Chương 38
ĐÂY LÀ CUỘC SỐNG HẮN TỰ TAY XÂY DỰNG
Hoắc Minh Sâm không đấu lại Lục Khởi, thích nhất ở trước mặt hắn khoe miệng lưỡi lanh lợi của mình, người kia cũng không quản, chỉ bỏ mặc cậu, ngược lại cho cậu chiếm được một vài lợi ích thì cuối cùng đều phải ở trên giường mà bồi thường.
Nói ba ngày xuống không giường được, thêm một phần không nhiều, thiếu một giây không ít, Lục Khởi biết rõ đạo lý này —— quân tử báo thù, mười năm không muộn, hắn có thể thiếu nhiều thứ, nhưng không thiếu kiên trì.
Hoắc Minh Sâm đi bệnh viện cắt bột, ban đầu bước đi chưa quen, chân cảm giác nhẹ nhàng như sắp té, Lục Khởi đỡ lấy hắn, thấp giọng hỏi: "Có phải là xương còn chưa nối lại không, quay lại để bác sĩ khám lại một chút?"
Hoắc Minh Sâm cười lạnh: "Liên quan gì tới bác sĩ, anh còn chưa biết mình làm gì sao?" Nói theo nghĩa bóng, eo mỏi chân run bước đi không vững đều là tại hắn hết.
Lục Khởi nghe vậy cười, ánh mắt ôn nhuận ám muội, đầu ngón tay bên eo cậu nhẹ nhàng cọ cọ, cách lớp quần áo kia, cái gãi ngứa này cũng dễ dàng đánh động tâm tư người khác: "Con người anh lòng tối không thấy đáy, trí nhớ cũng không tốt, làm cái gì quả thật là không nhớ ra được."
Hoắc Minh Sâm liền đâm chọt hắn: "Vậy anh có nhớ ai thiếu tiền mình không?"
Lục Khởi suy nghĩ một chút, sau đó duỗi ngón tay trước mặt cậu quơ quơ, ra vẻ nghiêm túc: "Trừ em ra, không ai có thể nợ anh hết."
Một câu nói bình thường, khiến người tim đập nhanh khó giải thích được, Hoắc Minh Sâm ôm tim, yên lặng, để lòng mình ổn định lại, cả người như bị ngâm vào bình mật ong, ngọt ngọt.
Còn chưa kịp thoát ra cảm giác vui vẻ này, Lục Khởi bỗng nhiên khẽ lay vai cậu, đàng hoàng trịnh trọng dặn dò: "Nếu em có mượn thì cũng nhớ trả nha."
Hoắc Minh Sâm nghe vậy, ý cười trong nháy mắt biến mất, cảm động gì đó cũng bay mất tiêu, chỉ cảm thấy mình như tên đại ngốc, cậu liếc nhìn Lục Khởi, âm dương quái khí nói: "Anh đoán xem tôi có trả không, tôi mà trả tôi làm chó!"
Em vốn là chó mà, cái tính tệ như vậy đấy, mỗi ngày thích cắn người linh tinh.
Lục Khởi liếc cậu một cái, cúi đầu nói nhỏ: "Không trả thì không trả, cũng không hi vọng em trả."
Hành động của Lục Duyên so với tưởng tượng vẫn nhanh hơn một chút, không biết cô nói thế nào, mấy ngày nay bà Lục liên tục gọi điện. Giọng mẹ trong điện thoại rất bình tĩnh, năng lực tiếp thu xác thực cao hơn cô nhóc Lục Duyên không ít.
Lúc đó Lục Khởi mới vừa tan học, bởi vì sớm đoán được từ trước, cho nên chẳng hề kinh ngạc, hắn tùy tiện tại sân luyện tập tìm một góc không ai ngồi, ánh sáng mờ mờ, ấm áp, cũng không chói mắt.
Bà Lục nói: "Mẹ nghe A Duyên nói con có người yêu, là nam?"
Lục Khởi gật đầu, nhìn học sinh cách đó không xa đang trên sân đuổi theo trái bóng, ánh mắt phút chốc xa xăm: "Dạ, quen lúc con đi học, cùng khóa trong trường."
