Chương 4

Tôi đến thăm Trung tâm mỗi ngày trong hơn một tháng nay. Kể từ sau buổi tối hẹn hò dưới mưa sao băng với Hunter, tôi không thể xóa bỏ được nụ cười khỏi khuôn mặt mình. Tôi thấy bừng sáng ở bên trong. Tôi cũng nhận ra mình có thể dễ dàng ngủ hơn vào buổi đêm. Những cơn ác mộng của tôi bằng cách nào đó đã được thay thế bởi những giác mơ về một chàng trai kỳ diệu tôi gặp mặt ở một nơi không thích hợp nhất, một trung tâm phục hồi sức khỏe.


Hunter và tôi thường xuyên ở trong khu vườn của chúng tôi. Anh ấy sẽ đợi tôi ở ngay lối ra vào phía trước và chúng tôi cùng nhau đi tới khu vườn. Anh ấy luôn luôn mang theo hộp đàn ghi ta của mình đeo ở sau lưng. Và tôi luôn luôn đàn cho anh nghe bài “Trong vòng tay của một thiên thần".


Nó giống như chúng tôi có một thế giới riêng của mình và không ai có thể chạm vào chúng tôi… gây tổn thương hoặc ám ảnh chúng tôi tại đây… trong khu vườn của mình. Hunter nắm giữ hơi thở của tôi. Anh ấy đẹp trai vô cùng… và ngọt ngào tuyệt trần. Anh ấy tặng hoa cho tôi hầu như mỗi ngày. Anh ấy hát tặng tôi trong chiều với giọng ca tuyệt đẹp của mình. Anh hôn lên những vết sẹo của tôi mỗi ngày trước khi tôi về và nói với tôi rằng anh sẽ đuổi những cơn ác mộng của tôi đi xa.


Một buổi chiều, khi mặt trời sắp lặn, chúng tôi đang ngồi dưới một gốc cây. Tôi ngồi trong lòng Hunter, tựa lưng mình vào ngực anh, với đôi cánh tay của anh vòng quanh tôi. Tôi chơi cho anh nghe bài hát trên chiếc đàn ghita. Tôi hát những ca từ với cả trái tim mình, và anh ấy chăm chú lắng nghe. Đầu tôi tựa lên bờ vai anh, anh ấy tựa má mình lên má tôi… rất gần nơi những vết sẹo. Thỉnh thoảng anh lại hôn lên thái dương tôi, rồi tới những vết sẹo. Những nụ hôn nhẹ nhàng, kéo dài của anh đã chạm tới tâm hồn tôi, rung động trái tim tôi.


Khi tôi chơi những hợp âm cuối cùng, tôi quay đầu nhìn lên mặt anh. Anh cúi xuống và nhẹ nhành hôn lên môi tôi.


“Anh đoán đấy là bài hát em dành riêng cho anh.” Anh nói, mỉm cười dịu dàng. Rồi sau đó mặt anh trở nên điềm đạm. “Em là thiên thần của anh, Allisson. Với em trong vòng tay… anh tìm thấy hy vọng… sự can đảm… nguồn động viên…” Anh ấy hít vào một hơi thở sâu rồi thêm vào, “Tình yêu.”


available on google playdownload on app store


Tôi đưa tay lên và ôm lấy má anh. Anh quay sang hai bên và hôn vào tay tôi. Anh hít một hơi thở sâu và mỉm cười.


“Khi anh tới đây, anh cảm thấy nó như một lời nguyền. Nó là một bản tuyên án tử của anh. Anh tới đây để trừng phạt cha mình… trừng phạt chính bản thân. Anh đánh mất mục đích sống… ý muốn chiến đấu. Đây là địa ngục của anh.” Anh ấy nhẹ nhẹ lắc đầu. “Anh không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tìm thấy thiên đường ở đây… sẽ không bao giờ xảy ra với anh, rằng anh sẽ gặp gỡ một thiên thần giữa tất cả sự giận giữ và đau đớn mà anh cảm thấy.”


“Anh còn quá trẻ để lãng phí đời mình trong giận giữ và đau đớn, Hunter.” Tôi nói với anh. “Giống như em… cuộc đời vẫn tiếp diễn. Mẹ chúng ta đã rời xa chúng ta… nhưng chỉ có một cách thực sự chúng ta có thể làm để họ vẫn sống trong ký ức của chúng ta… đó là chúng ta tiếp tục sống cuộc đời của mình. Quên đi. Và bước tiếp.”


“Khi anh tới đây, anh không còn chút mục đích sống. Anh không có ý định để ngày định mệnh đó qua đi. Anh sống lại ngày đó trong đầu mình trong suốt 365 ngày vừa qua. Anh không muốn có thị lực trở lại, bởi vì anh đã nghĩ không còn gì trên thế giời này tốt đẹp… và tươi sáng nữa.” Anh hít một hơi thở sâu. “Nhưng bây giờ anh sẽ đổi mọi thứ chỉ để được nhìn thấy em.”


Tôi mỉm cười và nghiêng mình tới trước để hôn anh. Tôi đặt cây ghita sang bên và quay người để có thể đối mặt mình với anh. Tôi cầm tay anh trong tay mình và nâng chúng lên mặt mình. Anh ấy chạm vào mọi nơi trên mặt tôi, như là để nhớ mọi chi tiết của nó, tưởng tượng trong suy nghĩ của mình rằng tôi nhìn như thế nào.


Anh ấy cong miệng cười với tôi. “Em chắc phải nói dối anh.”
“Gì cơ?” Tôi hỏi.
“Em nhìn không khủng khiếp.” Anh ấy nói. “Thậm chí là gần như thế cũng không.”
Tôi cười to. “Chà, em cũng không phải là nữ hoàng sắc đẹp.”


Anh ấy lắc đầu. “Em thật đẹp… thật kỳ diệu.” Và thật chậm rãi, anh ấy nghiêng mình tới trước và hôn lên mắt trái tôi… rồi mắt phải… rồi tới đỉnh mũi… má phải tôi… má trái. “Và Thiên thần… anh nghĩ …” Anh hít sâu. “Anh phải lòng em rồi.”


Tôi mở to mắt và tôi nghĩ trái tim mình chắc là đã rụng xuống tận ngón chân. Tôi hoàn toàn ngừng thở. Và trước khi có thể phản ứng lại và nói gì đó… trước khi tôi có thể thở trở lại, Hunter xóa bỏ khoảng cách giữa hai chúng tôi và hôn lên môi tôi… làm tôi tê liệt và choáng váng cùng một lúc… và hoàn toàn lấy đi mọi giác quan của tôi.


Đêm hôm đó, sau bữa tối, tôi có một buổi trò chuyện với Meredith.
“Cháu đang hạnh phúc.” Meredith nói với tôi khi tôi đang ngồi trên trường kỷ và uống sô cô la nóng.
Tôi chỉ mỉm cười với dì. Dì ấy im lặng trong một lúc, thực sự không biết nói gì tiếp theo.


Chà, thế này thật ngượng nghịu. Tôi thực sự thấy cảm thông với Meredith. Dì nhìn thật không chắc chắn, thật không thoải mái, nhưng cũng rất quyết đoán. Thế nên tôi quyết định giúp dì. “Vâng cháu có.” Tôi nói. “Anh ấy… thật tuyệt vời.”


“Ai có thể nghĩ rằng cháu sẽ gặp gỡ ai đó ở Trung tâm, nhỉ?”
Tôi gật đầu. “Anh ấy… khiến cho cuộc sống đáng để sống trở lại.”
“Một lần nữa, tên cậu ấy là gì nhỉ?”
“Hunter. Hunter Vaughn.” Tôi trả lời.


Meredith lấy máy tính của dì ra và gõ gì đó. Sau một lúc, tôi thấy mắt dì ấy mở to.
“Gì thế ạ?”
“Bạn trai của cháu thật… nổi bật.”


“Anh ấy không phải bạn trai cháu.” Thành thật hơn, tôi không biết anh ấy có phải không. Chúng tôi không bao giờ nói về nó… về mối quan hệ giữa hai chúng tôi. Anh ấy nói anh phải lòng tôi. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ nói với nhau rằng chúng tôi chắc chắn… rằng tôi là bạn gái anh ấy. Có lẽ vẫn còn quá sớm. Điều quan trọng là… chúng tôi hạnh phúc. Tôi rõ ràng không còn những cơn ác mộng nữa.


Meredith tiếp tục đọc trên màn hình.
“Dù sao thì có gì ở đó thế ạ?”


“Dì đang kiểm tr.a dữ liệu về cậu ấy. Dì làʍ ȶìиɦ nguyện ở đấy nên dì được phép truy cập dữ liệu… ít nhất là những thông tin cơ bản.” Dì trả lời. “Hunter Vaughn. Tuổi: 16. Bố mẹ: Patrick Vaughn và Diana Vaughn, đã qua đời. Con một. Cậu ấy đến từ Jacksonville…” Dì ngừng lại khi đọc được thứ gì đó trên màn hình. “Có vẻ như là…. hoàng tử của Jacksonville.”


“Gì cơ ạ?”


Dì ấy tiếp tục đọc. “Cha cậu ấy sở hữu một trong những công ty lớn phát triển bền vững nhất cả nước. Mẹ cậu ấy đã từng sở hữu những bất động sản thực sự rộng lớn. Hunter đã vượt qua bài kiểm tr.a IQ với…” Dì ấy ngắt lời và nhìn chằm chằm vào tôi với biểu cảm sửng sốt trên khuôn mặt. “160. Wao!” Dì ấy lắc đầu. “Cậu ấy dành được danh hiệu Quán quân cờ vua ở tuổi 15. Cậu chơi ten-nít và cũng ở trong đội bóng đá trường. Đai đen Karate. Chơi ghita và trống. Chà! Còn gì mà cậu chàng này không thể làm được không?”


Tôi cảm thấy sự tự hào bao trùm lấy mình. Tôi thở dài. Vâng. Đấy là Hunter. Hunter của tôi.
“Nóng bỏng. Thiên tài.” Meredith lắc đầu. “Wao! Không ngạc nhiên vì sao cháu tới Trung tâm mỗi ngày.”


Tôi cười to và ném một cái gối nhỏ vào Dì. Chúng tôi chìm vào im lặng trong một lúc. Rồi Meredith hít một hơi thở sâu.
“Alice… kể từ khi Dì được chỉ định là người… bảo hộ của cháu. Dì trở thành người duy nhất để nói với cháu rằng…” Dì hít vào sâu một lần nữa.


