Chương 67
Thì ra tìm cô không phải có chuyện gì, chỉ là chủ nhiệm Khoa nghe nói cô không nhận lời mời của Oxford, nên tìm cô trò chuyện.
Tiêu Tiêu chỉ nói là vì một vài lí do cá nhân thôi, chủ nhiệm khoa hỏi cô có phải gia đình có khó khăn hay không, cô lắc đầu phủ nhận.
Chủ nghiệm khoa suy nghĩ một lúc thấy cũng đúng, cô có ông anh như Đoạn Mặc Ngôn, có thể có khó khăn gì chứ? Ông hỏi không ra nguyên do, chỉ có thể bày tỏ tiếc nuối sâu sắc. Chẳng qua đã nói cả một đống rồi, thấy Tiêu Tiêu vẫn thờ ơ, hời hợt, chỉ đành thôi vậy. Hơn nữa trường học mà cô chọn cũng rất tốt, chúc mừng cô giành được học bổng, vân vân.
Tiêu Tiêu mỉm cười nói cám ơn.
Chủ nhiệm khoa hắng giọng, thân thiết nói: “Em Tiêu Tiêu này, không biết sau khi em học nghiên cứu xong thì có dự định gì, muốn ở lại nước ngoài, hay là về nước?”
“Em sẽ về nước ạ.” Tiêu Tiêu không hề do dự nói.
“Tốt, tốt lắm, như vậy mới không uổng công Tổ quốc bồi dưỡng em mười mấy năm.” Chủ nhiệm khoa rất vui mừng, “Trường chúng ta vô cùng hài lòng với biểu hiện ưu tú của em, khi em về nước, có muốn ở lại trường ta làm giảng viên không? Thầy thấy dịch thuật của em không tệ, làm giảng viên ở trường mình, đồng thời cũng có thể phiên dịch nữa. Ổn định, nhẹ nhàng, thu nhập cũng không tồi.”
Tiêu Tiêu sửng sốt, không ngờ lại là một lời mời công việc chất lượng tốt thế này. Nếu đổi lại là sinh viên khác, bọn họ nhất định sẽ vui đến mức nhảy cẫng lên, nhưng cô lại nói: “Xin lỗi, chủ nhiệm, em nghĩ em sẽ không ở lại trường giảng dạy, em đã suy nghĩ xong sau này sẽ làm gì từ sớm rồi ạ.”
Lần này đổi ngược lại là chủ nhiệm khoa sửng sốt, ông nghĩ đây là chuyện có thể chắc chắn đến 90% rồi, không ngờ lại bị từ chối, ông không nhịn được hỏi: “Sau này em muốn làm nghề gì?”
Tiêu Tiêu ngại ngùng cười, “Đây là một bí mật.”
Chủ nhiệm khoa chớp mắt, cũng ngại hỏi tiếp, chỉ có thể cười ha ha, “Cô nhóc này, cứ thích chơi trò bí ẩn thôi.”
Tiêu Tiêu cúi đầu khẽ cười.
“Được rồi, thầy cũng không miễn cưỡng em, nhưng nếu như em muốn về, thì trường ta lúc nào cũng hoan nghênh em.”
“Cám ơn chủ nhiệm.”
Chủ nhiệm khoa gật đầu, “Đúng rồi, qua hai ngày nữa trong thành phố có một hội nghị kinh tế, có mời một vài giảng viên phiên dịch của trường ta đến đó, em có muốn đi học hỏi một chút không?” Nói thế nào nhỉ, giáo viên luôn thiên vị sinh viên ưu tú chăm học đó mà.
Tiêu Tiêu mừng rỡ, “Được không ạ?”
“Ha ha, có cái gì mà không được chứ, bên chỗ giáo sư Trương có giấy vào hội trường, em đi nói với thầy ấy một tiếng, đến lúc đó đi cùng với thầy ấy là được.”
Tổn thương tình cảm rất đáng sợ, nhưng chìm vào nỗi đau, không thể tự thoát ra lại càng đáng sợ hơn. Tiêu Tiêu là người từng trải, cô biết bây giờ cô không cần không gian yên tĩnh, mà cần phải bận rộn, càng bận càng tốt, bận đến khi cô quên lãng tất cả mới thôi.
