Chương 2
Giới nghiêm toàn thành Thừa Châu thêmvào tổ chức tang lễ, quả thật hơi có vài phần khiến người ta lo sợ. Họ ở trong quán trọ, ngoài ăn cơm, không hề xuống lầu, Doãn Tĩnh Uyển quábuồn chán, liền ở trong phòng chơi bài với Minh Hương. Mộ Dung Phong quả nhiên làm việc quyết đoán dứt khoát, trong vài ngày liền quân đội hùnghậu áp sát, ép Dĩnh quân không dám manh động, hai bên giằng co vài ngày, tình thế thật sự dần dần yên ổn trở lại.
Tuy vậy, Doãn Tĩnh Uyển vẫn nghe theolời chú Phúc, chỉ chọn mua một nửa số hàng vận chuyển đi trước, còn họquay về Càn Bình. Thành Càn Bình vốn dĩ là cố đô của triều trước, bâygiờ tuy không còn là khu vực dẫn đầu, nhưng vẫn là bảo vật tinh hoa, làthành phố phồn thịnh, tất nhiên không giống với những địa phương lâncận.
Họ Doãn là gia tộc danh giá ở quận CànBình, đại tộc trâm anh mấy đời, sau này dần dần lụn bại. Căn nhà này của họ từ lúc ông cố bỏ nghiệp văn theo nghề buôn bán, nên mới phồn thịnhtrở lại, đến đời Doãn Sở Phàn cha của Doãn Tĩnh Uyển, thì việc làm ăncàng lớn, chỉ là ít con cái có mỗi cô con gái nên Quý Như Ngọc, đượcnuôi như con trai, lần này tự cô muốn đến phía Bắc, cha mẹ không cảnđược, đành đồng ý. Nhận được điện báo của cô, họ đã phái lái xe đến bếntàu đón.
Doãn gia nhà cao cửa rộng xây theo kiểucũ, con đường xi măng mới láng thông thẳng đến tận trong khu nhà, bácTrương, người làm chăm hoa lan đằng sau cổng vòm, vừa nhìn thấy ô tô đivào, liền kêu ầm lên: “Đại tiểu thư về rồi”. Bác Ngô, bác Lý trong nhàtrên đều chạy ra đón, hớn hở giúp cô xách hành lý, lại dìu cô đi vào.Doãn gia vốn là khu nhà cũ, nhà trên mới sửa, khung cửa sổ bằng kính lớn trong suốt sáng lóa hướng về phía Nam, cô vừa bước vào, nhìn thấy mẹđang bước từ gian trong ra, ánh nắng chiếu vào bộ sườn xám gấm màu xanhngọc mẹ cô đang mặc, ánh lên chữ Thọ nhỏ thêu bằng chỉ bạc, tuy cô không nhìn rõ vẻ mặt của mẹ, nhưng trong lòng mừng rỡ vô hạn, cô cất tiếnggọi: “Mẹ”. Doãn phu nhân nói: “Con về rồi đó à”, rồi kéo tay cô với vẻthương xót, chăm chú nhìn cô một lượt, lại nói: “Cha con luôn oán trách, nói ông ấy đã chiều con quá, chiến tranh loạn lạc, con gái một thân một mình chỉ sợ con xảy ra chuyện”. Doãn Tĩnh Uyển thấy cha cũng đã đi ra,tươi cười rạng rỡ nói: “Có thể xảy ra chuyện gì chứ, không phải là conyên ổn trở về rồi sao?”. Doãn Sở Phàn vốn đang hút tẩu thuốc, lúc nàymới nở một nụ cười, nói: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi”.
Lần đi xa này, tuy có chút hoảng sợnhưng may không nguy hiểm, người nhà vô cùng lo lắng, thấy cô trở vềbình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm, cô vốn du học nước ngoài về, bảnthân cảm thấy trên thế giới không có gì là không thể, chút nguy hiểm này chỉ coi như là truyền kỳ thú vị, trước mặt cha mẹ ngậm miệng không nói, chỉ chọn những tin thú vị trên đường đi để kể, Doãn phu nhân thì khôngnói gì ông Doãn Sở Phàn nghe thấy, cũng hơi tán thưởng. Doãn phu nhânliền quở trách: “Xem ông chiều nó kìa, tối qua còn oán trách hôm nay lại tha cho nó”. Đang nói chuyện, bác Ngô bên cạnh bước lên hỏi: “Số va lyđại tiểu thư mang về, nên thu dọn thế nào đây?”.
