Chương 46
“Anh lấy hình em vẽ nguệch ngoạc hai ba nét đi xăm hả?” Tiêu Tiêu không thể tin nổi, hỏi lại một lần nữa, nhìn tỉ mỉ vào, lại còn có thể thấy được hai chấm tượng trưng cho lúm đồng tiền nữa.
“Ừ.”
Tiêu Tiêu sững sờ nhìn hình xăm nho nhỏ vừa được ɭϊếʍƈ qua lại bắt đầu rướm máu, trong lòng bắt đầu lăn tăn dậy sóng. Trước đây, trên người anh không có đến một cái hình xăm, nhưng anh lại xăm hình mặt cười cô vẽ tượng trưng cho cô lên bàn tay, giấu trong lòng bàn tay…… bất kể là kiểu giải thích nào, đều làm cho trái tim của cô đập điên cuồng không thôi.
Đoạn Mặc Ngôn cũng nhìn chăm chú vào hình xăm còn chưa hoàn tất kia, sâu trong đáy mắt có chút gợn sóng.
Tiêu Tiêu quay đầu qua, đến gần anh, hôn lên môi anh thật sâu.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Tiêu chủ động, Đoạn Mặc Ngôn hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã vô cùng phối hợp.
Hôn một cái rồi thôi, Tiêu Tiêu khẽ thở gấp, nhìn anh hồi lâu, lại ngốc nghếch hỏi: “Nếu như sau này chúng ta chia tay thì làm sao đây?”
Nỗi xúc động trong lúc này quá lớn, ngược lại khiến cô tỉnh táo lại từ vòng xoáy tình yêu cuồng nhiệt kia. Khoảng thời gian này, đối với cô, cứ như mải mê bay bổng trên thiên đường mà không biết đường về, lại giống như người đã say, mê man mờ mịt nhìn xung quanh đều thấy toàn là ảo mộng. Bây giờ xem như cô đã rơi xuống rồi, nhưng không phải là một chậu nước lạnh, mà như vừa tắm hơi xong vậy, lúc nóng lúc lạnh. Cả người cô nhẹ bẫng trở lại với mặt đất, mọi thứ xung quanh không còn lung linh như trong mơ nữa, lúc này trong lòng bàn tay mang theo nhiệt độ ẩm ướt, ủi thẳng lên tim cô, thậm chí khiến cô thấy có chút cảm giác như bị bỏng vậy.
“Em muốn chia tay với anh?” Đoạn Mặc Ngôn nghiêng đầu qua, ngay vị trí gần trong gang tấc, thấp giọng hỏi. Đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm cứ y như động không đáy.
“Lỡ như, chúng ta chia tay rồi, cái hình xăm này chẳng phải……?” Sẽ thành trò cười sao. Bọn họ mới qua lại với nhau được bao lâu chứ? Sao anh lại ra quyết định như thế? Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ tới sao?
“Em muốn chia tay với anh?” Đoạn Mặc Ngôn hỏi lại lần nữa.
Tiêu Tiêu chăm chú nhìn anh rất lâu, “Chúng ta có tương lai không?”Cô đã hỏi ra vấn đề mà mấy ngày nay cố tình bỏ quên. Vừa nghĩ đến cuối cùng giữa bọn họ có thể chỉ là một giấc mơ huyền ảo, thì cô……
Bàn tay to buông xuống đặt lên eo của cô, “Chúng ta có tương lai không?” Anh hỏi ngược lại.
Đôi mày thanh tú nhíu lại, “Sao anh hỏi em?”
Đoạn Mặc Ngôn nắm tay cô, khóe môi khẽ cong lên.
Tiêu Tiêu kéo tay anh kề vào mặt cô, hơi dùng sức nhấn một cái lên vết khắc mới của anh, “Đau không?”
Đoạn Mặc Ngôn khẽ hít vào một hơi, “Hơi hơi.”
“Lúc nãy anh có chích thuốc tê không?”
“Không có.” Đoạn Mặc Ngôn khẽ dịch người, chậm rãi hôn ʍút̼ trên xương quai xanh của cô. Bàn tay to đổi khách thành chủ vuốt ve gương mặt cô.
“Vậy phải đau đến mức nào chứ?” Tiêu Tiêu mặc cho anh hôn nhẹ, cúi đầu hỏi tiếp. Da lòng ban tay vốn mềm mại hơn những chỗ khác, tùy tiện bị chút gì thôi cũng xót đến tận tim.
Đoạn Mặc Ngôn chậm rãi để lại một dấu hôn trên cổ của cô, “Chẳng qua chỉ là đâm vài đường kim thôi mà.”
Tiêu Tiêu cong môi, “Lúc anh để người ta xăm lên thì đang nghĩ gì thế?”
“…… Không nghĩ gì cả.” Đoạn Mặc Ngôn tiếp tục ʍút̼ nhẹ.
“Chẳng phải nên nghĩ đến em sao?”
“Có thể vậy.”
Tiêu Tiêu khẽ cười ra tiếng, nắm lấy tay anh, hôn lên hình xăm còn vương mùi tanh của máu kia.
Ngón cái thô ráp đè lên bờ môi của cô, Đoạn Mặc Ngôn từ từ tiến vào trong cô, trở người nằm lên người cô.
Cô nhỏ giọng rên lên một tiếng, hai tay vòng qua cổ anh.
Tình cảm của anh giống như trọng lượng của anh lúc này vậy, đè nặng lên trái tim của cô, làm cho cô có chút hoảng hốt, có chút bất an, song, từ đó lại dẫn đến niềm vui sướng điên cuồng.
Người đàn ông này, có lẽ không giống với những người khác. Tiêu Tiêu nghĩ như thế.
Sau cơn triền miên, hai người vừa chơi vừa tắm, xong rồi ăn mặc gọn gàng, áo Tiêu Tiêu phơi trên lầu hai đã khô rồi, cô thay áo ra, nói với Đoạn Mặc Ngôn chuyện cô phải đi gặp Tống Hiếu Nhiên. Đương nhiên không nói thẳng tên của anh ấy cho anh biết, chỉ nói là muốn nói chuyện rõ ràng với ông anh theo đuổi cô thôi.
Đoạn Mặc Ngôn trực tiếp đưa ra ba chữ, “Không được đi.”
Tiêu Tiêu lấy khăn giấy nhẹ nhàng ấn lên vết xăm của anh, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Em thật sự chỉ muốn nói rõ ràng với anh ấy thôi, tốt xấu gì cũng phải làm đến nơi đến chốn chứ.”
“Chẳng phải em nói đã gửi tin nhắn nói rõ với anh ta rồi sao, gạt anh hả?”
“Không có gạt anh, nhưng hôm nay anh ấy gọi tới nói muốn gặp mặt, em cũng đâu thể từ chối được phải không?”
“Tại sao không thể? Không được đi.” Đoạn Mặc Ngôn mặc cho cô chăm sóc cho tay của mình, nằm trên sô pha vờ ngủ say.
“Nhưng em đã hứa với anh ấy rồi.”
Đoạn Mặc Ngôn nhắm mắt không nói gì.
Tiêu Tiêu để tay của anh lên đùi, xoa bóp xung quanh hình xăm mặt cười, cố gắng giúp anh bớt đau đớn, đồng thời quay đầu sang nhìn anh, cười khẽ. Chẳng lẽ ghen rồi? Vừa nghĩ thế, cô thật sự có chút không muốn đi nữa, nhưng nói lời không giữ lời không phải là tính cách của cô, huống chi cô cảm thấy cần phải gặp mặt Tống Hiếu Nhiên một lần. Nói cô tham lam cũng được, cô không muốn quan hệ của hai người vì vậy mà cắt đứt.
Cô bắt đầu nhẹ nhàng, dịu dàng nói lí với anh, còn thoáng kèm theo một chút hơi hướm làm nũng, nhưng chiêu nào Đoạn Mặc Ngôn cũng không ưng, cứ thế nhắm mắt không nói chuyện, Tiêu Tiêu nói đến khô cả miệng, cũng tưởng rằng anh đã ngủ mất rồi.