Cô sắp xếp kế hoạch của mình kín mít, một bên không ngừng học hành, một bên dùng thời gian rảnh rỗi để kiếm thêm thu nhập, cuối tuần thì cô đến viện mồ côi chơi với bọn trẻ cả ngày, đến thứ hai, lại đi theo giáo sư Trương tham gia khai mạc hội nghị kinh tế cử hành ở trung tâm triển lãm nào đó.
Hội nghị lần này vô cùng quan trọng và nghiêm trang, trong hội trường có rất nhiều khách nước ngoài và phóng viên, giáo sư Trương đang phiên dịch song song dưới cái nhìn chăm chú của các vị khách, phóng viên và hàng trăm ngàn khán giả đang xem phát trực tiếp.
Tiêu Tiêu có chút kính nể và hâm mộ. Cô vẫn luôn có hứng thú với dịch thuật, hơn nữa, so với dịch viết thì cô lại càng thích dịch nói hơn. Có lẽ nếu không phải cô đã quyết định chí hướng từ sớm, thì nói không chừng cô cũng sẽ nỗ lực đi theo hướng của giáo sư Trương.
Cô đi theo mã số trong giấy vào hội trường, tìm chỗ ngồi trong một khu vực bình thường, hai người bên cạnh hình như đều là phóng viên, đợi đến khi hội nghị sắp bắt đầu, bọn họ liền rời khỏi chỗ ngồi, đứng ở phía đằng trước.
Mà không bao lâu sau, đại hội chính thức bắt đầu, Tiêu Tiêu và mọi người cùng vỗ tay, chào mừng chủ tịch đại hội lên sân khấu. Lúc này hình như có người ngồi xuống bên cạnh, nhưng Tiêu Tiêu không rảnh quay đầu qua, trái tim của cô đau nhói lên, trong một khoảnh khắc đều bị người đàn ông trên sân khấu thu hút.
Đoạn Mặc Ngôn! Không, nhìn kĩ một chút thì người đó có vẻ lớn tuổi hơn Đoạn Mặc Ngôn rất nhiều, vóc dáng hơi thấp hơn anh một chút, trên mặt còn nở nụ cười thân thiết mà cả đời này Đoạn Mặc Ngôn cũng không thể có được.
“Các vị lãnh đạo tôn kính của các nước, các vị khách quý, các ông, các bà……”
Vừa rồi giới thiệu chủ tịch đại hội tên là gì nhỉ, lẽ nào là họ Đoạn? Đôi máy thanh tú của Tiêu Tiêu vô thức nhíu chặt lại.
“Đúng vậy, đó là chú hai của anh.” Một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai như đang giải thích.
Tiêu Tiêu quay đầu lại theo bản năng, lại là Đoạn Mặc Ngôn ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm.
Tại sao anh không chịu buông tha cho cô chứ! Tiêu Tiêu vừa nhìn thấy mặt của anh, tâm trạng lập tức như rơi xuống đáy vực, đột nhiên cảm thấy xung quanh thật khó thở, cầm lấy túi xách đứng dậy liền bỏ đi.
Đoạn Mặc Ngôn cực kỳ không vui với vẻ mặt và cử chỉ như nhìn thấy thần ôn dịch của cô, theo đuôi cô đi ra ngoài cổng đại sảnh.
Vừa ra đến sảnh triển lãm, Tiêu Tiêu nhanh chóng đi ra phía ngoài, có anh ở đây, cơ hội học hỏi gì cũng trở nên không còn quan trọng nữa. Nhanh chóng cách anh thật xa, càng xa càng tốt!
Nhưng Đoạn Mặc Ngôn lại không muốn buông tha cho cô, đến trước cổng kiểm soát thì bắt được cánh tay của cô, “Tiếu Tiếu.”
Tiêu Tiêu hất ra, quay đầu lại, tức giận nhìn sang: “Anh có thể buông tha cho tôi được không hả, anh đang theo dõi tôi à?”