Bà Lục lại hỏi: "Người nhà cậu ta biết chưa?"
Lục Khởi: "Biết ạ, nhà của em ấy cũng không đồng ý lắm."
Giọng trong micro nghe vậy yên lặng chốc lát, Lục Khởi cũng không nói, nửa ngày mới nghe bà Lục đột nhiên nói: "Có chuyện gì gặp mặt nói sau vậy, mẹ với A Duyên ở gần trường con."
Lục Khởi có chút kinh ngạc, không khỏi đứng lên: "Lúc này sao, sao không nói trước một tiếng, con đi đón mẹ."
"Mẹ cũng không phải cụt tay thiếu chân, muốn đến thì đến."
Bà Lục báo số phòng riêng ở một quán ăn, nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Họ Lục nhìn chung hình thức khá những gia đình khác, mỗi người đều rất độc lập, bình thường làm gì, cũng sẽ không quấy rầy đối phương, sinh hoạt một thời gian dài như vậy, dẫn đến cảm xúc Lục Khởi cũng không lộ ra ngoài, nguyên nhân một nửa là giống bà Lục.
Lục Khởi đang chuẩn bị đi, lại nghĩ tới gì đó, cúi đầu nhắn Hoắc Minh Sâm một tin, bên này cách lớp học cũng không xa, không tới năm phút có người nào đó đã lập tức chạy tới .
Trong trường học nhiều người nhiều ánh mắt, cũng không làm gì, ánh mắt hân hoan vui sướng của Hoắc Minh Sâm có thể ch.ết chìm người, cậu bá vai Lục Khởi nói: "Này, gọi em tới làm chi?"
Lục Khởi không khỏi phải sửa cách dùng từ của cậu: "Anh chỉ hỏi em có tiết không, không có bảo em ra đây."
Hoắc Minh Sâm vỗ vỗ hắn một chút: "Anh hỏi em có tiết không có bảo em ra, không gọi ra mà lại phát định vị để em đi tìm, xấu tính."
Lục Khởi không nói nổi cậu: "Vậy em có lớp à?"
Hoắc Minh Sâm thoáng nhướng mi, dương dương tự đắc, rất giống làm chuyện quang vinh lắm vậy, cà lơ phất phơ nói: "Có, nhưng cúp."
Anh chỉ nhắn tôi một tin thôi là tôi cúp tiết đi với anh đó nha, khen tôi đi, khen tôi đi nà.
Lục Khởi chỉ nói: "Trốn học là đáng xấu hổ, về sẽ phê bình em."
Nói xong thuận tiện lôi cậu rời trường, Hoắc Minh Sâm không rõ vì sao, mờ mịt nói: "Đi đâu? Ăn cơm hả?"
"Gặp mẹ."
"..."
Hoắc Minh Sâm nghe vậy lảo đảo suýt nữa ngã lăn, nhanh chóng phản ứng lại kéo tay Lục Khởi, khiếp sợ: "Đợi đã đợi đã! Chuyện gì xảy ra?! Sao bác gái tới đây?! Sao anh không nói sớm với em?!"
Lục Khởi nhún vai một cái: "Anh cũng mới biết, đi thôi, mẹ đang chờ."
Hoắc Minh Sâm kinh sợ tới nỗi họ mình là gì cũng không nhớ: "Không không không! Chờ chút đã! Anh kêu em tới làm gì? Bác biết đến chuyện hai đứa rồi à?!"
Lục Khởi: "Ừm."
Khi hắn khẳng định, thần sắc Hoắc Minh Sâm phút chốc đột nhiên trở nên phức tạp, thành thật mà nói, hoàn cảnh gia đình hai người không giống nhau, phía trên cậu tốt xấu gì cũng còn anh hai gánh vác, áp lực không lớn, mà họ Lục cũng chỉ có Lục Khởi là con trai.
Hoắc Minh Sâm nói công khai, chỉ là nói bản thân, cậu kỳ thực không hi vọng Lục Khởi có thể thật sự ngả bài chuyện của họ với gia đình, cậu chỉ làm việc mình nên làm. Còn Lục Khởi, cậu cũng không có quá nhiều yêu cầu, chỉ muốn người ở bên cạnh mình là tốt rồi.
