Chương 4: Giải sầu, về thăm cha mẹ
Máy bay hạ cánh, Ogihara còn chưa kịp ra sân bay thì trực tiếp bị người đưa tới bãi đỗ xe chuyên dụng. Lên xe rồi, thấy người ngồi trong xe là cha mẹ, Ogihara lao vào vòng tay ôm ấp của mẹ mình.
“Lái xe.” Ken phân phó tài xế một tiếng rồi ôm chặt vợ và con trai trong lòng.
“Bảo bối, nói cho mommy, xảy ra chuyện gì?” Ôm đứa con đang run rẩy, Fujika lo lắng hỏi. Đứa trẻ này chỉ nói cho anh trai lớn rằng phải về nhà, nhưng chưa nói xảy ra chuyện gì. Lúc đầu nàng tưởng rằng con không thích ứng được cuộc sống ở Nhật Bản nên nhớ nhà, hiện tại xem ra đúng là có chuyện.
Ogihara không nói gì, chỉ lắc đầu, cậu không có cách nào giải thích nguyên nhân với người thân, cậu hiện tại chỉ muốn hảo hảo cảm thụ một chút người thân của mình, cảm thụ sự chân thật của họ, để xác thực rằng mình đang tồn tại.
“Backy?” Ken mang kéo đứa con từ trong lòng vợ ra, ôm vào lòng mình, “Nói cho Daddy, làm sao vậy? Ai làm thiên sứ nhà chúng ta ủy khuất rồi?” Thiên sứ nhà bọn họ phải hạnh phúc và vui vẻ, không nên xuất hiện thần tình yếu đuối như thế.
“Daddy... Mommy...” Nghe được thanh âm quen thuộc của cha mẹ, tâm tình áp lực của Ogihara rốt cục bộc phát, nước mắt rơi xuống.
“Nói cho Daddy.. rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Con yên tâm, có Daddy ở đây.” Ken nhìn đứa con bắt đầu khóc, ánh mắt lạnh xuống, trong trí nhớ của hắn, từ lúc con hai tuổi đã không còn khóc nữa.
“Backy, con làm sao vậy? Có cái gì ủy khuất con hãy nói ra, con khóc như vậy mommy cũng thấy đau lòng.” Thấy con mình khóc, thanh âm Fujika cũng bắt đầu lạc đi.
“Daddy....” Ogihara ôm chặt lấy cha mình, cảm thụ được nhiệt độ chân thực trong cơ thể cha, cậu thực sự không tin mình đang sống trong một thế giới hư cấu, “Daddy... Con đang thực sự tồn tại, đúng không?”
Nghe được vấn đề của đứa con, Ken nhăn mi lại, nhìn vợ mình đang khó hiểu, Ken khẳng định trả lời: “Đương nhiên, con là con trai của ta, mẹ con mất mười mấy tiếng đồng hồ mới sinh hạ con, con dĩ nhiên là chân thật tồn tại rồi.”
“Đúng vậy, bảo bối, con đương nhiên là chân thật tồn tại. Sao con lại có suy nghĩ này thế?” