Chương 75
“Nếu không để anh con lái xe? Bên ngoài tuyết lớn như vậy, tầm nhìn không tốt lái xe cũng nguy hiểm.” Lâm Thế khó chịu cơm con gái cũng chưa ăn xong, đã đi đón Tưởng Lâm Dữ.
“Không cần, con lái xe rất ổn.” Lâm Hi vội vàng cự tuyệt, thay giày nói, “Con đi đây.”
“Mặc dày vào một chút.” Chu Oánh dặn dò, “Đừng có chịu lạnh, bên ngoài rất lạnh, để cơm lại cho các con. Cũng đừng ở bên ngoài ăn, đón hắn tới đây ăn cơm trưa đi.”
“Vâng.” Lâm Hi bước nhanh đến gara, ngồi vào trên ghế lái, cô che lại khuôn mặt phiếm hồng hít thật sâu một hơi, mới bình tĩnh lại.
Cô còn chưa có liên hệ với Tưởng Lâm Dữ đâu, vạn nhất Tưởng Lâm Dữ có an bài khác, không phải cô hấp tấp sao. Lâm Hi hít thật sâu, điều chỉnh cảm xúc. Không thể biểu hiện quá vội vàng, cô muốn thận trọng, nội dung chính gọi điện thoại cho Tưởng Lâm Dữ cũng phải kín đáo.
Không nóng không vội, ưu nhã.
Tiếng chuông di động vang lên, người gọi là Tưởng Lâm Dữ, Lâm Hi vừa mới bình phục cảm xúc xong lúc này tâm tình lại kinh hoàng. Cô hít thở sâu vài lần, lại hắng giọng nói, để cho mình ổn định cảm xúc không nghe ra được chút khác thường nào mới nghe điện thoại, “Tưởng tổng?”
“Tuyết lớn, công ty hàng không vừa mới thông báo, chuyến bay dừng bay.” Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ trầm thấp, tiếc nuối thở dài, “Tôi tr.a qua, vận chuyển hành khách cũng dừng.”
*vận chuyển hành khách nghiệp vụ vận chuyển hành khách trong nghành giao thông vận tải ( xe khách, tàu điện, tàu hỏa…).
Khóe môi Lâm Hi giơ lên, cô nâng cằm dựa vào phía sau chỗ ngồi ghế lái. Cả người cũng buông lỏng, cô ồ một tiếng, cố nén cười nghiêm túc nói, “Vậy làm sao bây giờ? Còn có biện pháp gì hay không?”
“Tôi trở về Hi Thịnh.” Tưởng Lâm Dữ nói, “Tủ lạnh bên kia còn có đồ ăn sao?”
Lâm Hi cười ra tiếng.
“Cười cái gì? Hửm?”
Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ thấp thuần, chậm rãi đụng vào trong lòng Lâm Hi.
“Anh ở sân bay sao?”
“Đúng vậy, ở sân bay.”
“Chờ tôi chỗ cửa ra, tôi đi đón anh.” Lâm Hi thu lại nụ cười, “Mẹ tôi nói, anh có thể tới nhà của tôi ăn tết. Tưởng tiên sinh, anh có thể nhìn câu đối xuân của nhà tôi là câu gì.”
“Nếu tôi nói, tôi đang ở cửa nhà em.” Tiếng nói của Tưởng Lâm Dữ nhỏ dần nói, “Dưới một tấm biển cột mốc trên đường sân bay, em còn có thể đón tôi hay không?”
Lâm Hi tháo đai an toàn xuống xe, hướng tới cửa chạy.
“Cửa nhà tôi không có tấm biển gọi là đường cột mốc sân bay.” Bông tuyết lớn rớt lên trên trán Lâm Hi, dần dần hòa tan thành nước, cô chạy về phía trước, “Anh có phải tìm nhầm chỗ hay không? Cánh cửa nào?”
“Đừng chạy, chậm rãi đi bộ, cửa phía nam.” Tiếng nói Tưởng Lâm Dữ trầm thấp, câu chữ rõ ràng, “Cẩn thận đường trơn trượt, tôi cũng sẽ không đi lạc, tôi sẽ vẫn luôn ở chỗ này chờ em.”