Ôi không! Dì ấy đang chuẩn bị “một cuộc nói chuyện nghiêm túc!” dành cho tôi. Mọi thứ bắt đầu thật là lúng túng!
“Chỉ cần chắc chắn là…” Dì ấy bắt đầu và tôi thấy gì trông có vẻ thật khó khăn.


“Bọn cháu không quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ, Mer.” Tôi ngắt lời dì. “Và điều ấy rất không bình thường nếu như chúng cháu sẽ làm thế. À thì, ít ra… vẫn chưa.”


Dì ấy thở phào nhẹ nhõm. “Được rồi. Dì chắc chắn rằng cháu là cô gái thông minh. Và cháu hẹn hò với một thiên tài. Nhưng… à thì, chỉ cần hãy cẩn thận. Được chứ? Dì sẽ không ngăn cản cháu đưa ra những quyết định làm gì với cuộc đời mình như cháu muốn. Nhưng cả hai cháu có thể có một tương lai tốt đẹp dành cho nhau. Thậm chí với tình trạng của cậu ấy. Miễn là cháu đưa ra những lựa chọn đúng đắn và… chờ đợi cho tới đúng thời điểm.”


Tôi gật đầu. “Cháu sẽ ghi nhớ điều ấy.”
Meredith bắt đầu tìm kiếm trên mạng trở lại.
“Có việc gì thế ạ?”
Dì thốt ra một tiếng thở dài thất vọng. “Công ty của dì đang sắp phải đóng cửa. Dì sẽ phải bắt đầu tìm kiếm một công việc mới.”


Tôi ngay lập tức cảm thấy thật buồn cho dì… thực ra tôi cảm thấy nhiều tội lỗi hơn là buồn. Dì không cần phải chăm lo cho tôi. Dì lẽ ra phải bắt đầu hẹn hò và hưởng thụ cuộc sống của chính mình. Dì mới 25 tuổi và phải gánh vác trách nhiệm của một người phụ nữ già dặn 45 tuổi. Và dù sao đi nữa có vẻ như mẹ tôi không để lại cho dì một gia tài, mà bà chỉ để lại một vài đồ nữ trang rẻ tiền, những thứ mà Meredith không muốn bán đi. Tôi cũng không muốn làm thế.


Tôi cười buồn bã với dì. Tôi nghĩ Meredith đã chăm lo cho tôi đủ lâu rồi. Đã đến lúc tôi phải làm gì đó để chia sẽ gánh vác trong nhà. Tôi uống hết cốc sô-cô-la nóng rồi bước tới bên dì. Tôi ôm lấy dì. “Cảm ơn vì đã chăm sóc cho con, Mer.” Tôi hôn lên má dì sau đó trở về phòng mình.


Ngày hôm sau, tôi đi tới quầy tin tức gần nhất và mua một tờ báo địa phương, Tôi lướt qua các mục và quyết định để ý tới phần về những việc làm bán thời gian. Bất cứ thứ gì sẽ chấp nhận cho một cô gái mới 16 tuổi.


Tôi dành cả ngày để đọi điện thoại tới vài nơi với hy vọng sẽ tìm được việc làm và giúp đỡ được Meredith. Dì ấy không nói ra, nhưng tôi biết dì ấy cần giúp đỡ. Và tôi giờ đã ổn. Với ý là “Thực sự ổn”, chứ không còn là “che đậy lại và giả vờ là đang ổn”.


Khi tôi tới CRC để thăm Hunter, đã là rất muộn vào buổi chiều. Anh ấy đang chơi ghita, ngồi ở băng ghế trong khu vườn của chúng tôi. Khi tôi tiến lại gần anh, tôi thấy miệng anh cong lên trong một nụ cười.


“Em đến rồi.” Anh nói. “Anh đã lo rằng em sẽ không tới.” Anh đặt cây ghita sang bên và chìa tay ra nắm lấy tay tôi, rồi anh kéo tôi lại gần và để tôi ngồi trên lòng mình. Hunter không phải là một người vạm vỡ, nhưng cũng không phải là anh chàng gày gò. Anh ấy có thân hình rắn chắc hoàn hảo, không chút mỡ thừa, cùng đôi bở vai rộng. Tôi vừa khít trong vòng tay anh với thân hình nhỏ bé của mình.


Tôi tựa đầu mình lên vai anh, tựa như đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới dành cho tôi. Anh hôn lên đỉnh đầu tôi và hít sâu vào trong làn tóc tôi.
Tôi cười khúc khích. “Anh yêu thích làm thế đúng không?”


“Uhmmm… em có mùi như những trái dâu. Mùi thơm ngọt ngào này của em đã in sâu trong trí nhớ của anh. Anh sẽ nhận ra em ở bất cứ đâu.”
“Hôm nay anh có chờ em lâu không?”


“Anh sẽ chờ em tới tận nửa đêm nếu như cần phải thế.” Anh nói. Rồi với giọng có chút muộn phiền, anh nói, “Nếu được lựa chọn, anh sẽ đóng băng khoảnh khắc này.”


Tôi cười khúc khích và đẩy mình ra khỏi anh. “Mình như thế này mỗi ngày mà.” Tôi nói. “Em e là anh sẽ cảm thấy mệt mỏi với em mất thôi.”
Anh ấy lắc đầu. “Anh sẽ không bao giờ thấy mệt mỏi với em, Thiên thần.”


