Chương 4
Đào Khả tống đứa học trò về xong, thì một mình đứng ở bên đường chờ xe. Nửa giờ sau, đường lớn trống trải ngay cả cái bóng xe cũng chẳng thấy, đến lúc này, hắn mới bắt đầu có cảm giác làm thầy là thế nào, có thể nói là lòng như lửa đốt. Thật vất vả mới bắt được một chiếc xe đen đang đi kiếm khách, bỏ ra năm mươi đồng tài xế mới đồng ý chạy tới Jasmine Road .
Hắn ở thành phố này ngốc đã được bảy năm, phạm vi hoạt động chưa bao giờ vượt quá chu vi năm trăm mét tính từ cổng trường. Cái Jasmine Road này, thực sự là lần đầu đi tới.
Lúc này đã hơn hai giờ đêm, nhưng những quán bar kinh doanh thâu đêm vẫn mở cửa, đèn neon lấp lóa lúc sáng lúc tối. Trên đường rất đông, nhiều đôi tình nhân trẻ tuổi dắt tay nhau, còn có những tốp người túm năm tụm ba, ngồi trong góc hút thuốc.
Đào Khả liếc mắt nhìn qua, không khỏi có chút nhụt chí :”Nhiều quán như vậy…”
Cái thành phố này làm sao thế! Chàng thư sinh nào đó nghĩ thầm : bao nhiêu sách thánh hiền phơi ra thì không đọc, lại chạy đến chỗ tư bản chủ nghĩa này ngồi đốt tiền của xã hội chủ nghĩa.
Hắn móc ra danh sách, chăm chú nhìn ảnh chụp thêm lần nữa, không chùn bước mà chạy thẳng đến quán đầu tiên. Nhưng kiên quyết đi được mấy bước, thì tiếng nhạc đinh tai nhức óc đã oanh liệt tiễn hắn đi ra, cả kinh đến chút nữa mất sạch can đảm. Trong đầu hắn, thì quán bar cũng tựa như trong phim Mỹ, là một nơi an tĩnh mà tư mật, nhưng lại không thể biết quán bar Trung Quốc ăn sâu bám rễ, từ lâu đã lặng lẽ đồng hóa cùng sàn nhảy và karaoke.
Đào Khả khó chịu vò đầu, hắn có duy nhất một nhược điểm : sợ ồn. Lúc đọc sách mà có nhiều người, thì cũng không tránh nổi có chút ồn, nhưng dù có nói, cũng là nhỏ giọng nói nhẹ nhàng, giống như sợ làm ồn đến chính mình.
Đào Khả nội tâm đấu tranh giữa chuyện tiếp tục đi tìm và quay về trường học, rốt cuộc cũng quyết định ở lại : mặc kệ học sinh kia có thế nào, chí ít hắn vẫn phải có trách nhiệm với phụ huynh học sinh. Một đôi vợ chồng đi hết gần nửa đời người, là công nhân, nông dân cũng được, là quan chức lãnh đạo cũng tốt, nuôi một đứa con thành một sinh viên, vẫn là không hề dễ dàng. Trong lòng bọn họ tràn ngập hy vọng, nghĩ đến ngươi siêng năng học tập, khôn lớn thành tài; nhưng trái lại, ngươi lại ở nơi hồ thiên hắc địa này phí hoài thanh xuân. Đưa tay lên ngực tự hỏi, ngươi có làm ai đó thất vọng hay không?
Đào Khả thở dài, lấy điện thoại gọi cho Diệp Trăn.
Thanh âm Diệp Trăn vang lên từ đầu dây bên kia, có chút trách cứ :”Ngươi sao còn chưa ngủ!”
Đào Khả nói lầm rầm :”Lão sư…”
Diệp Trăn nói :”Vừa nghe cái kiểu xưng hô này đã biết ngươi có việc muốn cầu ta, làm sao?”
Đào Khả khó khăn mở miệng :”Ngươi cho ta mượn hai học viên cao học* được không…”
[*ở đây QT nói là “thạc sĩ sinh”, tức là người học lên thạc sĩ, ở Việt Nam thì hình như gọi là học viên cao học. Còn Đào Khả, Tiểu Tào, An Tiểu Giai… ở đây QT gọi là tiến sĩ/ bác sĩ sinh, là người học lên tiến sĩ, Việt Nam gọi là nghiên cứu sinh]
“?” Diệp Trăn nói :”Làm sao mà muộn thế này lại hỏi ta mượn người, ngươi gặp phải chuyện gì sao?”