Lâm Hi thả chậm bước chân, điều chỉnh hô hấp, “Tôi không có chạy, tôi vừa thưởng thức cảnh tuyết mỹ lệ, vừa tiêu sái chậm rì rì đi về phía trước.”
“Trước kia tôi không thích tuyết rơi.” Thanh âm của Tưởng Lâm Dữ trong tuyết lớn, có vẻ đặc biệt trầm, phảng phất như ngâm mình trong rượu lâu năm, Lâm Hi nghe có chút say.
“Hiện tại thế nào?”
“Từ bốn năm trước, tôi bắt đầu thích tuyết rơi.” Âm điệu Tưởng Lâm Dữ du dương, bên trong tẩm một chút ý cười, “Yến Thành rơi tuyết, rất nhanh sẽ ăn tết. Ăn tết, chúng ta sẽ cùng ở bên nhau.”
Lâm Hi ngẩng đầu lên, không tự chủ được cười lên.
“Nhìn không ra được, trước kia Tưởng tổng còn có tâm cơ như vậy.”
Tưởng Lâm Dữ cười nhẹ, tinh thần rất tỉnh táo, “Người tư tưởng ích kỷ lại là người đàn ông nhiều tâm cơ, tật xấu của tôi rất nhiều, một chút cũng không hoàn mỹ.”
“Anh đối với chính mình nhận biết rất toàn diện cũng rất rõ ràng.” Trên mặt đất có một lớp màu trắng rơi xuống, cây ngô đồng cao lớn đứng lặng trong tuyết lớn, cành khô dần dần biến thành màu trắng.
“Lúc ấy tôi mơ mơ hồ hồ thích em, nhưng tôi lại sợ, tôi vẫn duy trì thái độ bình tĩnh đi quan sát.” Tưởng Lâm Dữ nói, “Chỉ có Tết Âm Lịch, tôi không cần che giấu, tất cả tình cảm quá kích đều có thể đổ lỗi cho niềm vui của năm mới.”
“Tưởng Lâm Dữ.”
“Ừm?”
“Hiện tại anh vui vẻ sao?” Lâm Hi đi trên đường cái rộng lớn, cách cánh cửa phía nam 300 mét, hai bên con đường đều là cây ngô đồng cao lớn, khu chung cư cũ, cây cối đều lớn lên rất tốt.
“Vui vẻ.” Tiếng cười Tưởng Lâm Dữ thấp thuần du dương.
“Anh vì cái gì vui vẻ?”
“Em.”
Lâm Hi giống như thấy được thân ảnh Tưởng Lâm Dữ, nhưng tuyết quá lớn, cô nhìn thấy không rõ.
“Vậy anh tiếp tục với niềm vui của anh.” Lâm Hi cúp điện thoại, chỉnh áo lông vũ, chạy về phía trước với tốc độ trăm mét. Cô rất ít khi chạy thất thố như vậy, hiện giờ cô đã là Lâm tổng, mỗi một thời khắc đều phải duy trì hình tượng ưu nhã của mình, gánh nặng của cô rất nặng, bình thường sẽ không thất thố.
Tưởng Lâm Dữ đứng ở cuối tuyết lớn, mặc áo khoác dài màu đen, quàng khăn quàng cổ màu xám nhạt. Trên gọng mắt kính mạ vàng dính đầy bông tuyết, thân hình hắn cao thẳng tắp, trên sợi tóc màu đen rơi xuống một lớp tuyết.
Lâm Hi bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói, bọn họ quen biết từ thời thanh niên đi đến tuổi lập sự nghiệp.
Sắc trời chợt phá ngộ, mộ tuyết trắng bạc đầu.
Lâm Hi lao ra khỏi cửa chạy đến chỗ hắn, khóe môi Tưởng Lâm Dữ tràn ngập ý cười.
Lâm Hi nhảy dựng lên, Tưởng Lâm Dữ tiếp được cô, đem cô ôm vào trong ngực. Lâm Hi tháo mắt kính hắn, nụ hôn Tưởng Lâm Dữ rơi xuống.