Bấy giờ Doãn Tĩnh Uyển nhớ ra, nói: “Con đem rất nhiều đồ về đấy. Đồ da ở phương Bắc rẻ lắm, mẹ, con mua cho mẹtấm da rái cá hàng cao cấp, đủ làm một chiếc áo khoác”. Cô bảo người lấy chiếc va ly lớn nhất ra, mở từng cái cho cha mẹ xem, ông Doãn Sở Phànthấy bên trong có một hộp gấm, tiện tay mở ra, hóa ra là một củ nhân sâm già rất tốt, liền nói: “Lần sau đừng đem đồ này về, nguy hiểm lắm”.Doãn Tĩnh Uyển tươi cười nói: “Con chỉ đem một củ nhân sâm về, chẳng lẽcó thể nói con vận chuyển thuốc lậu chắc?”. Tiếp đó cô lấy ra một hộpgiấy in hoa nổi, nói: “Con cũng đem đồ về hộ Kiến Chương này”. Doãn phunhân mắng yêu: “Thật không lễ phép, ngay cả một tiếng anh cũng khônggọi, Kiến Chương này Kiến Chương nọ, người ta nghe thấy thì ra gì chứ”.Mẹ cô còn nói: “Anh Hứa của con nghe nói hôm nay con về, bảo chiều sẽđến thăm con đấy”. Doãn Tĩnh Uyển nghe thấy, vặn vặn người, nói: “Conrất ổn, cần anh thăm làm cái gì”.
Doãn phu nhân cười không nói, Doãn TĩnhUyển khiến bà cười đến rũ ra, cô lại hơi quở trách một tiếng: “Mẹ”. Doãn phu nhân nói: “Mau đi tắm rửa thay quần áo, lát nữa ăn cơm”.
Đi vào một sân vườn, mới là phòng ngủcủa Doãn Tĩnh Uyển, bác Ngô đã chuẩn bị sẵn nước tắm cho cô, Minh Hươnggiúp cô thu dọn một ít hành lý lặt vặt đem về. Tắm xong, Minh Hương đãgiúp cô đặt đồ trang sức lên bàn trang điểm, cô ngồi xuống chải tóc,bỗng nhiên nhìn thấy chiếc đồng hồ quả quýt đó được đặt trên bàn, viênđá nhỏ trên nắp lấp lánh xinh đẹp dưới ánh đèn. Cô biết đây chính làđồng hồ của Patek Philippe(*), giá không rẻ, có lẽ anh muốn dùng nó đểcảm ơn? Trên tàu thời gian vội vã không xem kỹ liền cất đi, lúc đó cảmthấy chiếc đồng hồ này cực kỳ tinh xảo, dựa vào ánh đèn chỉ nhìn thấytrên nắp có khắc một hàng chữ màu vàng, đưa ra trước đèn hóa ra là haichữ “Bái Lâm”. Cái tên này quen quen, hình như đã nghe thấy ở đâu, bỗngnhiên Minh Hương nói: “Đại tiểu thư, Hứa thiếu gia đến rồi”. Trong lòngcô mừng rỡ, vội vã nhét chiếc đồng hồ vào ngăn kéo, lại soi gương sửatóc, rồi mới đi ra.
Hứa Kiến Chương đang nói chuyện với Doãn Sở Phàn trong phòng khách, sắc trời tối dần, trong phòng khách bật đèntường, Tĩnh Uyển nhìn thấy hình bóng quen thuộc đứng trước cửa sổ, nhanh nhẹn như cây ngọc trước gió, có lẽ là đi ra quá vội, tim cô cứ đậpthình thịch. Hứa Kiến Chương đã nhìn thấy cô, hơi gật đầu cười nói:“Tĩnh Uyển xa nhà một chuyến, cũng ra dáng người lớn rồi”. Tĩnh Uyểnvênh mặt lên, nói: “Em vốn dĩ là người lớn mà, chẳng lẽ em vẫn là trẻcon sao?”. Cô vừa quở mắng vừa giận dỗi, bông hoa tai ngọc phỉ thúy hình chiếc lá thu sàn sạt cọ vào cổ áo, Doãn phu nhân nói: “Con bé này không biết lớn bé gì, may mà anh Hứa của con không phải người ngoài, làm gìcó ai nói móc như con hả?”. Bà nói tiếp: “Nói chuyện với anh Hứa của con đi, mẹ đi xem xem cơm chuẩn bị thế nào rồi”.