Tôi bóp mũi anh và anh ngọ nguậy để cắn vào tay tôi. Tôi cười to rồi lại dựa đầu mình lên vai anh.
“Meredith đã kiểm tr.a dữ liệu của anh.” Tôi nói.
“Điều tr.a xem ai là người em đã hẹn hò?” Anh ấy hỏi, giọng hoàn toàn thích thú.
“Chỉ là dì ấy thấy tò mò thôi mà.”


“Và lo lắng.” Anh thêm vào.
Tôi cười khúc khích. “Em chắc chắc là dì ấy sẽ không bao giờ thú nhận điều đó. Nhưng vâng, em cũng nghĩ thế.”
“Thế dì ấy đã tìm thấy gì?”


“Không có gì xấu cả. Hiển nhiên là anh là anh chàng đáng yêu của trường trung học Jacksonville. Bao nhiêu cô gái đã phải cố gắng rất nhiều để có được sự chú ý của anh, hử.” Tôi nói.
“Ghen ư?” Anh ấy hỏi, một nụ cười khoái trá lan rộng trên mặt.


“Không.” Đấy là một lời nói dối. Tôi chắc chắn sẽ ghen nếu như tôi nhìn thấy anh ấy cùng một ai khác, những cô nàng hoàn mỹ… xinh đẹp… không có những vết sẹo… không bị tổn thương. Nhưng dù sao thì… nếu anh ấy không bị mù, thì anh đã chắc chắn sẽ không nhìn đến tôi, điều mà tôi thấy thật hoàn toàn mỉa mai làm sao.


“Dì ấy còn tìm thấy gì trong dữ liệu về anh nữa?”
“Về bố mẹ anh. Anh không đùa về ngôi vị Quán quân cờ vua của mình.”
“Em đã nghĩ là anh đùa á? Sau khi anh hạ gục em… hai lần… mà không cần nhìn khi chơi?”
Tôi véo vào sườn anh và anh cười to.


“Wow! Hunter, anh có chỉ số IQ là 160? Anh có trí thông minh của… Einstein!”
“Có một vài cuộc tranh luận về việc chỉ số IQ của Einstein thực ra là cao hơn thế.” Anh ấy nói. “Anh nghĩ anh thế cũng ổn rồi.”
“Sự khiêm tốn có vẻ không phù hợp với anh!” Tôi trêu chọc. “Vậy anh giỏi trong những lĩnh vực nào?”


“Toán.” Anh nói. “Khoa học tự nhiên. Văn học. Âm nhạc.”
“Và anh nhìn thậm chí không có vẻ là người chán ngắt.”
“Anh biết. Anh nhìn nóng bỏng, đúng không?” Anh ấy cười toe toét.


Tôi cười to. “Ôi chúa ơi! Anh khiêm tốn về bộ não của mình và thấy tự phụ về vẻ ngoài của mình? Anh cần nghiêm túc biết rằng tài sản quý giá của mình là gì. Khoe khoang về những gì anh có… giữ im lặng về những gì anh không có.”


Anh cười to. “Ôi chúa ơi! Tôi không thể tin được là cô gái đầu tiên tôi hẹn hò một cách nghiêm túc thậm chí không hề nghĩ rằng ít ra tôi cũng thật đáng yêu!”
Tôi chớp mắt nhìn anh. “Anh… chưa bao giờ hẹn hò nghiêm túc với bất cứ ai trước đâu?”


Anh ấy gật đầu. “Giống như em nói… kẻ chán ngắt!” Anh trả lời. “Và em chưa bao giờ hẹn hò với ai trước anh?”
“Như anh biết đấy… tổn thương. Mặt sẹo.” Tôi nói giọng điềm tĩnh.


Anh hít vào một hơi thở sâu. Anh không nói gì cả, anh chỉ kéo tôi vào anh và hôn lên thái dương tôi. “Xinh đẹp.” Anh thì thầm.
“Nếu như anh không bị mù… anh có nghĩ là anh sẽ thậm chí là để ý đến em?”


“Em có nghĩ anh là người hời hợt và anh chỉ quan tâm tới vẻ bề ngoài và quần áo đắt tiền không?”
Tôi nhún vai. Tôi không biết. Tôi không biết anh lúc trước khi anh bị mù.


“Anh chắc chắn là mình sẽ để ý tới em ngay lập tức. Hương thơm của em sẽ lôi kéo anh. Và nếu em chơi một bản nhạc và hát cho anh nghe… thế là anh bị hạ gục! Bị đo ván hoàn toàn. Mỗi mong ước của em sẽ là mệnh lệnh đối với anh. Anh có một sự mềm yếu chắc chắn với những cô nàng cá tính ấn tượng người mà có thể thách đố khả năng chơi đàn ghita của mình.” Anh nói, cười khúc khích với tôi. Rồi anh lắc đầu.” Có nhiều, rất nhiều điều về em mà một chàng trai sẵn sáng giết chóc để đạt được, Thiên thần. Đừng để bắt kỳ cô gái nào làm em cảm thấy thấp kém hơn về chính mình.”


Tôi mỉm cười với những lời của anh. Nó có ỹ nghĩa rất nhiều đối với tôi. Tôi không có nhiều bạn và tôi không phải lúc nào cũng được đánh giá cao. Vì thế khi tôi nghe được những điều này từ Hunter, tôi không khỏi xúc động. Tôi không ngăn được bản thân có cảm giác là mình… xứng đáng được để mắt tới.


