Chương 12: Hiểu lầm
Đại học C là trường đứng đầu thủ đô, tốt nghiệp tốt thì chính là tinh anh, không hề khoa trương, chỉ cần cầm bằng tốt nghiệp đại học C đi ra ngoài, mười công ti có chín nơi đều sẽ tranh nhau mời mọc người.
Nếu như Lục Khởi không đi trêu chọc Hoắc Minh Sâm, an an ổn ổn từ đây cho tới tốt nghiệp, sau đó tương lai hẳn cũng không kém, ít nhất không lo chuyện cơm áo.
Mà từ trong xương cốt của người ta, trời sinh thì có tính trơ, tính trơ này khiến bọn họ đi tìm đường tắt có thể một bước lên trời. Lục Khởi không muốn thừa nhận bản thân hắn lười biếng, hắn muốn nói mình có "dã tâm" hơn. Làm viên chức nhỏ ở một công ty phải cần cù chăm chỉ cũng không phải điều hắn muốn, đem đi so sánh, Hoắc Minh Sâm có thể giúp cho hắn đứng cao hơn, không phải sao?
Đời này trọng sinh là có đánh đổi, hệ thống không cho hắn nhận sự giúp sức của Hoắc Minh Sâm, như là lên núi đầy kho báu mà tay không về. Bất kể là bất đắc dĩ hay là vì nguyên nhân nào khác, Lục Khởi rốt cục cũng chịu nhận làm mấy chuyện lặt vặt, việc bán thời gian, dựa vào chính sức lao động của mình mà trả sạch phần lớn món nợ này.
Tuy rằng, không thể thiếu một phần trợ lực của Hoắc Minh Sâm cùng người nhà, nhưng nếu không tính những phần đó, thì số tiền của hắn cũng tương đối khả quan.
Lục Khởi nhìn hai tay của chính mình, trong mắt dường như có suy nghĩ muốn tự lực cánh sinh, sau đó chậm rãi nắm chặt, trong nháy mắt đó hắn như bắt được thứ gì đó, nhưng lại không nắm lấy.
Bất tri bất giác ở bên ngoài đứng lại rất lâu mới quay về, Lục Khởi về đến nhà vừa mở cửa, chỉ thấy Hoắc Minh Sâm một mình trầm mặc ngồi ở trên ghế sofa phòng khách, hơn nửa người đều bao phủ ở trong bóng tối.
"Sao về sớm vậy."
Lục Khởi tìm cách mở đèn, phòng khách chỉ một thoáng sáng trưng, hắn nhìn thấy chỗ tàn thuốc dưới chân, nhanh nhạy nhận ra được bầu không khí có chút không ổn.
Hoắc Minh Sâm không trả lời hắn ngay, dùng di động không biết gửi tin nhắn cho ai, sau đó tiện tay vứt nó cạnh mình, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Khởi.
"Tiệc rượu kết thúc sớm, về sớm thôi."
Lúc nói, giọng nói của cậu bình thường, mà ngũ quan tuấn mỹ nhìn kỹ tựa như bị mây mù giăng kín, không rõ là đang vui hay buồn.
Lục Khởi lập tức biết Hoắc Minh Sâm tâm tình khẳng định không tốt, hơn nữa dùng từ không tốt thì không đúng, mà tỉ mỉ suy nghĩ một chút, bản thân hắn cũng không làm chuyện gì xấu, giận chó đánh mèo cũng đừng đánh trên người hắn chứ.
Hoắc Minh Sâm đứng dậy rót ly nước lạnh, đưa lưng về phía hắn, bình tĩnh hỏi:
"Ngày hôm nay làm gì, tại sao về muộn như vậy."
Lục Khởi im lặng, cũng không thể nói bản thân hắn đi suy tư về nhân sinh mà mất mấy tiếng đồng hồ, nói ra chắc cậu ấy cũng chẳng tin.
"Đi dạy thêm, bận một chút."
Hoắc Minh Sâm ồ một tiếng, liền thuận miệng truy hỏi người.
"Còn gì nữa không? Còn làm cái gì nữa?"
