Chương 3: Mời gọi
Lục Khởi không trả lời, nhận áo khoác, từ trong túi tiền móc hộp thuốc lá, bật lửa trong đêm đen sáng lên, trong mắt ánh lên thứ lửa lập lòe, hắn ngậm thuốc lá, thoạt nhìn có chút lưu manh
"Cổng sắp đóng rồi."
Hoắc Minh Sâm không phản đối,
"Sợ cái gì, có chuyện tôi chịu trách nhiệm."
Cậu thoạt nhìn có chút mất hứng, móc từ bên trong ví tiền ra tấm thẻ ném lên chỗ kế bên tài xế, lời ít mà ý nhiều,
"Lên—— "
Hoắc Minh Sâm lời còn chưa dứt, Lục Khởi lập tức trở mặt, mở cửa lên xe lấy thẻ. Một loạt động tác nước chảy mây trôi không hề chậm chạp, hắn lộ ra nụ cười tiêu chuẩn bốn mươi lăm độ,
"Cảm ơn, tôi nhớ gần đây có nhà hàng Hồ Nam, mùi vị cũng được lắm."
"..."
Hoắc Minh Sâm không lên tiếng, khởi động xe, trên đường đi lại không liếc mắt nhìn Lục Khởi một cái.
【 Nhắc nhở! Nhắc nhở!】
Trong đầu Lục Khởi bỗng nhiên có tiếng chuông reo dữ dội
【Hành vi kí chủ đã trái với quy tắc hệ thống, mời mau trả lại tài sản không tự thân lao động mà có, mười giây sau không tiến hành sẽ cảnh cáo bằng dòng điện, cũng khấu trừ HP tương ứng】
Lục Khởi nghe vậy ý cười ở khóe miệng cứng đờ: ...
Đờ mờ, hắn sao lại quên mất cái hệ thống gian lận này.
【Bắt đầu đếm ngược, mười, chín, tám, bảy —— 】
Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một tấm thẻ ngân hàng ở trong bóng tối được lặng lẽ nhét vào túi áo khoác Hoắc Minh Sâm một cách không cam tâm tình nguyệt. Lục Khởi mặt cứng đờ, bỗng nhiên cảm thấy chỉ cần có hệ thống, hắn cả đời này sẽ nghèo rớt mồng tơi, nghèo rơi nước mắt.
Bọn họ đi nhà hàng Hồ Nam mùi vị chính tông, giá hợp lý, bao quanh đều là trường học. Bởi vậy mỗi ngày đều không còn chỗ ngồi, cũng coi như là vừa vặn, hai người đi vào thì liền có bàn.
"Đầu cá hấp ớt băm, thịt bò xào ớt, sườn xào chua ngọt, thịt bò xào rau thơm, thêm một phần canh cà chua nấu trứng không cho hành, một phần bánh bí ngô, hai chai cam ép, cảm ơn."
Lục Khởi tựa hồ tới nơi này ăn đã nhiều lần, thực đơn không cần xem trực tiếp đã gọi liền mấy món, Hoắc Minh Sâm bắt chéo chân, ánh mắt quan sát hắn, trên mặt nhìn không ra là vui hay không vui,
"Cậu không hỏi tôi muốn ăn gì sao?"
"Hả?"
Lục Khởi nghi hoặc ngẩng đầu, trời đất chứng giám, hắn vừa đều gọi mấy món cậu thích, lẽ nào khẩu vị thay đổi?
"Thôi, không có gì."
Hoắc Minh Sâm nghiêng đầu, khó giải thích được, có chút không biết làm thế nào, đối diện với người dường như hiểu rất rõ khẩu vị của chính cậu, nói khó nghe một chút, ba mẹ cậu cũng chưa chắc có thể biết rõ như thế.
Đồ ăn dọn rất nhanh, Lục Khởi dùng nước trà tráng sơ chén đĩa, nhất thời hơi xúc động, không nhớ rõ hắn lần trước cùng Hoắc Minh Sâm ôn hòa nhã nhặn ngồi cùng một chỗ ăn cơm là lúc nào nữa,
"Cá bọn họ nêm ngon lắm, nếm thử xem."
Lục Khởi trước tiên róc sạch sẽ một miếng cá, ngâm trong nước canh, dùng đũa chung bỏ vào trong bát của hắn, sau đó mới ung dung thong thả bắt đầu lên đũa ăn cơm, bộ dáng nghiêm túc trầm tĩnh cùng không khí náo động chung quanh có chút không hợp nhau. Hoắc Minh Sâm nhịn không được nheo mắt một cái, chỉ cảm thấy người trước mặt này thật sự là hợp tâm ý của mình, nhưng đồng thời cũng có chút tiếc nuôi không rõ nguyên do.