Bây giờ nghe thấy tin này, trong lòng nhất thời không thể nói là vui hay buồn nhiều hơn.
Lục Khởi nhìn dáng vẻ cậu liền biết cậu đang suy nghĩ gì, ở ven đường đón xe rồi nhét người vào, chờ ngồi cậu vững vàng sau mới nói: "Yên tâm đi, em nghiêm túc, anh cũng nghiêm túc."
Hoắc Minh Sâm: "..."
Nghe Lục Khởi nói câu này, dù cho lát nữa bà Lục có tát cậu, cậu cũng nhịn được.
Bất quá bà Lục khẳng định cũng không làm chuyện như thế.
Bởi vì việc này hết sức riêng tư, trên tầng hai nhà hàng đặt một phòng riêng, bà Lục trong tưởng tượng của Hoắc Minh Sâm không giống nhau, tuổi tác bà nhìn chỉ hơn ba mươi thôi, khí chất hơn người, khuôn mặt ôn nhu, không cười cũng mang ba phần ý cười, lại làm người bên cạnh cảm thấy lãnh đạm, giống như tính cách trong xương tủy của Lục Khởi trăm phần trăm.
Lục Duyên ngồi yên bên cạnh bà Lục, thấy hai người bọn họ tới, đầu tiên là sững sờ, sau đó hung dữ ném cho Lục Khởi ánh mắt "Mấy người chờ ch.ết đi".
"Mẹ."
Lục Khởi làm như không nhìn thấy, dắt Hoắc Minh Sâm tới giới thiệu: "Đây là Minh Sâm, đối tượng của con."
Hoắc Minh Sâm không thể cùng Lục Khởi sống hai đời, nhưng cũng là một tinh anh, loại việc này tuy rằng cậu không hoảng hốt, nhưng có chút sốt sắng, nghe vậy bày ra một bộ vãn bối ngoan ngoãn nói: "Con chào bác gái."
Bà Lục không mặt lạnh như tưởng tượng, mà cũng không quá hồ hởi, nghe vậy thoáng gật đầu: "Hai đứa ngồi đi, làm lỡ việc học của hai con."
Hoắc Minh Sâm nói: "Nào có ạ, hôm nay vừa lúc không có lớp."
Lời vừa ra khỏi miệng, Lục Khởi khéo léo liếc cậu một cái, Hoắc Minh Sâm trực tiếp dưới bàn đá hắn một cái.
Bà Lục có cảm giác gì đó, mắt sáng như đuốc, cười cười: "Các con ở cùng nhau bao lâu?"
Vấn đề này rất phức tạp, "Cùng nhau" và "Cùng nhau", ý nghĩa không giống nhau, cả người trong cuộc cũng không rõ ràng, Lục Khởi rót trà cho mọi người, nhìn bà Lục: "Cũng lâu rồi ạ."
Trơn trượt như bóng bôi qua lớp dầu vậy.
Bà Lục nhấp ngụm trà, đôi tay được bảo dưỡng thích hợp, nhỏ dài, là dạng dùng để đánh dương cầm. Bà khẽ lắc đầu, không nể mặt Lục Khởi, nhắm vào hắn: "Chưa từng thấy con khôn khéo như thế, cũng không biết giống ai, cả ngày thích chơi đùa người ta trong lòng bàn tay."
Lời nói không êm tai, là thích đùa bỡn người ta trong lòng bàn tay, như vậy đối tượng là ai không cần nói cũng biết, chỉ trừ Hoắc Minh Sâm không làm theo ý hắn, trách thì trách Lục Khởi có quá nhiều tiền án, một chốc hoàn lương cũng không ai tin.
Hoắc Minh Sâm dễ bị mấy câu lừa gạt của hắn dụ đi thì đã không còn là Hoắc Minh Sâm, mặt cậu vẫn như trước mang theo vẻ vãn bối lắng nghe trưởng bối giáo huấn, âm thầm tại dưới bàn nắn tay Lục Khởi, ra hiệu hắn không cần để ý.