Chúng tôi ngồi đó, cuộn tròn trong vòng tay nhau cho tới khi mặt trời lặn. Trời bắt đầu tối, nhưng vì một lý do nào đó, Hunter từ chối để tôi đi về. Anh ấy tiếp tục ôm tôi, vuốt ve cánh tay tôi, hôn lên đỉnh đầu tôi.
“Chúng ta đi về chứ?” Tôi hỏi.
“Chờ một lúc nữa.” Anh thì thầm.


Tôi tựa đầu mình trở lại vai anh và nhìn chăm chú vào những tia nắng cuối ngày. Trời đã tối hơn nhưng chúng tôi vẫn ngồi đó, khóa chặt trong vòng tay nhau.
“Trời tối rồi, Hunter.” Tôi nói.
“Em sợ ư?”
“Chúng ta có thể không tìm thấy đường ra.” Tôi trả lời.


Anh ấy cười. “Em đang ở cùng anh. Và cho dù là vào ban ngày hay ban đêm thì cũng đâu khác nhau đối với anh. Lần này… hãy để anh có một lợi thế không công bằng.” Anh cười toe toét.
Tôi cười khúc khích. “Anh nói đúng. Chỉ cần chắc chắn là anh không làm em vấp ngã hoặc là thứ gì đó.”


“Bất khả thi. Em là người vụng về.” Anh trêu chọc. Rồi sau đó anh trở nên nghiêm túc. “Trời tối hẳn rồi à?”
“Vâng.” Tôi trả lời.
“Hãy nhìn xung quanh, Thiên thần. Em có thấy chúng không?” Anh thì thầm


Tôi đẩy mình ra khỏi anh và nhìn ra xung quanh và lên phía trên đầu chúng tôi chỗ những băng ghế. Bỗng nhiên, tôi có thể thấy được điều mà anh ấy muốn tôi thấy. Hơi thở của tôi tắc nghẹn nơi cổ họng và há miệng ra vì ngạc nhiên. Tôi không nói được lên lời khi nhìn ngắm những tạo hóa kỳ diệu của thiên nhiên đang bay lượn xunh quanh chúng tôi, tỏa ra ánh sáng và khiến cho khu vườn của chúng tôi… trở nên thậm chí kỳ ảo hơn so với nó đã từng.


“Hunter…” tôi thì thầm.
“Chúng tuyệt đẹp, đúng không nào?”
“Đẹp tuyệt vời.” Tôi nói. “Làm sao mà anh biết được…”
“Một chú chim đã nói với anh. Tưởng tưởng ra là anh sẽ làm em ngạc nhiên.” Anh cười khúc khích. “Em có thích chúng không?”


“Em yêu chúng.” Tôi thì thầm. “Giá như anh cũng có thể nhìn thấy chúng.” Nước dâng lên trong mắt tôi. Tôi thực sự ước rằng anh ấy có thể nhìn thấy chúng tôi ở đâu ngay lúc này. Khoảng khắc này đẹp lộng lẫy và hoàn hảo giống như chính anh vậy.


“Anh thích được nhìn thấy khuôn mặt em khi em nhìn chúng hơn. Điều mà anh không thể nhìn thấy được ngay lúc này.” Anh nói với giọng buồn rầu.


Tôi nghiêng mình tới trước và ôm lấy anh. “Cảm ơn anh!” Tôi thì thầm. Rồi tôi nhướn người lên và tìm thấy đôi môi anh. Anh ấy hôn tôi một nụ hôn sâu thẳm… ở ngay tại đây… giữa những con đom đóm.


Chúng tôi ở lại thêm một lúc nữa. Rồi đồng hồ đeo tay của Hunter kêu lên một tiếng “Bíp”.
“Tám giờ tối.” Anh ấy rên rỉ.
“Thế nghĩa là sao?”
“Nghĩa là chỉ còn một giờ nữa trước khi đèn tắt. Cứ như là điều đó là một vấn đề với anh vậy, đúng không?”


Khi mà tôi nghĩ rằng anh ấy đơn giản là cảm thấy tức giận về điều ấy, anh ấy thực ra lại nhìn khá khôi hài với câu nói đùa của chính mình. Tôi nghĩ Hunter đã bắt đầu chấp nhận tình trạng của anh ấy… thậm chí là thỏa thuận với nó. Anh ấy bắt đầu tìm thấy sự hạnh phúc sau cơn bão. Và tôi có suy nghĩ thật dễ chịu rằng tôi chính là một phần trong sự thay đổi của anh. Tôi là một phần của lý do giúp anh mỉm cười trở lại… cười to trở lại… sống trở lại.


Tôi đứng lên khỏi băng ghế và kéo anh đứng lên theo. Anh đặt một cánh tay vòng qua vai tôi. “Ở thật gần bên cạnh anh nếu như em không muốn đánh mất…”
“Cuộc sống của em?” Tôi tiếp lời anh.
“Giày của em.” Anh cười khúc khích.
Tôi bật cười. “Anh thậm chí chả buồn cười tý nào.”


“Tuy nhiên, lại quyến rũ.” Anh nói một cách tự mãn.
“Được rồi, Hoàng tử quyến rũ, hãy dẫn đường đi.”


Chúng tôi bước trên con đường một cách im lặng. Hunter bước đi như anh ấy vẫn luôn vậy. Với sự chính xác tuyệt đối tới mức bạn sẽ không thể nghĩ rằng anh ấy bị mù nếu như không có một cây gậy dẫn đường ở trong tay anh lúc này.
“Meredith sẽ tới đón em chứ?” Anh hỏi.


