Chương 10: Tán tận lương tâm
Thiên Kỳ dẫn đầu, vừa xông vào chưa được 10 giây, nhìn thấy tình cảnh bên trong thì đã nói: “Rút”.
3 người còn lại chỉ có Như Ý là không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng vội lui ra khỏi đó, nhặt thanh sắt chặn cửa lại như ban đầu.
“Các người làm gì vậy? Tại sao không cứu tôi?” Người phụ nữ đó gào thét, nhưng lần này Uyển Lâm không giúp cô ta đánh lạc hướng Zombies nữa.
Mọi người vội vàng tránh xa kho hàng, mặc kệ người phụ nữ đó điên cuồng gào thét bên trong, Zombies không có trí nhớ, chúng chỉ đi theo nơi phát ra âm thanh, nếu đầu óc cô ta còn bình thường sẽ không tự gây ra tiếng động, dẫn dụ Zombies đến nữa.
Sắc mặt bốn người lúc này không tốt cho lắm. Như Ý lúc này vẫn chưa hiểu gì, vì cô vào sau cùng, chưa kịp nhìn thấy gì đã vội lui ra. Cô tò mò hỏi Uyển Lâm: “Mọi người làm sao vậy?”
Uyển Lâm sắc mặt lạnh lùng trả lời: “Người phụ nữ đó không đáng sống.”
“Tại sao?” Như Ý bật thốt lên.
“Thứ nhất, cô ta lừa gạt chúng ta. Trong đó không chỉ có 10 con Zombies, mà là nhiều hơn gấp mấy lần. Cô ta làm vậy chẳng khác nào bảo chúng ta đi nộp mạng.” Thiên Kỳ tức giận nói.
“Thứ 2, nơi cô ta đang trốn là phòng bằng kín, có nhiều vết máu dính bên trên, căn phòng ấy đủ chứa 10 người, nhưng chỉ có mình cô ta ở đó. Cô có biết như thế nghĩa là gì không? Nghĩa là cô ta hoàn toàn nhìn thấy được cảnh tượng trong phòng, hơn nữa còn không cứu đồng đội, để mặc họ bị Zombies giết ch.ết.”
“Thứ 3, trên tay cô ta đeo nhẫn cưới. Hơn nữa, nếu tôi nhớ không lầm, lúc nãy chúng ta cũng nhìn thấy một con Zombie trong phòng cô ta. Điều này chứng tỏ cô ta chỉ lo cho bản thân, bỏ mặc chồng mình. Vợ chồng, sau khi chồng mình ch.ết đi vẫn có thể sống như vậy, còn trói chồng mình ngay bên cạnh, cô ta có thể là người tốt sao?” Thiên Kỳ nói một hơi 3 lí do khiến Như Ý há hốc mồm.
“Khoan...khoan đã, 2 lí do đầu thì tôi không có ý kiến. Nhưng lí do thứ 3, tại sao anh biết người phụ nữ này bỏ mặc chồng mình, xa như vậy sao anh dám chắc được?” Như Ý nêu câu hỏi, anh em Uyển Lâm tò mò nhìn sang.
“Bởi vì cô ta là vợ của bạn tôi. Lúc đầu tôi không chắc chắn đó là bạn mình, nhưng khi nhìn thấy cô ta...Còn có, con Zombie trong phòng cô ta chính là bạn tôi.” Thiên Kỳ tràn đầy lửa giận. Đó là một người bạn thân của anh, hôn lễ của họ anh từng đến dự, nghe nói là thanh mai trúc mã. Lúc mua nhẫn cưới, người bạn này từng khoe với cả nhóm bạn chơi chung, là do người bạn đó tự thiết kế, cho nên anh có ấn tượng về chiếc nhẫn đó. Lúc đầu đúng là anh không nhận ra anh ta, vì anh ta đã trở thành Zombie, khuôn mặt biến dạng, nhưng anh lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay con Zombie đó.
Hoài Nam tiến đến vỗ vay anh: “Người phụ nữ đó không thể sống được lâu đâu.”
Người phụ nữ này khá thông minh, biết dùng máu Zombie bôi lên người để che giấu mùi cơ thể. Chỉ cần cô ta không gây tiếng động, ở yên trong đó, Zombie sẽ không thể làm gì cô ta. Đó là phòng kín chống động đất mà siêu thị trang bị, dù cả tòa nhà sụp xuống căn phòng đó cũng không hề hấn gì. Tuy nhiên, máu Zombies trên người cô lại chính là vấn đề.