Người lớn trong lòng tức giận, ra oai phủ đầu không thể tránh được, chính cậu đã bắt con trai bà đi, dù cho bị đánh thì cũng không là gì, vài câu mang hàm ý như thế cũng không nghiêm trọng.
Bà Lục không nói gì nữa, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, thỉnh thoảng bà sẽ hỏi một chút về việc học của Hoắc Minh Sâm, sau đó sẽ cùng Lục Duyên nói vài câu, tuy rằng không nhiệt tình, nhưng là không lạnh nhạt, ngược lại Lục Khởi bên cạnh như biến thành vật trang trí.
Đến khi cơm nước xong, bà Lục mới chịu nhìn thẳng hắn, để đũa xuống, chần chờ chốc lát mới hỏi: "Các con muốn ở cùng nhau thật sao?"
Lục Khởi gật đầu: "Đã nghĩ kĩ ạ."
Bà Lục bỗng nhiên thở dài khó nhận ra, làm Hoắc Minh Sâm bên cạnh cũng khẩn trương, vốn tưởng rằng sẽ phải chịu chỉ trích, lại nghe một câu: "... Thời gian không còn sớm, các con về học đi, ngày hôm nay cũng giữ hai đứa lâu rồi, ở bên ngoài, chăm sóc mình thật tốt."
Câu cuối cùng nói với Lục Khởi.
Hoắc Minh Sâm nghe vậy có chút sững sờ, chưa phản ứng lại liền bị Lục Khởi kéo dậy, Lục Khởi hơi khom người: "Cảm ơn mẹ, vậy tụi con đi trước."
Hoắc Minh Sâm nói theo: "Cám ơn bác gái, tụi con đi ạ."
Hai người ra cửa phòng khách, Hoắc Minh Sâm không nhịn được hỏi: "Vậy bác gái có ý gì? Đồng ý hay là không đồng ý vậy?"
Lục Khởi nhất thời cảm thấy cậu ngốc đột xuất, xoa xoa đầu cậu nói: "Em thấy dáng vẻ của mẹ anh vậy là đồng ý sao, nhưng từ nhỏ bà cũng không quản anh nổi, lần này cũng giống vậy."
Hoắc Minh Sâm nghe vậy lòng bỗng dưng vui vẻ, cậu xoa bóp tay Lục Khởi: "Bác gái thật tiến bộ, nhưng không quan trọng lắm, sau này ông đây sẽ quản anh."
Lục Khởi chậm rãi bật cười : "... Được, sau này để em quản anh."
Mắt thấy hai người bọn họ rời đi, Lục Duyên rốt cục không nhịn được soạt đứng lên, vừa vội vừa tức: "Mẹ, mẹ nhìn Lục Khởi đi, phải quản thúc anh ấy chứ!"
Bà Lục rũ mắt, hiển nhiên tâm tình cũng chẳng hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài: "Mẹ quản nó, nó cũng phải nghe mẹ mới được, từ nhỏ đến lớn nó làm cái gì cũng đều có chủ ý, hiện tại cũng đã bày chuyện ra trước mặt, nói dăm ba câu sao có thể lay chuyển được, chẳng lẽ bắt mẹ học phim truyền hình một khóc hai nháo ba thắt cổ sao? Cần gì ồn ào ầm ĩ như thế."
Cuối cùng bà nhắm mắt ngồi yên chốc lát, mở mắt đã thấy Lục Duyên vẫn là không cam lòng, đưa tay nhéo mũi cô nói: "Ngốc, anh con đã lớn rồi, làm chuyện gì đều có suy nghĩ của chính mình, con càng ngăn, nó càng biết mình phải làm gì. Hiện tại chia rẽ hai đứa nó, A Khởi sẽ cả đời cũng quên không cậu ta."
"Không chiếm được mãi mãi vẫn là tốt nhất, con phải để anh con có được thì mới biết thứ đó có phải là thứ mà nó muốn hay không. Để anh con làm việc mình muốn, ai lúc còn trẻ có thể thuận buồm xuôi gió đây, vỡ đầu chảy máu liền biết đau, biết đau, cũng sẽ không còn ngu ngốc nữa."
