Chương 63

Hai người bọn họ không có một tấm ảnh chụp chung riêng, một tấm cũng không có. Có ảnh chụp chung cũng là cùng người công ty, hoặc là tham gia hoạt động cùng khách hàng. Lâm Hi đứng phía sau Tưởng Lâm Dữ, quan hệ của bọn họ chỉ đồng nghiệp.


Lâm Hi cũng đã từng nghĩ tới chụp trộm Tưởng Lâm Dữ một tấm, nghĩ tương lai bọn họ tách ra, ít nhất ảnh chụp có thể chứng minh giữa bọn họ từng có quan hệ.
Cho đến khi quyết định rời đi, Lâm Hi cũng không có dũng khí giơ di động lên.


Tưởng Lâm Dữ quay đầu nhìn về phía Lâm Hi, sô pha không lớn, hai người ngồi có một ít chen chúc, cô ngồi bên cạnh cánh tay trắng nõn thon dài giơ di động.


Cô mặc áo len màu trắng giản dị rộng thùng thình, tóc dài xõa ra, trên khuôn mặt xinh đẹp có nét đỏ ửng. Cô rất khẩn trương, lông mi dài đậm vẫn luôn run.
Cái cô muốn rất ít cũng rất đơn giản, cô là cô gái rất dễ dàng thỏa mãn.


Tưởng Lâm Dữ ôm lấy bả vai cô, lấy điện thoại di động nghiêm túc nói, “Mấy tấm ảnh kia thật sự chụp không đẹp.” Cánh tay dài của Tưởng Lâm Dữ giơ lên chụp một tấm ảnh tự sướng, gục đầu xuống muốn hôn Lâm Hi, hôn vào khoảng không.


Lâm Hi giật điện thoại di động nhanh chóng bật dậy đi ra ngoài, vòng qua đối diện ngồi xuống.
Cô đem cất điện thoại, lấy ngọn nến cắm lên trên bánh kem, sinh nhật Tưởng Lâm Dữ 31 tuổi.


available on google playdownload on app store


Tuy rằng bánh kem giống xi măng trát tường, nhưng quá trình vẫn phải có. Lâm Hi lấy bật lửa thắp nến, nhịp tim đập nhanh còn chưa có yên lặng, cô nhanh chóng liếc mắt Tưởng Lâm Dữ một cái nói, “Anh muốn cầu nguyện không?”


“Cầu nguyện.” Khóe môi Tưởng Lâm Dữ giơ lên, ngón tay hắn chắp trước ngực tạo thành chữ thập chống giữa mi tâm nhắm mắt lại, đặc biệt nghiêm túc cầu nguyện. Hắn mặc áo sơ mi màu trắng ngay ngắn, cổ áo cài đến nút trên cùng, lông mi rũ xuống đổ bóng.
Lâm Hi mím chặt môi nhìn hắn.


Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ trầm thấp chầm chậm nghiêm túc, “Hy vọng Lâm Hi vĩnh viễn hạnh phúc.”
Lâm Hi sửng sốt.


Tưởng Lâm Dữ mở mắt ra thổi tắt ngọn nến, giương mắt nhìn về phía Lâm Hi. Ý cười trong đôi mắt đen nhộn nhạo, hắn du dương cười trong chốc lát, nghiêm mặt nói, “Hi Nhi, tôi hy vọng em hạnh phúc, vĩnh viễn không phải khổ sở.”


Lâm Hi yên lặng vài giây, đưa dao cắt bánh kem cho Tưởng Lâm Dữ, dương môi nói, “Tưởng tổng, anh không nghe nói qua sao? Nguyện vọng nói ra sẽ không linh.”
Tưởng Lâm Dữ: “……”
Tưởng Lâm Dữ muốn cầu nguyện lại một lần nữa.


Cơm nước xong hai người liền ra cửa, rạp chiếu phim cách khách sạn không xa, không có lái xe. Bọn họ đi bộ qua đường, Tưởng Lâm Dữ mặc áo khoác màu đen, Lâm Hi mặc áo lông vũ màu trắng.