“…” Đào Khả ấp úng :”Học sinh… bị lạc mất…”
“Ở đâu?”
” Jasmine Road.”
“Phố quán bar?”
“Ân…”
“Ngươi đừng có đi đâu cả.” Diệp Trăn trước khi cúp máy nói thêm :”Đứng ở chỗ nào dễ nhận ra, chờ.”
Đào Khả nhìn điện thoại một lúc lâu, rồi liền đứng dựa vào một thân cây. Sau khoảng mười lăm phút ngồi đá sỏi vụn dưới chân, thì xe của Diệp Trăn cũng đã tới.
“Nếu không phải ta căng mắt cật lực tìm, thì tuyệt đối không thể phát hiện ra cái kẻ ẩn hết trong bóng tối chỉ chừa ra có hai con mắt lấp lóa là ngươi.”
Đào Khả vẻ mặt cầu xin, đưa đến ảnh chụp của nam sinh kia :”Là thằng ngốc này.”
Diệp Trăn liếc mắt nhìn :”Nếu mà là học trò của ta, thì đã sớm xong rồi.”
Đào Khả nói :”Diệp Trăn, ngươi đừng có mà nói mấy lời khó nghe như thế, giúp ta tìm nhanh lên, nếu không thì đừng trách.”
Diệp Trăn ngửa đầu nhìn trời, nói :”Có việc muốn nhờ thì kêu “lão sư, giáo thụ” rõ ngoan; thế mà vừa không vừa ý đã hô thẳng ngay tục danh, không khách khí chút nào.”
Đào Khả nhét danh sách vào túi quần :”Đi thôi!”
Diệp Trăn nhìn theo bóng lưng hắn, đột nhiên cảm thấy ấm áp mà nở nụ cười, nghĩ muốn đưa tay ôm lấy thân thể thon gầy của hắn, nhưng rốt cuộc lại lưỡng lự mà kìm xuống.
Còn chưa đến lúc. Hắn nắm chặt tay : Chờ thêm chút nữa, chờ thêm một chút nữa…
Sự thực tàn khốc, Đào Khả không chịu nổi tiếng nhạc ầm ĩ, chẳng lẽ thầy của hắn lại có thể chịu nổi hay sao? Ánh đèn của các quán bar mờ mờ ảo ảo, xanh đỏ kì quái, đến nỗi dán cả mặt vào có khi cũng chẳng thấy rõ được khuôn mặt đối phương, nói chi đến tìm người.
Hai người sau khi chạy ra khỏi quán bar đầu tiên, đều là liều mạng hít thở, cố gắng tống hết cái thứ không khí ô trọc trong phổi ra ngoài, đầu thì đau không thể tưởng tượng nổi. Đào Khả bắt đầu nhụt chí, Diệp Trăn quay qua khích lệ hắn :”Có lẽ ở ngay quán tiếp theo thôi.”
Đào Khả nổi giận mắng :”Đầu tiên là tìm ở hàng net, giờ lại đến lục ở quán bar, hôm nay thực xui xẻo mà!”
Diệp Trăn nói :”Học sinh cũng như con mình, phải có trách nhiệm.”
Đào Khả hỏi :”Ta là con ngươi sao?”
Diệp Trăn mỉm cười nói :”Ngươi mà là con ta thì tốt rồi, không nghe lời liền có gia pháp hầu hạ.”
“Hừ!” Đào Khả nói :”Ngươi mà có con lớn như ta… A!!”
“Hả?”
Đào Khả vươn tay chỉ về một phía :”Nam sinh kia…”
Diệp Trăn nhìn theo hướng tay hắn :”Đâu?”
Đào Khả xông thẳng về đằng trước :”Đi vào quán ‘Đường • Hoàng*’ rồi ! Mặt khá giống a !”
[*Đường Hoàng : cũng chả biết giải thích thế nào, nhưng khẳng định nó không phải từ ‘đường hoàng’ mà chúng ta vẫn biết đâu. Đường ở đây là nhà Đường, thời Đường, còn Hoàng là mảnh ngọc hình bán nguyệt. ]
Diệp Trăn nhanh chân theo sát hắn. “Đường • Hoàng” là một quán có diện tích không lớn, Đào Khả vừa vào cửa đã thấy một cậu con trai nằm úp mặt trên quầy bar, nhìn qua, cùng ảnh chụp giống đến chín phần.