Triền miên điên cuồng hôn, bọn họ trong băng tuyết ngập trời hôn môi. Hôn đến thế giới cũng yên tĩnh, bông tuyết bay theo gió, rơi xuống trên người bọn họ.
Hôn môi dừng lại, Lâm Hi đeo lại mắt kính cho hắn, Tưởng Lâm Dữ một lần nữa đeo lại. Nắm lấy tay Lâm Hi, mang theo hành lý đi vào trong.
Lâm Hi hậu tri hậu giác ngượng ngùng, cô chưa từng có phóng đại cảm xúc ra bên ngoài như vậy, thế nhưng vừa mới lao vào treo trên người Tưởng Lâm Dữ. Hành động này có thể là nữ sinh mười sáu tuổi làm, cô là ông cụ non, chưa từng có hành động như vậy. Nắm lấy tay Tưởng Lâm Dữ, Lâm Hi liều mạng chuyển đề tài nói chuyện, “Biển số xe sân bay đâu?”
“Em tháo gang tay của tôi xuống.”
Lâm Hi liếc hắn một cái, tháo găng tay Tưởng Lâm Dữ xuống nhìn thấy trong lòng bàn tay viết sân bay.
Ha ha.
Lâm Hi mang lại găng tay cho hắn, Tưởng Lâm Dữ đem găng tay cất vào túi áo khoác, nắm lấy tay Lâm Hi, “Tôi giơ tay lên, chính là đường cột mốc.”
Lâm Hi híp mắt cười, “Đường cột mốc tiên sinh, anh chừng nào thì đến?”
“Công ty hàng không gửi thông báo trước một giờ.”
“Anh biết trước?”
“Lợi hại không?” Tưởng Lâm Dữ quay đầu nhìn cô, mắt đen thâm thúy, “Tôi có năng lực biết trước.”
“Anh ở phương diện này, có thiên phú.” Lâm Hi gật đầu.
Tưởng Lâm Dữ nhướng mày, “Nói xem như thế nào?”
“Phần lớn tiên sinh xem bói là người mù, anh đáp ứng ở bề ngoài.”
Tưởng Lâm Dữ dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hi, trầm ngâm một lát nói, “Tôi đây xem tướng xương cho em, tôi ở phương diện này có thiên phú.”
“Xem như thế nào?”
Tưởng Lâm Dữ buông hành lý ra, ôm mặt Lâm Hi, “Từ mặt tới tay, đừng nhúc nhích, nghiêm chỉnh xem tướng. Tôi thật sự đúng là hiểu cái này, em đừng cười đừng khẩn trương, nghiêm túc xem.”
Lâm Hi ngưng cười, ngẩng đầu để hắn xem.
Tưởng Lâm Dữ dọc theo đỉnh đầu cô một đường sờ đến cằm, lại vuốt xuống, vuốt đến ngón tay Lâm Hi, tinh tế sờ soạng trong chốc lát, gật đầu.
“Anh gật đầu làm gì?”
Tưởng Lâm Dữ nắm lấy tay Lâm Hi đưa vào túi áo khoác của chính mình, một tay kia lại kéo vali hành lý, trịnh trọng giải thích, “Xem xong rồi, đều gật đầu như vậy.”
“Người khác gật đầu là đã hiểu được, anh gật đầu là cái gì?”
“Tôi cũng đã hiểu được.”
“Anh hiểu được cái gì?” Lâm Hi nhìn hắn làm bộ làm tịch, quỷ ấu trĩ.
“Tương lai em sẽ gả cho một nam nhân họ Tưởng.” Tưởng Lâm Dữ mang theo Lâm Hi hướng đi vào Lâm gia, khuôn mặt tuấn mỹ trầm tĩnh, mày nhíu lại, ngữ khí lãnh đạm, “Về sau em gặp được người đàn ông họ Tưởng lưu ý một chút, có lẽ chính là trượng phu của em. Người này, tướng mạo tốt, mang mắt kính, dáng người tốt. Bát tự của em thiếu thủy, muốn tìm người mang tên thủy, người như vậy tương đối vượng khí cho em, tỷ như lâm.”
Lâm Hi liếc xéo hắn, “Công ty chúng tôi mới tới một người họ Tưởng, gọi là Tưởng Miểu, rất nhiều thủy.”