Chân đạp lên trên tuyết kẽo kẹt rung động, Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ song song đi về phía trước. Bọn họ đều không có thời điểm để ngây thơ, Tưởng Lâm Dữ như ông cụ non, tính cách cứng nhắc khó chịu, Lâm Hi vội vàng sinh tồn.
Hẹn hò làm những gì? Bọn họ cũng không biết.


Đọc theo trong sách, ăn cơm xem phim, tặng hoa tặng bánh kem tặng quà, đánh bậy đánh bạ, bọn họ lại một hồi ngây thơ. Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ lần đầu tiên chuyên tâm ở trên nền tuyết tản bộ, nhân viên làm việc tại khách sạn một mực vẫn luôn dọn sạch tuyết, nhưng tuyết trên đường vẫn tích rất dày một tầng.


Lâm Hi tách chân ra dẫm một loạt bước chân chỉnh tề lên trên mặt đất, chạm vào cánh tay Tưởng Lâm Dữ, “Anh biết đây là loại dấu lốp xe gì không?”


Trên nền tuyết trắng xoá dấu chân Lâm Hi thập phần rõ ràng, mắt Tưởng Lâm Dữ nhìn người bên cạnh mình. Mắt Lâm Hi to sáng lấp lánh, khóe môi tẩm ý cười, nghiêm túc ở trên mặt đất dẫm dấu chân, đáng yêu đến mức trái tim Tưởng Lâm Dữ như đang tan chảy.


Lâm tổng tập đoàn Lâm thị ý chí kiên cường giàu lòng hi sinh, thư kí Giản Thượng Dữ ôn nhu hào phóng khéo léo. Bản thân lại đáng yêu như vậy, rốt cuộc Tưởng Lâm Dữ đã bỏ lỡ bao nhiêu?
“Xe tải?”


“Máy kéo bốn bánh loại nhỏ, chế tác xe tải tinh xảo hơn. Mặt ngang so với cái này rộng hơn, đường vân hẹp lại sâu để gia tăng lực ma sát thuận tiện dễ phanh lại. Máy kéo không thể sâu, dùng cày ruộng sâu sẽ bị trũng xuống.” Lâm Hi bỏ tay trong túi, đi về phía trước một đoạn tạo thành dấu chân xe tải, “Là cái dạng này.”


Khi cô còn nhỏ không có bạn bè, ăn mặc nhem nhuốc rách rưới cũng không ai cùng chơi với cô, có một đoạn thời gian bọn họ dọn tới bên quốc lộ, mỗi ngày cô ngồi xổm ven đường nhìn xe đi qua.


Tưởng Lâm Dữ nhìn trái phải xung quanh, xác định xung quanh không có ai. Hắn cởi nút áo khoác, nghiêng người đi trên mặt đất một đoạn ngắn, một tay bỏ trong túi ngước mắt, “Cái này?”


“Thượng Dữ M-370.” Lâm Hi bị Tưởng Lâm Dữ chọc cười đáp, Tưởng Lâm Dữ nghiêm túc làm chuyện khôi hài, chững chạc đàng hoàng lại khôi hài, “Đời thứ nhất Thượng Dữ tự chủ nghiên cứu phát minh xe hơi.”


“Chiếc ô tô này năm đó cũng tranh luận rất lớn, dưới tình huống tất cả mọi người không xem trọng, M-370 cường thế đưa ra thị trường, trở thành sản phẩm kiểu mẫu trong nước.”
Mắt đen Tưởng Lâm Dữ thâm sâu, hắn nhìn chăm chú vào Lâm Hi. Lâm Hi rất hiểu hắn, vẫn luôn hiểu hắn.


Lâm Hi đi về phía trước, đi ra rất xa quay đầu lại, phía sau cô là thế giới băng tuyết, cô cười diễm lệ động lòng người, “Một ngày nào đó, L-Monste của anh cũng sẽ trở thành kiểu mẫu, trở thành vạn người chú ý.”


