Chương 71
Hai mắt Tiêu Tiêu vẫn ướt đẫm, cúi đầu bước nhanh rời khỏi cổng khu chung cư, sượt qua cánh tay của một người đang nói chuyện với bảo vệ, cô xin lỗi với giọng mũi đặc nghẹt, muốn đi tiếp về phía trước, cánh tay trái lại bị người ta níu lại.
“Tiếu Tiếu?”
Tiêu Tiêu còn tưởng là Đoạn Mặc Ngôn, nhưng nghe thấy một giọng nói quen thuộc khác, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Tống Hiếu Nhiên đột nhiên đứng ngay trước mặt.
“Anh Hiếu Nhiên? Sao anh lại ở đây?” Tiêu Tiêu giật mình bật thốt lên, chợt nhớ đến gương mặt nhếch nhác sau khi khóc của mình, lập tức cúi đầu xuống.
“Câu này anh hỏi em mới đúng!” Hiểu ra, Tống Hiếu Nhiên vì thế mà tức giận, anh ta kéo Tiêu Tiêu sang một bên, “Sao em lại khóc? Sao em lại đến đây? Sao em lại đến tìm Đoạn Mặc Ngôn nữa chứ!”
Từng câu hỏi như pháo liên thanh vọng vào màng nhĩ, Tiêu Tiêu chỉ có thể không ngừng lắc đầu, “Anh Hiếu Nhiên, anh đừng hỏi nữa……”
Tống Hiếu Nhiên vừa tức vừa hận, nhấc cánh tay của cô lên, “Có phải em đã giao dịch gì với anh ta, nên Đoạn Mặc Ngôn mới không chỉnh anh nữa phải không?”
“Không phải……”
“Vậy là em lại bị lời ngon tiếng ngọt của anh ta làm cho mờ mắt, hợp lại với anh ta rồi ư?”
“Không phải……”
“Vậy em nói cho anh nghe xem là cái gì hả! Tiếu Tiếu!” Tống Hiếu Nhiên khom người nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, “Vậy em nói anh biết đi, tại sao em lại khóc thảm thiết như thế chạy từ nhà anh ta ra hả!”
Tiêu Tiêu rối như tơ vò tránh né ánh mắt của anh, “Anh đừng hỏi nữa, anh Hiếu Nhiên, không liên quan đến anh!”
“Cái gì mà không liên quan đến anh! Nhất định em đã bị anh ta uy hϊế͙p͙, nên anh ta mới buông tha anh, phải không? Tiếu Tiếu, sao em lại ngốc như vậy chứ!”
“Không liên quan đến anh, là chính em không thể rời xa anh ấy thôi……”
“Vậy thì càng không được! Tiếu Tiếu, anh ta là bệnh nhân của anh, em có biết không hả!” Tống Hiếu Nhiên sốt ruột đến đỏ cả mắt, buột miệng nói ra.
Thời gian như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này, một lúc lâu sau Tiếu Tiếu mới quay đầu lại, “Ai là bệnh nhân của anh? Đoạn Mặc Ngôn? Anh ấy có bệnh gì?”
Tống Hiếu Nhiên lỡ lời, bỗng chốc tỉnh táo lại, hối hận và nhẹ nhõm cùng ập tới, “Tiếu Tiếu, em đừng hỏi nhiều nữa, anh vốn không nên nói ra, em chỉ cần biết người đó không giống với người bình thường là được, em đừng dây dưa gì với anh ta nữa!”
“Cho nên anh vì vậy mới quen biết anh ấy à?” Tiêu Tiêu lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Tống Hiếu Nhiên tựa như lần đầu tiên mới quen biết anh ta vậy. Đoạn Mặc Ngôn có bệnh tâm lý? Rốt cuộc là bệnh gì? Anh ấy trị liệu ở chỗ anh Hiếu Nhiên ư? Trị cái gì? Lẽ nào Đoạn Mặc Ngôn thích trêu chọc những cô gái ngây thơ đều có ý nghĩa bên trong ư? Là một phần trong quá trình trị liệu?
