Chương 71

Tưởng Lâm Dữ theo đuổi cái gì cũng phải theo đến cùng, hắn thật sự là một học sinh rất tốt.
Lâm Hi giống như cá mất nước dồn dập hô hấp, cô choáng váng nắm lấy bả vai Tưởng Lâm Dữ, cái gì cũng nghe không rõ, chỉ có run rẩy.


Tưởng Lâm Dữ cười nhẹ hôn lên cổ cô, rốt cuộc Lâm Hi xoay người, Tưởng Lâm Dữ xoa nhẹ tóc cô, nói, “Tôi đi súc miệng, đừng vội, trở về cùng em hôn môi.”
Ai nóng nảy!


Ngón chân Lâm Hi cũng cuộn tròn lên, đột nhiên kéo chăn lên che bản thân mình lại, gắt gao nắm chặt áo ngủ Tưởng Lâm Dữ, cô đem mặt chôn ở trên cổ Tưởng Lâm Dữ. Dư vị vẫn còn, cô động một chút liền tê tê dại dại.
“Thoải mái sao?” Tưởng Lâm Dữ ôm lấy eo cô, hôn lên trên trán cô.


Thoải mái đến điên rồi, Lâm Hi cũng không biết có thể làm được đến tình trạng này. Cô vẫn thật ngốc, Tưởng Lâm Dữ thật nhiều thủ đoạn, đồ cẩu nam nhân này!
“Chờ tôi trong chốc lát.” Tưởng Lâm Dữ đứng dậy xuống giường, bước đi vào toilet.


Lâm Hi từng tấc một cuộn mình trong chăn, lỗ tai vù vù, trên mặt nóng hổi.
Thập phần hoang đường, Tưởng Lâm Dữ chiếm chín phần.
Tưởng Lâm Dữ rất nhanh trở về, hắn ở trên giường giấy lau tay. Bắt lấy Lâm Hi hôn một cái thật dài, môi hắn hơi lạnh, hôn lên cổ Lâm Hi, “Thảo luận cảm thụ.”


“Không cần.” Lâm Hi chưa thấy qua con người Tưởng Lâm Dữ như vậy, biến hóa quá nhanh làm Lâm Hi vô pháp thích ứng. Khi thì khắc chế nghiêm cẩn không chút cẩu thả, khi thì phóng đãng, cái gì cũng có thể nói, chuyện gì cũng có thể làm.


available on google playdownload on app store


“Tôi căn cứ theo lý thuyết, thao tác trên thực tế khả năng sẽ có lệch lạc, rốt cuộc là tôi lần đầu nếm thử.” Tưởng Lâm Dữ ôm lấy Lâm Hi, vuốt ve tóc cô.


Lâm Hi ghé vào trong lồng ngực Tưởng Lâm Dữ, cằm hắn ở trên đỉnh đầu, tay đặt trên eo hắn. Lần đầu tiên cô ôm Tưởng Lâm Dữ như vậy, đặc biệt an tâm, hoàn toàn tin cậy hắn.
“Anh không làm sao?” Lâm Hi nhìn hầu kết gần trong gang tấc, cắn một chút, “Tôi —— cũng có thể làm cho anh.”


Tưởng Lâm Dữ không nghĩ tới Lâm Hi sẽ phản ứng như vậy, còn có hai mặt, trước sau đều là một người. Sinh lý nam nữ thật sự khác biệt rất lớn, hắn vuốt ve tóc Lâm Hi, “Tôi không muốn.”
Lâm Hi thật sự không muốn nhắc nhở hắn, đều chống lên chân của cô, còn không muốn.


“Thật sự —— rất thoải mái.” Trên người Lâm Hi có mồ hôi, dính dính, cô nên đi tắm rửa. Nhưng Tưởng Lâm Dữ ở chỗ này, cô muốn ôm Tưởng Lâm Dữ trong chốc lát.