Quan hệ của hai người lúc này vẫn còn riêng tư, đều ngầm hiểu nhau mà giấu người nhà, thành thật mà nói. Lục Khởi ít đề cập đến chuyện trong nhà mình, hắn đang tự hỏi có nên nói hay không, bên chân không kịp chuẩn bị gì đã nghe tiếng âm thanh thủy tinh vỡ, mảnh vỡ văng đầy.
Lục Khởi theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy sắc Hoắc Minh Sâm mặt âm trầm như nước đang nhìn mình.
"Nói đi, còn làm cái gì nữa, nói tiếp đi."
Cậu ta nói xong liền không chờ Lục Khởi trả lời, không hề có điềm báo trước mà bộc phát lửa giận ra. "Ầm" một tiếng đá văng chiếc ghế cạnh mình. Hoắc Minh Sâm trong đầu đều là hình ảnh Lục Khởi cùng cô gái kia ôm ôm ấp ấp, nội tâm suy đoán chắc hai người đã lên giường rồi,
"Con mẹ nó! Anh có lá gan làm mà không có gan nói à!? Lục Khởi, tôi nói rồi, nhắc nhở anh rồi đúng không? Sau lưng tôi mà dám quan hệ nam nữ bừa bãi, đánh gãy chân là còn nhẹ!"
Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của Hoắc Minh Sâm cực cao, về điểm này với Lục Khởi càng biểu hiện rõ ràng. Ghép lời nói của cậu với rồi bắt đầu suy nghĩ, trong lòng Lục Khởi mơ hồ đoán được, nhưng thoáng một cái, hắn chỉ cảm thấy cổ áo căng lên, sau đó bị Hoắc Minh Sâm bóp cổ ấn vào tường.
"Làm sao, mình tôi còn chưa đủ, muốn mấy người mới thỏa mãn anh đây hả? Hả?"
Hoắc Minh Sâm hô hấp nặng nhọc, hai mắt đỏ ngầu, nói mà không biết lựa lời, gằn từng chữ một,
"Loại người như anh, chính là đến ch.ết cũng không đổi —— "
Lục Khởi vốn định giải thích, mà không biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên có một cơn giận trỗi lên, lời vừa tới miệng liền thay đổi giọng điệu, hắn nghiêm túc hỏi ngược lại người trước mặt,
"Tôi là loại người như vậy, tôi đến ch.ết không đổi?"
"Sao, trong mắt tôi chỉ có tiền thôi, bất quá cũng không quan trọng lắm, Hoắc thiếu gia ngài đây có tiền mà, đổi người khác là được chứ gì, ngược lại chỉ cần có thể cùng ngài đây lên giường đều —— "
"A ——!"
Lục Khởi còn chưa dứt lời, trên bụng đã trúng một quyền, đành ôm bụng mà rên, Hoắc Minh Sâm tóm chặt cổ áo của hắn, bắt hắn ngồi dậy, tức giận đến viền mắt đỏ bừng.
"Mẹ nó! Anh mới nói cái gì, lặp lại lần nữa đi?"
Lục Khởi tự biết mình nói lỡ, ngậm miệng không nói, bình thường một người thông minh mà tức giận, muốn ngăn cũng không ngăn nổi, hắn cười lạnh, vẫn là mạnh miệng mà nói.
"Những điều tốt đẹp không nên nói lần thứ hai, ngài có tiền, ngài là chủ, có bản lĩnh thì đánh ch.ết tôi đi."
"Anh!"
Hoắc Minh Sâm cơ hồ ltheo bản năng giơ tay lên, nhưng mà nắm đấm giơ lên, thì lại thả xuống, lại giơ lên, lại thả xuống, đến cuối cùng cũng không đánh.
Cậu mạnh mẽ đè vai Lục Khởi xuống.
"Anh là người thế nào. Anh phải rõ hơn tôi, ngay từ đầu anh tại sao lại theo tôi."
Lục Khởi nhếch môi,
"Việc lớn này thì tôi không theo."
"Anh không có lựa chọn."
Hoắc Minh Sâm cười lạnh, nồng mùi châm chọc, híp mắt vỗ vỗ mặt của hắn.