“Không, hôm nay là tình cờ thôi.” Chẳng qua anh chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, đã nhìn thấy bóng dáng của cô trong đám người nhốn nháo. Chính bản thân của anh cũng thấy rất lạ lùng.
À, cô tự mình đa tình rồi. Tiêu Tiêu cười tự giễu, “Vậy anh chạy theo ra đây làm gì?”
“Anh vốn định tối nay đi tìm em, bây giờ gặp được rồi càng tốt.”
Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy hoang đường, “Anh tìm tôi làm gì?” Lên giường sau chia tay còn chưa làm ư? Hay là muốn sỉ nhục cô một lần nữa?
“Anh muốn xin lỗi em.” Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô chăm chú, trầm giọng nói.
Tiêu Tiêu như nghe thấy một câu chuyện cười vậy, cô “ha” một tiếng, ngay sau đó lạnh mặt, xoay người đi ra cổng kiểm soát.
Đoạn Mặc Ngôn sải bước đi theo cô, “Anh nghiêm túc đấy.”
Tiêu Tiêu nôn nóng lấy thẻ vào hội trường trên cổ xuống, “Tôi cũng nghiêm túc đấy, xin anh rời khỏi tầm mắt của tôi đi.”
“Tiếu Tiếu, chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi.”
“Tôi không muốn nói.” Tiêu Tiêu đi thẳng đến chỗ taxi đón khách. Người tiết kiệm tiền như cô cũng không để ý đến phương tiện giao thông công cộng tiện lợi ở gần đó nữa, chỉ muốn dùng cách nhanh nhất để cách xa anh.
Đoạn Mặc Ngôn kéo cô lại lần nữa, mạnh mẽ ép cô đối mặt với anh, “Anh không nghĩ đến chuyện của Lôi Tiểu Trúc và Liên Hoan Hoan lại ảnh hưởng đến em, đánh nhau với Tống Hiếu Nhiên là vì anh ghen, em che chở anh ta nên anh không ngăn được miệng của mình, ở chỗ chị của Nghiêm Khác, cũng là do anh thấy em thờ ơ mà tức lên, nếu như những chuyện này đều không cẩn thận tổn thương đến em, anh xin lỗi, hại em khóc, thật xin lỗi.”
Lời nói của anh gấp gáp mà thành khẩn, người bên cạnh nghe được đều sẽ cảm thấy anh vô cùng chân thành, không tha thứ cho anh đều là vì cô gái đó đang làm kiêu.
Nếu là lúc trước, chắc chắn Tiêu Tiêu đã mềm lòng rồi, nhưng lần này, cô phát hiện cô làm không được, cũng không muốn làm.
“Anh nói xong rồi phải không? Nói xong rồi thì mời anh buông ra.”
Đương nhiên Đoạn Mặc Ngôn không buông ra, anh khóa tay cô lại, quan sát biểu cảm của cô một cách tỉ mỉ, chân mày nhíu chặt lại.
Tại sao cô ấy có vẻ như hoàn toàn không có phản ứng gì cả? Dường như có nghe hay không thì cũng vậy thôi?
Anh lại lên tiếng hỏi, Tiêu Tiêu nói: “Anh còn muốn tôi có phản ứng gì?”
Đoạn Mặc Ngôn nhíu mày không nói.
“Giống như anh giết một người, rồi anh ôm cái xác của cô ấy nói xin lỗi, có tác dụng sao?”
Đoạn Mặc Ngôn thô lỗ nói: “Ví dụ rách nát gì thế.”
Tiêu Tiêu dùng sức kéo tay của anh ra, Đoạn Mặc Ngôn sợ dùng sức mạnh quá sẽ làm cô bị thương, nương theo động tác của cô mà buông cô ra.
“Mặc kệ ví dụ có rách nát hay không, tâm trạng của tôi bây giờ chính là vậy đó.” Tiêu Tiêu nói, “Tôi chơi không nổi trò chơi đâm người ta một dao lại cho một viên kẹo, càng quen biết anh, thì càng cảm thấy anh rất xấu xa.” Tại sao cô lại yêu anh chứ?