“Không nói gì thì em coi như anh đồng ý rồi nhé.” Cô nhỏ giọng nói.
“Không được đi.” Lúc này Đoạn Mặc Ngôn nhắc lại lần nữa, đồng thời mở mắt ra, “Quá tam ba bận, anh đã nói ba lần rồi. Bớt khua môi múa mép đi.”
“……” Anh tưởng cô là cấp dưới của anh hay là gì hả? “Thực sự không được nữa, thì anh cũng đi chung là được rồi.”
“Anh không đi.” Anh hoàn toàn không muốn gặp mặt Tống Hiếu Nhiên ở bất cứ chỗ nào ngoài phòng tư vấn tâm lý.
Tiêu Tiêu cảm thấy anh có chút vô lí, “Thế này không được, thế kia cũng không được, tại sao chứ?” Gặp mặt một lần thôi có gì ghê gớm đâu? Cũng đâu phải cô muốn bỏ trốn với Tống Hiếu Nhiên. Anh không tin tưởng cô sao?
“Không tại sao cả.”
Tiêu Tiêu nghe vậy, cũng bướng bỉnh lên, “Anh không thể thuyết phục được em, thì em cứ muốn đi, đã nói với anh rồi đấy.” Dứt lời cô lấy tay của anh ra, lấy túi xách và di động, sải bước đi đến cửa trước, “Xong rồi em gọi điện cho anh.”
Đoạn Mặc Ngôn đứng lên, cũng không đuổi theo cô, mà bước hai bước về hướng ngược lại, đẩy ra một ổ khóa bằng số với màn hình cảm ứng được giấu kín, nhấn vài cái, Tiêu Tiêu đang đổi giày nghe một tiếng “cạch”, chính là tiếng khóa cửa rất chân thật.
Cô không thể tin được, ngẩng đầu nhìn sang bóng dáng cao to như ẩn như hiện trên hành lang, xoay người ra mở cửa, quả nhiên hoàn toàn mở không được.
“Này, anh khóa cửa làm gì hả?” Tiêu Tiêu quát lên.
Bóng dáng cao lớn kia di chuyển một cách yên lặng.
Tiêu Tiêu cởi giày xăng-đan ra, chân không chạy đến trước mặt Đoạn Mặc Ngôn vừa nằm xuống sô pha, đẩy anh một cái, tức tối nói: “Mau mở cửa ra.” Thật là ngây thơ quá mà!
Đoạn Mặc Ngôn trở người, không để ý đến cô.
Tiêu Tiêu có chút tức đến bốc khói, “Em muốn đi ra ngoài, anh mau mở cửa ra!”
Người đàn ông vẫn không để ý đến cô.
“Anh làm thế này là giam lỏng trái phép, hiểu không hả, vi phạm pháp luật đó!” Tiêu Tiêu muốn lôi anh dậy, nhưng bất đắc dĩ người đàn ông này quá cao to so với cô, cô chỉ có thể lùi lại tìm cách khác, túm một cánh tay của anh dùng sức kéo.
Dường như Đoạn Mặc Ngôn bị lôi kéo đến phiền, rút tay về, đứng lên, sải bước lên cầu thang.
Tiêu Tiêu sửng sốt một lúc, mới nhớ ra là phải đuổi theo. Đợi đến khi cô vừa lên đến lầu hai, vừa vặn Đoạn Mặc Ngôn đã bước vào phòng mình. Cô sải bước đi lên phía trước, cánh cửa phòng của anh đóng sập lại ngay trước mặt cô.
Cô tức giận xoay tay nắm cửa, nhưng vẫn không hề nhúc nhích chút nào, cô cúi đầu nhìn, mới phát hiện rằng phòng ngủ của anh cũng dùng khóa cửa điện tử.
