Chương 30
Mục Dục Vũ hốc mắt đột nhiên liền mơ hồ , qua nhiều năm như vậy, trải qua quá nhiều nỗi cô độc khó có thể tưởng tượng như vậy, hắn vẫn còn nhớ rõ cô gái mười sáu tuổi trong trí nhớ, cũng là lớn tiếng như vậy gọi tên của hắn, cô cho tới bây giờ không hề cố kỵ, không nghĩ qua ở trước nơi công cộng gọi tên của hắn có gì không tốt, giọng cô the thé, kỳ thật căn bản không thích hợp lớn tiếng gọi tên người, nhưng mà đã nhiều năm, chỉ có cô gọi vậy, giống như hận không thể để toàn thế giới đều biết tên hắn, hận không thể để toàn thế giới đều nghe được, giọng nói khi cô gọi hắn.
Mục Dục Vũ, em thích anh.
Mục Dục Vũ, anh nhớ kỹ phải thật vui vẻ.”