“Anh xấu xa với em chỗ nào? Có cái gì em muốn mà anh không cho em cái đó chứ? Anh mắng em ư? Đánh em ư?”
“Anh tiếp cận tôi chính là vì mục đích bẩn thỉu, vì dụ tôi mắc câu, uy hϊế͙p͙ Nhiễm Huy chia tay với tôi, dụ dỗ Liên Hoan Hoan vì tiền mà bán đứng tôi, sau khi Lôi Tiểu Trúc bị anh bỏ rơi, ngay cả nhìn một cái anh cũng lười, anh còn điều tr.a đường đi nước bước của tôi đến nhà anh Hiếu Nhiên gây chuyện, chia tay rồi còn muốn sỉ nhục tôi, ông trời ơi, phải chăng còn chuyện gì mà tôi không biết không……” Nói tới phần sau, giọng nói của Tiêu Tiêu đã run lên, “Anh thế này còn không gọi là xấu xa, thì cái gì mới là xấu xa hả?”
Đoạn Mặc Ngôn nhắm mắt lại, nói như thế, trong lòng cô, anh chính là kẻ xấu tội ác tày trời không thể tha thứ rồi.
Anh thở ra một hơi, kiên nhẫn giải thích, “Anh chưa từng đụng đến Lôi Tiểu Trúc, anh chỉ thích làm bạn với những cô gái đơn thuần một chút, anh tiếp cận em là vì em đơn thuần, mới đầu anh cũng không muốn đụng đến em, em với Nhiễm Huy là người yêu của nhau cũng không ảnh hưởng gì đến anh, nhưng không biết tại sao về sau lại thay đổi, kể từ sau lần hôn em ở club, anh phát hiện anh muốn có được em, vì chuyện đó mà anh còn bình tĩnh hết hai tháng, phát hiện ra anh vẫn muốn có được em, chẳng phải anh chỉ còn cách khiến Nhiễm Huy rời xa em thôi sao? Em biết anh không giỏi suy đoán tâm tư người khác mà, đặc biệt là cô gái quanh co, khúc khuỷu như em lại càng khó đoán hơn, anh mới kêu Liên Hoan Hoan trong kí túc xá của các em thăm dò ý của em, anh muốn đưa cho cô ta tám mươi, một trăm ngàn, nhưng chính cô ta có dã tâm lớn, chủ động muốn anh làm cầu nối cho cô ta, đi làʍ ȶìиɦ nhân Phó Thái Nhiên, anh còn cách nào nữa chứ?”
Giọng điệu hời hợt, thản nhiên của anh khiến Tiêu Tiêu không thể tưởng tượng nổi, anh nói cứ như mọi chuyện đều rất bình thường vậy, bình thường đến mức giống như cô mới là người không bình thường vậy!
Cô lui về sau một bước, lắc đầu, “Đừng nói nữa, anh càng nói, thì tôi chỉ càng thấy anh đáng sợ……”
Đoạn Mặc Ngôn nhìn vào vẻ xa cách trong mắt cô, tức giận nhấc hai cánh tay của cô lên, “Anh đáng sợ, nhưng trước giờ cũng chưa từng làm gì em! Em là tấm gương đạo đức à? Tại sao cứ lấy những chuyện không quan trọng để cãi nhau với anh thế?”
“Đoạn Mặc Ngôn, lẽ nào anh không phát hiện ra hay sao! Dường như chúng ta vĩnh viễn không thể có cùng tần số giao tiếp, anh không biết tôi đau lòng vì cái gì, sợ hãi vì cái gì, chúng ta hoàn toàn không ở cùng một thế giới!” Tiêu Tiêu giãy khỏi anh, “Những chuyện này không phải là chuyện không quan trọng, những chuyện này đều nói rõ rằng anh là một con người vô tình vô nghĩa, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không bị ảo tưởng của anh làm cho mờ mắt nữa đâu!”