Phòng ngủ trong nhà cũng phải dùng khóa mật khẩu, thế này là sang chảnh hay là bệnh thần kinh hả! Cô bấm thử mật khẩu mở cửa chính, không có tác dụng. Lại thử mấy cái mật khẩu mà những người lười biếng thường dùng, vẫn không có tác dụng.
“Đoạn Mặc Ngôn, mở cửa!” Tiêu Tiêu dùng sức đập cửa.
Bên trong yên tĩnh đến mức không có một chút tiếng động nào.
Cô càng thêm bực bội, không ngừng dùng sức gõ cửa, đập đến đỏ cả tay, Đoạn Mặc Ngôn vẫn như ông sư ngồi thiền, không mở cửa, cũng không lên tiếng.
Tiêu Tiêu cực kỳ tức giận trừng ổ khóa mật khẩu một lúc lâu, giơ chân đá lên cánh cửa một cái, giận đùng đùng đi xuống lầu.
Đến lầu dưới, cô đi tới đi lui như thú cưng bị giam lỏng, không ngờ anh lại làm ra chuyện như thế này. Nhốt cô trong nhà, không muốn cho cô đi gặp anh Hiếu Nhiên ư? Thật là không thể tưởng tượng nổi mà!
Tất cả những đồ gia dụng, đồ trang trí vốn đều rất thích hợp cho cuộc sống thoải mái, đột nhiên trở nên vô cùng chướng mắt, Tiêu Tiêu bật dàn âm thanh lên, chỉnh đến mức lớn nhất, dường như muốn làm ồn cho anh đi xuống, nhưng không đến năm phút, chính cô đã chê điếc tai trước rồi. Tức tối tắt dàn âm thanh đi, cô hét lên phía lầu hai: “Em báo cảnh sát rồi đó!”
Trên kia vẫn yên tĩnh như trước.
Tiêu Tiêu thật sự đã nhấn “11”, số “0” cuối cùng làm sao cũng không nhấn xuống được.
Thế này rốt cuộc là chuyện gì đây? Mười phút trước bọn họ còn như keo như sơn, mười phút sau đã ồn ào đến mức phải nói đến chuyện pháp luật luôn rồi?
Tiêu Tiêu tức đến mắt nổ đom đóm, ngã đầu vào sô pha mềm mại, dường như vẫn mơ hồ ngửi được hơi thở hoan ái, bực bội dùng sức nện vào lưng ghế sô pha một cái.
Kim giây tích tắc tuần hoàn vòng quanh, đảo mắt đã qua một tiếng đồng hồ, Tống Hiếu Nhiên gọi điện tới, nói muốn đến trường đại học đón cô.
Tiêu Tiêu nói dối rằng mình đã ra ngoài rồi, bảo anh trực tiếp đi đến chỗ hẹn đợi là được.
Cúp máy xong, cô lập tức gọi số di động của Đoạn Mặc Ngôn.
Không ngờ vừa vang lên một tiếng thì anh đã bắt máy.
“Đoạn Mặc Ngôn, xuống đây mở cửa!” Cô cũng không đợi anh lên tiếng, hung dữ nói, “Không xuống thì tự gánh lấy hậu quả đi!”
Nói xong cô liền cúp điện thoại, sau đó cầm di động, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm lầu hai.
Không bao lâu sau, bóng dáng màu đen cao to xuất hiện trên hành lang, Đoạn Mặc Ngôn đứng trên lầu cùng cô nhìn nhau một lúc, thong thả đi xuống lầu, sau đó mặt mày tự nhiên đi đến trước điều khiển khóa cửa, bấm tít tít mấy cái mở khóa ra.
Tiêu Tiêu không thèm nói câu nào với anh, xách túi lên đi ra ngoài.
Đoạn Mặc Ngôn đứng bên giá treo tác phẩm nghệ thuật hiện đại ở cạnh cửa, bắt lấy cô, ôm cô vào lòng.
Tiêu Tiêu dùng sức giãy giụa.
“Anh sai rồi còn không được sao?” Cánh tay sắt khóa chặt cô lại, người đàn ông thấp giọng nói bên tai cô.