Bà đứng dậy đi xem người làm thu dọnphòng ăn, Doãn Tĩnh Uyển thấy ông Doãn Sở Phàn cũng mượn cớ bỏ đi, liềncười nói với Hứa Kiến Chương: “Em mang về cho anh một hộp xì gà”. HứaKiến Chương thấy cô thay Âu phục, màu ráng chiều rất nhạt, dưới ánh đèn, cô mềm mại xinh đẹp như một bông hoa rẻ quạt, liền hỏi nhỏ vặn lại:“Không phải em bảo anh đừng hút thuốc sao?”. Doãn Tĩnh Uyển nghe thấyanh nói vậy, cũng không kìm được cười tươi, dừng lại một lát mới nóirằng: “Trên đường em cứ nghĩ, thực ra mùi thuốc lá cũng rất dễ chịu”.
Anh nghe thấy cô nói như vậy, cũng không nhịn được cười.
Hai nhà Hứa – Doãn vốn có quan hệ nhiềuđời, Doãn phu nhân giữ Hứa Kiến Chương ở lại ăn cơm, nói chuyện đến rấtmuộn mới về. Sáng sớm hôm sau, Doãn phu nhân vừa dậy thấy Tĩnh Uyển đãdậy rồi, nói: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”. Tĩnh Uyển vội vàng đáp:“Anh Hứa hẹn con đi xem chợ hoa”. Doãn phu nhân biết đôi trẻ này tiểubiệt trùng phùng, tất nhiên sẽ có chỗ đi của chúng, cũng chỉ cười khônghỏi.
Hứa Kiến Chương tự mình lái xe đến đóncô, cô vừa lên xe anh liền hỏi: “Em ăn sáng chưa?”. Tĩnh Uyển đáp: “Vẫnchưa”. Hứa Kiến Chương nói: “Anh biết ngay là chưa mà, em thích ngủ nhưvậy, hiếm khi dậy sớm như hôm nay, chắc chắn không kịp ăn rồi”. TĩnhUyển nói: “Không hỏi việc ăn uống thì lại nói em thích ngủ, anh coi emlà gì hả?”. Hứa Kiến Chương thấy cô có ý quở trách, ánh mắt lưu chuyểncó một cảm giác lay động lòng người, cười nói: “Anh chuộc lỗi với em, có được không? Hôm nay anh đưa em đi ăn một món đảm bảo em chưa từng ăn”.
Xe men theo con phố dài đi về phía Nam,sau đó lại rẽ về phía Tây đi rất lâu, đi qua con phố nhỏ, cuối cùng dừng lại ở một con ngõ, Hứa Kiến Chương nói: “Chỗ này cách chợ hoa cũng gần, chúng ta đi bộ qua đó nhé, tiện đường ăn sáng”. Tĩnh Uyển theo anhxuống xe, thật ra vẫn còn rất sớm, trong ngõ tĩnh lặng, cửa ngõ có haicây hòe già, hoa hòe rơi đầy đất, người giẫm lên, nát vụn đi không thành tiếng. Hứa Kiến Chương đi phía trước, Tĩnh Uyển bỗng nhiên gọi anh:“Kiến Chương”. Anh quay mặt lại, ánh mặt trời chiếu đúng vào mặt anh,ánh sáng như vụn vàng, mày mắt thanh tú, trong lòng cô trào lên cảm giác hơi ngọt ngào, giống như con gió sớm lướt qua, nhè nhẹ mềm mềm, anh đãđưa tay ra, cô khoác lấy cánh tay anh, gió sớm hơi lạnh, nhưng mang theo mùi hương hoa hòe ngào ngạt.
Đi ra khỏi ngõ là một con phố xiên, trên phố có hàng ăn nhỏ, bán bún Qua Cầu Vân Nam(*). Cô chưa từng đến ăn ởcửa hàng kiểu này, quả nhiên thấy rất mới mẻ, bún được đưa lên, lại cóbốn đĩa thịt, cá, đậu Hà Lan, đậu phụ được thái rất mỏng. Cô vừa cầm đũa lên gắp, bỗng nghe Kiến Chương nói: “Cẩn thận bỏng”. May mà anh cảnhbáo, nếu không thì cô bị bỏng thật, không ngờ bát canh không hề bốc hơilại có thể nóng như vậy, cô nhúng chín từng miếng cá, miếng thịt để ăn,lát sau trên mặt đã lấm tấm mồ hôi, lấy khăn tay ra lau, thấy trên tránKiến Chương cũng vậy, cô liền đưa khăn tay cho anh, anh chỉ mỉm cườinhận lấy. Bên ngoài ánh nắng rất đẹp, ở phía xa xa người quét rác cầmchiếc chổi lớn, quét phố soạt soạt, âm thanh truyền đến đứt quãng, giống như có người cầm chiếc lông nhẹ nhàng quét qua tai, ngứa ngứa dễ chịu,ánh mặt trời màu vàng nhàn nhạt chiếu vào bức tường trắng nhà đối diện,chỉ thấy xung quanh đều tĩnh lặng, như năm tháng lặng lẽ.