“Vậy không phải vấn đề sinh lý.” Tưởng Lâm Dữ ôm lấy cô nằm ở trên giường, tiếng nói trầm thấp chậm rãi nói, “Là tôi quá thô bạo để lại bóng ma cho em? Cần đi tới bác sĩ tâm lý chúng ta cùng đi, không cần nói, tôi cùng em thăm dò từng bước một, chuyện này vốn dĩ là chuyện của hai người.”


Thăm dò chữ này dùng cũng quá thần kỳ.
Khi hắn nói chuyện, chỗ cổ sẽ có vù vù, Lâm Hi lại hôn lên hầu kết của hắn. Lâm Hi không cẩn thận, ở trên hầu kết của hắn cắn ʍút̼ một cái, nhìn vết đỏ hiện ra cô nhanh chóng thanh tỉnh. Phát điên, cô đã bắt đầu trồng dâu tây trên cổ Tưởng Lâm Dữ.


Đứng dậy xuống giường, che ngực lại đi thẳng đến toilet.
Toilet có áo choàng tắm dài.


Lâm Hi tắm rửa xong bước ra lấy áo ngủ, Tưởng Lâm Dữ đã mang mắt kính lên, tựa đầu vào trên đầu giường nhìn cô, trên mặt Lâm Hi có chút nóng, lấy qua áo ngủ chạy về toilet. Cô mặc nội y, soi gương nửa ngày, mới mặc váy hai dây vào.


Quay lại giường, Tưởng Lâm Dữ nhìn chằm chằm cô nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng, “Hôm trước em ngủ không có mặc.”
Áo ngủ kia dày, cũng sẽ không lộ ra.
“Không giống nhau.” Lâm Hi không muốn cùng hắn giải thích, Tưởng Lâm Dữ không hiểu.


“Chỗ nào không giống?” Tưởng Lâm Dữ cúi người tới, chống ở phía trên cô, “Có phải mặc như vậy, sẽ có vẻ —— khả quan hơn hay không?”


Trước kia Tưởng Lâm Dữ không nghĩ cô ở trên giường có mặc nội y hay không, đột nhiên vừa mới suy nghĩ cẩn thận. Lập tức cười không được, Lâm tiểu Hi sao có thể đáng yêu đến vậy, muốn mạng mà.


Lâm Hi cầm lấy gối úp lên trên mặt hắn, Tưởng Lâm Dữ bật người lại, thanh âm rầu rĩ từ trong gối truyền ra, “Mưu sát chồng.”
Chồng cái quỷ.


Lâm Hi lấy gối ra, Tưởng Lâm Dữ xoay người lại đây đem cô đè ở dưới thân, đáy mắt đầy ý cười, hắn chống ở phía trên Lâm Hi hầu kết hoạt động, tiếng nói khàn khàn, “Đừng theo đuổi những thứ giả dối hư vinh, nguyên bản em đã rất đẹp. Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, tôi có thể không biết em bao lớn sao?”


Đi ch.ết đi anh mới giả dối hư vinh.
Quần áo Lâm Hi rất nặng, không nghĩ tới sẽ bị Tưởng Lâm Dữ vô tình xốc lên.
Cô mặt vô biểu cảm kéo váy lên, cả người đều chui vào trong chăn, “Tôi muốn nghe anh dùng tiếng Quảng Đông đọc công chúa Bạch Tuyết.”
Mạnh mẽ nói sang chuyện khác.


“Tôi không nhìn, em cởi ra.” Tưởng Lâm Dữ tắt đèn lớn trong phòng, để lại một đèn áp tường trên đầu giường, lúc này mở app trên điện thoại di động, “Có tư liệu nói siết lâu rồi, sẽ dẫn đến ung thư vú, em không cần vì điểm giả dối phồn vinh này làm chính mình khó chịu.”


Lâm Hi muốn đem hắn bóp ch.ết ở trong chăn.
Cô ở trong chăn sột sột soạt soạt cởi quần áo.
Tưởng Lâm Dữ dựa vào đầu giường cầm di động đọc truyện cổ tích, tư thái ôn nhu.


Lâm Hi nằm thẳng nhìn sườn mặt của hắn, ánh sáng màn hình di động chiếu lên trên mắt kính của hắn, Lâm Hi thấy không rõ mắt hắn, hướng lại gần hắn một chút.


