Chương 33
ĐƯỢC NGƯỜI NUÔNG CHIỀU, CẢ ĐỜI VÔ LO
Ông chủ Cố từng ngàn vạn lần nhắc nhở rằng, không có tin của lão thì không được gây ra án mạng. Hiện tại một nửa số tiền kia còn chưa tới tay, tất nhiên không thể để hai con tin xảy ra chuyện gì. Huống chi bước trên con đường này chính là tiếng tăm, một vạn tệ mà tới tay, bọn chúng sau này cũng không cần lăn lộn kiếm ăn nữa.
Kho để hàng không có nhiều cỏ khô, đa phần đất lại ẩm ướt, gom chúng lại một chỗ cũng không đốt được bao lâu, nghe bên ngoài có tiếng gào thét cùng tiếng dây khóa cửa sắt đập rầm rầm, Hoắc Minh Sâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu như mấy tên cướp không tới, họ phải nghĩ biện pháp khác.
Chìa khóa do gã đầu trọc cất, gã xông tới trước tiên lại luống cuống tay chân mở khóa, ai có thể nghĩ cửa vừa mở ra, chưa thấy rõ chuyện gì thù bụng đã bị một quyền thật mạnh, thừa dịp gã đang khom lưng, Hoắc Minh Sâm liền nhấc đầu gối, lấy khuỷu tay làm thành vũ khí mạnh mẽ đánh về phía cột sống gã, một loạt động tác liên hoàn như nước chảy mây trôi, gọn gàng lại tàn nhẫn làm người ta phản ứng không kịp.
Mắt thấy gã đầu trọc ngã xuống, ba tên bắt cóc kia trong nháy mắt trợn mắt ngoác mồm, sau đó thì giận dữ, muốn với tay lất thiết côn đánh trả. Đầu tiên Hoắc Minh Sâm tiến lên hai tên, Lục Khởi nhớ kỹ lời cậu dặn, trực tiếp kéo tên khờ khạo không có đầuóc kia, tay lấy chai rượu đập lên bàn làm bể nó, liều mạng để bị đánh một côn, rồi dùng phần ngọn đâm vào bụng tên khờ.
Tên khờ đau đến hai mắt đỏ ngầu, bóp chặt cổ Lục Khởi: "A a a! Tao giếŧ ch.ết mày!"
Hoắc Minh Sâm ở bên này cũng không lạc quan lắm, hai tay khó địch bốn tay, lúc cậu cũng một tên cướp đánh nhau, một tên trực tiếp dùng thiết côn đập mạnh vào chân cậu, lần này dường như nghe thấy được tiếng xương cốt vang lên. Hoắc Minh Sâm lúc này không đứng thẳng được suýt nữa quỳ xuống đất, nhưng vẫn giữ chặt hai tên này.
Lục Khởi thói quen dùng ám chiêu, tay hắn giấu một mảnh thủy tinh vỡ, trực tiếp đâm vào mắt tên khờ, trong chốc lát có máu bắn ra, trước mắt đỏ ngầu, đối phương đau đến buông tay, bưng mắt lăn qua lăn lại, co lại thành con tôm trên đất.
Lục Khởi vừa nãy bị trúng một gậy, hiện tại cổ họng có vị tanh ngọt, cả người đều choáng váng, hắn muốn đi giúp Hoắc Minh Sâm, lại nghe đối phương giận dữ hét: "Chạy đi! Cmn anh đứng đờ ra đấy làm gì! Không đi thì cả hai đều phải ch.ết!"
Chân Hoắc Minh Sâm bị thương, đã sắp không chế trụ được hai kẻ kia, nếu tiếp tục trì hoãn chỉ sợ đi hai tên cướp trên trấn sắp trở về, trước mắt Lục Khởi một mảnh đỏ sậm, bỗng nhiên tát mình một cái thật đau, lảo đảo cúi đầu xông ra ngoài.
