm chằm vào góc nào đó gần cửa sổ, một lúc lâu sau mới thản nhiên cất tiếng: “Em nói Nhiếp Lạc Ngôn bị ốm sao?”.
Ninh Song Song sững người, gật đầu: “Vâng”. Lòng thầm nghĩ, đã hơn một tiếng đồng hồ rồi, tại sao bây giờ anh ấy mới phản ứng lại nhỉ?
Giọng của anh càng lúc càng lạnh lùng: “Vậy cô gái kia là ai?”.
“Hả?”, vừa quay đầu lại, Ninh Song Song liền bất giác sững sờ, cô gái đang ngồi bên cửa sổ kia chính là chị Lạc Ngôn, không những thế tay của chị ấy chính lúc này đây đang bị người ta nắm chặt nữa chứ.
Cô nàng tò mò hỏi: “Gã kia là ai vậy?”.
Chỉ thấy Giang Dục Phong đứng bật dậy, anh vứt khăn ăn trên ghế, mím môi sải bước về phía Nhiếp Lạc Ngôn. Ninh Song Song rùng mình một cái, không chỉ giọng nói lạnh lùng, mà khuôn mặt anh ba còn lạnh lùng hơn, lạnh như băng vậy.
Nhiếp Lạc Ngôn cũng sững sờ, cô đang đặt tay trên bàn, tại sao lại bị người ta đột nhiên nắm chặt vậy chứ? Rõ ràng cô bị Chung Hiểu Linh kéo dậy từ giường ngủ tới đây để cứu viện, nhưng ai ngờ cô ấy lại mượn cớ chuồn về trước, chỉ còn lại cô cùng lão khách hàng mặt đối mặt thảo luận về chuyện tiếp tục ký hợp đồng thiết kế. Đã hơn nửa tiếng trôi qua, nhưng vẫn không nói được chuyện gì ra hồn, cứ mở miệng thì lại “ông nói gà bà nói vịt”.
Trong một phút thảng thốt, cô rụt tay lại theo bản năng, nhưng không ngờ đối phương càng giữ chặt hơn, cô nhíu mày khó chịu: “Ông Hồng?”.
Nhưng đối phương lại vẫn cười như không có chuyện gì, như thể ông ta đang nắm chặt bộ đồ ăn trong tay vậy, nói một cách tự nhiên: “Chuyện hợp đồng ấy mà, anh em mình chuyển tới chỗ khác nói chuyện sau được không?”.
Sau vài giây ngắn ngủi, cô đã nhận ra hàm ý của lão khách hàng, sắc mặt bừng bừng tức giận, suýt nữa thì cho lão ta một cái bạt tai. Nhưng kết quả là còn có người nhanh hơn, gần như cô chưa kịp phản ứng gì thì bóng người đó đã ở trước mặt, vừa hay anh lại đứng ngược sáng với ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, các đường nét trên khuôn mặt vô hồn ấy đều trầm lặng, lạnh lùng vô cùng.
Chưa nói gì thì cánh tay cô đã bị Giang Dục Phong kéo lại rồi thừa thế lôi mạnh đi. Sức anh rất khỏe nên cô không thể khống chế được, cô bước vội sau anh cùng bước chân loạng choạng, nhưng cũng may mà cô có thể thoát khỏi lão khách hàng kia.
Nghe thấy lão khách hàng đang phàn nàn phía sau, dường như bộ dạng của lão cũng vô cùng phẫn nộ, nhưng Nhiếp Lạc Ngôn chẳng thèm đếm xỉa, cũng chẳng có thời gian để đấu lại, bởi bản thân cô đã nhanh chóng bị kéo tới hành lang nhà hàng.
“Anh làm gì vậy?…” Khó khăn lắm cô mới thoát khỏi vòng kìm hãm của anh, cất tiếng hỏi khi hơi thở còn chưa ổn định lại.