Bà Lục là người rộng rãi hiếm thấy, song Lục Duyên lại nghĩ bà lạnh nhạt, cô nàng mím môi, nhớ tới việc từ nhỏ đến lớn bà Lục không quản anh quá nhiều, không khỏi hỏi: "Mẹ, mẹ nói thật đi, anh có phải con ruột không vậy?"
Bà Lục mẫu nghe vậy, kinh ngạc hỏi ngược lại: "Con và anh con là thai long phượng mà?"
Nghĩa bóng, nếu như bà không sinh Lục Khởi, cô chắc cũng chẳng phải con ruột rồi.
Lục Duyên nhất thời cạn lời, nghĩ thầm bên nhà mình không cản được, chỉ có thể gửi hy vọng vào một người khác.
Nhưng mà cô không biết là, Hoắc Minh Thành trải qua lần nói chuyện kia, hiện tại hoàn toàn vẫn ở trong hoàn cảnh khó khăn. Anh căn bản không thể ngăn được Hoắc Minh Sâm, mà cũng không thể cho ba mình hay tin này, tạm thời không đề cập tới việc sức khỏe ông Hoắc không tốt, nói khó nghe một chút, ông cũng không còn sống được mấy năm, hà tất khiến ông tuổi già ấm ức, an ổn ở nước ngoài hưởng phúc là chuyện nên làm.
Ép chia tay thì không dám, Lục Khởi vốn không quan tâm thằng em ngốc nhà mình, lỡ cậu ta bị anh ép quá, mạnh miệng muốn chia tay, sẽ mất hai mạng người.
Chỉ hy vọng Hoắc Minh Sâm sớm nhìn thấu một chút, hai người tình cảm tan vỡ, tự chia tay là tốt nhất.
Nhưng mà thời gian thấm thoát trôi qua, một năm trôi qua rồi, hai năm trôi qua, ba năm, mãi đến tận khi Lục Khởi cùng Hoắc Minh Sâm cả hai tốt nghiệp đại học C, hi vọng của anh vẫn không thành.
Trong lúc Phùng Kiệt mở M&E, công ty cũng chính thức tiến vào thị trường, thành công giành được một vị trí. Đám người trẻ tuổi hăng hái lúc trước, có người rút lui, có người tiếp tục kiên trì, cuối cùng cũng thu hoạch kết quả khác nhau.
Lục Khởi hiện tại đảm nhiệm chức vị phó tổng M&E, hắn cũng là một thanh niên tài tuấn trong thế hệ này, đi ra ngoài, người người cũng phải gọi một tiếng Lục tổng.
Không giống với đời trước chút nào...
Hắn dựa vào hai tay mình kiếm được tiền, để người nhà sống sung túc, cũng thành công dùng sự cố gắng của mình để có thể sóng vai cùng Hoắc Minh Sâm, địa vị ngang nhau... Đây là hắn từng bước mà tạo ra cuộc đời mình.
Phấn đấu rất khó, nhưng cũng không khó như trong tưởng tượng. Tự mình dùng mồ hôi và máu để tạo ra cuộc đời và thế giới, ông trời cũng sẽ không như đời trước dễ dàng cướp đi.
Lại một cái nắng sớm mờ mờ buổi sáng, Lục Khởi vẫn còn ở trong mộng, lại đột nhiên bị âm thanh đã lâu không nghe trong đầu vang lên đánh thức, hắn bỗng nhiên ngẩn ra, hiểu được điều gì đó, lặng lẽ liếc nhìn người vẫn còn ngủ say nằm bên cạnh, rón rén xuống giường đi ban công.
【 Keng! Hệ thống tự mình cố gắng rất vui vì ngài mà phục vụ. 】
Lục Khởi một khi trái quy tắc mà ăn cơm mềm, hệ thống sẽ lập tức thực thi lệnh trừng phạt, mà đã bẵng đi bao lâu rồi, hệ thống cũng chưa từng lên tiếng, lâu đến mức Lục Khởi quên mất sự tồn tại của nó.