“Vâng. Có lẽ dì ấy đã đến đây rồi. Không biết tại sao mà dì vẫn chưa gọi cho em nữa.”
Chúng tôi bước chậm rãi, vẫn còn tận hưởng khoảng thời gian ở bên cạnh nhau. Tôi đặt tay mình vòng quanh eo Hunter. Những con đom đóm bay xunh quanh chúng tôi, giữ cho con đường được soi sáng. Thật là kỳ diệu.


Hunter dẫn tôi đi suốt con đường dẫn tới chỗ đỗ xe nơi chiếc xe của Meredith đã đỗ ở đó, nhưng không thấy dì ấy đâu cả.
“Em sẽ ổn thôi. Anh có thể quay về.” Tôi nói với Hunter.
“Anh sẽ không rời em cho tới khi dì ấy tới… cho tới khi anh biết là em sẽ về nhà an toàn.”


“Chúng ta là những người bảo hộ, đúng không?”
Anh cười buồn bã. “Anh chỉ ước là mình có thể làm nhiều điều hơn cho em, em biết đấy.”
“Và anh thực sự đã thế rồi.” Tôi nói với anh. “Kể từ khi em gặp anh… em có thể ngủ ngon hơn hàng đêm.”


Anh cười toe tự mãn. “Em đang nói là em nghĩ tới anh trước khi đi ngủ và em mơ về anh đấy à?”
“Không. Em đang nói là anh gớm ghê tới mức mà ngay cả những cơn ác mộng của em cũng phải bỏ chạy vì sợ hãi.”


Anh ấy cười sung sướng. “Không tể tin được!” Anh nói dưới hơi thở của mình. “Allisson Harley… chỉ có óc hài hước của em mới có thể làm anh xoay tròn quanh ngón tay nhỏ bé của em.” Rồi khuôn mặt của anh trở nên nghiêm túc. “Chỉ cần em vẫn còn nghĩ tới anh… như thế là đủ rồi.” Và anh ấy nghiêng mình tới trước rồi hôn tôi. Anh hôn tôi như anh chưa từng hôn tôi trước đây. Anh hôn tôi như thể anh sẽ không còn được hôn tôi lần nữa.


Và khi anh đẩy người ra khỏi tôi, tôi đã đánh mất hơi thở của mình… thấy mình vẹn toàn và trống rỗng cùng một lúc. Tôi có cảm giác như mình không muốn buông anh ra… bởi vì giây phút tôi làm thế… tôi có thể sẽ không bao giờ được ôm anh trở lại… được nhìn thấy anh lần nữa… hay được hôn anh lần nữa.


Đó là lúc cuối cùng tôi cũng nhận ra tôi thực sự cảm thấy như thế nào về Hunter. Nếu một chàng trai có thể làm cho bạn cảm thấy hạnh phúc và buồn đau… tràn đầy và trống rỗng… toàn vẹn và tan vỡ… tất cả cùng một lúc… Tôi không cần phải là một thiên tài giống như anh để biết được rằng có chuyện gì đang xảy đến với mình. Tôi nhận ra, tôi chỉ đơn giản là tự biến mình trở nên yếu đuối hơn trước anh. Tôi đã hoàn tòan chìm đắm trong tình yêu dành cho Hunter Vaughn.


Có ai đó húng hoắng ho phía sau chúng tôi. Tôi quay người lại và thấy Meredith đang nhìn mình.
“Dì của em à?” Hunter thì thầm bên cạnh tôi.
“Vâng.”
“Anh rất vui được gặp cô ấy.” Anh nói.
Tôi mỉm cười và nắm lấy tay anh. Tôi dẫn anh tới trước mặt Meredith.


“Mer… đây là Hunter. Hunter, đây là Meredith, dì của em.”
Hunter đưa tay anh ra và chờ đợi dì tôi bắt lấy nó. “Thật là vinh hạnh được gặp cô, Meredith.” Anh nói.


“Hân hạnh được gặp cậu, Hunter.” Meredith mỉm cười. “Tôi vui là... ai đó đã giúp cho cô cháu gái của mình mỉm cười suốt những ngày qua.”
“Cô ấy không chỉ khiến cháu mỉm cười, cô ấy còn dạy cho cháu cách để cười to trở lại.” Hunter nói và mỉm cười một cách lịch sự với dì.


“Chà, chúng tôi nên về thôi. Ngày mai tôi tôi có việc lúc sáng sớm.” Meredith nói. “Dì sẽ chờ cháu trong xe.” Dì nói với tôi rồi quay qua Hunter. “Rất vui vì được gặp cậu, Hunter.”
“Cháu cũng vậy, thưa cô.” Hunter nói.
Tôi quay qua anh. “Vậy là… em phải về rồi.”


Khuôn mặt của anh chuyển qua thật trang nghiêm, rồi anh gật đầu. Anh kéo tôi vào anh và ôm tôi thật chặt. Rồi anh hôn lên trán tôi, rồi tới môi tôi. Một nụ hôn. Nhưng có cảm giác như anh muốn kéo dài nó mãi mãi.
Tôi đã lại đánh mất đi hơi thở của mình khi kéo mình ra khỏi anh. “Hẹn gặp lại anh.”


Anh gật đầu. “Hãy bảo trọng, Thiên thần.”
“Anh cũng vậy.”