“Anh cũng muốn hỏi xem em đang làm gì đây?” Giang Dục Phong khoanh tay trước ngực, nhìn xuống cô, kỳ thực thì anh đang cau có, đôi mắt dường như ẩn chứa vẻ khinh bỉ. “Con mắt của em từ lúc nào đã trở nên suy đồi tới mức này hả? Em có thế chuyện trò với loại đàn ông như vậy sao?”
Anh biết mọi việc không phải như vậy nhưng vẫn cố ý làm nhục cô, cô bực dọc đáp lại: “Liên quan gì tới anh chứ?”.
Giang Dục Phong cười gằn một tiếng: “Anh chỉ sợ nếu bị đồn ra ngoài thì sẽ hủy hoại thanh danh của anh mà thôi”.
Như nghe thấy một chuyện hết sức nực cười, Nhiếp Lạc Ngôn cong môi một cách không hề che giấu: “Anh cũng có thanh danh sao?”. E là đám con gái anh từng qua lại cũng chẳng có ai trinh trắng.
Cô quay đầu bỏ đi, cả dãy hành lang tĩnh lặng khác thường, thậm chí còn chẳng gặp nhân viên phục vụ nào đi ngang qua. Có thể do giấy dán tường in hoa màu vàng đậm, cũng có thể là người ta cố ý tạo bầu không khí yên tĩnh mà nho nhã, nên mặc dù là ban ngày nhưng ánh sáng lại có phần mờ ảo. Cô càng cảm thấy chóng mặt, đầu óc quay cuồng, mỗi lần cất bước lại có cảm giác lâng lâng. Hành lang u ám giống như một đường hầm dài hun hút mà chật chội, thiết bị sưởi ấm thổi vù vù trong không gian khép kín này càng khiến cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
Cơ thể ớn lạnh từng cơn, rõ ràng thiết bị sưởi ấm đang bật vừa đủ, nhưng Nhiếp Lạc Ngôn vẫn cảm thấy lạnh, nên cô chẳng còn sức để so đo, tính toán với anh, chỉ nghĩ nhanh chóng lấy lại áo khoác và găng tay của mình rồi về nhà uống thuốc và ngủ một giấc.
Mới đi được vài bước, đã nghe thấy giọng nói của anh vọng tới từ phía sau: “Em vội vàng quay về như thế là do bị người ta hút hồn rồi sao?”.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Nhiếp Lạc Ngôn chẳng buồn quay đầu lại để trình bày với anh. Cô chưa quên lần cưỡng hôn cùng hành động cố ý sỉ nhục của anh tối hôm đó, trong lòng cô không thể không ghi nhớ mối hận này. Nhưng ai ngờ, chỉ một giây sau trán cô đã bị ghìm chặt.
Anh đặt tay lên trán cô mang theo cảm giác thật ấm áp, cô sững người một chút mới quay đầu tránh. “Nơi công cộng thế này, anh động chân động tay làm gì chứ?”
Thực ra cô không sốt, mà chỉ bị cảm thôi.
“Tại sao vừa rồi khi bị người nắm tay, em lại chẳng né tránh?” Giang Dục Phong vừa nói vừa thu tay về.
“Bây giờ em chẳng có thời gian tranh cãi với anh”, cô nói, “Gần đây công ty liên tiếp mất đi mấy khách hàng quen, bây giờ xem ra vị khách hàng vừa rồi cũng không giữ nổi nữa, em còn đang vắt óc nghĩ xem khi về phải ăn nói ra sao với sếp đây”, lại quay sang lườm anh một cái, bộ dạng hoài nghi: “Chắc anh cũng không tới đây ngồi ăn một mình, đúng không?”.