Đào Khả vừa nhấc chân định chạy vào hỏi tội, thì đã bị Diệp Trăn kéo lại :”Ngươi ra bên ngoài chờ đi.”
“Gì chứ?”
Diệp Trăn nhíu mày nói :”Đạo sư [ thầy, người hướng dẫn ] bảo ngươi ra ngoài thì ngươi cứ ra ngoài, không muốn học vị nữa sao?”
Đào Khả trợn mắt nhìn :”Ngươi thế nào lại đem học vị ra uy hϊế͙p͙ ta !?”
Diệp Trăn nói :”Đúng thế, ta chính là đem học bổng, điểm, luận văn, học vị ra uy hϊế͙p͙ ngươi. Đi ra ngoài đi, nghe lời, nghe lời a.”
Đào Khả bị hắn xô xô đẩy đẩy, tống thẳng ra ngoài. Diệp Trăn sau khi ném được Đào Khả đi, liền xoay người tới bên nam sinh kia, vỗ vỗ lên vai hắn :”Nói chuyện chút.”
Cậu trai đang cùng người pha rượu nói chuyện phiếm, đột nhiên lại thấy một nam nhân tuổi còn trẻ, lại nhã nhặn tuấn tú muốn cùng hắn nói chuyện, trong lòng khó tránh khỏi có chút nghi hoặc cùng mừng thầm.
Diệp Trăn đi thẳng vào vấn đề :”Yên Dương?”
Cậu trai bỗng giật mình, Diệp Trăn vừa nhìn phản ứng của hắn đã biết tìm đúng người rồi. Những đứa nhỏ này lúc ở bên ngoài, rất ít khi dùng tên thật.
“Ta là giáo viên trường của ngươi.” Diệp Trăn nói :”Chủ nhiệm lớp ngươi đã tới.”
Mặt cậu trai thoáng chốc trắng bệch, cả người đều run rẩy.
Diệp Trăn nói :”Ngươi đừng sợ, tình huống của ngươi ta sẽ suy xét có nên hay không báo cáo với nhà trường, nhưng hành vi của ngươi đây là không có lợi với người phụ trách, ngươi có hiểu không?”
Cậu trai gật đầu, có vẻ bị kinh hách không ít.
“Vậy ngươi hiện tại có thể theo chúng ta quay về trường không?”
Cậu trai lại gật đầu.
Diệp Trăn cười cười :”Tốt, giờ thì nói chuyện chính.”
Cậu trai không hiểu nổi, ngẩng đầu lên.
Diệp Trăn nói :”Quán bar này là… Ách… homo***uality?”
Cậu trai hơi giật mình nhìn hắn, cắn răng, cuối cùng cũng gật đầu.
Homo***uality : Đồng tính luyến ái. Đối với người trong nước mà nói, tiếng Anh nghe có vẻ uyển chuyển hơn, cũng bớt kỳ thị hơn, không phô như tiếng Trung.
“Ngươi rất dũng cảm, chính xác thì Homo cũng không phải là một bệnh lý, nhưng công chúng vẫn còn chưa tiếp thu được hết chuyện này, đó là sự thực.” Diệp Trăn nói :”Ngươi có thể tự mình đối mặt, từ gia đình, đạo đức, luân lý, pháp luật cũng như bao chuyện phức tạp khác, rất đáng cổ vũ.”
Cậu trai cắn môi, ánh mắt sáng trong.
“Thế nhưng, nói lại,” Diệp Trăn nói :”Chủ nhiệm lớp ngươi cũng không biết ngươi là thế này. Hắn không phản đối Homo, cũng có thể nói là ủng hộ, chỉ là cái duy nhất giải phóng là miệng hắn, bản thân cũng mặc kệ là tâm lý hay sinh lý, tư duy hay hành động đều có chút tính khiết phích…”
Diệp Trăn cười khổ :”Thực sự là một người phiền phức… Hắn hoàn toàn không thể tiếp nhận được quán bar, men who *** with men, cùng mấy người đồng tính giao dịch mấy chuyện này, hắn rất bài xích. Cho nên, ta mong ngươi cùng ta diễn một màn kịch nho nhỏ cho hắn xem, được không?”
