Chương 13: Hắn đang bị thiêu đốt
Ngay lúc ngọn lửa dần dần tách ra thì một viên đá sao băng hóa thành thiên thạch rơi xuống, chẳng qua là một viên đá nho nhỏ màu đen phát ra ánh sáng lạnh. Mà lớn hơn nữa là viên đá sao băng hoá thành thiên thạch có phần đuôi lấp lánh mà nóng rực, từ rất xa có thể cảm giác được nhiệt độ cực nóng mà nó tỏa ra.
Trong nháy mắt thiên thạch rơi xuống chỗ Hàn Lập đứng, phần đuôi nóng rực giống như tụ họp lại sau đó bao trùm thân thể Hàn Lập, ở trên người hắn xuất hiện một ngọn lửa bùng cháy, không đến một phút, ngọn lửa bùng cháy to hơn, từ xa nhìn lại, cả người Hàn Lập nằm trên mặt đất giống như một quả cầu lửa.
Nóng, nóng, đau quá, cảm giác mỗi một chỗ trên thân thể đều giống như bị xé rách.
Hàn Lập bị đau tỉnh lại, mở mắt ra, lại phát hiện chính mình đang ở trong một biển lửa, hắn hoảng sợ, nghĩ muốn đứng lên chạy trốn, lại phát hiện thân thể không động đậy được, lúc sau, hắn phát hiện một chuyện càng làm cho hắn hoảng sợ hơn, hắn không phải nằm ở trong biển lửa, mà là thân thể hắn đang bị đốt cháy, mỗi một chỗ da thịt đều bị ngọn lửa bao trùm, ngay cả tóc cũng không ngoại lệ.
Tại sao lại có thể như vậy?
Hắn phải ch.ết sao, hắn mờ mịt suy nghĩ.
Ngón tay bị lá cây cỏ dại làm chảy máu xuất hiện ánh sắng màu trắng, Hàn Lập cũng không biết. Tại lúc ánh sáng màu trắng kia xuất hiện, ánh lửa màu vàng cũng dần dần nhạt hơn, cũng nhỏ đi một chút, không đến một lúc sau, ngọn lửa lại biến thành màu vàng xanh, theo đó càng cháy dữ dội hơn, lên lên xuống xuống nhiều lần, lại không có dấu hiệu ngừng lại.
Hàn Lập cũng không biết, thân thể của hắn ở trong biển lửa trở nên cháy đen, không đến một giây sau, làn da cháy đen bắt đầu bong ra từng mảng, lộ ra da thịt màu trắng, thay thế cho một tầng da bị cháy đen bên ngoài. Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, thời gian da thịt mới bị đốt cháy càng ngày càng dài, thời gian bị đốt cháy đen cũng càng ngày càng lâu, mà da thịt mềm mại phát triển càng ngày càng chậm.
Mà ở bên trong thân thể, các tế bào không ngừng trao đổi chất, máu lấy tốc độ cực nhanh ở trong mỗi một bộ phận trên thân thể chạy qua, tuần hoàn, nơi nào máu chảy qua, đều được ngọn lửa bên trong tế bào tái tạo lại. Mỗi lần máu chảy qua ngón tay phải, đều sẽ gặp một tia sáng nho nhỏ màu trắng hoặc màu đen, sau đó dung hợp cùng máu, rồi chậm rãi bị hấp thu.
Như thế đi tới đi lui nhiều lần, màu sắc của ngọn lửa luôn luôn biến hóa, cuối cùng, ở thời điểm da thịt mới của Hàn Lập ngừng đốt cháy, ánh lửa lại biến thành màu trắng, chậm rãi tiến vào trong thân thể của Hàn Lập.
Ngọn lửa biến mất, thân thể lại khôi phục như lúc ban đầu, Hàn Lập phát hiện chính mình có thể cử động được, nhưng mà cái này cũng không thể làm cho hắn vui mừng chút nào, vừa nãy ngọn lửa kỳ lạ kia lại không có đốt cháy hắn, mặc dù hắn cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là, quần áo của hắn toàn, bộ, bị, thiêu!
Ngay cả qυầи ɭót cũng không thừa lại, hiện tại trên người hắn không có một kiện quần áo, hoàn toàn trống trơn ngồi ở trong rừng. Đất dưới thân hắn còn có cỏ dại đều bị cháy không còn một mảnh, đất đai cũng trở nên tối đen.
Đồng hồ ở cổ tay hắn cũng không thể may mắn thoát khỏi, liền ngay cả cặn bã cũng không thừa, ngọn lửa này thật sự rất kỳ quái.
