Chương 12

Người dịch: June
“Cậu ổn chứ?” Chaise hỏi tôi với giọng dịu dàng.
Tôi không thể nói được, sợ rằng nếu tôi làm thế, tôi sẽ chỉ lại khóc hoặc là hét lên với anh ấy… với Hunter. Tôi gật đầu nhẹ với cậu và nhẹ nhàng đẩy ra. Chaise nhìn xuống tôi và quan sát gương mặt tôi.


“Sao cậu lại khóc? Anh ta làm cho cậu khóc à?” Cậu ấy hỏi. Có âm điệu cảnh báo trong giọng của cậu, như thể cậu ấy đang sẵn sàng chạy lại đằng sau Hunter và hất tung anh ấy lên nếu như tôi xác nhận điều ấy.


Tôi giả vờ cười to. “Không, ngốc ạ. Mình chỉ là đang thấy vui mừng vì hai cậu cuối cùng cũng quay lại vì bọn mình.” Đấy thật là một lời nói dối ngu ngốc. Nhưng tôi không thể nói với Chaise sự thật. Vẫn chưa. Cậu ấy sẽ bị phá hủy và tôi… đã nợ cậu rất nhiều… tôi nợ cậu ấy mạng sống của mình.


Nhưng một mặt khác… Hunter… anh ấy đã bị phá hủy bởi vì anh ấy đã nghĩ tôi không chờ đợi anh. Trước khi anh ấy rời đi, anh không bao giờ thực sự biết tôi cảm thấy thế nào về anh. Tôi đã không nói với anh ấy rằng anh đã đánh cắp trái tim tôi và mang nó đi cùng anh khi anh đi xa. Anh hỏi tôi hãy chờ đợi anh. Nhưng anh chưa bao giờ nhận được câu trả lời từ tôi. Anh ấy đã không biết rằng tôi đã hứa với chính mình sẽ chờ đợi ngày anh trở lại với tôi.


Chaise nhìn tôi với biểu cảm nghiêm trọng trên khuôn mặt. Tôi thấy thật không thoải mái vì tôi đoán là cậu ấy đang cố gắng hiểu tâm trạng của tôi. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy cái kéo mạnh ở dây chuyền trên cổ của mình. Khi tôi nhìn xuống, tôi thấy cậu ấy đang cầm lấy mặt dây trong lòng bàn tay, cảm nhận những vết khắc bằng những ngón tay của cậu. Tôi ngay lập tức giật lấy nó khỏi cậu. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt thu hẹp lại, che dấu những suy nghĩ của mình khỏi tôi.


Tôi bước ra xa khỏi cậu và quay người về phía Denise. “Chúng ta đi được rồi chứ?”
Cô ấy mỉm cười với tôi và gật đầu. “Lấy túi của cậu đi. Chúng ta sẽ rời khỏi đây.”


available on google playdownload on app store


Khi bọn tôi bước ra khỏi ngôi nhà, Hunter đã ngồi sẵn sàng trên con thuyền, chờ đợi bọn tôi tới. Anh ấy đang nhìn chăm chú về phía trước hướng tới ngôi nhà chính, từ chối không nhìn vào bọn tôi. Denise trèo vào trong và ngồi bên cạnh ông anh họ của cô ấy. Tôi ngồi cạnh cô ấy và Chaise trèo lên ngồi vào chỗ đối diện với chúng tôi.


Hunter khởi động động cơ và tất cả chúng tôi chịu đựng mười lăm phút tiếp theo trong im lặng. Mỗi người trong tất cả bọn tôi đều chìm đắm trong suy nghĩ riêng của chính mình. Chaise đang nhìn vào khung cảnh phía sau chúng tôi. Cậu ấy không nhìn vào mắt tôi. Hunter thì đang nhìn về phía trước về ngôi nhà chính, tập trung vào việc điều khiển chiếc thuyền. Tôi chỉ đơn giản là nhìn vào bất cứ thứ gì ngoại trừ ba người đang đi cùng mình. Denise thì đang nhìn vào khuôn mặt của mỗi người bọn tôi, cô gắng tự mình tìm hiểu xem có chuyện gì đang diễn ra.


Khi bọn tôi tiến tới được ngôi nhà chính, tôi ngay lập tức đi vào phòng tôi và khóa mình trong phòng tắm. Tôi tắm nước nóng và chỉ khi đó, tôi khóc trào ra những giọt nước mắt mà tôi đã kìm lại từ lúc Chaise và Denise xen vào giữa Hunter và tôi.


Tôi cố gắng nhớ lại tất cả những khoảng khắc với Hunter kể từ lúc anh ấy quay lại trường học. Lần đầu tiên lúc anh ấy va vào tôi, anh ấy nhìn xuyên thẳng qua người tôi. Anh ấy đã không nhận ra tôi chút nào. Và anh ấy ngay lập tức có thái độ lạnh lùng ngay từ khoảng khắc đầu tiên ấy. Anh đã không nhìn thấy tôi và Chaise cho tới tận vụ xô xát của anh với Don Winston và ngay cả trước khi vụ đó xảy ra, anh ấy thực sự tỏ ra như thể anh không biết tôi là ai và chẳng thèm bận tâm tới. Sao anh có thể nói rằng anh ấy phát điên lên với tôi vì tôi đã không chờ đợi anh… và rằng tôi làm tan vỡ trái tim anh?


Chaise chỉ là một người bạn tốt. Khi tôi chạm mặt Hunter ở trên hành lang, anh ấy đã nói với tôi rằng tôi là bạn gái của Chaise. Nhưng mà thậm chí ngay cả trước ngày đó… anh ấy đã lờ tôi đi rồi, căm ghét tôi. Anh ấy đã nhận ra tôi khi nào để rồi nghĩ là tôi đã tìm kiếm người khác trong khi anh ấy đang ở xa?


Tôi đã chờ đợi Hunter trong mọi thời gian. Tôi đã cự tuyệt Chaise và từ chối những cảm xúc của cậu ấy thậm chí cả khi Hunter lờ tôi đi. Tôi vẫn giương ngọn đuốc lên cho Hunter. Nhưng anh đã phán xét tôi mà không cần biết tới sự thật. Rằng anh ấy đã nghĩ tôi là kẻ hời hợt như thế nào? Rằng anh ấy nhận thấy những cảm xúc của tôi dành cho anh ấy thật dễ bị phai nhạt ra sao?


Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, tôi đã mặc cho mình một chiếc quần short màu trắng và một chiếc sơ mi trắng đồng bộ. Denise đã đang ngồi trên giường chờ đợi tôi.
“Được rồi, hãy nói với mình rằng Hunter không làm bất cứ gì với cậu.” Cô ấy nói, giọng hoàn toàn lo lắng.


Tôi ngớ người ra với cô ấy rồi tôi lắc đầu.


“Không. Bọn mình thậm chí còn chẳng nói chuyện nhiều.” Đấy là sự thật. Tôi nghĩ chúng tôi đã trao đổi với nhau còn ít hơn 30 câu, trong tất cả có 10 phút. Nhưng mà này, chúng tôi đã để mọi chuyện diễn biến hơn hẳn 15 phút! Nhưng tôi sẽ không bao giờ nói thêm điều đó với Denise. Vẫn chưa. Tôi phải sắp xếp lại những suy nghĩ của mình trước đã và nghĩ về những việc tôi sắp phải làm.


Denise thở dài. “Được rồi, tốt. Bởi vì mình sẽ không tha thứ cho anh ấy nếu như anh xúc phạm cậu hay là lợi dụng cậu.”
“Mình không nghĩ có khả năng là anh ấy sẽ lợi dụng bất cứ ai.”


Denise gật đầu. “Ừ, nhưng anh ấy chắc chắn có khả năng sẽ giết bất cứ ai chỉ với độc cái lưỡi sắc nhọn ấy.” Cô ấy nói. Rồi cô ấy rên rỉ. “Cậu đã đúng. Chuyến đi này đúng là một ý tưởng tồi.”


“Chuyện gì đã xảy ra… khi mà bọn mình không ở đây? Và tại sao cậu lại bỏ mình ở đó?”