Cậu đang đáng tiếc cái gì đây, chính mình cũng không rõ.
"Lục Khởi, có một số việc ban đầu tôi không nói rõ với cậu, hiện tại nói cho cậu biết, "
Hoắc Minh Sâm hai chân buông thõng, đầu ngón tay trên đầu gối gõ gõ, nhớ Phương Kỳ đã nói có rất nhiều nữ sinh đang hỏi thăm Lục Khởi, tâm tình có chút nóng nảy ấm ức, giọng nói y nhẹ nhàng, cũng không nghe ra sự tàn nhẫn trong đó,
"Tôi xưa nay tính khí không tốt, đừng để tôi phát hiện cậu ở bên ngoài quan hệ nam nữ lộn xộn sau lưng tôi, phải tự gánh lấy hậu quả, đánh gãy chân là nhẹ đấy."
Lời nói này, giống như hai người bọn họ là đối tượng hợp pháp của nhau vậy.
"Chỉ cần cậu ngoan ngoãn ở cùng tôi, thứ tốt không thiếu."
Hệ thống hiện tại không cho ăn cơm mềm, đi theo cậu cũng vô ích.
"Tôi gọi điện thoại cho cậu, cậu nhất định phải tiếp. Mỗi cuối tuần cùng đi ăn bữa cơm, cậu gặp phải chuyện không giải quyết được cũng có thể tìm tôi, tôi thay cậu giải quyết, quan hệ này cậu phải kín miệng, hiểu không?"
Lục Khởi sờ sờ cằm, ghắn nhớ Hoắc Minh Sâm đời trước cũng không nhiều yêu cầu như vậy, hiện tại sao giống một bà vợ thế này?!
Cũng muốn chia tay, mà không lá gan đó.
Hoắc Minh Sâm có thể đá người khác, người khác không thể đá cậu, Lục Khởi nếu nói chia tay, khẳng định bị cậu chỉnh tới mẹ ruột cũng nhận không ra.
Hắn gật đầu,
"Cậu yên tâm, tôi hiểu." Quay đầu lại nhìn, nếu như thực sự không chịu được, cố gắng một chút tranh thủ trong vòng một tháng làm Hoắc Minh Sâm ghét bỏ mà đá mình.
Thập phần thông tình đạt lý, như dự đoán cãi lộn cũng chưa từng xảy ra, điều này làm cho Hoắc Minh Sâm có chút bất ngờ, cậu muốn nói cái gì đó, chỉ nghe Lục Khởi nói,
"Nhanh ăn đi, đóng cổng đấy."
Sau đó liền gắp mấy miếng thức ăn cho cậu, chồng nhiều tới nổi muốn tràn ra, giống như muốn cậu ngậm miệng. Hoắc Minh Sâm liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì, cúi đầu ăn sạch sành sanh, lúc sau trên căn bản Lục Khởi gắp cho cậu cái gì cậu liền ăn. Hai người trẻ tuổi ăn cũng nhiều cơm, thức ăn trên bàn một lúc sau đã vơi đi.
Ăn uống no đủ, Lục Khởi kéo ghế đứng dậy, nói với Hoắc Minh Sâm,
"Cậu ngồi một lát, tôi đi vệ sinh."
# bàn luận một trăm lý do trốn trả tiền của tr.a nam #
Hệ thống đúng giờ đúng khắc liền xông ra,
【 Tiêu tiền của mình, ăn cơm của mình, không dựa vào thiên đất mà dựa vào đối phương, không phải hảo hán! Đàn ông đều có mấy tên muốn ăn cơm mềm, nhưng chúng ta muốn trở thành linh hồn tự lập. Kí chủ, không nên để bị khinh thường! Chúng ta không lợi dụng người khác! 】
Lục Khởi dừng bước, bởi vì gã nghe thấy hệ thống nói ——
【AA[ ] với cậu ấy đi! 】
"Không để thua cậu ta đâu."
Lục Khởi thiếu tiền là không sai, mà hắn không bao giờ nghĩ đến những thứ mình chi, nói cách khác, phong cách quý ông nửa vời của hắn được giữ vững rất tốt. Sau khi Lục Khởi đi, Hoắc Minh Sâm gọi nhân viên phục vụ tính tiền, kết quả lại được báo là có người trả rồi,
"Thưa cậu, người cùng ăn với cậu đã trả tiền suất này rồi."
Hoắc Minh Sâm ngừng lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy một chút tinh tế, tuy rằng quan hệ của hai người xây dựng ở một loại cơ sở bất bình đẳng, mà Lục Khởi nhất cử nhất động cũng không có cho cậu cảm giác đây là loại đãi ngộ dùng tiền mua được, giống như... Hai người thật sự là tình nhân...