Lúc này, đột nhiên từ xa truyền đến ánh sáng, là ánh sáng của đèn pin, tiếng bước chân, còn có tiếng la hét. Hàn Lập vừa nghe liền biết ngay là thanh âm của đàn anh, còn có đội ngũ cảnh sát cấp dưới của anh ta, Hàn Lập cúi đầu xuống nhìn chính mình, sắc mặt càng ngày càng đen, hắn không khỏi phân trần đi đến bên người đào phạm, lột quần áo của hắn cùng với quần dài, chỉ để lại cho đào phạm một cái quần cộc lớn.
Sau khi mặc xong quần áo tử tế, Hàn Lập cẩn thận kiểm tr.a một chút thân thể của mình, phát hiện trên người không có xuất hiện vết thương, liền ngay cả vết sẹo cũ trước kia cùng với vừa rồi lúc nhổ lá cây cự xỉ bị thương cũng không lưu lại dấu vết gì, ngược lại màu sắc da thịt của hắn không có nhiều thay đổi, bất quá cũng chỉ so với trước kia cứng rắn hơn một ít.
Ví dụ như, hắn đi chân đất đứng ở trên cỏ, còn đi tới đi lui, lại không cẩn thận chạm vào tảng đá, tảng đá sắc nhọn cũng không có làm bàn chân hắn bị thương, hắn một chút cũng không cảm thấy đau.
Cây cỏ lúc trước ở trong túi quần của hắn đã bị cháy toàn bộ, Hàn Lập đi lại cách đó không xa nhổ lại một đám, lần này vô cùng thoải mái, hắn đem cây cỏ đều bỏ vào trong túi.
Trên bầu trời, mưa sao băng vẫn còn tiếp tục rơi.
Năm phút sau, đàn anh của Hàn Lập mang theo cấp dưới tìm được Hàn Lập. Rất xa, liền nhìn thấy quần áo Hàn Lập mặc rõ ràng ngắn hơn lúc trước, cũng không có đi giày, còn rất thoải mái ngẩng đầu nhìn bầu trời đang có mưa sao băng.
Đàn anh đi tới, vỗ vỗ bả vai Hàn Lập, mở miệng nói:“Ngươi tiểu tử này thế nào lại không nhận điện thoại, vừa rồi ta gọi cho ngươi mười mấy lần, tất cả đều không kết nối được. Còn có, tại sao ngươi lại ăn mặc thành như vậy, giày đâu, thế nhưng còn đi chân đất, chẳng lẽ thời điểm lùng bắt đào phạm làm rớt?”
Đàn anh mang vẻ mặt đùa giỡn nhìn Hàn Lập.
“Đàn anh, ngươi xem này.” Hàn Lập không để ý đến đàn anh đang nói nhảm vô nghĩa, trực tiếp từ trong túi quần lấy ra mấy cây cỏ vừa rồi, sau đó lấy ra một cây cỏ cứng rắn nhất, ở trên ngón tay của đàn anh nhẹ nhàng lướt qua, trong nháy mắt, liền có một giọt máu rơi ra.“Đây là cây cỏ phát triển ở gần đây, nó không giống cây cỏ bình thường, ta xem qua thấy nó rất kỳ lạ.”
Đàn anh nhìn chằm chằm cây cỏ kia, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn, cũng không nói giỡn nữa, quay qua phân phó cấp dưới:“Mấy người các ngươi, toàn bộ đều đi thu thập một ít, mặt khác lại đi xung quanh nhìn xem mấy cái cây khác, tất cả đều thu thập một ít, sau đó mang về cục cảnh sát để cho bọn họ làm xét nghiệm.”
Những người khác hai người một nhóm, chia nhau ra đi thu thập mẫu xét nghiệm.
Rất nhanh, Hàn Lập liền phát hiện cơ thể của chính mình khác thường. Trong bóng đêm, hắn tập trung tinh thần, liền có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nói chuyện cùng thảo luận của mọi người trong vòng bán kính 100m, nếu là tập trung tinh thần nhìn, thì có thể nhìn thấy rõ ràng trong vòng bán kính 50m, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì. Còn nếu không nhìn kỹ, trong vòng bán kính 500m đều có thể mơ hồ cảm giác được.
Mười phút sau, toàn bộ thành viên trở về vị trí, mang theo đào phạm cùng mẫu vật mà họ thu thập được, mọi người liền rời khỏi nơi này.
“A Lập, ngươi cứ như vậy đi chân đất trở về sao? Đây chính là trong rừng, đất đá trên mặt đất đâm vào chân vẫn là bị đau đó.”
“Cảnh sát các ngươi không phải lái xe tới đây sao, chỉ là một đoạn đường ngắn thôi, không quan trọng.”