“Chà, Mica chắc chắc có vấn đề trong đầu. Rõ ràng là, đấy là lần đầu tiên có ai đó quát mắng và nói thẳng vào mặt cô ta, cô ta không thể chịu được điều đó. Khi cô ta quay về, cô ta không ngừng than khóc và điều đó khiến cô ta khó thở. Bọn họ phải đưa cho cô ta một cái túi giấy để thở vào trong đó giúp cho cô ta bình tĩnh hơn.” Denise đảo tròn hai mắt. “Mình đã hoảng sợ khi họ nói với mình là cô ta đang ở bên bờ vực của việc bị suy sụp trầm trọng nên mình phải vội vã quay lại ngôi nhà mà không nói với cậu. Mình không biết là một cơn bão sẽ sớm đến như thế khiến cho bọn mình không thể quay lại đón cậu. Mình nghĩ mình chỉ có thể gọi vào điện thoại của Hunter một lần vào buổi sáng và anh ấy đã nói với mình rằng cậu đang ngủ trong phòng.


Tôi gật đầu. “Ừ. Mình nghĩ là mình đã thiếp đi lúc bẩy giờ tối. Mình đã quá mệt. Mình đã không ngủ được nhiều trong hai ngày nay.”


“Chaise muốn quay lại đón cậu cho dù là trời đang mưa. Bọn mình phải ngăn cậu ấy lại vì đấy là một ý định tồi tệ. Mình nói với cậu ấy rằng Hunter ở đó, anh ấy sẽ không để cho bất cứ thứ gì xấu xảy đển với cậu.” Denise nói, rồi cậu ấy nhìn vào tôi thật kỳ lạ. “Mình nghĩ là điều đó còn làm Chaise lo lắng hơn nữa.”


Tôi biết cô ấy đang đề cập tới điều gì khi nói thế nhưng tôi chẳng nói gì cả.
“Mình nghĩ là… Chaise đang ghen tỵ với Hunter. Cậu ấy không thích việc Hunter đã nhảy xuống nước trước vào lúc Mica đẩy cậu. Nghĩa là… Hunter đã quan sát cậu khi mà Chaise nghĩ rằng đó là việc của cậu ấy.”


Tôi lắc đầu. “Đấy không phải là việc của Chaise. Cậu ấy không phải là bạn trai của mình.”
“Alice… nếu như cậu thực sự không có ý định đáp trả những cảm xúc của Chaise… cậu chỉ cần nói với cậu ấy.”


“Mình đã làm thế rồi. Rất nhiều lần. Nhưng cậu ấy cũng là bạn mình, Denise. Mình không muốn cậu ấy tỏ ra hơn mức tình bạn với mình. Mình ước gì cậu ấy chỉ là hãy từ bỏ. Mình nợ cậu ấy việc cứu sống mình… việc cậu ấy đã chăm sóc mình ngay cả khi mình nghĩ là mình không cần cậu ấy làm thế. Nhưng cậu ấy từ chối việc từ bỏ mình. Thế thì mình phải làm gì đây?”


Tôi đã thấy hạnh phúc với tình bạn của Chaise. Cậu ấy là một anh chàng tốt bụng. Và cậu ấy thực sự quan tâm tới tôi. Cậu ấy là Thiên thần hộ mệnh của tôi. Nhưng thật không may, tình bạn của tôi với cậu ấy cũng bắt tôi phải trả giá… người con trai quan trọng nhất trong cuộc đời mình.


“Cậu sẽ tìm hiể ra điều đó một ngày nào đó.” Denise mỉm cười động viên tôi.


Tất cả bọn tôi, ngoại trừ Hunter, đã ăn sáng ở trong phòng khách. Mica đã điềm tĩnh trở lại và tôi hy vọng Denise sẽ nói với bố mẹ cô ấy về chuyện xảy ra. Rõ dàng là cô ấy cần phải gặp ai đó để kiểm soát được những xúc cảm của mình. Tôi biết thiên hướng tự sát khi tôi nhìn thấy những dấu hiệu. Tôi là đứa con gái có người mẹ đã tự giết ch.ết chính mình khi mà phải chịu đựng quá nhiều thứ.


Tôi nghĩ Hunter đã khóa mình vào trong phòng ngủ của chủ nhà. Tôi không biết là mình nên vui vẻ hay là buồn rầu về việc đó. Có lẽ là anh ấy đang tránh mặt tôi… tránh nhìn thấy tôi cùng với Chaise. Tôi muốn nói chuyện với anh ấy. Nhưng bằng cách nào? Làm thế nào để tôi có thể gặp được anh ấy đang một mình để chúng tôi có thể nói chuyện về chúng tôi? Để tôi có thể nói với anh ấy sự thực về tôi và Chaise, và tất cả sự chờ đợi tôi đã có trong suốt một năm rưỡi qua?


Tôi ước là anh ấy đã nói những lời đó vào tối qua, khi mà chúng tôi có tất cả mọi thời gian trên đời để nói về chúng tôi. Rồi tôi có thể giải thích mọi thứ. Nhưng bây giờ, nó khiến cho mọi thứ phức tạp hơn lên khi có Chaise và Denise ở xung quanh. Tôi cũng có những lời giải thích thực sự nghiêm trọng cần phải nói với họ nữa… đặc biệt là với Chaise và tôi muốn thật cẩn trọng hết mức có thể bởi vì nó sẽ giết ch.ết cậu ấy mất. Và tôi đã giết cậu ấy mỗi ngày khi tôi không thể đáp trả lại những cảm xúc cậu ấy dành cho tôi.


Trên đường về nhà, Chaise cũng giữ im lặng. Cậu ấy vui vẻ để lại tôi với chính những suy nghĩ của riêng mình, trong khi cậu ấy lạc vào những suy nghĩ của chính cậu. Khi cậu ấy thả tôi xuống trước cửa nhà tôi, tôi cảm ơn cậu ấy thật lặng lẽ. Cậu ấy chỉ gật đầu và rồi lái xe đi.
Người dịch: June


“Nó thế nào?” Meredith hỏi tôi thật chào mừng ngay khi tôi bước vào trong nhà.
Phải mất một phút để tôi bước ra khỏi những suy nghĩ của mình và trả lời dì ấy.
“Ổn cả, cháu đoán thế.” Tôi trả lời cộc lốc. Rồi tôi đi thẳng lên phòng mình.


Tôi thay sang một chiếc quần short thoải mái và một chiếc áo sơ mi lớn xấu xí. Rồi tôi nép mình lên giường và lấy một cái gối che lên mặt.
Một vài phút sau, tôi cảm thấy một cái vỗ nhẹ lên cánh tay mình. Tôi quay người và nhìn thấy Meredith đang ngồi ở một bên giường tôi.


“Cháu có muốn nói về nó không?” Dì ấy hỏi.
Tôi hít vào thật sâu và lắc đầu.


“Thôi nào, Alice. Dì nghĩ là cháu đã học được cách tin tưởng dì rồi chứ.” Dì ấy nói. “Dì biết đang có chuyện gì đó xảy ra. Dì có thể nhìn thấy nó trên mặt cháu. Có điều gì đó làm cháu thấy phiền lòng.”


Nước mắt lăn dài xuống hai bên má tôi. Tôi ngồi đậy trên giường và nhìn chăm chú vào dì ấy một lúc lâu.
“Có phải là về một anh chàng không?” Dì ấy hỏi.
Tôi thở dài. “Những anh chàng.”


Dì ấy lui người lại một chút và rồi không ngừng cười khúc khích. “Cháu yêu à, một nửa những cô gái tuổi cháu sẽ làm bất cứ gì để có được vấn đề giống như của cháu đấy.”
“Chà, họ được chào đón thay thế vị trí cháu bất cứ lúc nào.” Tôi nói giọng châm biếm.


Meredith cười thật nhẹ nhàng với tôi. “Kể cho dì nghe xem nào.”