Hai người kẻ trước người sau đang quay vào nhà hàng, Giang Dục Phong đáp: “Còn có Ninh Song Song”, như thể sực nhớ ra điều gì, liền hỏi: “Chẳng phải em là nhà thiết kế sao, tại sao lại phải làm cả việc bên kinh doanh thế này? Anh rất tò mò, không hiểu cơ quan em có khoản nào bù đắp cho nhân viên nữ bị quấy rối ȶìиɦ ɖu͙ƈ không nhỉ?”.
Nhìn bộ dạng chẳng nghiêm chỉnh gì của anh, Nhiếp Lạc Ngôn không thèm đáp lại.
Bước chân vào nhà hàng mới phát hiện lão khách hàng kia đã bỏ đi, không thấy tăm hơi đâu nữa, găng tay và áo khoác của cô vẫn để ở chỗ ngồi, nhân viên phục vụ đang đứng cạnh bàn dường như cũng cảm thấy khó xử.
Cô thanh toán bữa ăn, tiếp đó quay sang chào hỏi Ninh Song Song vừa chạy tới rồi mới rời khỏi.
Cô không vội về nhà, tắc xi đi được nửa đường liền quay đầu, hướng về phía công ty.
Về tới công ty, Nhiếp Lạc Ngôn mới phát hiện cô nàng Chung Hiểu Linh đào ngũ nhục nhã kia không ở văn phòng, cô đành đi tìm sếp, sau khi ngồi xuống liền nói thẳng: “Lão khách hàng họ Hồng kia thật là đồ hạ lưu đê tiện!”.
Nhiếp Lạc Ngôn cũng được coi là nhân viên cốt cán, nên bình thường ăn nói cũng có phần thoải mái. Kyle vẫn dựa vào ghế xoay, chau mày hỏi: “Sao vậy?”.
Đem mọi chuyện kể lại một lượt, đồng thời tự động lược bỏ đoạn có sự xuất hiện của Giang Dục Phong, Nhiếp Lạc Ngôn nói: “Dù thế nào thì sau này em cũng không muốn tiếp xúc với loại người này nữa, cho dù sếp có trừ tiền thưởng, em cũng không thắc mắc, hôm nay chưa cho lão hai cái tát tại trận quả thực đáng tiếc”.
Kyle cười cười: “Sao phải trừ tiền thưởng, lỗi không phải ở em, huống hồ khách hàng này vốn cũng chẳng phải do em phụ trách”.
Nhắc tới việc này, Nhiếp Lạc Ngôn càng cảm thấy kỳ lạ: “Không biết cô nàng Chung Hiểu Linh chạy đi đâu rồi nữa. Nếu có cô nàng ở đó, chắc đã không xảy ra chuyện vừa rồi”.
Kyle không cười nữa, khẽ gật đầu nói: “Mọi thứ đã qua rồi, việc tiếp theo tôi sẽ giải quyết. Chẳng phải hôm nay em xin nghỉ sao? Thôi về nhà đi”.
Đi tới tầng dưới công ty thì vừa hay nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc, người đó mặc bộ váy thẫm màu cùng chiếc áo khoác đỏ rực, đang chậm rãi bước tới.
“Chung Hiểu Linh!” Nhiếp Lạc Ngôn bừng bừng nổi giận, lồng ngực phập phồng vì giận dữ, cố nén cơn đau đầu dữ dội và chạy đến chặn Chung Hiểu Linh lại. “Cậu đi đâu vậy? Để lại một mình mình với lão già đê tiện đó, còn mình thì phủi mông bỏ đi như vậy, làm người cũng nên có nghĩa khí một chút chứ!”
“Sao vậy? Không đàm phán thành công à?” Chung Hiểu Linh giấu vội hai chiếc túi mua hàng trên tay ra sau, nhưng vốn dĩ chúng có kích thước hơi lớn nên Nhiếp Lạc Ngôn nhìn thấy mà tức muốn hộc máu: “Cậu! Cậu đi mua sắm sao? Cậu bỏ lại mình ở đó, còn bản thân thì chạy đi dạo phố phường sao?”.