"Chuyện này chính anh muốn bắt đầu, mà lúc này lại bảo không muốn, muốn đi tìm con ả kia sao? Tôi hiện tại nói cho anh biết anh không có cửa mà chạy đâu."
"Sống không thể, ch.ết thì có thể!"
Nói xong mạnh mẽ buông hắn ra, quay người đẩy cửa rời khỏi, khung cửa phát ra một tiếng rầm thật lớn.
Lục Khởi dựa vào trên tường, thấy mặt đất toàn mảnh vở lại cảm thấy chút mông lung. Hắn rất ít khi làm Hoắc Minh Sâm tức giận, bởi vì đối phương bắt đầu bực lên là rất khó khống chế lại, có khả năng đánh ch.ết người. Bây giờ thoát khỏi hang hùm, cảm thấy không đúng cho lắm.
Lục Duyên, con bé này cũng là thật giỏi, quanh năm suốt tháng không được mấy lần gặp mặt, vừa gặp đã bị Hoắc Minh Sâm tóm, từ nhỏ sinh ra đã khắc chế hắn rồi.
Cầm chổi dọn đống bừa bộn này xong, Lục Khởi ngồi dựa trên ghế sofa nửa ngày, tự hỏi Hoắc Minh Sâm trong lúc này cần phải đem cơn giận xả bớt, quan trọng nhất là bản thân hắn bây giờ cũng không nguôi giận, dự định ngày mai đầu tiên là dọn về trường, để hai người tỉnh táo một chút.
"Ngốc thật..."
Lục Khởi vỗ đầu, tâm tình tệ đến khó giải thích được, cảm thấy mình thật ấu trĩ, cũng quá không nén giận được, cùng Hoắc Minh Sâm cãi nhau có ích lợi gì chứ.
Hắn đổ hết lỗi cho việc mình không kiềm chế được cảm xúc, chưa bao giờ ngẫm nghĩ vì sao mình lại tức giận.
Lục Khởi nằm trên giường nằm, lại ngủ không yên, nói thật lòng có chút sợ Hoắc Minh Sâm giận rồi điên lên, buổi tối thừa dịp hắn đang ngủ xách dao ra chém mình. Bây giờ cũng không tính là muộn, đi về còn kịp giờ đóng cổng, lập tức dọn ít quần áo trực tiếp về trường.
Buổi tối, bạn cùng phòng thấy hắn về đều rất kinh ngạc, thấy Lục Khởi bình thường quan hệ với mọi người không tệ, ai nấy đều quan tâm.
"Ái chà, ông xin phép nghỉ mấy ngày, sao lại về sớm vậy, vết thương sao rồi?"
Lục Khởi cười cười,
"Vốn cũng không nghiêm trọng, mấy ngày nay tôi lười đủ rồi, một đống việc, để trong khoa làm hết cũng không tiện."
Hắn được công nhân là học sinh gương mẫu, thành tích cực tốt, nhã nhặn lại dí dỏm, khắp người cơ hồ tìm không ra một chút khuyết điểm, đại học C trên Tieba mở bình chọn cho nam thần, Lục Khởi dựa vào bức hình chụp với thành tích tốt trong khóa huấn luyện quân sự mà đứng đầu bảng, đến nay cũng chưa từng tụt hạng.
Nữ sinh muốn theo đuổi hắn nhiều như cá diếc sang sông, mà trực tiếp tỏ tình lại không có ai. lý Tử Nghiên xem như là có chút khác người. Nguyên nhân Lục Khởi bị thương là chủ đề thú vị mà đám bạn cùng phòng thi nhau đàm luận, dồn dập cảm khái "nam sắc họa người".
Mười giờ rưỡi tối tắt đèn, mọi người đùa giỡn một lát rồi ngủ, nhưng mà có thể là quá lâu không ngủ phòng này, Lục Khởi cảm thấy không thoải mái, trong lồng ngực cũng thấy trống rỗng, phảng phất lúc này phải chi có kẻ mặt dày mày dạn, như một bạch tuộc đến ôm lấy hắn thì tốt ...
Hắn như nhận ra gì đó, buộc mình nhắm mắt lại, học được cách ban đêm ngủ một mình.
____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: (hút thuốc) Sao vậy , nhớ vợ hả?
Lục Khởi: ...