Lâm Hi ngủ một giấc đến hừng đông, không có nằm mơ. Cô tỉnh lại trong tiếng chuông cửa, ngơ ngẩn vài giây, tỉnh táo lại muốn đi mở cửa, người bên cạnh trên giường chuyển động, ngay sau đó nghe được âm thanh Tưởng Lâm Dữ, “Ngủ tiếp đi, tôi đi mở cửa.”


Lâm Hi xoay người mặt chôn vào gối, cô rất ít khi ngủ nướng sau khi tỉnh lại.
Thẳng đến khi nghe được tiếng nói chuyện ở cửa, Lâm Hi bỗng nhiên thanh tỉnh. Chuông cửa nhà cô sẽ là người ngoài sao? Lâm Hi từ trên giường, triệt để thanh tỉnh.
Bên ngoài thanh âm Chu Oánh ôn nhu, “Hi Nhi còn chưa có tỉnh?”


Lâm Hi: “……”
Tưởng Lâm Dữ cũng không nghĩ tới mặc áo ngủ bị mẹ vợ chặn ở cửa.


Ngày hôm qua sau khi Chu Oánh biết được toàn bộ sự việc, hôm nay Lâm Thế cùng với Lâm Hạo Dương đi giải quyết những việc còn sót lại, bà nhịn không được muốn tới đây xem Lâm Hi. Tưởng Lâm Dữ mở cửa, trường hợp này thật sự rất xấu hổ.


“Mang bữa sáng cho Hi Nhi.” Chu Oánh đem bữa sáng để trên bàn, ngẩng đầu nhìn trên cổ trắng nõn của Tưởng Lâm Dữ có dấu vết rõ ràng. Không khí lại thêm vào phần xấu hổ, Tưởng Lâm Dữ ở nơi này của Lâm Hi.
“Ngày hôm qua Hi Nhi ngủ có ngon không? Còn có gặp ác mộng không?”


“Tốt lắm, chắc là không có gặp, con không nghe thấy.” Tưởng Lâm Dữ trả lời xong cảm thấy đây lại là một cái hố, bất quá hắn cũng mặc áo ngủ, rõ ràng tối hôm qua bọn họ ở cùng một chỗ, “Người ngồi trước, con đi châm trà cho người.”
“Không cần không cần, ta tới nhìn một chút.”


“Hi Nhi đã tỉnh.” Tưởng Lâm Dữ vừa dứt lời, Lâm Hi từ phòng ngủ ra tới, cô chạy đến ôm Chu Oánh, “Mẹ, người ngồi phòng khách. Con đi rửa mặt, chờ con trong chốc lát.”
“Được, không cần hoảng, từ từ làm.” Chu Oánh vào cửa.


Lâm Hi chạy như bay về phòng ngủ, Chu Oánh đi đến phòng khách ngồi xuống.


Tưởng Lâm Dữ đã hoàn toàn thanh tỉnh, hắn mang hồng trà để trên bàn, ngồi vào sô pha nhỏ ở đối diện. Đẩy mắt kính trên mũi, cao thủ đàm phán lúc này vắt hết óc thế nhưng vô pháp không có tìm được đề tài để nói chuyện.
“Con hiện tại không sống ở Dương Hồ?” Chu Oánh hỏi.


“Gần nhất công việc rất bận, Dương Hồ cách công ty khá xa không có tiện, nên dọn tới bên này.” Tưởng Lâm Dữ cẩn thận, nói, “Ở gần đây, cũng có thể chiếu cố Hi Nhi, con ở phòng dưới lầu.”


Nhìn không ra được Tưởng Lâm Dữ bề ngoài lạnh lùng, tâm cơ nặng như vậy, thế nhưng dọn đến dưới lầu Lâm Hi.
“Vậy là con ở rất gần.” Chu Oánh uống một ngụm hồng trà, cái này là dọn đến nhà Lâm Hi.
“Công việc của con còn rất bận?” Chu Oánh hỏi.


“Hạng mục mới bắt đầu sẽ bận một chút, sang năm thì tốt hơn.”
Lâm Hi thay quần áo đi ra chạm vào bả vai Tưởng Lâm Dữ, ý bảo hắn trở về thay quần áo.


Tưởng Lâm Dữ hướng Chu Oánh gật đầu thăm hỏi, đứng dậy trở về phòng ngủ. Lâm Hi ngồi vào trên vị trí Tưởng Lâm Dữ, tối hôm qua cô đã ở lại đây, sinh ra chút áy náy, nên là về nhà ăn cơm.
“Tối hôm qua con hẳn là nên về nhà ăn cơm.”


“Không quan trọng, mỗi người đối với nỗi buồn nhất sẽ có phương thức ứng đối bất đồng, con dùng phương thức con an tâm nhất.”
“Cảm ơn mẹ.”
“Hai người các con, đây là ở chung?” Chu Oánh nhỏ giọng hỏi.
Trên mặt Lâm Hi dâng lên khí nóng, “Vâng.”


“Cũng được, có người chăm sóc con.” Chu Oánh nói lời này rất cảm khái, thời gian bọn họ ở chung cùng với Lâm Hi quá ngắn. Khoảng cách dài dòng hơn hai mươi năm, sau khi trở về còn chưa có quen thuộc, Lâm Hi kết hôn gả chồng.


“Buổi tối chúng ta về nhà ăn cơm?” Lâm Hi nói chính là chúng ta, tự động đặt Tưởng Lâm Dữ vào.


“Được nha, để hắn cũng không cần khoa trương như vậy, không cần mang tới lễ vật quý trọng gì.” Chu Oánh nói, “Gần nhà rồi, hai người các con tan tầm thuận đường về nhà ăn cơm, cơm nước xong các con lại tới đây, cũng khá tốt đúng không?”
Lâm Hi cười nói, “Được.”


“Mang bữa sáng cho con, không biết hắn ở đây, khả năng lượng thức ăn không đủ, ngày mai lại mang cho con phần hai người.”
“Không cần mang.” Lâm Hi nói, “Anh ấy có thể làm bữa sáng, con ở Hoài Thành ăn hơn một tháng.”


Tưởng Lâm Dữ làm bữa sáng? Đây là chuyện kỳ ảo gì? Lâm Hi còn có thể ăn được, hai người đều rất lợi hại.
Chu Oánh kinh ngạc, “Hắn?”


Tưởng Lâm Dữ mười ngón không dính nước, chu oánh kinh ngạc một lúc, ngẫm lại Tưởng Lâm Dữ còn vừa mới pha trà cho bà. Đặt vào vị trí lúc trước, ai có thể nghĩ đến Tưởng đại thiếu gia sẽ pha trà?


Đôi mắt Lâm Hi hơi cong, nhắc tới trù nghệ Tưởng Lâm Dữ cô liền muốn cười, “Con cũng thực sự không thể tưởng tượng, nhưng hắn muốn học, con liền cảm thấy khá tốt.”


Phương thức Tưởng Lâm Dữ phân biệt tất cả gia vị là nếm, người không biết nấu cơm sẽ không biết tác dụng mỗi loại gia vị ở trên đồ ăn, biết tên, nhưng không biết hương vị.


“Hạnh phúc?” Đôi mắt tươi cười của Chu Oánh lập loè, bà cũng sẽ ngẫu nhiên cảm thấy Lâm Hi xa lạ, dù sao thiếu khuyết hơn hai mươi năm làm bạn. Bà quen thuộc chính là Lâm Hi ba tuổi, Lâm Hi không về trong nhà, bà biết nguyên nhân. Nếu là bà, đại khái bà cũng sẽ không ở nhà, không có cảm giác an toàn.


Nửa đời trước Lâm Hi quá khổ, nhìn thấy cô cười, Chu Oánh rất muốn khóc.
Lâm Hi ngẩng đầu nhìn lông ngỗng và tuyết ngoài cửa sổ, thế giới ngoài cửa sổ một mảnh trong suốt, trong phòng ấm áp. Cô gật đầu rất nhẹ, cô không biết tương lai như thế nào, ít nhất hiện tại cô rất hạnh phúc.