Cậu trai cũng không quá rõ ràng, Diệp Trăn nở nụ cười :”Đến lúc đó ta nói, ngươi chỉ cần phối hợp gật đầu nói ‘Đúng’ là được. Chuẩn bị tốt chưa?”
“Ân.”
Diệp Trăn vỗ vỗ vai hắn :”Hảo hài tử.”
Đào Khả phiền muộn đứng ngoài cửa, Diệp Trăn nói nhỏ với cậu trai :”Nhìn hắn đi, học vị chính là mạng của hắn.”
“Yên Dương!” Đào Khả xoa xoa thắt lưng :”Lỗi rất nặng, nhớ rõ.”
Diệp Trăn nói :”Được rồi được rồi, tìm được là tốt rồi, trở về đi.”
Đào Khả giận :”Phải ghi vào hồ sơ.”
Diệp Trăn đưa tay kéo hắn, tay kia kéo nam sinh kia :”Lên xe quay về trường.”
Đào Khả vẫn tiếp tục :”Để xem sau này ngươi xin việc thế nào.”
Diệp Trăn đập hắn một phát :”Có phải bình thường ta dạy dỗ ngươi quá ít không?”
Đào Khả bĩu môi ngồi trên ghế trước, qua mấy phút, lại nhịn không được :”Yên Dương, ngươi tới cái chỗ này làm gì?”
Diệp Trăn bật cười : tinh thần khiết phích phát tác.
Yên Dương nói :”Ta…”
Diệp Trăn thay hắn trả lời :”Làm việc ngoài giờ.”
“A?”
Diệp Trăn chỉ chỉ Yên Dương :”Đứa nhỏ này gia đình tương đối khó khăn, mà quán bar thì trả lương cao hơn Mc Donald nhiều.”
“A?” Đào Khả nhìn học sinh của mình, vẻ mặt không tin.
Yên Dương khe khẽ gật đầu.
“Vậy nửa đêm gọi điện thoại cho ai?”
Diêp Trăn nói :”Cùng chủ quán thương lượng tiền công cùng giờ công.”
“Có xe cao cấp tới đón?”
Diệp Trăn lại nói :”Chủ quán cùng đồng nghiệp tiện đường đưa hắn đi làm.”
“Bình thường nửa đêm không về?”
“Công việc cần.”
Đào Khả hít một hơi khí lạnh, không chút tin tưởng nhìn cả hai người :”Các ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao?”
Diệp Trăn đưa tay xoa nhẹ đầu hắn :”Cứ như vậy đi… Đừng hỏi nữa.”
Đào Khả nói :”Ta tốt xấu cũng là một nghiên cứu sinh Luật học…”
“Đào Khả,” Diệp Trăn nói :”Ngươi không muốn học vị nữa sao?”
Đào Khả cứng họng, không nói được gì. Rồi, một mình quay qua cửa sổ lẩm nhẩm :”Lão sư không để mình vào mắt, ngay cả học sinh cũng không coi mình ra gì, ta thật thất bại, thật thất bại, thật thất bại…”
Diệp Trăn vừa bực mình cũng vừa buồn cười, qua gương chiếu hậu cho Yên Dương một cái nháy mắt, cười hiểu ý.
Sự tình sau đó cứ thế bị Diệp Trăn vùi đi. Yên Dương bị Đào Khả nhét vào phòng An Tiểu Giai ngủ một đêm, ngày hôm sau cùng với bọn học sinh ai oán ngồi nghe Hứa thứ đầu mắng té tát, thầy trò tám người ngồi viết bản kiểm điểm.
Đào Khả rất tức tối, buổi chiều liền triệu tập họp lớp, tuyên bố một loạt cải cách cùng chỉnh đốn. Nội dung chính là : mỗi ngày buổi tối ba tiếng đồng hồ từ sáu giờ năm mươi đến chín giờ năm mươi là giờ tự học, mưa mặc mưa, gió mặc gió, cũng không quản ngày nghỉ ngày lễ; mỗi ngày đều kiểm tr.a quân số, xem ai buổi tối trốn ra ngoài; sáng sớm sáu giờ bốn mươi tất cả rời giường chạy bộ, ai không chạy thì cứ chờ mà chịu phạt. Không hề để ý tới tiếng kêu ai thán của học sinh, quân lệnh cứ như vậy áp dụng từ ngay ngày hôm nay.