“Cậu nói nhỏ một chút được không. Mình tưởng cậu có thể giải quyết được nên mới nhân cơ hội chuồn đi mua chút đồ, tuần sau là sinh nhật mẹ mình, từ lâu bà đã nói là muốn một chiếc áo khoác lông cừu. Cậu nhìn này, lúc lượn lờ ở trung tâm thương mại mình còn nhìn thấy một chiếc khăn quàng cổ, cảm thấy nó rất hợp với cậu nên đã mua về tặng cậu đấy.”
“… Cảm ơn!” Thấy biểu hiện mua quà đút lót của đối phương, lửa giận của Nhiếp Lạc Ngôn mới nguôi ngoai một chút, nhưng cô vẫn ức chế: “Tố chất lão khách hàng của cậu kém thật, sau này đừng có nhắc đến lão trước mặt tớ, nếu không nhắc lần nào là bị chửi lần đấy đó”, ngưng lại một chút rồi nói: “Mình thấy cậu gần đây rất sao nhãng đấy, số lần làm thêm giờ giảm đáng kể, còn thường tranh thủ ra ngoài làm việc riêng. Sao vậy, mới đi làm có bốn, năm năm mà đã cảm thấy mệt mỏi rồi à?”.
Thực ra Nhiếp Lạc Ngôn chỉ buột miệng trêu đùa thôi, không ngờ Chung Hiểu Linh nhìn cô trầm tư một hồi, liền hỏi thẳng: “Có phải cậu đang nghĩ tới chuyện đổi việc không vậy?”. Chung Hiểu Linh dường như không hiểu ý của cô. “Chỉ là nhảy múa chút thôi”, Chung Hiểu Linh nói tiếp: “Cứ làm mãi ở một công ty, lẽ nào cậu không chán? Thay đổi môi trường mới, không biết chừng còn có thể có nhiều cơ hội thăng tiến ấy chứ”.
“Mình ư?… Tạm thời chưa nghĩ tới việc này.” Đột nhiên Chung Hiểu Linh nhắc tới chuyện này khiến Nhiếp Lạc Ngôn có phần lúng túng, cô chun mũi, chỉ cảm thấy huyệt thái dương càng lúc càng đau, cô cố nén chịu, nói: “Mình chỉ buột miệng nói thế thôi, chắc cậu không định thay đổi công việc chứ?”.
“Không đâu, không đâu, mình cũng chỉ buột miệng nói thế thôi.”
Có lẽ sắc mặt của cô thực sự không tốt khiến Chung Hiểu Linh đinh ninh dặn dò: “Cậu về nhà uống thuốc rồi ngủ một giấc đi, bảo đảm ngày mai sẽ khỏi thôi”.
Hiệu quả của thuốc cảm rất rõ rệt, sau khi uống một viên, Nhiếp Lạc Ngôn cuộn chăn ngủ một giấc tới tận khuya. Cuối cùng cô vẫn bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, giai điệu vui vẻ reo lên từng hồi từng hồi, sau khi tỉnh ngủ cô liền bắt máy, chỉ thấy đầu dây bên kia là tiếng ồn ào, ầm ĩ, tiếp đó còn nghe thấy tiếng của Lý Minh Lượng: “Tiểu Nhiếp, mau tới đây đi! Thiếu mỗi mình cậu thôi đấy…”.
Cô chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào: “Tới làm gì?”.
“Hát karaoke. Hôm nay là sinh nhật mình, nếu cậu không phải làm thêm giờ thì lập tức bắt xe tới đây, bọn mình đang ở Hoàng Thành”.
Cô trốn trong chăn không muốn cựa quậy, lười biếng hỏi: “Bây giờ sao…”.