Thì ra bên ngoài đã bắt đầu mưa, mưa rơi nặng hạt, đến nổi không thấy được năm ngón tay, đất trong nháy mắt trở nên lầy lội một mảnh, trong lúc hoảng hốt hắn không biết đã ngã lăn lộn hết mấy vòng, trên đường không ít nhánh cây bị vứt đi, hắn liền nhanh chóng từ dưới đất bò dậy chạy ra đường lớn, bên tai là tiếng gió thổi vù vù, lồng ngực đau đớn như bị xé nát, mỗi lần hít thở lại cảm giác như dao đâm mạnh vào cuống họng gã, sau đó thấu vào tim, máu me đầm đìa.
Nhanh một chút! Nhanh thêm một chút nữa!
Lục Khởi dùng sức lau mặt, trên đó không biết là máu hay mưa, cả người đã không còn cảm giác, đau cũng không biết, chỉ biết là cảm giác tê dại muốn chạy về phía trước. Càng chạy, đường càng rộng, xa xa đã mơ hồ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng.
Đây là gì? Đèn đường sao?
Vốn thân thể đã sức cùng lực kiệt bỗng nhiên không biết một luồng khí lực từ nơi nào dâng lên, Lục Khởi cứ chạy thẳng về phía tia sáng này, dường như bắt được sợi rơm cứu mạng. Ở đây hoang vắng, dân cư thưa thớt, bình thường sẽ không có xe cộ chạy qua, buổi tối thì càng ít, Lục Khởi thật vất vả mới chạy tới đường cái, mưa rào xối xả che đi tầm mắt, tìm người và xe cộ như một con ruồi không đầu, trái tim như bị người ta ném vào trong chảo dầu, bỏng rát.
Không lâu sau, rốt cục có một chiếc xe hơi màu đen chạy qua, cần gạt nước đung đưa, nhưng mà tài xế ngoảnh mặt làm ngơ với động tác đón xe của Lục Khởi, trực tiếp tăng tốc lao đi.
Lục Khởi cắn chặt hàm răng, bị bất đắc dĩ từ ven đường lượm một cục đá to bằng lòng bàn tay, ra sức truy cản chiếc xe kia, ném cục đá lên cốp sau xe, chỉ nghe "Đùng" một tiếng trầm thấp, cốp sau bị đập lõm, xe trong nháy mắt dừng lại.
"Tổ tông nhà mày! Tên khốn kiếp nào dám đập xe ông! Ông lăng trì mày!"
Một tên tai to mặt lớn nhanh chóng mở cửa xuống xe, dù không thèm để ý tới cây dù, trực tiếp hùng hổ lao vào trong mưa chuẩn bị hỏi tội, nào ngờ Lục Khởi lại đi trước hắn một bước tóm chặt cổ áo của hắn: "Điện thoại của anh đâu? Điện thoại đâu? Gọi cho cảnh sát, có mấy tên cướp, có người bị bắt! Nhanh lên báo cảnh sát! Báo cảnh sát! Bao nhiêu tiền, tôi đền anh gấp mười, gấp trăm lần!"
Hắn không biết mình hai mắt đỏ ngầu, thần sắc doạ người thế nào, trong đêm đen như ác quỷ dữ tợn, chiều cao cách biệt quá nhiều, người kia trực tiếp doạ tới mềm nhũn chân, run lập cập móc điện thoại ra báo cảnh. Khi cảnh sát trả lời, Lục Khởi dường như an tâm, lùi về sau hai bước liền quay chạy về. Người đàn ông kia đánh liều, nhanh chóng bắt được hắn: "Này này này! Mày đi đâu! Tiền xe còn chưa bồi thường mà!"
"Con mẹ nó mày buông tay ông ra!"
Lục Khởi khàn giọng, hắn vừa tránh thoát sự kiềm kẹp của hắn, lại dùng sức lột xuống cái đồng hồ đeo tay trị giá mấy đồng ném cho hắn, nhưng mà đúng vào lúc này, hai người bỗng nhiên nghe được một tiếng "Ầm" trầm thấp, hơi chút xa, nhưng vẫn là mơ hồ nhận ra đó là từ một căn nhà cách đây không xa.