Chợ hoa mùa xuân vốn rất náo nhiệt, đếnmùa này mà họ lại đi sớm, cảm thấy hơi quạnh quẽ. Rất nhiều chủ sạp vẫnchưa bày hoa ra, hai người men theo con phố đi về phía trước, ngắm nghía cả đường, lan Hạ Sơn đã qua mùa, không có nhiều chủng loại, cả chợ hoađều là hoa lựu đúng mùa, có một loại lựu nhiều lá cánh kép, nụ hoa chichít xen giữa tán lá màu xanh, giống như chiếc nút vải đỏ cộm lên, lúchoa nở chắc hẳn giống như hàng vạn ngọn đuốc rực cháy, còn cả cúc TâyDương, từng bông hoa trắng như thủy tinh, vô cùng đẹp đẽ.
Hứa Kiến Chương biết cô thích náo nhiệt, cùng cô xem cây thuốc, lại mua một bình hoa lựu cánh kép, nói: “Cái này tuy nhỏ bé, để vào phòng em sẽ rất hợp, đợi hoa nở nhất định rất đẹp”.Bản thân cô cũng chăm chú chọn một bình hoa trà, Hứa Kiến Chương thấybuồn cười: “Chúng mình đúng là ngốc, bao nhiêu hoa do thợ trồng hoatrồng, lại còn muốn mua thêm về”. Cô cũng thấy buồn cười, nói: “Đi cùnganh, cứ luôn làm việc ngốc nghếch như thế”.
Họ đi ra từ chợ hoa, lại đi về phía KỳNgọc Trai xem đồ cổ thư họa, Hứa Kiến Chương vốn là khách quen, ngườilàm ở Kỳ Ngọc Trai đương nhiên tiếp đãi chu đáo, vừa ngồi xuống, pha trà thượng hạng trước lại thêm bốn đĩa điểm tâm, mới mỉm cười nói: “Hứathiếu gia đến thật đúng lúc, vừa có một chiếc nghiên rất đẹp”. Người đólại nói: “Doãn tiểu thư đã lâu không đến nơi nhỏ này rồi”, rồi hỏi thămquý phủ, rất chu đáo lễ phép. Người làm lấy mấy thứ ra cho Hứa KiếnChương xem trước, Tĩnh Uyển uống nửa tách trà, thấy người làm trên quầyđang kiểm tr.a vài đồ ngọc cổ, trong đó có một chuỗi ngọc màu đỏ, sắc đỏtươi thắm, mờ ảo như có ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, cô không kìm đượcnhìn chăm chú. Người làm thấy vậy vội cầm đến cho cô xem kỹ. Người đóthấy cô thích, đứng bên cạnh nói: “Doãn tiểu thư thật có mắt nhìn, đồnhư thế này vốn là đồ trong cung, qua tay nhiều người cho đến nay, giátiền không quan trọng, nếu Doãn tiểu thư thích cũng coi như là códuyên”.
Hứa Kiến Chương thấy cô có vẻ khá thíchthú, liền nói với người làm: “Cậu nói giá đúng đi, lát nữa đến lấytiền”. Người làm vâng một tiếng, rồi ra quầy hỏi giá. Tĩnh Uyển có tínhkhí đại tiểu thư, nghe nói là đồ trong cung, biết rằng chắc chắn khôngrẻ nhưng thật sự rất thích, cũng không hỏi bao nhiêu tiền, mừng rỡ lấyxuống thử. Soi soi chiếc gương bằng gỗ cây lê mang phong cách cổ trênbàn, hôm nay cô mặc bộ Âu phục màu đỏ anh đào, cổ áo hình tim nho nhỏ,đeo chuỗi ngọc đó lên, khiến làn da trắng như tuyết, ánh sáng viên ngọclấp lánh, nhìn vào gương càng thích hơn. Bỗng nhiên nghe Hứa Kiến Chương nói bên tai: “Có giống đậu đỏ không?”.
Cô vốn không cảm thấy, nghe thấy lời anh nói trong lòng ngẫm lại, thấy thật ngọt ngào, khi thấy hai khuôn mặttươi cười trong gương, ở đó như có gió xuân thổi vô hạn.