Tôi thực sự không biết bắt đầu từ đâu ngoại trừ từ ngay lúc ban đầu. Tôi kể với dì ấy về công việc mới của tôi, và rằng tôi đã đi bộ về nhà một mình như thế nào trong những tối ấy. Rồi tôi kể với dì ấy về sự hiện diện của Chaise ngay từ lần đầu và cậu ấy đã lén đi theo tôi ra sao khi tôi đi bộ về nhà mỗi tối. Nhưng mà cậu ấy làm việc đó với những ý định rất tốt. Cậu ấy đã đảm bảo chắc chắn tôi được về nhà an toàn. Rồi tôi không thấy được lý do nào để không thành thực với Meredith về những kẻ kỳ dị tôi đụng độ phải trên những con đường và họ đã có thể làm những gì với tôi như thế nào nếu như Chaise đã không tới giải cứu tôi. Tôi thấy dì ấy lưỡng lự nhưng dì không cắt ngang lời bộc bạch của tôi. Rồi tôi kể với dì ấy Chaise đã trở thành một người bạn tốt sau chuyện đó ra sao và cậu ấy đã đón tôi sau giờ làm việc và đưa tôi về nhà mỗi tối để đảm bảo chắc chắn tôi được an toàn như thế nào.


Cuối cùng, tôi kể với dì ấy rằng Hunter đã quay lại trường học sau ca phẫu thuật ghép giác mạc thành công và anh ấy đã lờ tôi đi như thế nào trong tất cả mọi lúc… thậm chí là căm ghét tôi. Rồi tôi nói với dì về cuộc đối thoại của chúng tôi và rằng Hunter đã nói với tôi rằng tôi đã làm tan vỡ trái tim anh ấy và rằng đó là lý do tại sao anh ấy đã nổi giận lên với tôi.


“Cháu không biết phải làm gì đây, Mer.” Tôi nói trong nước mắt. “Chaise đã trở nên thân thiết với cháu… nhưng chỉ như là một người bạn. Cháu mang nợ cậu ấy rất nhiều vì đã cứu sống cháu. Nhưng cháu không thể đáp trả lại những cảm xúc của cậu ấy.”
“Bởi vì Hunter ư?”


Tôi gật đầu. “Đó sẽ luôn luôn là Hunter.”


“Nhưng bởi vì Chaise đã ở bên cạnh cháu như một anh bạn trai sốt sắng, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ rằng có gì đó diễn ra giữa hai bọn cháu. Nếu như bất cứ ai cũng cho rằng Chaise là bạn trai của cháu, liệu cháu có thể trách Hunter đã nghĩ rằng cháu lựa chọn bước tiếp mà không có cậu ấy hơn là đợi chờ cậu ấy quay lại hay không?”


Tôi chậm chạp lắc đầu. “Cháu không muốn anh ấy nghĩ như thế. Cháu đã chờ đợi anh ấy mỗi ngày. Cháu có thể sống sót trong suốt thời gian này với một nụ cười trên mặt và không lo lắng về cuộc đời thật khó khăn và cô đơn thế nào… bởi vì cháu đã luôn luôn mong ngóng sự trở lại của Hunter… cháu đã chờ đợi mỗi ngày anh ấy giữ lời hứa quay trở lại với cháu.”


“Và cậu ấy thực đã quay lại. Cậu ấy quay về vì cháu. Nhưng khi cậu ấy trở về, cậu ấy thấy rằng đã có ai đó khác chăm lo cho cháu. Cậu ấy đã nghĩ là cậu ấy đã quá muộn. Cậu ấy chắc phải trách móc bản thân mình vì đã để quá lâu, nhưng đó cũng không phải là lỗi của cậu ấy. Cháu là lý do để cậu ấy lựa chọn bước tiếp và sống lại cuộc đời của cậu ấy… nhưng khi cậu ấy quay lại, cậu nhận ra rằng Chaise đã làm công việc mà ban đầu nó chính là lý do để cậu trải qua ca phẫu thuật mắt ấy.”


Meredith đã đúng. Tôi không thể trách Hunter vì chuyện này. Nhưng nó là một sự hiểu lầm. Tôi có thể nói với anh ấy rằng đó vẫn là anh… rằng đó luôn luôn là anh và rằng Chaise và tôi chỉ là những người bạn tốt. Nhưng nếu như Hunter và tôi quay lại với nhau, tôi sẽ đánh mất Chaise và tình bạn của cậu ấy. Tôi sẽ đánh mất Thiên thần Hộ mệnh của tôi và tôi biết là tôi sẽ làm tổn thương những cảm xúc của cậu ấy hơn cả mức có thể tin được. Tôi không nghĩ là cậu ấy đáng bị như thế. Nhưng nếu tôi không lựa chọn Hunter, rồi thì Hunter sẽ tiếp tục bị tổn thương và anh ấy cũng không đáng bị như thế.


Tôi nặng nề thở ra một cách tuyệt vọng. Tại sao cuộc sống và tình yêu cứ phải trở nên phức tạp như thế? Tại sao tôi không thể yêu mà không gặp trở ngại? Mà không phải nhận lấy tổn thương hay là làm người khác tổn thương?


Meredith mỉm cười với tôi. “Cháu có một tấm lòng bao la, Alice. Thật là kinh ngạc rằng cháu luôn luôn… luôn luôn đặt cảm xúc của những người xung quanh cháu lên trước cảm xúc của chính mình. Và đôi khi… đấy chính là vấn đề của cháu đấy. Cháu không bao giờ nghĩ cho chính mình. Cháu không bao giờ ích kỷ. Bởi vì nếu cháu như thế… cháu sẽ nhấc điện thoại lên ngay bây giờ và nói chuyện với Hunter, cùng cậu ấy quay lại bên nhau.”


“Cháu muốn được yêu Hunter và ở bên cạnh anh ấy… mà không có những cảm giác tồi tệ và có lỗi về việc làm tổn thương những cảm xúc của Chaise. Chaise là một người tốt và đã làm một việc lớn là cứu vớt cuộc đời cháu. Thậm chí với suy nghĩ là việc cháu làm tan vỡ trái tim của cậu ấy là không tránh khỏi, nhưng cháu không nghĩ là mình có can đảm làm điều đó.” Tôi buồn bã nói.


“Dù với cách nào, cháu cũng sẽ làm tan vỡ trái tim của một trong số họ, Alice.” Meredith nói. “Cháu biết trái tim nào cháu thà làm tổn thương còn hơn. Nhưng ngay lúc này, trái tim của chàng trai cháu không muốn làm cho đau khổ đã đang bị tan vỡ rồi.”


Ôi chúa ơi, Hunter! Và tôi cảm thấy trái tim mình cũng vỡ tan với suy nghĩ ấy.


“Nếu cháu làm tổn thương Chaise, nó sẽ không phải có nghĩa là cháu không biết ơn cậu ấy vì những hi sinh to lớn cậu ấy đã làm cho cháu chứ? Cậu ấy đã mạo hiểm mạng sống của chính cậu ấy để cứu mạng cháu. Thật là tệ khi mà cháu không thể yêu cậu ấy. Nhưng bây giờ còn tệ hơn nữa bởi vì cháu phải nói với cậu ấy là cháu lựa chọn ai đó khác thay vì cậu ấy.”


“Nếu như Chaise thực sự yêu cháu… vậy thì cậu ấy sẽ để cho cháu được tự do. Cậu ấy sẽ thấy hạnh phúc cho cháu cho dù nếu nó làm cậu ấy bị tổn thương. Nếu như Hunter xứng đáng với cháu… cậu ấy cũng sẽ để cháu được tự do có tình yêu với ai đó xứng đáng với cháu hơn cậu ấy… hoặc là cậu ấy sẽ chiến đấu vì cháu bởi vì cậu ấy cảm thấy rằng không có ai trong đời có thể bảo vệ cháu tốt hơn cậu ấy được.”


Meredith nhìn vào tôi một lúc và rồi mỉm cười động viên tôi. “Cháu phải thành thực với Chaise, Alice.” Dì ấy nói. “Cháu phải nói với cậu ấy cháu cảm thấy thế nào. Nếu cậu ấy không biết rằng người con trai cháu yêu chỉ đang ở quanh cháu trong suốt quãng thời gian này, thì cậu ấy sẽ không lùi bước và đưa ra cho cháu một cơ hội để làm rõ với Hunter. Nếu như cậu ấy vẫn giữ suy nghĩ là người con trai mà cháu yêu chẳng để tâm chút nào tới cháu nữa, cậu ấy sẽ làm tất cả những gì có thể để thắng được cháu cho chính cậu ấy. Nhưng nếu cậu ấy nhận ra là cậu ấy đang ngáng đường cháu để tới hạnh phúc thực sự của mình… cậu ấy có thể sẽ để cháu được tự do.”