Tưởng Lâm Dữ dừng bước chân lại, giương mắt nhìn qua, “Người ở bộ phận nào?”
“Bộ phận tổng thị trường, lớn lên rất đẹp trai, 1m85, mang mắt kính.”
Tưởng Lâm Dữ dừng bước chân lại, bỗng nhiên xoay người lại, nâng cằm Lâm Hi lên cằm cúi đầu hung hăng hôn xuống, hắn hôn mãnh liệt lại bá đạo, “Tôi tính ra được, nhân duyên của em chỉ có một gọi là Tưởng Lâm Dữ.”
Lâm Hi đẩy hắn ra, mi mắt cong cong cười, “Anh đồ giả bán tiên.”
“Miểu không tốt, thủy quá nhiều, cùng em xung đột.” Tưởng Lâm Dữ nghiêm trang, “Lâm Dữ rất tốt, có sơn có thủy có cây cối, nghe thấy là rất có tiền, cùng em tương nhân tương sinh.”
Lâm Hi chưa bao giờ biết Tưởng Lâm Dữ còn có thể nói như vậy, hắn thật là không biết xấu hổ, nói hươu nói vượn có thể tranh tài, hắn nhất định là quán quân.
Tuyết rơi đầy đỉnh đầu cùng bả vai hắn, Lâm Hi phủi tuyết trên người cho hắn, “Anh lại lãng phí thời gian trên đường, về nhà chỉ có cơm thừa.”
Hai người tới cửa, Chu Oánh tới mở cửa, nhiệt tình đón Tưởng Lâm Dữ đi vào, “Nhanh ăn cơm, uống miếng canh nóng, một thân tuyết.”
“Cảm ơn dì.” Tưởng Lâm Dữ buông vali hành lý, cởi áo khoác để sau cánh cửa, trong phòng ấm áp có hương thơm đồ ăn.
“Khách khí với chúng ta làm cái gì? Ngay từ đầu nên kêu con tới đây ăn tết, còn đi cái gì thành phố H.” Chu Oánh để giúp việc quét tuyết cho hắn, nói, “Người một nhà ăn tết ở bên nhau, náo nhiệt.”
Lâm Hi nhận công cụ quét tuyết trên tay giúp việc bảo mẫu, quét tuyết trên đầu Tưởng Lâm Dữ.
“Các con đi ăn cơm trước.”
Lâm Hạo Dương đã cơm nước xong, miệng ngậm một miếng dưa Hami muốn đi lên lầu, đi ngang qua Tưởng Lâm Dữ trên dưới đánh giá, “Sân bay cách nhà của chúng ta gần như vậy?”
Chu Oánh đập một cái lên trên cánh tay hắn, Lâm Hạo Dương cười nuốt xuống miếng dưa Hami, nói, “Vậy vừa lúc, ngày mai lên núi thêm một cu li, không phải một mình con khiêng cái bao lớn.”
Chu Oánh quay đầu giải thích với Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ, “Mùng một hàng năm chúng ta đều phải lên núi thắp hương cầu nguyện, chờ đợi một nhà đoàn viên. Năm nay như ý nguyện, đến đi lễ tạ thần. Chúng ta đã tìm người, không cần A Dữ phải cầm đồ.”
“Con có thể cầm, con cùng Hi Nhi cũng đi tới lễ tạ thần. Tâm thành thì linh, người trong nhà với người ngoài cầm là không giống.” Tuy rằng Tưởng Lâm Dữ không hiểu rõ quá trình này, nhưng đem chính mình hòa vào người Lâm gia, nhất định không có sai, “Dì coi con và Hạo Dương giống nhau là được.”
Chu Oánh cười ra tiếng, “Vậy được, ta cũng không khách khí với con, nhanh ăn cơm.”
Đồ ăn còn nóng, nhưng dù sao cũng là đồ ăn thừa, giúp việc lại đi xào đồ ăn mới lại. Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ một lần nữa ăn cơm trưa, ngày 30 tết, ngoài cửa sổ tuyết lớn rơi dày đặc, trong nhà một mảnh ấm áp.
