Chương 13: Ngoại truyện 2: Cuộc sống ở viện nghiên cứu
Mẫu thử nghiệm số hiệu Z1001 đã kế thừa được rất nhiều ưu điểm từ gen bố mẹ. Khi phát hiện ra tài năng của cậu bé, những người trong Viện nghiên cứu cảm thấy cực kỳ hào hứng.
Kể từ khi hiểu chuyện, Z1001 đã được dạy rất nhiều thứ, nhưng máy tính là thứ cậu yêu thích nhất. Có một lần, cậu sửa đổi một chương trình trong máy tính, bị người hướng dẫn phát hiện, sau đó báo lên cấp trên. Kết quả, cậu bị giam 3 ngày 3 đêm, bị giáo huấn rằng trẻ con phải tuyệt đối nghe lời, không được tùy tiện làm những việc không xin phép, như thế mới có thể sống sót được tại đây.
Z1001 rất đáng yêu, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ sau vụ việc đó cậu bé càng nghe lời hơn, nên cho dù những người trong Viện nghiên cứu có vô cảm đến đâu, khi nhìn thấy cậu cũng mềm lòng hơn mấy phần. Tuy nhiên, đó chỉ là ngụy trang mà cậu bé dựng nên mà thôi.
Cậu vẫn là đứa trẻ thông minh, nhưng sự thông minh đó đã được che giấu bớt. Cậu bé luôn âm thầm quan sát những người trong Viện nghiên cứu này, cảm thấy mọi thứ nơi đây rất kỳ lạ.
Có rất nhiều đứa trẻ đột nhiên biến mất, họ bảo rằng những đứa trẻ đó đã được nhận nuôi, có một cuộc sống rất tốt bên ngoài, nếu những người khác muốn được như vậy thì cần phải cố gắng hơn nữa.
Theo Z1001 nhìn thấy, những gì họ nói đều là giả. Những đứa trẻ mất tích không phải người giỏi nhất nơi này, càng không có gì đặc biệt, thường bị bắt đi làm việc nặng, việc vặt trong Viện, vậy tại sao họ lại được lựa chọn? Lời giải thích duy nhất chính là, những người đó đang nói dối.
Cậu bé quyết định làm một việc cực kỳ mạo hiểm, đó là xâm nhập vào hệ thống, lấy cắp thông tin cần thiết. Cuối cùng, cậu bé thành công biết được một số thứ, đặc biệt là về ba mẹ cậu.
Ba mẹ là gì, cậu bé không hề biết. Chỉ biết rằng, cậu được tạo ra từ họ, vậy họ ở đâu? Trên hồ sơ có ghi rõ địa chỉ, nơi họ sinh sống. Cứ như vậy, mỗi khi có cơ hội, cậu bé sẽ tìm hiểu những thứ cậu muốn biết, mặc dù mỗi lần rất ngắn ngủi, nhưng ngày qua ngày, cuối cùng cậu đã biết được, Viện nghiên cứu này không thể ở được nữa.
Tất cả những việc mà nơi này đang làm đều là bí mật. Tự ý tạo ra những đứa bé, đào tạo những đứa trẻ xuất sắc, buôn bán nội tạng hoặc đưa vào phòng thí nghiệm những đứa trẻ bình thường. Còn có, họ đã thí nghiệm trên người sống rất nhiều thứ khác, tóm lại, họ đã sử dụng con người như công cụ, như động vật.
Ngày cậu bé bỏ trốn, Viện nghiên cứu vang lên chuông cảnh báo, nhờ vào việc hack vào hệ thống, cậu bé biết rất rõ nơi này, cho nên nhanh chóng trốn vào phòng điều khiển, đánh ngất người canh gác bên trong. Bởi vì căn phòng này rất bí mật, nên sự canh gác tương đối lỏng lẻo, hơn nữa, thời khắc cậu bỏ trốn, trùng hợp là lúc mạt thế buông xuống, người biến thành Zombie khắp nơi. Phải nói rằng cậu thực sự, thực sự rất rất may mắn, mới qua được một kiếp này.
Thời điểm phát hiện bản thân có dị năng hệ tinh thần, cậu bé cố gắng dùng nó để tìm kiếm người sống sót, cuối cùng cậu tìm được một nhóm người. Bởi vì khoảng cách quá xa, nên cậu chỉ có thể nói cho họ ba từ “Viện nghiên cứu”.
Thời điểm cậu nhìn thấy nhóm người đó, cậu liền nhận ra, một trong số đó chính là mẹ của cậu, người mà cậu bé mong chờ được gặp. Từ cái nhìn đầu tiên, cậu bé đã yêu quý mẹ rồi, muốn mẹ là của một mình cậu. Còn cái người gọi là cha, có lẽ...không cần cũng được.
Cậu theo mẹ rời khỏi Viện nghiên cứu. Bên trong nơi này còn rất nhiều bí mật, lúc hack vào hệ thống cậu phát hiện có những thông tin cậu không thể truy cập được, nếu cố gắng xâm nhập sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Những ngày bị nhốt bên trong, thông qua camera, cậu thấy có những con Zombies rất mạnh, chúng dùng cả đồng loại làm thức ăn. Sau khi ăn xong, chúng càng ngày càng mạnh lên. Nơi giam giữ động vật thí nghiệm chẳng khá hơn bao nhiêu, những con vật luôn tìm cách thoát khỏi nơi giam giữ. Sớm muộn gì, Viện nghiên cứu này rồi sẽ không thể giữ chân chúng được nữa.
Tạm gác mọi thứ sang một bên, thời khắc này cậu chỉ nghĩ đến mẹ, đến việc sau này sẽ ở cùng mẹ. Cho dù ngoài kia có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần ở bên mẹ cậu đều không sợ hãi.