Tôi nghĩ về Chaise và tất cả những điều tốt đẹp cậu ấy đã làm. Tôi muốn dành cho cậu ấy một cơ hội… nhưng tôi không thể. Bởi vì tất cả con người tôi… và tất cả những tình yêu tôi có thể gửi gắm trong trái tim mình, tôi đã dành hết cho Hunter rồi.


“Và cháu cũng cần phải thành thật với Hunter nữa.” Meredith tiếp tục nói. “Cậu ấy cần phải biết được là trái tim cậu ấy đang tan vỡ chẳng vì một lý do nào cả. Rằng cậu ấy vẫn luôn là người cháu yêu và với cháu Chaise chỉ là một người bạn không hơn. Cậu ấy xứng đáng được biết điều đó. Cậu ấy xứng đáng để không phải chịu đựng nỗi đau này nữa. Cậu ấy cần phải biết mối quan hệ thực sự giữa cháu và Chaise để cậu ấy có thể đưa ra quyết định dựa theo những gì trái tim cậu ấy thực sự mong muốn.”


Tôi nghĩ về điều ấy thật lâu. Khi Meredith rời khỏi phòng tôi, tôi vẫn còn đang suy tư về những gì mình cần phải làm. Tôi biết rằng dì ấy đã đúng. Tôi phải nói với Chaise về Hunter. Cậu ấy muốn ở bên cạnh tôi bởi vì cậu ấy đã nghĩ rằng người con trai tôi yêu không ở gần tôi để chăm sóc cho tôi. Nhưng nếu như cậu ấy biết đó là Hunter… rồi thì cậu ấy có lẽ sẽ lui bước và để cho tôi và Hunter bất cứ cơ hội nào chúng tôi có được để tiếp nối câu chuyện của chúng tôi.


Rồi thì, nếu Hunter không còn muốn ở bên tôi nữa, thì ít nhất anh ấy cũng làm điều đó vì những lý do chính đáng. Ít nhất anh ấy tránh xa khỏi tôi bởi vì anh ấy thực sự không còn yêu tôi nữa, và không sử dụng Chaise như một cái cớ để không ở cạnh tôi.


Việc Hunter biết rằng tôi đã chờ đợi anh ấy quay về với tôi thế nào là một điều quan trọng. Anh ấy cần phải hiểu những gì Chaise đã làm cho tôi để anh ấy biết được tôi đã nợ Chaise cuộc sống của tôi ra sao và tại sao cậu ấy lại trở thành người bạn thân thiết của tôi.


Tôi biết là tôi không thể nói với Hunter mọi thứ trong khoảng thời gian chỉ 10 phút, cái mà tôi chắc là quãng thời gian anh ấy sẵn sàng chia sẽ với tôi nếu như tôi yêu cầu được nói chuyện với anh. Một Hunter ghen tuông có thể thật vô lý cho dù anh ấy thông minh tới cỡ nào. Nhưng anh ấy phải biết mọi điều. Kể từ ngày anh ấy rời đi, cho tới ngày anh ấy quay trở lại. Anh ấy phải biết Chaise đã mạo hiểm cuộc sống cậu ấy thế nào để cứu tôi và tại sao tôi lại biết ơn cậu ấy… tại sao tôi lại gọi cậu ấy là Thiên thần Hộ mệnh của mình.


Tôi nhận ra rằng chỉ có một cách duy nhất tôi có thể nói với Hunter mọi thứ. Đã đến lúc để cho anh ấy đọc cuốn nhật ký của tôi… cuối nhật ký mà anh ấy đã khiến tôi hứa viết ra kể từ ngày anh ấy rời khỏi tôi với những hy vọng rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ quay lại với tôi.


Tôi đứng lên khỏi giường và cầm lấy túi xách của mình. Cho dù là tôi đã không viết lên nó kể từ ngày Hunter quay trở lại, tôi vẫn luôn mang cuốn nhật ký của mình theo bên người trong mọi lúc. Tôi đã nhét vội nó vào túi của tôi trước khi đi tới ngôi nhà bên hồ của Hunter.


Tôi lấy mọi thứ ở trong túi ra. Tôi rà soát kỹ lưỡng trong mấy bộ đồ mang theo, tuy nhiên, tôi không thể tìm ra thứ tôi đang tìm kiếm. Tôi lộn ngược cả cái túi xách từ trong ra ngoài chỉ để chắc chắn là tôi không bỏ sót nó.


Tôi cố gắng nhớ lại lần cuối cùng tôi nhìn thấy nó là vào lúc nào và ở đâu. Và tôi nhớ rõ dàng là đã để nó lại trong túi trước khi đi tới ngôi nhà bên hồ. Và tôi nhớ là tôi đã để nó lại ở đó, khi tôi lấy vài thứ để thay đồ trước khi đi tới ngôi nhà gỗ. Khi chúng tôi quay lại ngôi nhà chính, tôi không nhớ là mình đã lấy nó ra khỏi túi… tôi thậm chí không nhớ là đã nhìn thấy nó hay là nghĩ tới nó. Tôi đã quá bị phân tâm bởi tình trạng lộn xộn của tôi với Hunter và Chaise để nghĩ về bất cứ thứ gì khác.


Khi tôi nhìn vào đống đồ đạc vất rải rác trên giường ngủ của mình, tôi hoảng hốt nhận ra rằng nó không ở đây… cuốn nhật ký của Hunter đã bị thất lạc.
***


Suốt ngày thứ hai tôi không nhìn thấy Chaise. Cậu ấy không có mặt ở tủ đồ của tôi vào giờ nghỉ giữa những tiết học, không tham gia cùng tôi và Denise trong giờ ăn trưa. Thậm chí khi tôi tới chỗ làm việc vào buổi chiều tôi cũng không nhìn thấy cậu ấy.


Thật là không may, trong cả ngày dài, tôi cũng không nhìn thấy Hunter. Tôi đoán đây chỉ là một ngày rảnh rang không phải lo lắng về bất cứ ai trong hai người họ. Chỉ một lần thôi, tôi có hẳn một ngày cho riêng mình và ngẫm nghĩ xem tôi cần phải làm gì.


Khi tôi hôn Hunter một lần nữa… cảm giác thật giống như trước kia. Tĩnh điện từ đôi môi anh ấy lan truyền sang đôi môi tôi. Tôi thấy thật vui tươi và phấn khích… sự dày vò và đau lòng cùng hiện diện một lúc. Nó mang lại tất cả những ký ức về quãng thời gian chúng tôi ở bên nhau. Anh ấy khiến cho tôi cảm thấy an toàn và được bảo vệ… và cho dù thế giới xunh quanh chúng tôi ngập đầy hiểm nguy, anh ấy vấn khiến cho tôi cảm thấy mình không cần phải bận tâm. Cho tới khi tôi còn ở trong vòng tay của anh ấy… mọi thứ rồi sẽ ổn.


Meredith yêu cầu tôi nghỉ làm ở Alibri. Dì ấy nói nếu tôi muốn, dì sẽ giúp đỡ tôi tìm một công việc, chỉ cần tôi làm công việc ấy trong suốt những ngày nghỉ cuối tuần và tôi có thể ở trong nhà vào buổi tối. Tôi vẫn còn tranh cãi với dì ấy về chuyện này và chúng tôi vẫn chưa đưa ra được kết luận nào. Nhưng vào tối thứ hai, dì ấy đón tôi sau giờ làm việc. Tôi biết ơn vô cùng vì chẳng thấy Chaise ở đâu cả.


Ngày hôm say, khi Chaise không có mặt ở trường học, cuối cùng tôi cũng gọi điện cho cậu ấy. Cậu ấy không nghe máy. Tôi chắc phải đã gọi cho ấy hơn cả tá lần, những cậu ấy chỉ là từ chối những cuộc gọi của tôi. Điều đó thực sự khiến tôi thấy lo lắng. Tôi chỉ muốn biết rằng cậu ấy ổn cả, rằng cậu ấy đang bình an.