Quần chúng nhân dân phẫn nộ, trước giờ tự học buổi tối thì đã có một phong thư kháng nghị được đưa tới tay Đào Khả. Hắn nhìn xuống bên dưới chỗ kí tên, đếm đếm, đủ hai mươi tám người. Trong lớp tổng cộng có hai mươi chín người, như vậy liền hiểu ra, ngay cả bí thư chi đoàn cũng tham gia làm phản, chỉ còn có một mình lớp trưởng là vẫn còn để cho chủ nhiệm lớp chút mặt mũi.
Đào Khả lấy điện thoại gọi cho Diệp Trăn, thuật lại :”Xích vệ quân* đã xuất hiện, nếu không bóp ch.ết từ trong trứng nước, rất có khả năng sẽ trở thành Hồng quân Trung Quốc.”
[*Xích vệ quân : dân quân, tổ chức vũ trang quần chúng trong khi vẫn tham gia sản xuất.]
Diệp Trăn mỉm cười hạ lệnh :”Đàn áp.”
Đào Khả thoải mái ngồi trên bục giảng, bồi học sinh tròn ba giờ đồng hồ. Buổi tối thì hùng hùng hổ hổ mang theo hồng cô* (?) dẫn đầu kiểm tr.a các phòng, bày lên vẻ quyết tâm của người thầy.
[*Hồng cô : cái này chắc là băng đỏ, kiểu của bảo vệ hay sao đỏ gì gì đấy đấy. Có khi giống anh Hibari cũng nên :”> ]
Nhưng chính sách này đến ngày thứ hai đã gặp trở ngại, mà trở ngại này lại chính là từ bản thân Đào Khả, vì hắn không có khả năng rời giường trước bảy rưỡi. Nhất là khoa của hắn, thông thường không có giờ học buổi sáng, cho nên muốn dậy sớm lại càng là không thể. Hiện giờ chỉ cần đổi thành tám giờ đi học thôi hắn đã mất toi nửa cái mạng rồi, huống chi là sáu giờ bốn mươi. Còn nữa, áp lực học tập của hắn kỳ thực cũng không hề nhẹ, mỗi ngày lại bỏ thêm ba tiếng ngồi trông học sinh, thực sự là vô cùng khó khăn.
Cho nên, những cải cách gian nan khổ cực mới nghĩ được này, những kết tinh trí tuệ của tầng lớp tri thức này, đến lúc dính đến thực hiện, lại không thể làm được gì.
Bất quá sau lần này, Đào Khả lại được trải nghiệm lợi ích của một ông thầy nghiêm khắc. Sau ngày đó, hắn thường thể hiện được mình vô cùng có uy, thi hành chính sách giáo dục Sparta, khiến cho lớp học tiếng oán thán vang trời dội đất, muốn biết, thỉnh nghe trích lời Đào Khả nói.
Ví dụ như:
“Muốn chia tách, phải dùng vũ trang; muốn giáo dục, phải dùng bạo lực.”
Lại ví dụ như :
“Cách mạng Trung Quốc, đã phủ định ba loại quyền lực chi phối hệ thống cùng chế độ gia trưởng : tộc quyền, thần quyền ( vương quyền ), phu quyền. Để bù đắp cho sự thiếu hụt về tín ngưỡng cũng như sự nghèo nào về đạo đức của các ngươi, ta quyết định dùng sư quyền để cứu vớt các ngươi khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.”
Nhất thời, danh tiếng Đào Khả đã vang đi rất xa. Toàn bộ học sinh đều biết có một vị giáo viên như thế, đẹp thì đẹp, nhưng có chút lệch lạc, không động tay cũng có thể chỉnh người ta ch.ết đi sống lại.
Về phần Yên Dương, sau lại được Diệp Trăn chọn cho rất nhiều cách. Diệp Trăn nói, nếu đã bất hạnh rơi vào phần thiểu số của xã hội, vậy hãy làm một chiến sĩ, và điều quan trọng trước nhất là phải tự nâng cao thực lực bản thân ( mặc dù chính bản thân cậu trai cũng chưa hiểu vì sao mình tự dưng lại biến thân trở thành chiến sĩ ).