Rồi tôi trèo lên xe của Meredith. Hunter vẫn đứng ở bãi đỗ xe cho tới tận lúc Meredith đã lái đi xa. Và không biết tại sao, tôi thấy trái tim mình tan vỡ khi cảm thấy khoảng cách rộng lớn ngăn cách giữa hai chúng tôi. Tôi quay người lại và nhìn về hướng con đường một cách buồn rầu.


“Cháu yêu cậu ấy, đúng không?” Meredith hỏi.
Tôi thở dài. “Cháu nghĩ vậy.”


“Cậu ấy thấy đáng yêu! Không… cậu ấy, dì không biết những đứa trẻ tuổi cháu thời nay gọi nó là như thế nào… nhưng bọn dì thường cho điểm từ một tới mười. Và cậu chàng đó, Alice… là một điểm mười hoàn hảo.”


“Bọn cháu cũng vẫn chấm điểm theo cách ấy. Với cháu, anh ấy thực ra phải là 12 điểm. Và đấy là cháu vẫn chưa tính cả vẻ bề ngoài vào nữa.” Tôi nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã bắt đầu thấy nhớ Hunter.
***


Chiều hôm sau, tôi quay lại CRC. Tôi không thể chờ đợi để được nhìn thấy Hunter. Ôm anh. Hôn anh. Ngày hôm qua, tôi đã không thành công trong việc tìm kiếm việc làm. Hôm nay, tôi có kế hoạch sẽ làm cho mọi thứ tươi sáng trở lại trước đã, rồi ngày mai tôi sẽ lại tiếp tục công việc tìm kiếm việc trở lại.


Nhưng khi tôi tới CRC, Hunter đã không đứng chờ tôi ở lối ra vào, chắc là anh đã tới khu rừng trước rồi. Tuy nhiên, khi tôi tới khu vực của chúng tôi, anh ấy cũng không ở đó. Tôi thấy thất vọng vô cùng. Tôi chưa bao giờ tới khu vườn này mà không nhìn thấy anh đã ngồi ở đó trên băng ghế hoặc là tựa lưng vào và cúi mình về phía trước nó… bởi vì anh ấy đã luôn mong ngóng chờ đợi tôi. Nhưng hôm nay… có điều gì đó khác lạ. Và không biết tại sao, hôm nay tôi có cảm giác không dễ chịu này… có điều gì đó không ổn.


Ở trên bàn, có đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ. Tôi nhấc nó lên một cách lo lắng, với đôi tay run rẩy. Bằng cách nào đó, tôi biết nó là dành cho mình. Không có ai tới nơi này ngoài hai chúng tôi.


Tôi mở hộp ra và thấy một thiết bị thu âm nhỏ. Có một dòng chữ ghi chú trên nó nói rằng “Bật tôi lên” với lối viết không thẳng hàng. Trái tim tôi ngay lập tức tan vỡ vì tôi biết dòng viết tay ngượng nghịu đó là sự cố gắng của Hunter, khi anh cố viết thứ gì đó mà không thực sự nhìn thấy gì. Tôi cũng có cảm giác rằng cho dù có điều gì ở trong băng thu âm ấy… thì đó cũng là lời nói tạm biệt của anh.


Tôi hít một hơi thở sâu rồi nhấn núi khởi động. Sau một lúc, tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng nói với mình… giống như anh đang ngồi đó, bên cạnh tôi.
“Thiên thần,
Anh xin lỗi. Anh phải có một quyết định chóng vánh để rời đi và nắm lấy cơ hội của mình.


Khi anh tới nơi này, anh có kế hoạch sẽ ở đây cho tới tận lúc nào mà cha anh còn có thể chi trả nổi các hóa đơn. Anh nghĩ đây sẽ là ngục tù, là địa ngục của mình… cho tới tận cuối đời. Anh không có ý định sẽ quay lại cuộc sống cũ của mình… hay là thậm chí sống cuốc sống của mình trở lại.


Nhưng khi em tới… em dạy anh cách mỉm cười trở lại. Em nhắc anh nhớ về những điều anh đã từng yêu quí trong cuộc đời mình và khiến anh yêu quý chính bản thân mình lần nữa. Anh đã quên đi âm thanh của tiếng cười của chính mình, cho tới khi em ở bên anh. Em làm anh rung động theo cách mà anh chưa bao giờ nghĩ mình có thể. Em đem lại cho anh sự ấm áp, niềm an ủi và niềm hy vọng, là những điều mà trước đây anh chưa bao giờ nghĩ là mình cần đến chúng.


Em đem lại cho anh một lý do mới để sống… một lý do mới để tiếp tục muốn thức dậy vào mỗi sáng và được nhìn thấy ánh mặt trời. Em mang đến cuộc sống của anh một ý nghĩa mới… một lý do mới để thoát ra khỏi bóng tối nơi anh tìm thấy sự cự tuyệt trong nhiều tháng trời.


Lý do ấy là… EM. Bởi vì em… anh muốn được nhìn thấy trở lại. Anh muốn chăm sóc em. Anh muốn nhìn thấy nụ cười của em, cũng nhiều như anh yêu thích nghe tiếng cười của em vậy. Anh muốn được xây dựng một tương lai cùng với em… nơi mà anh có thể bảo vệ em, nơi mà toàn bộ con người anh toàn vẹn, có đầy đủ khả năng để xua đuổi đi những cơn ác mộng của em.