Tinh thần như đứt từng đoạn ruột của Tiêu Tiêu lại gặp phải sự kích thích khổng lồ, cô lùi về sau hai bước, không thể tin được mà xoay người sải bước chạy đi.
“Tiếu Tiếu!” Tống Hiếu Nhiên sợ cô xảy ra chuyện liền đuổi theo ngay lập tức.
Một chiếc xe đua thắng gấp một cái “két”, dừng ngay trước mặt Tiêu Tiêu, cửa ghế phụ lái được mở ra, Nghiêm Khác nghiêng người ra từ ghế lái, “Lên xe!”
Đầu óc Tiêu Tiêu rối loạn, thế mà thật sự ngồi vào trong xe, Tống Hiếu Nhiên đuổi lên phía trước, Nghiêm Khác đã đạp ga chạy mất rồi.
Trong nháy mắt chiếc xe đua biến mất ngay khúc cua, Tống Hiếu Nhiên chau mày, đấm mạnh vào cột đèn đường.
Nghiêm Khác lướt xe vào đường chính, tốc độ xe chậm lại.
“Anh làm ơn tùy tiện tìm một chỗ rồi thả tôi xuống đi, cám ơn.” Tiêu Tiêu cúi đầu, thấp giọng nói.
Nghiêm Khác biếng nhác nói: “Đừng thế, nói thế nào thì tôi cũng đã cứu cô khỏi tay kẻ xấu, ít nhiều gì cô cũng phải mời tôi một ly kem chứ.” Anh ta dừng lại một chút, “Người đó là ai thế? Đuổi theo cô làm gì vậy?”
“……Người mà anh không quen biết.”
Nghiêm Khác quẹo cua, rất biết lắng nghe, nói: “Vậy chúng ta nói về người có quen biết đi, Đoạn Mặc Ngôn sao rồi? Tối qua uống say đến không biết trời trăng gì, ông đây đưa nó về nhà, ‘ầm’ một cái nó nhốt ông đây ở ngoài cửa luôn.”
“Anh ấy không sao.”
“Cô có biết dáng vẻ tối qua của Đoạn Mặc Ngôn ngu biết bao nhiêu không, trái một tiếng ‘Tiếu Tiếu, anh khó chịu’, phải một tiếng ‘Tiếu Tiếu, anh khó chịu’, y như một con nhóc đang làm nũng vậy, làm cho tôi nổi da gà đầy người.”
Tiêu Tiêu im lặng không lên tiếng.
“Lúm đồng tiền nhỏ này, nhìn không ra nha, cô cũng nhẫn tâm thật đấy, nó thờ ơ cô hai tháng, cô liền chỉnh nó nửa năm trời.” Nghiêm Khác thoáng liếc qua cô một cái, một tay lấy điếu thuốc ra, “Cũng kha khá rồi, thấy được thì dừng lại đi!”
Tiêu Tiêu vẫn không nói gì.
Nghiêm Khác dừng lại trước một cái đèn đỏ, châm điếu thuốc, rít vào một hơi thật sâu, nheo mắt lại nhả ra môt vòng khói, “Đoạn Mặc Ngôn…… thật sự để tâm đến cô.”
Không ngờ câu nói này sẽ được nói ra từ miệng anh ta, rốt cuộc Tiêu Tiêu cũng có phản ứng, từ từ nhìn sang phía anh ta.
“Chỗ này của nó……” Nghiêm Khác chỉ chỉ vào cái đầu, “Thiếu đi cái gì đó, nó có thể được như bây giờ, đã không dễ dàng gì rồi.”
“Anh cũng biết sao?” Tiêu Tiêu hỏi với giọng khàn khàn, “Rốt cuộc anh ấy bị gì……”
“Tôi không biết, tôi đoán thôi.” Anh ta búng búng tàn thuốc, “Tốt xấu gì tôi cũng quen biết nó hai mươi mấy năm rồi.”