Giáo sư cũng có rất nhiều loại : lãnh đạm là một loại, nóng nảy hay quát mắng là một loại, mà thích thuyết giáo cũng là một loại.
Đào Khả vừa nhìn đã thấy là loại thứ ba, mà người dạy nên hắn – Diệp Trăn – dĩ nhiên cũng không thoát nổi. Hơn nữa lúc Diệp Trăn thuyết giáo, thái độ hòa ái, luận cứ đầy đủ, logic chặt chẽ, tư duy liền mạch, ngôn ngữ trôi chảy, có thể thăng tới mức độ triết lý nhân sinh, thực sự là một đẳng cấp hiếm thấy trong tầng lớp thuyết giáo.
Thế nên từ giờ cho đến mãi về sau, Yên Dương vẫn giữ một thứ tình cảm yêu mến kính trọng với Diệp Trăn, tôn xưng một người hơn hắn gần chín tuổi là “Sư công”.
Diệp Trăn vừa nghe liền phun hết sạch nước trà trong miệng ra :”Sư công?”
“Ngươi là thầy của thầy ta a.”
“Bỏ đi.” Diệp Trăn vô lực :”Xã hội mới không có cái này…”
Thủ đoạn của Đào Khả dùng với Yên Dương cũng phải gọi là khá cao siêu, không chỉ yêu cầu hắn luôn phải bật máy hai mươi tư tiếng, đồng thời quy định mỗi hai chủ nhật phải tự ngồi kiểm điểm lại một lần, thậm chí đơn phương quyết định muốn làm công phải tới KFC hoặc Mc Donald. Nếu như thấy hai chỗ này bóc lột người làm quá nghiêm trọng, thì có thể tới đến căng tin trường mà rửa chén; nếu như lương không đủ sống, thì có thể “tới ăn An Tiểu Giai” ( đây là nguyên lời vị lão sư này nói )[ ố ồ, bạn Đào Khả hơi bị tâm lí nha =)) ].
Mà chuyện đêm đó đã khiến hài tử này lo lắng bàng hoàng, khắc khoải bôn ba, trải qua một quãng thời gian thần tiêu khí tác, nhưng hắn một từ cũng không đề cập tới. Dường như cũng đã cho rằng Yên Dương cũng giống như những nam sinh khác, bị hắn lôi về từ quán net. Ngươi nói hắn hèn nhát cũng được, cố ý lảng tránh cũng được, may ra chỉ có Diệp Trăn là có thể hiểu được hắn rốt cuộc là nghĩ cái gì.
Một người thuộc vào thiểu số lưỡng lự với xu hướng chính của xã hội, không muốn luồn cúi đi theo mọi người, muốn biểu đạt chính kiến của mình, một ngày thay đổi mà hành động, sẽ tựa như Yên Dương, đứng ra, công khai thông báo; hay tựa như Diệp Trăn, thực hiện kế hoạch bằng cái đầu thông minh sáng suốt, dẻo dai mà kiên định.
Nhưng Đào Khả lại một mực không như thế, hắn không khuất phục, không khủng hoảng, cũng không đấu tranh, không khiêu chiến, mà là chỉ hoàn toàn là hàng rào phòng bị. Không chỉ là hàng rào đề phòng địch nhân, mà cũng là hàng rào ngăn cản chiến hữu của hắn.
Về chuyện này, Diệp Trăn cũng có một cái ví von khập khiễng :”Giống như cách mạng phải dời khỏi vùng núi non chật hẹp về đồng bằng phía tây nam, tư tưởng của hắn cho dù từ lâu đã xuống núi, nhưng thân thể vẫn còn kẹt ở trên đó.”
Cho nên liền một năm sau đó, Yên Dương dưới sự dụ dỗ của Diệp Trăn đã trở thành thành viên đầu tiên của tổ chức Homo ngầm có thể nói là chưa từng có trong lịch sử trường, định kỳ họp mặt ( Diệp Trăn nói :”Chúng ta không phải thiếu chiến sĩ, mà là thiếu một nhà tổ chức cách mạng.” ), khiến cho nếu Đào Khả mà biết chuyện này, chắc chắn sẽ hộc máu tươi ba thước.
Đối với Đào Khả, thái độ của Diệp Trăn có thể nói luôn gói gọn trong hai chữ : vây quét.
Chúng ta chúc phúc Diệp giáo thụ thành công.