Chiếc đồng hồ mới vừa bị xuống tháo, vang lên một tiếng nhỏ.
Chân Lục Khởi mềm nhũn, bỗng nhiên quỳ xuống, tư thế kia quá mức đáng sợ, như là sợ mất đi thứ gì đó, hắn cố gắng đứng lên, lại không thành công, cuối cùng vẫn bị hắn ta thô bạo lôi từ dưới đất dậy.
"Này! Sao mày không nói gì hết? Câm à?!"
Lục Khởi không để ý, hít sâu một hơi, cố gắng đứng vững, bỗng nhiên đẩy hắn ra, men theo đường ban nãy mà chạy về. Đầu óc hắn hiện tại là một mảnh trống rỗng, chỉ có tiếng ong ong bên tai, tim phổi tràn đầy đau đớn, cuống họng có vị tanh ngọt, khó chịu, hận không thể lập tức ch.ết đi.
Lần đầu tiên trong đời Lục Khởi có chút sợ hãi, hắn sợ đám cướp có súng, hắn sợ...
Sợ cái gì?
Chính hắn cũng nói không được.
Khu nhà quen thuộc xuất hiện ở trong tầm mắt, hắn chạy quá nhanh, bị ngưỡng cửa ngáng chân té lộn mèo một cái, như mất hết sức lực, cả người lộn nhào mà vào.
Kho để hàng bừa bộn khắp nơi, dường như trải qua ác chiến, trên đất có ba tên cướp, một tên còn lại đè Hoắc Minh Sâm xuống đất mà bóp cổ, trên người dính toàn bùn đất cùng vết máu to tướng, dường như một chút sức để chống cự cũng không có. Lục Khởi không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nhặt thiết côn trên đất lên, dùng sức đánh kẻ kia, sau đó xốc Hoắc Minh Sâm lên.
"Hoắc Minh Sâm..."
Đôi mắt Lục Khởi dường như rất đau đớn. Trong phút chốc, lòng như trải qua cơn loạn lạc, quân lính tan rã, gã quỳ xuống đất nâng mặt Hoắc Minh Sâm, thấp giọng hấp tấp nói: "Anh báo cảnh sát rồi, anh đã báo cảnh sát, cảnh sát lập tức tới ngay, bác sĩ lập tức tới ngay, em cố gắng, cố gắng..."
Hoắc Minh Sâm sặc hai lần, thấy Lục Khởi, vừa bất lực vừa phẫn nộ: "Con mẹ nó anh... ông bảo anh chạy đi... anh về làm gì..."
Lục Khởi dùng tay áo lau vết máu đã khô trên mặt cậu, tay lạnh hơn băng: "Không có chuyện gì, cảnh sát sẽ tới đây, còn có bác sĩ, vết thương do súng đạn gây ra không nguy hiểm đến tính mạng..."
Lục Khởi không biết hiện tại dáng vẻ hắn có bao nhiêu chật vật, trên mặt đầy bùn đất và máu, quần áo màu trắng đã bẩn thành màu đen, quần cũng rách lổ chỗ, so với ăn mày còn thảm hơn, không còn nhìn ra phong thái của sinh viên trường đại học C nữa.
Hoắc Minh Sâm sững sờ, lập tức có chút buồn cười, lại có chút chua xót, đưa tay níu chặt hắn, lúc này mới phát hiện tay Lục Khởi không khống chế được mà run rẩy, không khỏi cố gắng thêm một phần sức, lại hỏi một chuyện khác: "Lục Khởi, lời nói lúc bị nhốt, đã đồng ý thì đừng quên..."
Đầu óc Lục Khởi trống rỗng, nhưng vẫn nhớ mình hứa cái gì, chỉ nói: "Chỉ cần em còn sống, chuyện gì cũng được."