Lát sau, Hoắc Minh Sâm liền đem cái ý niệm này tiêu diệt ngay tại chỗ, giống như mạnh mẽ ấn tàn thuốc vào cái gạt tàn thuốc lá. Lục Khởi không bao lâu sẽ trở lại, hắn liếc nhìn thời gian, đối Hoắc Minh Shuyệŧ,
"Đi thôi, bây giờ về vừa kịp lúc đóng cổng."
Một bộ nhã nhặn nhưng trông lại cấm dục, thêm một đôi mắt phong lưu đào hoa, dù cho không cười, lúc nhìn cũng nhìn thấy ba phần ý cười. Tuy rằng nghèo, nhưng ăn mặc chỉnh tề, cùng đi ra ngoài cũng không mất mặt. Hoắc Minh Sâm liếc mắt nhìn, lập tức một tay đút túi quay lưng đi ra ngoài,
"Không nhìn ra cậu là học sinh tốt đấy."
Rõ ràng là bầu không khí đùa giỡn sinh động, mà lời từ trong miệng cậu nói ra lại cảm giác có điểm châm chọc khiêu khích.
Lục Khởi cũng không để ý, đi nhanh hơn giúp cậu mở cửa,
"Định nghĩa học sinh tốt rất rộng, tùy cậu lý giải ra sao."
Phú nhị đại con ông cháu cha không phải tất cả đều là lưu manh, chỉ bàn luận thành tích, Hoắc Minh Sâm theo một mặt nào đó học sinh tốt. Mà so sánh với nhau, Lục Khởi có thể từ trong huyện thành nhỏ thi đậu vào trường thủ đô, thực lực càng không thể khinh thường.
Hoắc Minh Sâm tới chỗ để xe, vai bỗng nhiên bị người nắm chặt dẫn tới bên đường, bên tai vang lên tiếng Lục Khởi,
"Bên ngoài nhiều xe, vào trong đi."
Lời còn chưa dứt, Hoắc Minh Sâm cảm giác lòng bàn tay mình trống không, thì ra là chìa khóa xe bị lấy đi,
"Ăn xong nghỉ ngơi đi, tôi lái xe."
Lục Khởi có khả năng khiến người ta vì gã mà điên cuồng, đàn ông như vậy đối với mình tốt tựa như đang ở trên trời, mà qua một đêm cũng có thể rơi xuống mặt đất. Đời trước Hoắc Minh Sâm bị hắn hành hạ đến tinh thần phân liệt, cuối cùng kéo Lục Khởi đồng quy vu tận, hai người đều ch.ết trong vụ nổ xe hơi.
Hai người đều quá tàn nhẫn, một giỏi về tâm kế, một thì độc ác dứt khoác, dường như là số mệnh an bài không được ch.ết tử tế.
Lục Khởi thật ra có một chút chút hổ thẹn, nhưng đối với loại cặn bã này mà nói, chút hổ thẹn kia còn không to bằng hạt vừng, hắn thấy Hoắc Minh Sâm đứng ở bên cạnh xe không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn sang, thần sắc nơi đáy mắt có thể nói là ôn hòa,
"Sao không lên xe đi."
Hoắc Minh Sâm bị động tác liên tiếp vừa nãy của hắn làm ngây ngẩn cả người, nghe vậy phản ứng lại, không tự nhiên cho tay vào trong túi, nơi đó tựa hồ vẫn lưu lại hơi ấm của hắn,
"Cậu chặn ở đây tôi làm sao lên."
Hoắc Minh Sâm tính tình quái đản, ít có người có thể chịu được, Lục Khởi lại không thèm để ý cậu cố tình gây sự, vẫn là nói một câu, đã thành thói quen rồi.
"Cậu muốn mua gì không."
Cách chỗ bọn họ ăn cơm không xa là khu thương mại, Hoắc Minh Sâm nhìn một vòng, bỗng nhiên muốn mua cho hắn ít đồ, loại tâm tình này không hề có điềm báo trước, lại rất mãnh liệt,
"Điện thoại di động? Máy vi tính? Đồng hồ đeo tay?"
"Muốn hết."
Câu này lời vừa tới miệng thì Lục Khởi đã nuốt xuống, hắn cuối cùng cũng coi như nhớ tới hệ thống ch.ết tiệt tồn tại, lắc đầu,
"Không cần, tôi có hết rồi."
Hoắc Minh Sâm nhíu mày, không lên tiếng, theo thói quen đốt điếu thuốc mình rút ra. Bên trong xe khói tràn ngập, trên mặt viết rõ chữ không thích, cậu nói,
"Mua cho cậu thì cậu lấy, đừng dông dài, tới cao ốc thương mại phía trước."