Anh muốn có thể ra ngoài cùng em trong một buổi hẹn hò bình thường. Nơi anh có thể đưa em ra khỏi những kìm hãm của trung tâm này…. Và đưa em đi xem phim hoặc là đưa em đi khiêu vũ.


Đây không phải là một lời tạm biệt. Anh biết rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau. Và khi thời điểm đó tới… anh sẽ được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp thiên thần của anh. Anh sẽ có thể nhìn thấy em… và cách em nhìn lại anh.
Em có thể làm điều này cho anh không?


Em có thể viết cho anh một cuốn nhật ký không? Viết lên nó mỗi ngày cho tới khi chúng ta gặp lại nhau? Bởi vì khi anh quay lại, anh sẽ muốn biết mọi thứ mà anh đã bỏ lỡ về em… về những gì xảy đến trong cuộc sống của em khi anh đang đi xa. Khi anh trở lại… anh sẽ có thể đọc được cuốn nhật ký của em, Thiên thần. Anh sẽ là chính mính trở lại… và đủ mạnh mẽ để bảo vệ em, chăm lo cho em… sống vì em.


Anh có thứ này dành cho em. Anh để nó cùng lá thứ này. Anh hi vọng em sẽ đeo nó và nghĩ về anh mỗi ngày… Bởi vì anh chắc chắn sẽ nghĩ về em mỗi ngày trong cuộc đời mình cho tới khi chúng ta lại gặp lại nhau.


Em chưa bao giờ nói với anh về cảm xúc em dành cho anh. Anh đoán là mình sẽ phải đợi cho tới khi anh trở lại để biết chắc về điều ấy. Nhưng anh muốn em biết… không có gì nghi ngờ rằng…
Anh yêu em, Thiên thần.


Anh không nói ra điều này trước mặt em bởi vì anh muốn có thể nhìn thấy khuôn mặt em khi anh nói ra điều ấy. Anh chưa bao giờ nói điều này với bất kỳ ai trước đây. Anh chưa bao giờ có cảm xúc mạnh mẽ như vậy với bất cứ ai. Nhưng giờ đây… đấy là một trong những lý do vì sao anh muốn được nhìn thấy trở lại… chỉ là được nhìn thấy khuôn mặt em khi anh nói ra những lời đó với em.


Em sẽ luôn luôn là thiên thần của anh… và anh hy vọng một ngày, anh có thể là thiên thần của em.
Với tất cả tình yêu anh dành cho em, Hunter.”


Nước mắt tôi tuôn rơi xuống má. Trái tim tôi thật nặng nề cho dù tôi biết là nó đã tan vỡ ra từng mảnh. Tôi vật lộn để hít thở và nguyền rủa chính mình. Tôi lẽ ra phải tới đây sớm hơn. Tôi lẽ ra phải ở cùng anh cả ngày hôm qua. Nếu như tôi biết rằng đó là ngày cuối cùng của chúng tôi, tôi sẽ dùng cả ngày cùng với anh. Tôi sẽ không muốn ngày ấy kết thúc. Tôi kẽ hôn anh hàng triệu lần và ghi nhớ cảm nhận về chúng. Tôi sẽ chụp một bức ảnh của anh trên điện thoại của tôi, như thế tôi có thể nhìn ngắm khuôn mặt anh mỗi tối trước khi đi ngủ.


Tôi sẽ nói với anh cảm xúc thực sự của mình dành cho anh. Vì rằng tôi cũng yêu anh! Trong khi anh ấy cần làm những gì để có thị lực trở lại… anh ấy sẽ có điều đó để giữ trong trái tim mình. Anh ấy xứng đáng được biết rằng tôi sẽ chờ đợi anh trở lại với tôi. Và cho dù anh không thể nhìn thấy trở lại… tôi sẽ vẫn chờ đợi anh… và yêu anh. Rằng tôi không quan tâm tới việc anh ấy bị mù… anh vẫn đủ khả năng để bảo vệ tôi… anh thực sự đã xua đuổi được nhưng cơn ác mộng của tôi đi xa. Và điều đó là đủ rồi… có anh là đủ rồi.


Bên trong chiếc hộp, tôi tìm thấy một chiếc vòng cổ bằng vàng. Mặt dây có hình dạng của một chiếc đàn ghita được cách điệu. Nó làm bằng vàng và trên đó có khắc những chữ “H&A”. Ở phía sau, có một ký hiệu chữ nổi Braille. Tôi không biết cách đọc chữ Braille nhưng tôi có cảm giác rằng mình biết ý nghĩa của chúng. Ba hàng chữ. Hàng đầu tiên có một chữ. Hàng thứ hai có bốn. Và hàng cuối cùng có ba.


Tôi ngồi trên băng ghế và co đầu gối lên tận cằm. Tôi ôm đôi chân mình… cầu ước rằng đôi cánh tay của Hunter đang bao bọc lấy tôi ngay lúc này… giống như ngày hôm qua và những ngày trước đó.


Anh đã nói rằng anh sẽ đánh đổi mọi thứ để được nhìn thấy khuôn mặt tôi. Ôi, ngay giờ đây, tôi sẽ đánh đổi mọi thứ chỉ để được có anh lại ở bên mình. Tại đây, bây giờ.


Nghĩ về khuôn mặt anh và gọi to tên anh trong đầu… tôi làm điều duy nhất tôi có thể làm lúc này… tôi để cho nước mắt mình tuôn rơi.






Truyện liên quan