“Lại muốn từ chối chứ gì? Mình thấy cậu chẳng nhiệt tình chút nào. Năm ngoái sinh nhật mình thì cậu lại vừa hay đi công tác ở Hồng Kông, năm kia thì lý do là phải đi ăn cơm với bạn trai, để mình nghĩ xem lý do năm trước nữa cậu vắng mặt là gì…”
“Được rồi, được rồi!” Sao mà thù dai nhớ lâu đến thế, cô chịu thua rồi, chỉ đành nhanh chóng ngồi dậy, nghiêm túc thanh minh: “Trước đây đều là lý do đặc biệt. Vì mối quan hệ của hai bọn mình, hôm nay chắc chắn mình sẽ có mặt! Cậu cúp máy trước đi, nửa tiếng sau gặp lại”.
Nhưng nửa tiếng sau, cô hoàn toàn không ngờ mình lại gặp Trình Hạo ở quán KTV Hoàng Thành.
Thực ra, cô nên nghĩ tới điều này từ trước.
Trình Hạo và Lý Minh Lượng là anh em tốt từ thời đại học, chuyến du lịch Hoàng Sơn đó, họ còn ngủ chung phòng, nên có thể dễ dàng nhận ra hai người hợp nhau thế nào.
Cô nên sớm nghĩ ra việc cậu ấy không thể không có mặt trong bữa tiệc sinh nhật của Lý Minh Lượng mới phải. Có lẽ do cô ngủ mê mệt quá nên đầu óc không tỉnh táo để suy nghĩ.
Căn phòng mờ tối nhưng rất náo nhiệt, phải có tới mười bạn học cũ tụ tập, người đang hứng khởi uống rượu, người thì tranh giành micro.
Cũng không biết ai là người chú ý tới cô đầu tiên, người đó giật micro nói: “Có người đến trễ”. Chỉ trong tích tắc mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.
Ngay lập tức có người hét lớn: “Phạt rượu, phạt rượu, phạt rượu…”.
“Bọn mình đã uống hết một vòng rồi, sao bây giờ cậu mới tới?”
“… Tiểu Nhiếp, đợi cậu vất vả thật đấy!”
Trong tiếng cười nói ầm ĩ, lon bia Thanh Đảo mát lạnh đã được nhét vào tay cô, Nhiếp Lạc Ngôn cầm lấy rồi tìm chỗ ngồi cạnh Lý Minh Lượng. “Xin lỗi nhé, mình đã tới muộn!”
Bộ dạng cười xun xoe của cô lọt vào mắt Lý Minh Lượng, rõ ràng là trong căn phòng với ánh sáng mờ tối nhưng khuôn mặt cô lại như sáng bừng, đẹp như viên kim cương lấp lánh nhất trên thế giới này. Lý Minh Lượng cảm thấy hôm nay mình quả thực hơi quá chén, nhưng vẫn không muốn rời mắt khỏi Nhiếp Lạc Ngôn.
Anh chàng nhìn cô đầy ẩn ý, rồi hỏi: “Chỉ một câu xin lỗi là xong sao?”.
Nhiếp Lạc Ngôn nhận thấy Lý Minh Lượng có phần to tiếng, nghĩ chắc hôm nay tổ chức sinh nhật nên cậu ấy rất vui, cô cũng sảng khoái đáp lại: “Vậy mình uống cạn trước, còn cậu thì tùy ý nhé!”.
Cảm cũng mặc, có xả mạng cùng quân tử cũng được, nói xong liền ngửa cổ uống hết lon bia.
Ai ngờ Lý Minh Lượng lại chậm rãi lên tiếng: “Giữa chúng mình, chẳng có gì gọi là tùy ý cả”. Tiếp đó lộn ngược lon bia đã cạn xuống, lắc lắc, rồi vứt lên bàn.
Nhiếp Lạc Ngôn thấy hơi bất ngờ, sau đó lại cười phá lên: “Không tùy ý thì không tùy ý, làm gì phải nghiêm túc vậy chứ?”.
Uống xong, mọi người lại bắt đầu hát.