Tiêu Tiêu bối rối nhìn anh ta, trong đầu của Đoạn Mặc Ngôn…… thiếu mất thứ gì đó ư?
“Cô đã vô phòng nó chưa?”
Tiêu Tiêu lắc đầu.
Nghiêm Khác than nhẹ một tiếng, “Đi vào xem đi, xem rồi thì có lẽ cô sẽ hiểu thôi.”
Tống Hiếu Nhiên đứng trước cửa nhà Đoạn Mặc Ngôn, muốn nhấn chuông cửa, lại phát hiện cửa đang mở, anh ta gõ hai cái, nói một tiếng “tôi vào nhé”, rồi mới chậm rãi bước vào nhà.
Trong nhà không có ai trả lời.
Anh ta đi vào sảnh phòng khách, phát hiện Đoạn Mặc Ngôn đang xoay lưng lại với anh ta, hút thuốc trong im lặng.
“Tại sao anh không chịu buông tha cho Tiếu Tiếu hả?” Tống Hiếu Nhiên kiềm nén hỏi.
Bảo vệ sớm đã thông báo với anh là Tống Hiếu Nhiên đến thăm, nên Đoạn Mặc Ngôn không hề ngạc nhiên khi có người đứng sau lưng. Anh không hề quay đầu lại, chỉ ra sức hút thuốc.
Tống Hiếu Nhiên đi đến trước mặt anh, quát lớn, “Đoạn Mặc Ngôn!”
Đoạn Mặc Ngôn từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh nhìn anh ta lạnh lẽo khiếp người.
Tuy Tống Hiếu Nhiên không bị anh dọa, nhưng cũng vì thế mà lấy lại một chút lí trí, anh ta nóng nảy hỏi: “Tại sao Tiếu Tiếu lại khóc mà bỏ đi như vậy?”
Trong lòng Đoạn Mặc Ngôn nhói lên, “……Không liên quan đến anh.”
“Có phải anh lấy tôi để uy hϊế͙p͙ cô ấy không?”
“Không liên quan đến anh.”
Tống Hiếu Nhiên muốn xông tới đánh anh, nhưng anh ta nhịn xuống, nhiệm vụ khẩn cấp lúc này là làm cho anh triệt để buông bỏ Tiêu Tiêu.
“Đoạn Mặc Ngôn, yêu một người không giống như anh thế này đâu, anh như vậy chỉ là dục vọng độc chiếm, anh không có được, nên anh không vui mà thôi!” Tống Hiếu Nhiên nói, “Anh giày vò cô ấy như vậy, anh không khó chịu sao?”
Dục vọng độc chiếm…… Muốn độc chiếm cô, là sai ư? Đoạn Mặc Ngôn cầm lấy ly trà Tiêu Tiêu rót lúc nãy, một hơi uống cạn.
“Chắc anh đã điều tr.a hoàn cảnh của cô ấy rồi, phải không? Vậy hẳn là anh đã biết trải nghiệm trưởng thành của cô ấy, tôi nói cho anh biết, từ góc độ bác sĩ tâm lý của tôi, Tiếu Tiếu cũng có bệnh tâm lý, tình cảm của ấy bị tổn thương nghiêm trọng, thiếu tình thương, cực kì thiếu cảm giác an toàn, thực ra tinh thần của cô ấy vô cùng yếu đuối, càng buồn cười hơn chính là, kẻ đầu sỏ gây ra tình trạng hiện giờ của cô ấy, có tôi, cũng có anh. Người cô ấy cần là một người không ngừng cho cô ấy tình yêu, có một chỗ dựa cho cô ấy an toàn, để cô ấy cảm thấy có sự bảo đảm trên tinh thần, cô ấy mới có thể từ từ vỗ về vết thương trong lòng…… Anh với cô ấy, chính là hai cực điện âm, vĩnh viễn cũng không thể dung hòa với nhau được!”
