Chương 46: Lại là tia nắng ban mai
Đông Phương Tuấn Lạc cùng Nam Cung Hiên Dật trò chuyện một đêm, đêm quá canh ba, hai người liếc mắt nhìn nhau, Đông Phương Tuấn Lạc thu lại lệnh bài, nhìn nhìn sắc trời: “Nữ nhân kia sắp tỉnh, trẫm nên trở về đóng kịch”
(Híc, thương Lạc ca) Nam Cung Hiên Dật gật gật đầu: “Đi đi, đi đi……”
Chỉ sợ lại có trò hay để xem. Đông Phương Tuấn Lạc tà mị cười một tiếng, thân ảnh trong đêm đen bay vút đi. Còn lại Nam Cung Hiên Dật một tay vuốt cằm, sợ hãi than: “Công phu của A Li càng ngày càng lợi hại……”
Hắn cũng phải đi làm việc của mình. Chỉ chốc lát sau, trên mái Lạc Tuyết Cung liền xuất hiện một bóng người, Nam Cung Hiên Dật khiêng một bao to, mũi chân điểm nhẹ trên mái hiên, đem ngũ cốc tùy tiện trải lên ngói, toàn bộ đỉnh cung điện đều bị phủ một lớp mỏng. Loại chuyện trộm đạo này hắn làm rất vui, xong xuôi hắn ngồi trên đỉnh điện trang trí song long hí châu (hình 2 con rồng quay đầu vào viên ngọc ý, thấy rất nhiều trên các kiến trúc cổ, các nàng muốn biết có thể tr.a GG nhé) khẽ thở, không được, già rồi già rồi, mới làm một chút chuyện đã mệt mỏi. Đột nhiên Nam Cung Hiên Dật trong đầu linh quang chợt lóe, vì thế nhảy xuống khỏi hoa văn song long, sau đó cầm lấy túi ngũ cốc nhảy xuống nóc nhà. Nam Cung Hiên Dật lặng lẽ sờ soạng bên ngoài tẩm điện của Phiêu Tuyết, bên miệng còn lóe lên một nụ cười lưu manh. Cố Tể tướng nữ nhi phải không? Gọi là gì nhỉ? Cố Phiêu Tuyết? Bổn vương sẽ tặng người một lễ vật tốt lắm…… Nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, cánh tay trắng duỗi ra hướng váo trong, lấy ngũ cốc ra ném vào trong điện, hắn cười, lúc này mới hài lòng rời đi. Cùng lúc đó. Trong Lan tịch Cung, hương liệu long não trong kim lô (lò hương ý) vừa vặn cháy hết, Đông Phương Tuấn Lạc theo cửa sổ nhảy vào, bên môi tràn ra một chút nhàn nhạt bất đắc dĩ, đường đường là vua của một nước luôn lại luôn nhảy cửa sổ mà vào…… Trong tay áo lấy ra một cái túi, tay thon dài vừa bấm bụi phấn lập tức lan tỏa khắp Lan Tịch Cung, sau đó hóa thành nhiều điểm hư vô…… Ba ngày, quý phi biến hiền phi, hiền phi biến quý phi. Đông Phương Tuấn Lạc đi đến bên giường, thay ra y phục dạ hành, giải khai huyệt ngủ cho Lũng Tịch Ngọc, chính mình cũng nằm xuống. Lại là tia nắng ban mai, vàng rực chiếu vào Lan Tịch Cung, Lũng Tịch Ngọc lười nhác híp mắt lại nhìn Đông Phương Tuấn Lạc, cánh tay ngọc đặt lên cổ hắn: “Hoàng Thượng……”
Nàng liều mạng lắc lắc thân mình, hắn lại bất động an tĩnh như núi, đợi nàng mất kiên nhẫn xoay mình hắn mới mổ lên gương mặt mỹ lệ của nàng một cái: “Ái phi…… còn muốn hay không muốn?”
Lũng Tịch Ngọc vừa định nói: “Muốn……”
(cái con vô xỉ này) Lời còn chưa ra khỏi miệng, ánh mắt liếc xuống chân giường liền bắt đầu hét rầm lên: “A —”
m thanh gào khóc thảm thiết: “Rắn —, người đâu, như thế nào lại có rắn, cứu mạng a!! Người đâu! Người đâu!”
Đông Phương Tuấn Lạc bên môi lộ ra một nụ cười không dễ phát hiện, vỗ lưng nàng an ủi: “Ái phi, làm sao vậy? Nào có rắn? Trẫm bảo vệ ái phi”
Lũng Tịch Ngọc kêu khóc chỉ một ngón tay: “Hoàng Thượng, ngươi nhìn nơi đó, thật sự có rắn”
Đông Phương Tuấn Lạc hướng chân giường chân nhìn: “Ái phi, làm sao? Trẫm thế nào không thấy”
Trên mặt Lũng Tịch Ngọc một mảnh lo lắng: “Thần thiếp thật sự không có lừa người! Người xem đang ở đó mà”
“Trẫm vẫn không có thấy…… Nếu không ái phi xuống bắt lên cho trẫm xem, nghe nói rắn rất thú vị, giống như khúc dường (dế, con dế ấy)……”
Hắn cười hồn nhiên, cười đến mức làm cho vẻ mặt Lũng Tịch Ngọc vàng như đất, một trận run rẩy.