Hôm nay hình như cô rất có hứng, loáng một cái đã nhập cuộc, từ những ca khúc của Lưu Nhược Anh, tới Tiêu Á Hiên, rồi Lương Tịnh Như, cô đều hát hết, tay luôn giữ chặt micro.
Chỉ nghe thấy có người nói: “ch.ết rồi, ch.ết rồi, kẻ độc chiếm micro đã xuất hiện”.
“Tiểu Nhiếp là kẻ độc chiếm micro nữ, Lý Minh Lượng là kẻ độc chiếm micro nam, điều này chẳng phải đã được công nhận từ hồi học đại học rồi sao.”
“… Hay là hai cậu song ca một bài đi, sau đó nhường cơ hội thể hiện cho các bạn khác!”
Cô thì chẳng có ý kiến gì, nhưng quay đầu lại nhìn, thấy Lý Minh Lượng đã uống quá chén, đang ngoẹo cổ vào một góc sô pha, trông bộ dạng không biết đang ngủ hay thức nữa. Bài hát được chọn đã hiện lên màn hình, có người đề nghị: “Hay là hai người các cậu hát đi”, rồi chuyển micro cho người kế bên.
Tâm trạng Nhiếp Lạc Ngôn bất giác chùng xuống, cô ngước mắt nhìn, người đó lặng lẽ cầm micro, căn phòng rộng là vậy, nhưng vừa hay cậu lại ngồi ở vị trí gần màn hình nhất, ánh sáng từ màn hình chiếu nghiêng vào gương mặt cậu trông mờ mờ ảo ảo, hư hư thực thực, dưới ánh sáng đó các đường nét trên khuôn mặt trở nên trầm tĩnh lạnh lùng. Thực ra, cô đã nhìn thấy cậu từ lâu, cả người cậu dựa vào chiếc ghế sô pha mềm mại, trông bộ dạng rất thoải mái, lại có vẻ tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức giống như một pho tượng hoàn mỹ. Có thể trong lòng cậu đang mang tâm sự, đám bạn học bên cạnh ồn ào là thế nhưng cậu lại giống như đang ở một nơi khác, như thể chỉ có thân xác là vẫn ở trong căn phòng này, còn hồn phách không biết đã bay tới phương trời nào rồi.
Nhưng bây giờ cậu lại cầm micro để hát.
Từ lúc cô xuất hiện, dường như cậu chẳng nói gì, nhưng đúng lúc này cậu muốn hát cùng cô.
Vì bị cảm, hơn nữa đã hát lâu như vậy khiến giọng của Nhiếp Lạc Ngôn hơi khàn, nhưng vừa hay chất giọng như thế lại rất hợp với bài hát này. Còn giọng của cậu vốn đã rất hay, vừa trầm ấm vừa thư thái.
Cô vừa cầm micro vừa nhìn những dòng chữ đen trắng lướt nhanh trên màn hình, Trình Hạo đang hát: “Em nên từ chối tôi từ lâu rồi, không nên chấp nhận lời theo đuổi của tôi, cho tôi khát vọng, mãi mãi giữ tên em…”
Không hiểu sao, lòng cô bỗng trào nỗi xót xa.
Đoạn ca từ này đáng ra phải do cô hát mới đúng.
Nếu ngay từ đầu cậu không xuất hiện trước mặt cô, nếu như năm đó ở ngoài hội trường, cậu không cho cô mượn ô, cũng không khen: “Cậu chơi violon hay thật”, thì cô và cậu sẽ không lướt qua nhau như thế, cô và cậu sẽ mãi là một cặp đôi trong hàng nghìn hàng vạn người xa lạ trên thế giới này.
Cậu cho cô hy vọng, cũng có thể cô cho rằng đó là hy vọng, để rồi giữ lại một ký ức không thể xóa nhòa.
Không chỉ là tên gọi, thứ cậu cho cô, đâu chỉ đơn giản chỉ là một cái tên?