Đoạn Mặc Ngôn cứng rắn bóp nát ly thủy tinh trong tay.
Tiêu Tiêu bước xuống xe của Nghiêm Khác, tùy tiện đi vào một quán cà phê, gọi một ly cà phê, ngồi trong quán cà phê yên tĩnh đó từ lúc mặt trời lên cao, cho đến khi mặt trời lặn xuống phía tây.
Mãi cho đến khi người đến ăn cơm chiều lục tục đi vào, Tiêu Tiêu mới chợt hoàn hồn lại. Cô nhìn ly cà phê chưa uống một ngụm nào của mình, cố gắng nhớ lại rốt cuộc mình đã suy nghĩ những gì trong cả buổi chiều, nhưng lại là một khoảng trống rỗng.
Cô thanh toán, đứng một lúc trong cơn gió lạnh rét mướt ở bên ngoài, vẫn là gọi một chiếc taxi, bảo ông ta chạy đến khu chung cư Quan Lư Tuyền.
Cuối cùng cô vẫn muốn biết, rốt cuộc trong căn phòng của Đoạn Mặc Ngôn có bí mật gì, rốt cuộc, anh lại có bệnh tâm lý gì.
Về đến căn hộ của Đoạn Mặc Ngôn, trong nhà tối đen như mực, chỉ có robot quét dọn tự động vẫn chưa kết thúc công việc, trong căn nhà yên tĩnh vang lên tiếng rè rè.
Tiêu Tiêu gọi điện cho Đoạn Mặc Ngôn, hỏi anh đang ở đâu.
“Ở nhà.”
“Tôi cũng đang ở nhà anh, không thấy anh.”
“…… Anh ở trong phòng.”
Tiêu Tiêu nhìn sang phòng cô ở, không hề thấy anh, vậy có nghĩa là anh đang ở phòng mình, “Anh mở cửa đi, tôi muốn vào trong xem một chút.”
Nói xong, cô cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, siết chặt di động, từ từ đi lên đó.
Lên đến lầu hai, cô liền thấy Đoạn Mặc Ngôn đứng trước cửa phòng anh, cánh cửa phòng ở phía sau đóng chặt.
Anh nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, thấy cô từ từ bước đến gần.
Tiêu Tiêu đứng lại trước mặt anh, “Anh có thể mở cửa cho tôi vào xem một chút không?”
Giọng nói của Đoạn Mặc Ngôn có chút căng thẳng, “Tại sao đột nhiên muốn xem phòng của anh?”
“Chỉ là muốn xem môt chút thôi.” Tiêu Tiêu nhẹ giọng nói, “Có được không?”
Hai người chăm chú nhìn nhau rất lâu, một dòng cảm xúc không thể nói rõ tuôn trào giữa hai người.
“Anh không muốn em xem.” Hồi lâu sau, Đoạn Mặc Ngôn khàn giọng nói.
“Nếu như tôi kiên trì thì sao?”
Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Khóe môi của anh mím chặt, một lúc lâu sau mới xoay người lại, chậm rãi nhấn mật khẩu vào.
Mỗi khi anh nhấn một cái, âm thanh điện tử lại “tít” một cái vào trái tim cô, tựa như đâm vào trái tim cô một lần lại một lần vậy.
Theo tiếng “cạch” vang lên, khóa cửa đã mở ra.
Trái tim của Tiêu Tiêu đập mạnh một cái.
Đoạn Mặc Ngôn nghiêng người, dựa vào tường, nhìn cô một lần nữa, trong đôi mắt đó có một vẻ phức tạp đến tuyệt vọng.
Vì ánh mắt này mà Tiêu Tiêu thở không được, cô chợt cảm thấy trong lòng đau đớn vô cùng, nhưng cô vẫn nín thở, cầm tay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Vào khoảnh khắc ngước mắt lên nhìn rõ ràng bên trong căn phòng, đầu óc của cô trống rỗng.
-----