L-Monste là hạng mục ô tô đầu tiên Thượng Dữ L , tên này là Tưởng Lâm Dữ lấy.
Lâm Hi vẫn luôn đứng ở bên cạnh hắn, chưa từng thay đổi.


Đối tác bên Đức rút đi thiết bị, Thượng Dữ bị bắt phải tự chủ nghiên cứu phát minh. Các cổ đông toàn bộ phản đối, ý tưởng của bọn họ vẫn là mười mấy năm trước, mua nghiên cứu phát minh mua độc quyền có sẵn. Vì cái gì phải tốn phí nhiều tiền như vậy đi nghiên cứu phát minh? Nếu không phải cổ phần Tưởng Lâm Dữ chiếm phần hơn để hắn cầm một phiếu có quyền quyết định, hắn đã bị đá bay khỏi chức tổng tài.


Trí tuệ nhân tạo là hệ thống điều khiển, mất đi quyền điều khiển, an toàn trên ô tô của bọn họ cũng mất đi tính đảm bảo. Giống như cha mẹ hắn, bởi vì người khác cải biến hệ thống điều khiển, liền mất đi sinh mạng.


Hắn ở bên ngoài mục tiêu kiên định, kiên trì ý kiến của mình. Nhưng đối mặt với truyền thông đại chúng đối mặt với các cổ đông nghi ngờ, hắn cũng sẽ nghĩ, sai rồi sao?
Lâm Hi vừa đứng bên người hắn, được, chuyện này hắn cần thiết phải làm được đến cùng.


Tưởng Lâm Dữ bước lại chỗ Lâm Hi, Lâm Hi ngẩng đầu, con mắt xinh đẹp sáng lên, “Tôi tin tưởng anh.”
Tưởng Lâm Dữ đi đến phía trước một bước rồi lại một bước, gần đến bả vai Lâm Hi, hắn rũ mắt xuống hầu kết lăn lộn, cúi người cúi đầu hôn lên môi Lâm Hi.


Trong nháy mắt rơi xuống kia, Lâm Hi lui người về phía sau đi nhanh một bước,cảm xúc trên môi rõ ràng, cô nhìn vào mắt Tưởng Lâm Dữ. Tim lại đập nhanh một chút, có một số việc, trước tiên vẫn nên nói rõ ràng cho tốt, “Công ty anh cần tiền, tôi có thể nghĩ cách rót vốn cho anh, nhưng chuyện này không phải là tôi đáp lại chuyện tình cảm của anh.”


Trong đôi mắt đen của Tưởng Lâm Dữ ý cười lan ra, tiếng nói trầm thấp, “Tôi biết, tôi có thể chờ em. Lâm Hi, em không cần sốt ruột đáp lại tôi.”


“Không phải tôi nói để tôi chờ anh, có một việc, tôi vẫn luôn muốn nói cùng anh, tôi không biết nên mở miệng như thế nào. Tôi muốn đáp lại tình cảm của anh, nhưng tôi có rất nhiều điều không thể tiếp nhận.” Lâm Hi suy nghĩ, dứt khoát nói cho rõ ràng, “Ví như tôi không thể chấp nhận việc cùng anh lên giường được, chuyện này tôi suy nghĩ rất lâu. Nếu, chúng ta ở bên nhau, anh có thể chấp nhận vô tính sao?”


*vô tính: là không hấp dẫn ȶìиɦ ɖu͙ƈ, hoặc ít quan tâm đến ȶìиɦ ɖu͙ƈ
Mắt đen Tưởng Lâm Dữ chậm rãi nâng lên, thẳng tắp nhìn Lâm Hi.
Lâm Hi dời mắt đi, tay ở trong túi áo lông vũ nắm chặt, chuyện này cô suy nghĩ thật lâu. Phương diện dục vọng của Tưởng Lâm Dữ rất mạnh, hắn yêu cầu rất nhiều.