“Hạnh phúc là được, con nên được hạnh phúc vây quanh.” Chu Oánh nắm lấy tay Lâm Hi, “Con sẽ có được rất nhiều tình yêu.”
Lâm Hi nở nụ cười, “Không cần lo lắng cho con, hết thảy đều đã đi qua. Tương lai rất tốt, con sẽ đi về phía trước. Con sẽ không lại sợ hãi, bất luận là chuyện gì.”


Tưởng Lâm Dữ thay quần áo đi ra ngoài, Chu Oánh cùng bọn họ nói chuyện buổi tối về nhà ăn cơm, sau đó đứng dậy rời đi. Lâm Hi đi vào nhà bếp mở hộp đồ ăn ra, bên trong có sữa bò cùng với túi đồ ăn sáng, Lâm Hi không thích uống sữa bò liền đưa cho Tưởng Lâm Dữ.


Cô tới phòng bếp chiên bánh mì làm hai cái sandwich, bưng mâm ra đối diện với ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của Tưởng Lâm Dữ. Lâm Hi làm sandwich ăn rất ngon, trù nghệ của cô rất tốt.


Khi cô đặc biệt thích Tưởng Lâm Dữ, mỗi ngày cô đi làm đều mang bữa sáng cho Tưởng Lâm Dữ, biến tấu đa dạng để cho hắn ăn, một năm gần đây không có làm.


Khi Tưởng Lâm Dữ nhìn thấy cô làm bữa sáng liền đần độn, giống như là đang nằm mơ, tóc dài cô búi lên đứng ở phòng bếp thành thạo chiên bánh mì, ánh sáng tuyết từ cửa sổ sát đất chiếu vào, dừng trên làn da trắng nõn của cô, sườn mặt cô trầm tĩnh xinh đẹp.


Hương thơm tràn ngập toàn bộ căn phòng, ấm áp thoải mái.
Tưởng Lâm Dữ mở tủ lạnh lấy nước, vặn nắp chai uống một hơi nước đá bình tĩnh lại.
Bạn gái hắn, sao có thể tốt như vậy.


Những quả trứng gà tươi mới được ốp la mềm trơn kết hợp với bánh mì, bất kể là trang trí hay là hương vị đều không thể chê vào đâu được.
“Hôm nay thời gian tương đối vội, dậy trễ, tôi làm bữa sáng tương đối nhanh.” Lâm Hi nói, “Anh nhìn cái gì?”


“Xem người phụ nữ đẹp nhất.” Tưởng Lâm Dữ lại uống một ngụm nước, áp xuống toàn bộ cảm xúc, mắt đen tẩm ý cười, hắn đi lấy dụng cụ ăn uống, “Vậy ngày mai tôi làm.”
“Buổi chiều anh có thời gian không?” Lâm Hi rót một chén trà nóng, tim đập có chút nhanh.
“Có, làm sao vậy?”


“Anh cùng tôi đi một chuyến tới cục thành phố.” Lâm Hi nói, “Buổi chiều muốn tôi đi qua gặp cảnh sát, một lần cuối cùng.”
“Mấy giờ? Tôi đón em.” Tưởng Lâm Dữ thu lại ý cười, ánh mắt ngưng trọng, Lâm Hi muốn hắn tham dự vào cuộc sống của cô, “Cả ngày hôm nay tôi đều có thời gian.”


“Buổi sáng tôi có cuộc họp, khoảng hai giờ chiều anh tới công ty đón tôi.” Lâm Hi đặt trà nóng xuống, đứng dậy trở về phòng lấy thẻ chìa khóa bắt đưa tới trước mặt Tưởng Lâm Dữ, gắng gượng chống đỡ không đỏ mặt, thái độ như bình thường phảng phất như hỏi hắn ăn chưa, “Cơm nước xong tôi sẽ lấy dấu vân tay cho anh, anh đem dọn đồ lên đi, phòng bên dưới trả lại.”


Tác giả có lời muốn nói: Trước một trăm đưa bao lì xì






Truyện liên quan