“Bộ quần áo trên người ngươi cũng thật xấu, một lúc nữa ngươi về nhà còn không phải đều xuống xe, cũng phải đi bộ, ngươi không sợ người khác nhìn thấy sao?” Dọc theo đường đi, đàn anh này không ngừng giễu cợt Hàn Lập.
“......”
Hàn Lập cảm thấy đàn anh không còn việc gì để nói nên mới lôi chuyện này ra nói suốt, càng về sau Hàn Lậpliền mặc kệ hắn. Bất quá, sau khi bị sao băng rơi xuống đầu, vẻ mặt Hàn Lập vẫn luôn luôn lạnh lùng, thời điểm về đến nhà mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Đương nhiên, thời điểm cùng đàn anh trở về cục cảnh sát liền mượn hắn một bộ quần áo để thay, nhưng thời điểm hắn đi vào cục cảnh sát, nhân viên trực ban nhìn thấy ‘Hình tượng’của hắn, trong ánh mắt đều mang theo ý cười, nếu không phải vẻ mặt của Hàn Lập rất đáng sợ, chỉ sợ những người đó sẽ trực tiếp lôi điện thoại di động ra chụp ảnh làm kỷ niệm.
Trong lòng Hàn Lập thầm nghĩ: Cũng may hôm nay nhìn thấy bộ dạng của hắn đều không phải là đám cấp dưới vô lại kia, nếu không cả đời hắn đều bị họ cười nhạo.
Đáng thương cho đào phạm sau khi tỉnh lại phát hiện chính mình bị người ta lột sạch, chỉ còn lại có một cái quần cộc, thật sự là khóc không ra nước mắt mà. Ở trong nhà tù, hắn hung hăng dùng ánh mắt quét qua những người khác, mấy tên hỗn đản kia mà nhìn thấy hắn như vậy chắc chắn sẽ đùa cợt một phen! May mắn là hắn kịp thời tỉnh lại!
*
Gừng càng già càng cay.
Lâm Băng hôm nay xem như triệt để cảm nhận được những lời này, chủ yếu là phụ thân ở một bên nói, còn gia gia chỉ là ngồi ở một bên yên lặng nghe, bất chợt lại nói vài câu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng những câu hỏi đó đều toàn nhằm vào điểm quan trọng nhất, thiếu chút nữa thì Lâm Băng trả lời không được.
Tất cả những gì liên quan đến mạt thế đều bị hỏi ra hết, lúc sau Lâm Băng mới phát hiện mình đã nói quá nhiều, nhưng muốn ngừng lại cũng không kịp nữa rồi, bởi vì là người thân, cho nên trong lòng không có phòng bị gì, bởi vậy ngay từ đầu cô đã hoàn toàn không quản được miệng mình.
Sau khi nói xong Lâm Băng thật muốn bóp ch.ết chính mình.
Gia gia, chúng ta còn có thể không thể thượng cùng nhau khoái trá chơi đùa !
......
“Cháu nhìn thấy mạt thế đến có bao nhiêu căn cứ lớn? Quy tắc như thế nào?”-- đây là lời của gia gia cùng phụ thân hỏi.
“...... Hình như có bốn căn cứ lớn nhất, còn có một ít căn cứ nhỏ, còn cụ thể ra sao thì cháu không nhớ rõ.”-- đây là lời của Lâm Băng.
......
“Dị năng chủ yếu có mấy loại lớn, phân biệt như thế nào và sử dụng ra sao?”
“Phân biệt là dị năng tự nhiên, dị năng khống chế, động vật và thực vật cũng có dị năng...... Cháu chỉ nhìn thấy vài loại này, cũng không biết phải sử dụng như thế nào a, hình như là tinh thần lực càng cao, việc khống chế dị năng lại càng mạnh, độ chuẩn xác cũng cao." -- Lâm Băng không ngừng đổ mồ hôi nói.
......
“Tang thi có những đặc điểm gì, ở trong mộng có nói kỹ càng một chút không?”
“Tang thi cũng sẽ thăng cấp, trong đầu tang thi giống như có tinh hạch, tang thi cấp 1 thì có tinh hạch cấp 1, từ đó có thể suy ra cấp 2 cấp 3, dị năng giả có thể dùng tinh hạch trong đầu tang thi để thăng cấp, bất quá tinh hạch của tang thi cũng được chia làm nhiều loại khác nhau, con người có thể sử dụng được, cũng có thể không sử dụng được, nếu con người dùng xong mà không thể sử dụng được năng lượng của tinh hạch, thì dị năng giả sẽ biến thành tang thi. Đúng rồi! Trong đầu dị năng giả còn có năng lượng hạch, màu sắc của năng lượng hạch tuỳ thuộc vào dị năng mà dị năng giả đó sở hữu,...... Cháu ở trong mộng còn nhìn thấy dị năng giả có thể sử dụng năng lượng hạch để thăng cấp.”-- cái này Lâm Băng nói rất tỉ mỉ.