“Vô tình vô nghĩa?” Đoạn Mặc Ngôn tức quá hóa cười, “Hay cho câu vô tình vô nghĩa!” Sau khi anh phát hiện thật ra anh đã yêu cô, cô lại nói với anh rằng anh là một người vô tình cô nghĩa?
“Chính là anh đó! Anh tránh ra, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Cô đã bỏ ra tình cảm của cả linh hồn, đối phương lại là một kẻ bạc tình như thế. Thật là đáng buồn quá mà.
Đoạn Mặc Ngôn bị cô hất ra, đôi mắt đen âm u như sương mù.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng không hề lưu luyến gì của cô, hít sâu một hơi. Tống Hiếu Nhiên…… anh ta đã lường trước cảnh tượng này rồi ư?
Anh chậm rãi thở ra một làn hơi đục ngầu, sải bước đi lên phía trước, ôm eo của cô lại, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Quả thật còn một chuyện mà em không biết.”
Lời nói lạnh nhạt, không nhanh không chậm chui vào màng nhĩ của Tiêu Tiêu, lại làm cho Tiêu Tiêu hoảng hốt trầm trọng, còn nữa, vậy mà lại còn nữa!
“Rốt cuộc anh còn làm gì nữa hả!” Cô tức giận nhìn lên, thậm chí quên cả đẩy anh ra.
“Có phải gần đây Tống Hiếu Nhiên thường mặt ủ mày chau không?”
Hai mắt Tiêu Tiêu trừng lớn, cô biết hình như Tống Hiếu Nhiên dính vào chuyện kiện tụng phiền phức gì đó, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện này có liên quan đến Đoạn Mặc Ngôn!
“Rốt cuộc anh đã làm gì……” Tại sao ngay cả anh Hiếu Nhiên mà anh cũng không buông tha chứ?
“Cũng không phải chuyện gì to tát, anh ta cưỡng hϊế͙p͙ một cô bệnh nhân thôi.”
“Anh nói bậy!”
Đoạn Mặc Ngôn siết lấy vòng eo nhỏ của cô, “Có nói bậy hay không, em nói là được thôi.”
Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy con người trước mắt này càng ngày càng xa lạ và đáng sợ, “Anh đang uy hϊế͙p͙ tôi?”
Đoạn Mặc Ngôn cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện, nhưng không có kết quả.
“Anh muốn cái gì?” Cơn tức của Tiêu Tiêu đã vượt ngoài sức tưởng tượng, “Lên giường sau chia tay à?”
“Tiếu Tiếu ngốc, anh muốn hợp lại với em.”
“Anh nằm mơ đi.”
“Haiz, anh cũng biết trong một lúc em sẽ không thể chấp nhận được, như vậy đi, em dọn đến nhà anh, trước khi em đồng ý hợp lại, anh sẽ không làm gì cả.” Đây là yêu cầu thấp nhất của anh rồi.
Tiêu Tiêu cười lạnh một tiếng, trong một lúc ư? “Anh như vậy chỉ càng làm tôi cách xa hơn thôi, vốn khoảng cách chỉ có một vòng trái đất, bây giờ đã biến thành mấy tỷ năm ánh sáng rồi.”
“Không sao cả, khoảng cách vật lý gần rồi, thì khoảng cách hóa học cũng sẽ gần theo thôi.” Đoạn Mặc Ngôn không để bụng lời nói của cô.
“Đoạn Mặc Ngôn, nếu như anh Hiếu Nhiên quan trọng với tôi như vậy, thì lúc trước tôi và anh đã không ở bên nhau rồi.” Tiêu Tiêu cứng rắn nói, “Anh ấy có chuyện, tôi rất xin lỗi, nhưng tôi vẫn chưa đến mức tôi phải lấy bản thân mình để đổi lấy anh ấy.” Vậy nên hãy nhanh chóng buông tha cho anh Hiếu Nhiên đi!
Đoạn Mặc Ngôn cúi đầu, kề bên tai cô tựa như nỉ non: “Không có em, anh cũng sẽ không động đến anh ta. Tiếu Tiếu ngoan, nhớ lấy, chuyện này là do em mà ra.”