Như Ý nói kiếp trước từng có người dùng qua cách này, nhưng nếu máu dính vào vết thương, con người sẽ trở thành Zombie, hoặc nếu không bị thương mà không kịp rửa sạch máu trong 24h thì cũng sẽ như vậy, dĩ nhiên đối với dị năng giả, thời gian sẽ kéo dài lâu hơn một chút. Với lại, máu Zombie khi khô lại sẽ mất mùi, Zombies sẽ phát hiện. Cho nên cần phải dùng máu Zombie bôi lên người liên tục. Cách này dù sao cũng rất mạo hiểm, nên không có nhiều người sử dụng.
Lúc này người phụ nữ trong phòng đang dùng những giọi máu cuối cùng của con Zombie bên cạnh, tức là chồng cô ta, bôi lên người mình. Lúc xảy ra mạt thế, cô ta cùng một nhóm người trốn vào trong hàng, còn khóa cửa không cho bọn người còn lại chạy vào. Những người không tiến vào được rất căm hận, họ dùng ý chí nhất định phải chèn thanh sắt vào cửa, không cho bọn ích kỷ bên trong chạy ra. Bởi vậy, số lượng Zombies bên ngoài không nhiều, còn là loại không di chuyển được và thiếu mất bộ phận cơ thể, do Zombies cứ ăn thịt người còn sống, người còn sống thì đánh trả để hoàn thành chấp niệm cuối cùng, mới có tình trạng như thế.
Nhưng đám người bên trong kho hàng không may mắn, trong đó có người bị thương, rất nhanh biến thành Zombie, hai vợ chồng người phụ nữ này chạy kịp vào phòng, vì ban đầu chỉ có một căn phòng mà có quá nhiều người, nên mọi người thống nhất không ai được vào cả, giờ phút đó lại biến thành có lợi cho hai vợ chồng kia.
Ban đầu người chồng định cứu thêm những người khác, nhưng người vợ ngăn cản, còn khóa cửa lại, lấy cái ch.ết uy hϊế͙p͙. Cô ta nhẫn tâm nhìn từng người từng người bị ăn thịt qua lớp cửa kính. Cho đến khi chồng cô ta có triệu chứng không ổn, sốt cao, ngất xỉu, sắp biến thành Zombie, i hệt triệu chứng như người đầu tiên biến thành Zombie trong kho hàng, cô liền trói anh ta lại.
Cô phát hiện Zombies đều muốn tấn công cô, căn phòng này dù chống đỡ được, thế nhưng âm thanh gõ mạnh vào phòng kín ồn ào khiến cô khó chịu, thế là cô ta liền thử dùng máu người chồng đã thành Zombie của mình bôi lên người. May mắn cô ta đã thành công, nhưng lại phiền phức khi phải dùng máu chồng mình bôi lên khi vết máu cũ đã khô để tránh Zombies chú ý. Mỗi lần cô ta sẽ rạch một vết thương lên người chồng mình, lấy máu, sau đó cầm máu, băng bó lại. Tuy Zombies không bị tấn công vào đầu sẽ không ch.ết, nhưng chúng vẫn biết đau. Người chồng Zombie của cô ta đã bị hành hạ liên tục như thế.
Khi cô ta phát hiện người ngoài cửa, cô ta nghĩ rằng cơ hội rời khỏi đã tới, mới gạt họ chỉ có 10 con Zombies, để họ cứu cô ra ngoài. Ngờ đâu, họ lại bỏ cô lại nơi này. Không muốn, cô không muốn trở thành một trong số Zombies nơi đây.
Nhóm Uyển Lâm không biết rằng khi họ rời khỏi siêu thị, người phụ nữ đó đã không còn thức ăn, nước uống. Máu của Zombie bên cạnh cũng đã hết. Đây là kết cuộc cô ta phải nhận khi làm quá nhiều điều sai trái. Dù căn phòng đó chắn chắn cỡ nào, không bị Zombies tấn công, cô ta cũng sẽ ch.ết vì đói, hoặc ch.ết vì dính máu Zombie mà biến thành Zombie.
Thiên Kỳ dẫn mọi người đi thu thập thêm ở vài nơi khác nữa. Khi thời gian không còn sớm, họ liền trở về để thử biện pháp tu luyện dị năng mới. Đột nhiên, trong đầu của 4 người vang lên âm thanh:
“Viện nghiên cứu”
“Viện nghiên cứu”
“Viện nghiên cứu”
Sau ba lần thì âm thanh đó dừng hẳn.
“Là dị năng hệ tinh thần. Mọi người đều nghe thấy phải không?” Như Ý lo lắng hỏi.
Những người còn lại gật đầu xác nhận. Thiên Kỳ suy nghĩ một chút liền nói: “Viện nghiên cứu cách nơi không xa, nhưng bây giờ đã trễ rồi, đến đó nữa sẽ không kịp. Hơn nữa chúng ta cũng không biết âm thanh đó là từ bạn hay thù. Đợi quay trở về rồi bàn bạc lại xem sao.”
Mọi người không nấn ná chờ lâu, liền quay trở về nhà họ Ngô