Trong phòng khách Chu Oánh cùng Lâm Thế chơi cờ, Chu Oánh ngày thường ôn nhu hiền thục, nhưng ở trước mặt Lâm Thế lại là một đứa trẻ. Đi một bước hối hận ba bước, còn muốn chơi xấu.
Lâm Hi cùng Tưởng Lâm Dữ ở nhà ăn ăn cơm, đồ ăn ở Lâm gia rất hợp với ăn uống Tưởng Lâm Dữ, hắn ăn không ít.
Đây mới là hương vị đêm 30, đoàn viên.
Cơm nước xong hai người ngồi trong nhà ăn chốc lát, Lâm Hi mang Tưởng Lâm Dữ tới phòng dành cho khách, phòng cho khách ở lầu hai, phòng Lâm Hi ở cách vách, phòng không tính lớn, nhưng rất ấm áp.
“Phòng này không có toilet độc lập.” Lâm Hi nói, “Nếu phải tắm rửa, phải đi ra bên ngoài.”
“Phòng của em có sao?” Tưởng Lâm Dữ đem đồ của mình bỏ vào trong ngăn tủ.
“Có nha.” Lâm Hi trả lời xong, nhìn vào mắt Tưởng Lâm Dữ, “Anh muốn đổi phòng với tôi?”
Tưởng Lâm Dữ: “……”
Góc độ tư duy của Lâm Hi rất lạ.
“Phòng của tôi rất công chúa, anh có thể ở được sao?”
“Công chúa?” Tưởng Lâm Dữ đem quần áo bỏ vào trong tủ quần áo, mắt đen nhìn lên người Lâm Hi, hầu kết hơi hơi hoạt động, “Tôi có thể nhìn không?”
Hắn đã tới Lâm gia rất nhiều lần, nhưng không có tới phòng Lâm Hi.
Lâm Hi đi ra bên ngoài, “Đến đây.”
Phòng ở Hi Thịnh của Lâm Hi chính là tông màu ấm, Tưởng Lâm Dữ thích ứng không tồi, hắn rất thích tông màu ấm trong phòng Lâm Hi, như rút đi gai nhọn trên người cô vậy, chỉ là một cô gái bé nhỏ.
Tưởng Lâm Dữ bước vào phòng công chúa, ánh mắt trầm xuống. Hắn thả bóng bay màu hồng trên đài quyền anh kia được tính là lãng mạn gì? Nhìn phòng Lâm Hi xem, như này mới gọi là lãng mạn công chúa.
Toàn bộ phòng ngủ đều là màu hồng nhạt thêm rèm cửa ren sợi nhỏ cùng với vô số búp bê màu hồng nhạt. Mâu thuẫn duy nhất chính là mô hình ô tô trên tủ đầu giường, một chiếc là Thượng Dữ M-370, một chiếc camaro 1970, còn có một chiếc xe phiên bản giới hạn 1995 một hãng xe thể thao sản xuất mô hình có giới hạn.
Tưởng Lâm Dữ đã nhìn ra, trừ bỏ ba cái này, những cái khác đều không thuộc về Lâm Hi.
Tưởng Lâm Dữ đi đến đầu giường cầm lên chiếc camaro, trong không khí tràn ngập hơi thở ngọt ngào, “Tôi cảm thấy còn tốt.”
“Vậy anh muốn ở lại đây?” Thế nhưng Lâm Hi thật sự không nghĩ ra được, Tưởng Lâm Dữ có thể thưởng thức phong cách công chúa nơi này, rất ngoài ý muốn, “Tôi còn được, tôi đối với chỗ ở yêu cầu không cao.”
“Lâu đài công chúa, đương nhiên công chúa muốn ở nơi này.” Tưởng Lâm Dữ đặt ô tô lại, ngước mắt nhìn chăm chú vào Lâm Hi, giống như đang cân nhắc, “Vậy, ban đêm kỵ sĩ có thể nhảy cửa sổ tới tìm em không?”
Người kỵ sĩ này thế nhưng có điểm quá phóng túng rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Kế hoạch của ta là viết xong một chương, nhưng tay của ta có ý nghĩ của chính mình.
Trước đưa một trăm bao lì xì.