Tôi viết một tin nhắn cho cậu ấy:
Chaise, mình tự hỏi cậu đang ở đâu. Bắt đầu thấy lo lắng rồi đấy. Mọi thứ ổn cả chứ?


Tôi đợi khoảng 10 ohút nhưng chẳng nhận được phản hồi nào từ cậu ấy. Tôi không biết là cậu bị ốm hay là đang giận dữ với tôi. Nhưng ngay lúc này, cho tới khi tôi biết được cậu ấy bình an thì mọi thứ khác đều có thể thu xếp được cả.


Ngày sau nữa, tôi lại vẫn không thấy Chaise hay là Hunter đâu cả. Tôi đoán là lại thêm một ngày thư giãn nữa cho tôi. Tôi ước gì mình có thể đưa cho Hunter cuốn nhật ký của tôi. Tôi không chỉ muốn anh ấy biết rằng tôi chỉ có tình bạn dành cho Chaise… tôi còn muốn anh ấy hiểu tại sao. Nhưng ngay lúc này, tôi thậm chí còn không biết cuốn nhật ký của mình đang ở đâu. Tôi đã dành hầu như mọi ngày của cả một năm rưỡi qua để viết cho Hunter lên cuốn nhật ký đó. Và giờ… tôi thậm chí còn chưa đưa nó cho anh ấy mà đã đánh mất nó.


Nó khiến cho tôi lo ngại rằng mình có thể đã đánh rơi nó ở đâu đó và cuối cùng nó rơi và tay một người nào đó không có thiện chí với tôi. Thế thật là không công bằng. Ngoài chính tôi ra, chỉ có Hunter là người duy nhất có quyền đọc cuốn nhật ký đó. Và thật là đáng lo ngại cho tôi rằng ngay lúc này, có lẽ nó đang ở trong tay một ai đó… đang đọc về những nỗi sợ hãi thẳm sâu, tăm tốt nhất của tôi… hầu hết những xúc cảm chân thật của tôi. Đọc những từ ngữ mà tôi có ý dành cho người con trai tôi đã đợi chờ. Người con trai tôi vẫn muốn sẽ quay lại với tôi.


Chaise vẫn tiếp tục vắng mặt vào những ngày tiếp sau đó. Và tôi biết rằng thực sự có điều gì đó đã xảy ra. Việc không có mặt ở trường như thế này chỉ là không giống kiểu của cậu ấy, từ chối những cuộc gọi hay là những tin nhắn của tôi.


“Cậu có nghe được tin gì về cậu ấy không?” Tôi hỏi Denise.
Cô ấy lắc đầu. Tôi có thể nói rằng cô ấy cũng đang lo lắng.
“Mình chỉ hy vọng là không có chuyện gì xấu xảy ra.” Tôi nói.


“Để mình gọi tới nhà của cậu ấy.” Denise nói, mở điện thoại của cô ấy ra rồi lướt tới thông tin liên lạc chi tiết của Chaise. Rồi cô ấy ấn số và tôi bồn chồn chờ đợi bên cạnh cô ấy.
“Xin chào. Cháu có thể nói chuyện với Chaise được không ạ?”


Denise ngừng lại một lúc rồi cô ấy nói, “Vâng ạ, cảm ơn!”
Tôi nhướn một bên mày lên với cô ấy ngay khi cô ấy tắt điện thoại.
Cô ấy lắc đầu. “Cậu ấy không có ở nhà. Người giúp việc của cậu ấy nói là cậu ấy đã ra khỏi nhà khoảng hai tiếng trước.”


Tôi thở phào nhẹ nhõm. “Tạ ơn Chúa!”


“Giờ cậu có thể thở được rồi đấy.” Denise mỉm cười nói. “Ít nhất thì bọn mình cũng biết được là cậu ấy không bị mất tích. Rằng chúng ra vẫn đang tìm kiếm một người đang còn sống và không phải đang chờ đợi một thi thể được phát hiện.


Tôi nhìn cô ấy không tán thành và cô ấy bật cười. “Cậu đúng. Mình thực sự thấy nhớ anh chàng của chúng ta. Nếu cậu ta có ở đây, cậu ấy sẽ nói điều gì đó thật khôi hài.” Cô ấy nói.


“Mình chỉ ước là mình biết có chuyện gì đang xảy ra với cậu ấy. Cậu ấy thậm chí còn không trả lời tin nhắn của mình.
“Bọn cậu có cãi nhau khi ở ngôi nhà bên hồ không?”
Tôi lắc đầu. “Theo như mình nhớ thì không. Nhưng cậu ấy hoàn toàn im lặng trên đường quay về.”


“Mình nghĩ cậu ấy thực sự thấy khó chịu với Hunter. Cậu ấy không thích sự thật là cậu và Hunter bị bỏ lại ngôi nhà gỗ với nhau.” Denise nói. Rồi cô ấy thận trọng nhìn chằm chằm vào tôi, khiến cho tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào.


“Sao nào?” Tôi hỏi cô ấy, hy vọng rằng mặt mình đã không quá ửng đỏ lên.
“Cậu sẽ kể cho mình mà, đúng chứ?” Cô ấy hỏi. “Nếu có chuyện gì đó xảy ra giữa cậu và Hunter… cậu sẽ nói cho mình biết.”


Tôi hít vào thật sâu và nhẹ gật đầu với cô ấy. Tôi không muốn nói dối cô. Nhưng tôi cũng không thể nào nói với cô ấy về Hunter… vẫn chưa. Tôi cần phải thành thực với hai người. Và Denise đứng thứ ba trong danh sách đó.
Ngày hôm đó khi tôi trở về nhà, Meredith có vài thông tin dành cho tôi.


“Dì được thăng chức.” Dì ấy reo lên.
Tôi nhảy lên vì vui mừng và ôm lấy dì ấy. “Cháu thật mừng cho dì, Mer!”
Dì ấy nhìn chăm chú vào tôi một lúc. “Và vì thế… cháu không cần phải tiếp tục làm việc ở Alibri nữa.”


“Meredith à, dì là người được thăng chức, chứ đâu có phải là cháu.”


“Việc thăng tiến của dì có nghĩa là dì có thể chia sẻ được nhiều hơn với việc học lên đại học của cháu. Nếu cháu đạt được học bổng, vậy thì chúng ta sẽ ổn cả thôi. Việc cháu phải mạo hiểm đi về muộn vào buổi tối sẽ không còn cần thiết nữa.”


“Nhưng Meredith, học phí ở trường đại học của cháu không phải là vấn đề duy nhất cần lo lắng. Và bên cạnh đó… cháu còn lo lắng cho cả cuộc sống riêng của chính dì nữa.”


Meredith cười với tôi thật dịu dàng. “Và cháu chính là cuộc sống của dì, Alice.” Dì ấy nói. “Ban đầu, dì ghét mẹ cháu vì đã buộc dì vào hoàn cảnh này. Dì hoàn toàn gục ngã khi chị ấy tự tử. Dì đã nghĩ là chị ấy thật ích kỷ khi làm như thế. Dì còn trẻ… thậm chí dì không thể tự chăm sóc cho chính bản thân mình… Dì dã nghĩ là cháu sẽ trở nên khó bảo, Alice. Dì đã nghĩ là dì sẽ phải đương đầu với chứng trầm cảm hay là sự nổi loạn.”


Dì ấy lắc đầu. “Nhưng không. Cháu thật tĩnh lặng. Cháu cố gắng mỉm cười và đùa vui thật nhiều. Cháu tỏ ra như thể mọi thứ đều đang dần ổn cả. Và điều đó… thậm chí còn làm dì thấy sợ hãi hơn nữa. Dì đã nghĩ là… cháu sẽ đánh mất cảm giác… hoặc là bùng nổ bất cứ lúc nào. Dì nhìn vào cháu giống như là… một quả bom di động sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào. Nhưng cháu không như thế. Và rồi cháu gặp Hunter và yêu cậu ấy. Cháu chỉ đơn giản là ổn cả. Dì nhận ra rằng cháu đã mạnh mẽ tới mức nào. Cháu đã mạnh mẽ hơn dì rất nhiều. Dì sẽ không bao giờ chịu đựng được những gì đã xảy ra với cháu. Dì nhận ra rằng thật khó để dần dần chấp nhận được việc mất đi người chị gái của mình. Nhưng với cháu… đó là Mẹ cháu và Cha dượng cháu. Dì không nghĩ là dì đã từng gặp ai mạnh mẽ hơn cháu. Và cháu không bao giờ muốn ai phải bận tâm lo lắng cho mình. Cháu không đòi hỏi phải được đặc biệt chú ý tới hoặc là thương cảm vì những gì đã xảy ra với cháu. Bất chấp những gì trong quá khứ, cháu vẫn nghĩ về cảm xúc của những người xung quanh cháu. Cháu luôn quan tâm tới người khác, chu đáo… và không hề nghĩ cho riêng mình.”