Lần trước trời mưa Tưởng Lâm Dữ ở cửa sổ nhảy vào, Lâm Hi đã suy nghĩ đến vấn đề này, cô muốn tiếp nhận Tưởng Lâm Dữ liền phải đối mặt với vấn đề này.


“Anh không chấp nhận, chúng ta làm bằng hữu tương đối thích hợp. Tôi không chậm trễ anh, anh còn có lựa chọn khác.” Loại sự tình này với người khác sẽ cảm thấy thực nhàm chán, nhưng đối với Lâm Hi mà nói rất quan trọng. Cô đã từng bởi vì thích Tưởng Lâm Dữ, bởi vì yêu thầm, muốn để hắn ôm mình cho nên chịu đựng. Cô rất rõ ràng, hiện tại là tuyệt đối không thể chịu đựng được.


Hơn một tháng nay cô không có nhận điện thoại của Tưởng Lâm Dữ, cũng có suy xét đến phương diện này.


Ở trên xe Tưởng Lâm Dữ đề nghị vĩnh viễn tách ra, lúc ấy cô ngốc, nói rất nhiều lời không nên nói. Cô cái gì cũng không nói, cùng Tưởng Lâm Dữ vĩnh viễn ở trạng thái không thấy là tốt nhất.
Xúc động nhất thời, nước đổ khó hốt.


Cho Tưởng Lâm Dữ chờ mong, cô lại bởi vì vấn đề của chính mình, không có biện pháp thỏa mãn yêu cầu Tưởng Lâm Dữ. Cô không biết tương lai sẽ thế nào, Tưởng Lâm Dữ muốn có con, kế hoạch của Tưởng Lâm Dữ rất nhiều. Lâm Hi phóng túng chính mình hưởng thụ vui sướng ngắn ngủi, nhưng có vấn đề thực tế hiện ra ở trước mắt.


Cô cùng Tưởng Lâm Dữ hẹn hò, rất vui vẻ. Cô cùng Tưởng Lâm Dữ ăn bánh kem, cũng rất vui vẻ. Bọn họ có một tấm ảnh chụp chung, lại tiến thêm một bước, nhất định phải nói.


“Ban đầu buổi tối hôm đó tôi muốn trở lại Hoài Thành nói với anh chuyện này, nhưng anh lại chậm chạp không trở về.” Lâm Hi lùi về phía sau một bước, nói, “Tôi đi ngủ, ngày hôm sau tôi tỉnh lại anh đã đi, vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt.”


Tưởng Lâm Dữ nhíu chặt mày, hắn cài lại nút áo khoác, bình tĩnh suy nghĩ lại vấn đề này.
“Tôi muốn đối mặt nói chuyện này, không có cách nào nói ở trong điện thoại.” Lâm Hi không biết nên nhìn nơi nào, cô không nên đáp ứng đi xem phim, rất xấu hổ.


Hôm nay cô không mang khăn quàng cổ, không có cách nào che mặt lại, chỉ có thể đối mặt với ánh mắt của Tưởng Lâm Dữ. Mắt Tưởng Lâm Dữ đen như mực, đứng ở trên nền tuyết, khuôn mặt tuấn mỹ trầm tĩnh.


“Là tôi làm em không thoải mái?” Tưởng Lâm Dữ suy nghĩ cẩn thận dùng từ, nói, “Hay là bản thân em không có cảm giác về phương diện này? Có đi bệnh viện hay không? Sinh lý hay là tâm lý?”


Bọn họ ở bên nhau làm cũng không nhiều, vừa mới bắt đầu nhiều một chút. Phía sau hai người đều bận, cũng không có thời gian. Một lần Lâm Hi có đề cập qua, nhưng Tưởng Lâm Dữ không quá để ý phương diện này.


Lâm Hi trầm mặc hồi lâu, cô đã nói qua với Tưởng Lâm Dữ cô rất không thoải mái, “Hai cái đều có, tôi không muốn thảo luận chi tiết, tôi không muốn trở lại trạng thái sinh hoạt trong quá khứ.”