......
“......”
“......”
......
Ba người không ngừng trò chuyện, thời gian bất tri bất giác liền trôi qua thật lâu.
Cuối cùng, khi hai mí mắt Lâm Băng đánh nhau, cô ngáp một cái rồi nói với phụ thân cùng gia gia:”Gia gia, ba, chuyện trong mộng con như thế nào vẫn còn nhớ được rõ ràng như vậy, hai người cũng đừng hỏi lại con nữa, thật sự là càng nghĩ càng mơ hồ.” Nói xong, cô còn sờ soạng mặt mình.
Ngoài cửa sổ bầu trời đã tối đen một mảnh, mưa sao băng đã sớm kết thúc.
Có lẽ Lâm gia gia cùng cha Lâm cũng cảm thấy thời gian đã không còn sớm, lúc này mới buông tha cho Lâm Băng.
Ba người đi ra khỏi phòng tập thể hình.
Lâm Băng ở lầu 3, Lâm gia gia cùng cha Lâm ở lầu hai, thời điểm Lâm Băng đang muốn trở về phòng thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cũng không quan tâm bản thân đang mệt mỏi, trực tiếp xoay người kéo tay áo của gia gia lại, nói:“Gia gia, người rất lợi hại đúng không, người có thể giúp con tìm một huấn luyện viên không, để có thể đề cao thể chất của con.” Nói xong, Lâm Băng nhìn nhìn bốn phía, phát hiện không có người nào khác, lúc này mới nhỏ giọng tiến đến bên tai gia gia làm nũng nói:“Nếu như mạt thế thật sự đến, thân thể của con lại không có chuẩn bị cho tốt, không học một chút võ phòng thân thì lúc đó làm sao mà chạy trốn a.”
Lâm gia gia điểm cái trán Lâm Băng một cái, tức giận đến mức râu đều dựng ngược lên, trừng mắt nhìn cháu gái nói:“Ngươi cái con bé này, còn sợ lão già ta chỉ còn có bộ xương này không bảo vệ được ngươi sao?!”
Lâm Băng rụt lại thân thể nói thầm:“Cháu đương nhiên biết người Lâm gia ở cùng nhau sẽ an toàn, nhưng cái này là để ngừa vạn nhất thôi!” Nói xong, còn dùng đôi mắt nhỏ tràn ngập khát vọng nhìn Lâm gia gia.
“Đã biết đã biết!” Lâm gia gia cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của Lâm Băng, ông cũng cảm thấy có lý, vì vậy cuối cùng vẫn là đồng ý. Ở tận đáy lòng ông đối với thế hệ con cháu có đôi khi giống như một đứa trẻ lớn đầu.
Lúc này Lâm Băng mới cảm thấy thỏa mãn trở về phòng đi ngủ.
Khó có được lần này cô không tranh cãi với họ, nên cô quyết định tặng cho gia gia cùng phụ thân mỗi người một nụ hôn ở má trước khi đi ngủ.
*
“Lão nhị, ngươi trước đi về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.” Ánh mắt Lâm gia gia sắc sảo nhìn cha Lâm, suy nghĩ của ông về chuyện này còn xa hơn cha Lâm, chuyện gia tộc, chuyện của bọn tiểu bối và cả chuyện sinh sống sau này.
“Vâng, phụ thân.” Sau khi cùng Lâm Băng nói chuyện, trong lòng cha Lâm dấy lên rất nhiều dao động, tuy rằng Băng nhi chỉ trả lời vài câu đơn giản, nhưng trong đó lại bao hàm rất nhiều tin tức hữu dụng. Trong lời nói, ở mạt thế, con người ngoại trừ kẻ địch là tang thi thì còn có tất cả các loài sinh vật, liền ngay cả con người cũng vậy, hôm nay có thể là bạn, là đồng đội cùng nhau chiến đấu nhưng ngày mai cũng có thể là kẻ địch của nhau.
......
Bên trong mật thất phòng tập thể thao.
Trong bóng đêm, một bóng người từ bên trong đi ra, mãi cho đến khi đèn của lầu 3 và lầu 2 tắt toàn bộ, lúc này hắn mới dám đi ra, nhưng không dám bật đèn, tay chân nhẹ nhàng đi trong đêm tối trở về phòng.