Dì ấy thở dài. “Nếu cả Hunter và Chaise đều cố gắng dành được cháu… thậm chí là tranh đấu để có được cháu… hay là tan vỡ trái tim vì cháu… đừng cố gắng tự hỏi tại sao, Alice. Cháu là một cô gái tuyệt vời. Cháu chững chạc hơn so với lứa tuổi của mình và mạnh mẽ hơn bất kỳ cơn giông tố nào ngáng con đường cháu đi. Ban đầu cháu đã là một cô gái xinh đẹp… những vết sẹo của cháu chỉ làm cho vẻ đẹp của cháu thêm mạnh mẽ hơn mà thôi. Những cậu bé đó đã đúng khi phải phát điên lên vì cháu.”


Tôi nhìn xuống những ngón tay của mình khi lắng nghe những lời Meredith nói. Tôi đã chưa bao giờ thực sự biết về những suy nghĩ của Meredith về tôi. Và nghe dì ấy nói những lời đó, tôi đã hiểu nhiều hơn về chính mình. Tôi đã sai khi đánh giá quá thấp bản thân mình. Thật là không đúng khi không tự hào về chính mình chỉ bởi vì tôi có quá khứ tăm tối và làn da bị phá hủy để nhắc nhở tôi về những cơn ác mộng của mình.


Meredith lại mỉm cười với tôi. “Dì đã hỏi ở trung tâm CRC nếu họ có việc làm cho cháu. Họ trả lời rằng họ đang tìm kiếm một trợ lý thư viện làm việc vào những ngày thứ bảy. Dì biết là họ có thể không trả cho cháu nhiều như cháu nhận được khi làm ở Alibri, nhưng nó sẽ giúp cháu được an toàn nếu đó là điều cháu muốn. Bên cạnh đó, một khi cháu đã lên đại học, cháu có thể làm việc với lịch tốt hơn nếu cháu muốn có một việc làm.”


Tôi mỉm cười với dì. Dì ấy đúng. Công việc của tôi ở Alibri quá mạo hiểm. Tôi có thể nhận làm nó lâu vậy là do Chaise đã tốt bụng đón tôi sau giờ làm mỗi tối. Tôi đã may mắn vì thoát khỏi những kẻ lang thang kia là vì cậu ấy đã đi theo tôi, đảm bảo rằng tôi được an toàn. Nhưng tôi không thể giữ cho Chaise làm việc đó thêm nữa. Tôi không thể tiếp tục sử dụng cậu ấy… chấp nhận cậu ấy chăm sóc cho tôi… khiến cho cậu ấy hy vọng rằng có một cơ hội để tôi yêu cậu ấy. Tôi thậm chí còn không biết phải bắt đầu bước qua Hunter thế nào. Và đến tận bây giờ, tôi vẫn còn hy vọng rằng Hunter và tôi có thể vượt qua được chuyện này… cùng nhau.


Tối hôm đó, khi tôi tới chỗ làm, tôi đưa cho cô Bailey thư xin nghỉ việc của tôi. Cô ấy buồn vì tôi phải nghỉ làm nhưng tôi giải thích với cô ấy về sự khó khăn của tôi khi phải đi về nhà muộn vào mỗi tối. Tôi kể với cô ấy về cái đêm tôi bị tấn công và nếu như Chaise đã không có ở đó để cứu tôi, tôi có lẽ đã không còn nữa. Cô ấy thực sự cảm thấy tiếc cho tôi và cô ấy nói với tôi rằng cô hiểu về quyết định của tôi.


Tới thứ sáu, Chaise vẫn chẳng thấy đâu. Tôi bắt đầu nghe thấy những tin dồn xung quanh rằng cậu ấy đang rời đi. Nhưng tôi từ chối việc tin vào chúng cho tới khi tôi nghe được trực tiếp từ chính cậu ấy. Ít nhất thì Chaise sẽ phải chào từ biệt tôi chứ, đúng không?


Sau tiết học cuối cùng, tôi đi tới tủ đồ của mình và thấy một tờ giấy nhắn dính ở trên cửa. Tôi đọc một lá thư mà tôi chắc chắn rằng được viết bởi những chữ viết tay của chính Chaise.
Alice,
Đây chắc phải là một trong những lá thứ khó khăn nhất mà mình đã từng viết ra.


Mình đã không tới gặp cậu cả tuần vừa rồi. Mình muốn được như thế. Nhưng không biết sao, mình không tìm được can đảm để đối mặt với cậu.


Mình muốn nói rằng mình xin lỗi về tất cả mọi thứ. Tất cả những gì mình đã nghĩ tới chỉ là cho chính bản thân mình và mong muốn được ở bên cạnh cậu tới mức nào, mình đã quên là lẽ ra mình nên suy nghĩ cho hạnh phúc của cậu thay vì cho bản thân mình. Và mình thực sực không lấy làm tự hào về những gì mình đã làm.


Mình biết là ngay lúc này mình không nói rõ gì cả, nhưng sớm thôi cậu sẽ hiểu mình đang nói về điều gì.
Mình vui lòng làm rõ mọi thứ. Vào tối nay.


Trong thị trấn có một khu vườn. Quan sát từ xa sẽ thấy có một cái hồ mà ở đó ban ngày sẽ có những chú thiên nga… và ban đêm có những con đom đóm. Mình nghĩ là cậu biết mình đang nói tới khu vườn nào.


Hãy tới đó, Alice. Bây giờ, ngay khi cậu đọc được tờ ghi chú này. Hãy cho mình cơ hội để làm rõ những gì mình đã làm… về việc đã chen ngang vào… về việc đã trở nên thật ích kỷ.
Mình xin lỗi.
Mãi mãi là của cậu,
Chaise.


Đôi bàn tay run rẩy khi tôi đọc lá thứ của cậu ấy. Những câu hỏi đua nhau hiện ra trong đầu tôi. Tôi nhìn xung quanh mình để tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của Chaise. Nhưng trừ hai học sinh đang lấy đồ từ tủ đồ của mình ra, ở đó chỉ còn lại tôi. Tôi đặt tờ ghi chú vào trong túi xách và rời khỏi trường học.


Chaise đang có ý định làm điều gì? Cậu ấy đang ở đâu? Và thế quái nào mà cậu ấy lại biết được khu vườn ở trung tâm CRC? Chỉ có tôi và Hunter biết về nó. Trừ khi…


Trái tim tôi đập dồn dập trong lồng ngực và tôi cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng cả lên. Trừ khi… Chaise đã tìm thấy cuốn nhật ký của tôi.


Khi tôi quay về từ ngôi nhà bên hồ, cuốn nhật ký đã biến mất. Chaise đã có cả đêm ấy để xem xét những món đồ của tôi nếu như Denise đã không tìm kiếm. Cậu ấy đã từng thấy tôi viết nó trước đó. Cậu ấy chắc phải nhận ra nó. Tôi đoán là tính tò mò đã chiến thắng cậu ấy.


Nếu như cậu ấy bắt đầu đọc nó, rồi thì cậu ấy sẽ biết… cậu ấy sẽ biết ai là người tôi viết nhật ký cho. Cậu ấy sẽ biết tên người con trai vẫn còn đang ở trong trái tim tôi, người con trai mà cậu ấy muốn thay thế trong cuộc đời tôi… người con trai sở hữu chiếc vòng cổ mà tôi đang đeo.