Thời gian đã trôi qua nhiều năm, lâu rồi âm thanh này không vang lên, Lục Khởi híp mắt một cái, không biết nó muốn giở yêu sách gì, mím môi yên lặng nghe đoạn sau, nhưng mà...
【 Lần phục vụ này sắp kết thúc, đã bảy năm, kí chủ thành công dựa vào cố gắng của mình đi một con đường khác đời trước, trải qua xét duyệt kĩ lưỡng, hiện tại quyết định ngài đã đạt tiêu chuẩn, cũng mời ngài không ngừng cố gắng, quãng đời sau tiếp tục, tiếp tục giữ vững như thế nhá ~ 】
Lục Khởi rốt cục phản ứng lại: "Ý của mày là... mày phải đi?"
【 Đúng vậy ~ ngài rất ghét hệ thống mà ~ hiện tại ngài được thả rồi nhá ~ 】
"Không..."
Lục Khởi nghe vậy, ánh mắt xa xăm, bất ngờ lắc đầu: "Mày không đáng ghét."
【 Ồ ố ồ thật là cảm động, tui ngược kí chủ trăm ngàn lần, kí chủ lại... 】
"Là hận."
Lục Khởi mặt không chút thay đổi nói.
【... (cắn khăn tay) 】
Hệ thống nếu có hình dạng con người, hiện tại hẳn là một bộ dạng xoắn xuýt táo bón, Lục Khởi nhếch môi, bỗng nhiên khẽ cười thành tiếng: "Lừa cậu đó."
"Tôi rất cảm ơn cậu..."
"Cũng không phải ai làm sai cũng có thể hối cải, cám ơn cậu giúp tôi được làm lại, tìm thấy lỗi sai của mình, bù đắp năm đó đã phụ lòng..."
"Cám ơn cậu..."
Hệ thống im lặng rất lâu mới nói,
【 Không phải ai cũng đều có thể giác ngộ như ngài, có vài người dù cho cho một lần cơ hội để trân trọng, cũng sống một cuộc đời như trước, mà ngài, rất may mắn. 】
Người trên giường lớn trở mình, cau mày sờ sờ bên cạnh, sau đó lầm bầm hai câu xuống giường, dụi mắt nhìn ra ban công, lúc đó hệ thống trong đầu Lục Khởi cũng cuối cùng vang lên tiếng nhắc nhở.
【 Keng! Gỡ chương trình cài đặt, xin kí chủ chuẩn bị sẵn sàng,
Mở chương trình kiểm tra.
Kiểm tr.a xong xuôi.
Giải trừ trói buộc.
20%
50%
100%
Giải trừ thành công, lần phục vụ này kết thúc mỹ mãn, cảm ơn mỗi một lần gặp gỡ, cũng không hẹn gặp lại nhá ~ 】
Eo Lục Khởi bị người từ phía sau ôm lấy, giọng Hoắc Minh Sâm vẫn mơ màng, tựa đầu đặt tại trên bả vai hắn nói: "Sáng sớm ra ban công đứng làm gì, không sợ lạnh sao."
Lục Khởi cười khẽ không nói, nghiêng đầu hôn một cái lên mặt cậu, Hoắc Minh Sâm bất mãn nắm cằm hắn: "Tại sao không hôn môi?"
Lục Khởi sáng sủa cười thành tiếng: "A ha ha ha ha, vì em không đánh răng."
"Mịa! Anh cũng chưa có đánh đấy!"
Đây chính là thời gian tươi đẹp nhất, sau đó ngoại trừ tóc mai theo năm tháng trôi qua mà trắng như đám mây nơi chân trời, cái gì cũng sẽ không thay đổi.
________________________________
Editor:
Hành trình của Lục Khởi yêu tiền hơn mạng đã kết thúc, kết BE đời trước đời này kết HE.
Tình một phía nay lưỡng tình tương duyệt.
Cơm mềm dễ đớp nay tự tạo cơm nắm khó nhai.
Lục Khởi với Hoắc Minh Sâm, đời trước đau bao nhiêu, đời này đường ngọt bấy nhiêu.
Bên nhau dài lâu, gì cũng không đả động.