“Kịp thời ngăn cản tổn hại đặt ở chỗ này là không thích hợp.” Tưởng Lâm Dữ không nghĩ tới vật cản giữa bọn họ chính là vấn đề này, Lâm Hi rất thẳng thắn thành khẩn, cũng rất ngay thẳng. Chỉ là nói thẳng ra chuyện này, tiếng nói Tưởng Lâm Dữ chìm xuống, kỹ thuật của hắn rốt cuộc là kém đến như thế nào? “Mỗi môt phút ở bên em tôi đều rất cao hứng, Lâm Hi, em là người rất quan trọng đối với tôi.”


Tưởng Lâm Dữ cũng không có trả lời vấn đề này thẳng, tâm Lâm Hi từng chút từng chút chìm xuống, “Chuyện đó ——” quên đi.
“Tôi chấp nhận.” Tưởng Lâm Dữ nói rất dứt khoát, “Trước khi cùng em ở bên nhau, tôi cũng không có, chuyện này —— không quan trọng.”


Thật sự không quan trọng sao? Hai người bọn họ chính là vì ȶìиɦ ɖu͙ƈ bắt đầu ở bên nhau.


“Tôi cùng em ở bên nhau lại không phải chỉ vì sinh lý.” Tưởng Lâm Dữ cảm thấy nói như vậy không có vấn đề, đại não của hắn còn đang điên cuồng vận hành, CPU đốt nhanh. Kết cấu sinh lý nam nữ không giống nhau, hắn cùng Lâm Hi ở bên nhau rất vui sướng, nhưng đối với Lâm Hi mà nói là tr.a tấn. Có thể xác định được tới quan hệ yêu đương là quan trọng nhất, vấn đề rõ ràng kia đối với cô cũng rất trọng yếu, hai người bọn họ trên phương diện này cũng khác biệt quá lớn, “Cùng em ở bên nhau, tôi thật cao hứng.”


Lâm Hi nhìn hắn, Tưởng Lâm Dữ nói, “Đi xem phim trước, chúng ta chậm lại một chút.”
Lâm Hi nhìn nhìn hắn, Tưởng Lâm Dữ trầm mặc đi ở bên cạnh.
Hai người đi vào rạp chiếu phim, lấy vé đi vào.
Vô tính yêu đương vô tính kết hôn, khả năng về sau cũng sẽ không có có con.


Tưởng Lâm Dữ vẫn luôn rất chờ mong cùng Lâm Hi sinh con, rất sớm trước đó đã suy nghĩ tới. Ánh sáng trên màn hình điện ảnh lập loè, Lâm Hi bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Tưởng Lâm Dữ, bốn mắt nhìn nhau.


“Anh không chấp nhận được, không cần miễn cưỡng, dù sao cũng là việc của cả đời.” Lâm Hi hạ thấp giọng mở miệng, đại ong vàng lần đầu chiếu trong nước, người tới xem rất nhiều, không còn chỗ ngồi. Cô vừa mới ngồi xuống đã muốn đi, nhưng đứng lên nhất định sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh, cô không muốn bởi vì mình tạo thành bối rối cho người khác. Tưởng Lâm Dữ trả lời chấp nhận rất hấp tấp, có lẽ hắn cũng chưa nghĩ lại, hoặc là căn bản không suy nghĩ qua, người trọng dục như vậy. Phim bắt đầu chiếu được hai mươi phút, nhìn hắn nhìn mình hai mươi phút, “Tôi có thể chấp nhận việc anh không thể chấp nhận, đây là vấn đề của chính tôi, tôi cũng sẽ không trách anh. Anh dẫn tôi đi công viên trò chơi, làm bánh kem cho tôi, những chuyện này đủ để đền bù quá khứ của anh đối với Giản Hề về chuyện tình cảm. Tôi cảm nhận được, tôi cũng bước ra.”


Tác giả có lời muốn nói: Này một chương ta viết hai lần, hôm nay đổi mới cũng đã muộn.
Trước một trăm đưa bao lì xì
Tưởng Lâm Dữ: Ta mẹ nó……






Truyện liên quan