Chà, đúng là tò mò quá thì sẽ gặp nguy hiểm, tôi buồn bã nghĩ. Tôi biết là trong suốt khoảng thời gian cậu ấy không có mặt ở trường, cậu ấy đang bị tổn thương. Trái tim của cậu ấy đang tan vỡ. Nếu tôi có một sự lựa chọn, tôi sẽ không làm thế với cậu ấy. Nhưng tôi không có. Tâm trí có thể học được nhiều điều. Nhưng bạn không thể dạy cho trái tim phải yêu ai và phải quên ai đi.


Tôi bắt xe buýt tới trung tâm CRC và tới nơi sau 15 phút. Vào phút tôi bước vào trong khuôn viên, những kỷ niệm ào về trong tôi. Những ký ức về Hunter và chúng tôi đã yêu nhau thế nào ở nơi không ngờ tới này. Tại đây, cả hai chúng tôi đều tìm thấy mục đích để chiến đấu và sống tiếp cuộc đời của chúng tôi.Tại đây tồn tại một thế giới nơi mà chỉ có hai chúng tôi hiện diện… những tâm hồn già cỗi, những trái tim trẻ trung.


Tôi bước lên con đường dẫn tới khu vườn. Tôi thấy ngạc nhiên rằng mình vẫn nhớ mỗi bước đi dẫn tới nó. Sự thân thuộc của khung cảnh gần như khiến tôi bật khóc. Đã rất lâu rồi… và tôi vẫn còn nhớ người con trai đã từng bước bên cạnh tôi mỗi bước đi trên còn đường dẫn tới khu vườn này. Người con trai không thể nhìn thấy gì nhưng là người đã dẫn dắt tôi, che chở cho tôi trong khi chúng tôi thật không dễ gì để bước đi được dễ dàng.


Khi tôi tới khu vườn, không có ai ở đó cả. Giống như cái ngày tôi tới đấy và nhận ra rằng Hunter đã rời đi.
“Chaise!” Tôi gọi. Không có tiếng trả lời. Tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng những chú chim đang hót từ đằng xa.


Tôi ngồi xuống băng ghế và quyết định chờ đợi. Khi tôi đặt khuỷu tay lên bàn, tôi va phải thứ gì đó cứng và rắn chắc. Tôi quay người lại và thấy một cái hộp gỗ đặt trên mặt bàn.


Tôi thấy nhộn nhạo cả bụng. Lần cuối cùng tôi tìm thấy một chiếc hộp gỗ trên chiếc bàn này, trái tim tôi đã bị cắt thành hàng triệu mảnh. Ai đó thân thiết với tôi đã ra đi và vẫn còn xa lắm, anh ấy vẫn chưa tìm thấy đường quay trở lại với tôi… về với khu vườn của chúng tôi.


Với đôi bàn tay run rẩy, tôi mở nắp hộp ra. Và ở bên trong nó, tôi thấy một cuốn sổ quen thuộc với lớp da bọc màu nâu sẫm và những trang giấy bị gập lại. Đấy là cuốn nhật ký của tôi.


Tôi lấy nó ra khỏi chiếc hộp và lướt qua những trang giấy để đảm bảo là nó đúng là của tôi, và không có trang nào bị xé mất.


Khi tôi giở tới trang cuối cùng, tôi tìm thấy thứ gì đó mới. Nó là một đoạn không phải được viết bởi tôi. Nó là vào 3 ngày trước… và được viết bởi những nét chữ quen thuộc của Chaise.
Alice,
Khi cậu đọc được trang này, mình cần phải nói rằng mình xin lỗi.


Mình lấy cuốn nhật ký khỏi túi của cậu vào cái đêm cậu bị bỏ lại với Hunter trong căn nhà nhỏ. Mình lúc nào cũng thấy cậu viết câu truyện cuộc đời cậu lên những trang giấy này, và mình luôn luôn tò mò về nội dung của nó. Sẽ là nói dối nếu mình nói với cậu rằng việc mình tìm thấy nó là một tai nạn, bởi vì không phải thế. Có những câu hỏi trong đầu mình cần được trả lời… những câu trả lời mà mình không thể đòi hỏi trực tiếp từ cậu. Thế nên khi mình tìm kiếm trong đồ đạc của cậu và tìm thấy cuốn nhật ký… mình biết là những câu trả lời của mình sẽ ở đây.


Buổi chiều mà Hunter nhảy xuống nước… chỉ hai giây ngay sau khi Mica đẩy cậu, mình cảm thấy có điều gì đó không đúng. Anh ta hành động quá vô thức tới mức có thể gọi là hành động theo bản năng.


Mình luôn luôn nhìn thấy Hunter quan sát cậu, nhìn vào cậu thật lạ kỳ mỗi khi anh ta nhìn thấy cậu. Mình không thực sự để tâm tới nó cho tới buổi chiều hôm ấy. Anh ta nghe có vẻ như chắc chắn rằng cậu không biết bơi điều mà mình nghĩ là anh ta không chỉ phỏng đoán hay là giả định như thế… anh ta đã biết trước điều ấy.


Khi anh ấy ở ngoài hàng hiên và chơi ghi ta. Mình nghe được anh ta chơi hai bài hát quen thuộc. Một là bài hát mà cậu đã dạy cho em gái mình. Bài kia là bài hát mà cậu đã chơi ở Strung khi lần đầy tiên mình nhận ra mình đã say mê cậu. Có thể đó chỉ là sự trùng hợp. Nhưng mặt khác, mình nghĩ, nếu nó không phải là trùng hợp thì sao?


Và rồi vào buổi sáng khi bọn mình quay lại ngôi nhà nhỏ để đón cậu, mình biết là cậu đã khóc và hai người bọn cậu đã có một cuộc tranh cãi. Khi mình chạm vào chiếc vòng cổ của cậu… mình đã xác nhận được điều mà mình đã biết.


Chữ H trên mặt dây chính là Hunter. Những từ được khắc nổi ở mặt sau của nó là chữ nổi Braille. Vậy là 2 cộng 2 bằng bốn. Hunter Vaughn chính là lý do mà cậu không thể có tình yêu đối với mình.


Nhưng khi mình đọc cuốn nhật ký của cậu, mình nhận ra rằn mình mới là lý do tại sao anh ấy không thể ở bên cạnh cậu.


Đã đến lúc mình ngừng việc giả vờ rằng mình có thể đánh cắp cậu khỏi anh ấy, Alice. Mình chỉ là đang chặn đường cậu đi tới hạnh phúc của chính mình. Đã đến lúc mình dừng việc nói dối chính bản thân mình và nói dối cậu.


Alice… mình không xứng đáng với cậu.Mình không xứng đáng với lòng biết ơn của cậu. Mình không xứng đáng được là người hùng của cậu. Có lẽ thậm chí mình không xứng đáng được có tình bạn của cậu.


Khi cậu đọc được dòng này, mình đang trên đường quay về Đức. Mình không thể ở lại đây và giả vờ rằng mình sẽ ổn thôi, bởi vì mình sẽ không bao giờ thấy thế. Hãy gọi mình là một kẻ hèn nhát vì đã bỏ chạy. Nhưng mình cần phải thế. Bởi vì mình không có can đảm để đối mặt với cậu… và trái tim để buông cậu ra. Với việc trốn chạy, mình biết mình sẽ thả tự do cho cậu để cậu có thể thực sự được hạnh phúc.


Mình trả lại cuốn nhật ký này cho người chính thức sở hữu nó. Và cùng với nó, mình trả lại cậu cho người thực sự xứng đáng dành cho cậu và tất cả tình yêu cậu có trong trái tim mình.


Cảm ơn cậu vì ít nhất đã cho mình một cơ hội. Cho dù mình đã thất bại, mình vẫn cảm ơn cậu đã chấp nhận làm bạn với mình. Trong một khoảng thời gian ngắn, cậu đã nghĩ về mình như là Thiên thần Hộ mệnh của cậu và chấp nhận để cho mình được chăm sóc cho cậu.


Mình sẽ ổn thôi, Alice. Mình sẽ vượt qua chuyện này, vì thế đừng cảm thấy có lỗi. Đừng giữ chân chính cậu lại và nghĩ rằng cậu làm tổn thương mình khi mà cậu cuối cùng đã có thể để chính mình được yêu người con trai định mệnh dành cho cậu ngay từ ban đầu.