Lục Khởi không nghe lời cậu, lái về phía trường, tiện tay lấy điếu thuốc trên môi Hoắc Minh Sâm, hơi lạnh đầu ngón tay hắn lưu trên bờ môi vừa chạm qua,
"Cậu muốn cho tôi cái gì đó, không bằng thực dụng một chút, nếu cậu có người quen, giúp tôi tìm việc bán thời gian đi."
"Bán thời gian?"
Hoắc Minh Sâm không nghĩ tới hắn muốn thứ này, khẽ cau mày,
"Trong thẻ tiền đủ cho cậu tiêu, bây giờ mới năm nhất, không cần tìm việc đâu."
"Cậu cũng đã cho tôi thẻ, thế sao phải mua điện thoại di động, máy vi tính."
Lục Khởi đầu ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc của Hoắc Minh Sâm, lửa cháy hết, còn nửa điếu, hắn tắt điếu thuốc đi,
"Hút thuốc ít thôi, không tốt cho sức khỏe."
Hoắc Minh Sâm cười nhạo, lòng lại có cảm giác khó mà giải thích,
"Sao không thấy cậu hút ít đi." Cậu không ngại điếu thuốc mình bị dụi tắt.
"Không giống, tôi không có nghiện, cậu sẽ bỏ thuốc được nếu cậu muốn. Hút càng nhiều, càng nghiện thì sau này không bỏ được đâu."
Gã nói chưa dứt lời, Hoắc Minh Sâm liền ở ngay trước mặt hắn đốt một điếu thuốc khác, cực kỳ khiêu khích,
"Hút nhiều, không nghiện cũng sẽ nghiện."
Miệng cậu nhả khói như sương mù, suy tư vài giây, sau đó nhìn Lục Khởi ngoắc ngoắc ngón tay, con ngươi trong trẻo như ánh lên ánh lửa, người kia cơ hồ sau vài giây liền hiểu ý cậu. Lục Khởi xoay tay lái dừng xe bên đường, không hề báo trước, một tay đặt sau gáy Hoắc Minh Sâm rồi hôn lên môi cậu.
Hắn hôn rất công thức hóa, không mang theo nửa phần tâm tình, lại làm cho người ta cảm nhận được bá đạo cùng nhiệt tình từ hắn. Khói tản ra trên môi cậu, trong đêm đen từ từ phai màu. Thân người Hoắc Minh Sâm bị Lục Khởi áp lên cửa sổ xe, đầu óc choáng váng, hôn đến khi lưỡi đau mới miễn cưỡng dừng lại.
"Mẹ nó!"
Cậu không nghĩ tới Lục Khởi nhìn ngoan ngoãn biết điều, mà lại mạnh mẽ như vậy, Hoắc Minh Sâm ngửa đầu thở hổn hển, chỉ cảm thấy đại não thiếu dưỡng khí, tay khẩn khoản bám vào cổ áo Lục Khởi không buông, lần đầu hôn môi liền mà thành thục như vậy, giống như phường ong bướm hay trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Tên nhà anh đếch phải gà mờ đâu nhỉ?! Trước đây từng hôn qua ai rồi?!"
"Chó."
"Cút!"
Lục Khởi kéo tay cậu, lại kéo không được, thấy Hoắc Minh Sâm thật sự tức giận, mới đáp,
"Chưa từng hôn ai."
Nói xong liền bồi thêm một câu,
"Lừa cậu bị xe tông ch.ết."
Câu nói này kéo Hoắc Minh Sâm quay về, đuôi mắt cậu híp lại, nhìn chằm chằm Lục Khởi,
"Bị xe đụng ch.ết thì đâu tính là thề độc, nếu để tôi biết cậu gạt tôi..."
Nửa câu nói sau không có nói ra, sự uy hϊế͙p͙ lại tỏa ra không ít, Hoắc Minh Sâm nói xong buông ra cổ áo hắn, nghiêng đầu đi nhìn bên ngoài cửa sổ, cả người đều tản ra cảm giác lão tử rất khó chịu chớ chọc.
"Ngồi đấy, tôi lái xe."
Lục Khởi rướn người qua thay cậu thắt dây an toàn, sau đó nghiêng đầu nhìn Hoắc Minh Sâm một cái, phát hiện đối phương lông mày vẫn nhíu chặt như trước, gã do dự nháy mắt, sau đó ——
Chụt!
Lại như chuồn chuồn chạm nước hôn lên cằm cậu một cái.
"!!"
Người kia thân hình cứng đờ, một luồng cảm giác tê dại từ xương sống trong nháy mắt lan tràn khắp da thịt, toàn thân như phát nổ.
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: (che mặt) lưu manh!
Lục Khởi: ...
______________________
Chú thích:
[ ] AA: chia hóa đơn để trả