Đời trước hay đời này, Lục Khởi đều không thích vô tư hứa hẹn, lỡ người kia muốn tài sản của hắn, chẳng phải còn khó chịu hơn đâm nát tim gan hắn, nhưng hắn biết, Hoắc Minh Sâm sẽ không như thế.
Hoắc Minh Sâm vẫn ôm bụng, nghe vậy kéo khóe môi, sắc mặt trắng bệch: "Thật hay giả?"
Lục Khởi lắc đầu: "Anh nói rồi, không lừa em."
Người này đến lúc sống ch.ết cũng chưa chắc có thể nói ra mất câu như anh yêu em, anh yêu em hay gì đó, dường như đầu óc trời sinh thiếu sợi dây nào đó, máu cũng lạnh, hay giả nói là quá mức lý trí, sẽ không để tình cảm làm ảnh hưởng đến suy nghĩ, bình tĩnh tỉnh táo đến đáng sợ.
Nhưng nếu không có chuyện gì, Hoắc Minh Sâm cũng có biện pháp trị hắn.
Nhìn đi, Hoắc Minh Sâm sẽ không giống người khác hỏi hắn mấy câu vô dụng như thích hay không thích cậu, dạng này chính là vô dụng phí lời.
Cậu chỉ hỏi một câu,
"Vậy anh đồng ý giao tiền cho em cất sao?"
Phải đối mặt nhanh quá, khiến người đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Lục Khởi nghe vậy, nháy mắt cả người cứng đờ, sững sờ nhìn về phía Hoắc Minh Sâm, đã thấy đáy mắt cậu ấy chỉ toàn là âm mưu quỷ kết, lại nhìn về bụng cậu, mặc dù có vết máu, lại không có vết thương, còn tên cướp nằm trên đất, đã thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.
"..."
Sau một khoảng im lặng thật dài, Lục Khởi như là ý thức được, bỗng nhiên cười ra tiếng, hắn dùng tay chống đất, vai không rung, nửa ngày cũng không ngẩng đầu lên.
Hắn đang cười cái gì? Có thể là đang cười mình ngốc, cũng có thể là đang cười mình đã sập bẫy.
Gió thổi, mưa rơi, trong lúc hoảng hốt hắn dường như chấp nhận số mệnh mà gật đầu.
"... Bằng lòng."
Hắn nói, "Cầm đi."
Hoắc Minh Sâm bỏ ra thời gian của hai đời, hai sinh mệnh, đến để sưởi ấm máu của hắn, ủ ấm trái tim hắn.
Viền mắt phút chốc có chút nóng, nhịn đau đớn từ dưới đất ngồi dậy, Hoắc Minh Sâm dùng tay ôm lấy hắn, giống như trước đây khi còn ở nhà, cắn răng thấp giọng mắng: "Tên ngốc kia! Ai muốn tiền của anh."
Hoắc Minh Sâm trước đây từng đọc qua một câu nói.
Yêu chiều hết lòng, để cả đời người vô lo...
Giải thích có rất nhiều, cậu lại chỉ thích một cái.
Nếu có một ngày gặp người mình thích, nên muốn cả đời người này vô lo vô nghĩ, đem hết thảy những gì tốt đẹp nhất cho người này.
Cách đó không xa, có tiếng còi xe cảnh sát cùng cứu thương dần dần vang lên, Hoắc Minh Thành cùng cảnh sát vội vàng đuổi đến, liền nhìn thấy em trai mình cùng một người thanh niên khác ôm nhau, hai người đều là chật vật như nhau, nhưng lại nổi bật như vậy.
Cảnh tượng này vô cùng quái dị, nghiên cứu tỉ mỉ, lại làm người ta không biết quái dị chỗ nào. Lòng Hoắc Minh Thành khó giải thích mà chùng xuống, bước chân theo bản năng dừng lại, bỗng nhiên có một loại cảm giác, có lẽ sẽ xảy ra chuyện gì đó mà bản thân anh không tiếp thu được.