Khi mình rời đi, mình muốn cậu biết là mình hạnh phúc với suy nghĩ mình đã rời khỏi cậu cho một ai đó mà tình yêu của họ dành cho cậu còn vĩ đại hơn của mình rất nhiều.


Cho dù mình đã đi xa, nhưng cậu không cần phải lo lắng, Alice. Mình hứa với cậu… cậu sẽ không bao giờ đánh mất Thiên thần Hộ mệnh của mình.
Yêu cậu,
Chaise.
Những giọt nước mắt lăn dài xuống hai bên má khi tôi đọc lá thư của cậu ấy. Rất nhiều điều cậu ấy viết không mang lại ý nghĩa nào với tôi.


Tôi không hiểu tại sao cậu ấy phải rời đi và không tự mình giải thích thật thích đáng. Tôi đã nghĩ là cậu ấy là bạn của tôi. Và bây giờ, cậu ấy rời đi trong khi nói là cậu ấy không thể bảo vệ tôi được nữa, không thể làm bạn của tôi được nữa.


Sao cậu ấy có thể rời đi và bỏ tôi lại với tình trạng không rõ dàng như thế này? Cậu ấy thậm chí không giải thích thật rõ dàng khi chính cậu ấy nói là mọi thứ suy cho cùng thật khó hiểu với tôi. Lá thư của cậu ấy chỉ để lại cho tôi những câu hỏi không có lời giải đáp. Cậu ấy thậm chí khiến cho tôi còn thấy bối rồi nhiều hơn nữa.


Tôi ước chi cậu ấy có thể chỉ là nói hẳn nó ra. Tôi ước chi cậu ấy tự mình nói lời tạm biệt với tôi để tôi có thể hỏi cậu ấy ý của cậu ấy là thế nào với những từ mà cậu ấy đã viết ra trong lá thư cậu để lại.


Ngay từ đầu, tôi chẳng muốn gì từ Chaise ngoài việc hãy để cho tôi được yên. Nhưng cậu ấy không nghe theo lời tôi. Và tôi đã vui vì cậu ấy không làm thế. Tôi nhớ lại những buổi tối khi cậu ấy đi theo tôi khi tôi đi bộ về nhà. Giờ tôi biết là cậu ấy không có ý định làm tổn thương tôi hoặc là dọa nạt tôi. Cậu ấy muốn bảo vệ tôi nhưng tôi từ chối để cho cậu ấy đến gần bên mình. Tôi từ chối cậu ấy mọi lúc nhưng cậu ấy có ý định tốt đối với tôi và chỉ đảm bảo rằng tôi được an toàn. Tôi không thể đáp trả lại tình yêu của cậu ấy, thế nên cậu ấy yêu tôi từ đằng xa. Cậu ấy làm điều cậu ấy có thể để đảm bảo tôi không gặp nguy hiểm cho tính mạng của mình. Và tôi sẽ mãi biết ơn cậu ấy vì những buổi tối đó. Đặc biệt là cái đêm mà cậu ấy đã mạo hiểm cuộc sống của mình để cứu tôi.


Nhưng bây giờ… cậu ấy cũng rời đi. Làm sao mà cậu ấy có thể nói rằng tôi sẽ không đánh mất Thiên thần Hộ mệnh của mình khi mà cậu ấy không còn là người bạn còn ở xung quanh tôi nữa?


Những con đom đóm bắt đầu nhảy múa xung quanh tôi, nhắc cho tôi rằng trời đã tối rồi. Nhưng tôi chẳng bận tâm chút nào. Tôi không thấy mình cần phải rời đi.


Ngay lúc này… chẳng có nơi nào khác tôi muốn ở hơn, cho dù là tôi đang ở một mình. Nơi này khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu và được bảo vệ nhiều như khi ở bên cạnh người con trai đã từng cùng tôi chia sẻ khu vườn này. Nó là nơi ẩn náu… là nơi tôi thấy yên tâm khi trở nên yếu đuối.


Tôi biết rằng trong trái tim tôi sẽ mãi mãi là Hunter. Nhưng tôi sẽ luôn giữ Chaise thật gần nơi đó vì đã cứu sống tôi. Tôi sẽ luôn biết ơn cậu ấy vì những điều cậu ấy đã làm cho tôi. Hunter đã xua đi những cơn ác mộng xưa cũ. Chaise khiến cho tôi không phải có thêm những cơn ác mộng mới phải bỏ chạy.


Cậu ấy đã làm được điều ý nghĩa trong cuộc đời tôi. Tôi có thể không yêu cậu ấy nhiều như tôi yêu Hunter, nhưng tôi yêu cậu ấy như một người bạn thân thiết. Và tôi sẽ luôn tin tưởng vào cậu ấy với cả cuộc đời mình.


Tôi đọc lại bức thư của cậu. Tôi không ngừng nghĩ về những gì cậu ấy đã làm… trái tim tan vỡ và ấm áp cùng một lúc. Cậu ấy để tôi đi. Và nói với tôi rằng cậu ấy sẽ thấy hạnh phúc cho tôi. Rằng tôi sẽ không phải ngăn mình khỏi tình yêu dành cho Hunter. Cậu ấy để cho tôi được cho tự do cho dù là tôi không phải là của cậu ấy. Cậu ấy để tôi đi để tôi không phải cảm thấy có lỗi… để tôi có thể ở bên cạnh Hunter không một chút e dè.


Tôi đọc lại phần cuối lá thư của cậu. Cậu ấy nói rằng tôi sẽ không bao giờ mất đi Thiên thần Hộ mệnh của mình.


Tôi nhắm mắt lại một lúc. Trong ký ức của tôi, tôi nhìn thấy người con trai đứng ở đó trong bóng tối… quan sát tôi, đi theo tôi… cứu mạng tôi. Nhờ người ấy, tôi cảm thấy như không ai có thể chạm vào tôi, tổn hại tôi… ám ảnh tôi.


Nhưng cậu ấy đi rồi. Cậu ấy không còn ở đây nữa. Sao cậu ấy có thể hứa lá tôi sẽ không mất cậu ấy?


Bỗng nhiên, tôi có cảm giác là mình không còn ở đây một mình nữa. Tôi cảm thấy có ai đó đang quan sát tôi. Tôi quay người và nhìn thấy một bóng người đang đứng đằng sau tôi vài mét. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu xám với chiếc mũ trùm đầu che kín khuôn mặt.


Ngay lập tức, tôi nhớ lại rằng người ấy đã đứng đó trong bóng tối và quan sát tôi như thế nào, đi theo tôi cho tới khi tôi an toàn ở trong nhà và cứu tôi khỏi những cơn ác mộng mới.
Thiên thần Hộ mệnh của tôi.


Tôi thực không hiểu. Tôi nghĩ là cậu ấy đã nói cậu ấy đã rời đi. Cậu ấy thay đổi ý định ư? Cậu ấy chọn việc ở lại chăng?
Tôi quan sát người ấy đưa tay lên và chậm rãi đẩy chiếc mũ trùm ra khỏi đầu, cuối cùng cũng để lộ ra khuôn mặt của người ấy.


Trái tim tôi nghẹn lại khi tôi nhìn vào đôi mắt thân thuộc của anh. Nước mắt trào dâng và nhận thức trườn dọc người tôi. Mọi thứ rơi vào đúng chỗ của nó… giống như những gì Chaise đã nói.


Tôi ngay lập tức hiểu tại sao Chaise lại nói là cậu ấy không xứng đáng được là người hùng của tôi, có lẽ thậm chí không xứng đáng là bạn tôi. Tôi nhận ra tại sao cậu ấy nói rằng cậu ấy đang ngáng đường tôi đi tới hạnh phúc của mình và cậu ấy muốn làm rõ mọi thứ như thế nào. Tôi cũng hiểu tại sao cậu ấy nói rằng tôi sẽ không bao giờ mất đi người con trai ấy… người đã mạo hiểm cuộc sống của mình để cứu cuộc sống của chính tôi.


Bởi vì người con trai tôi gọi là Thiên Thần Hộ Mệnh của mình trong suốt thời gian qua… đó không phải là Chaise.
Đó là Hunter.






Truyện liên quan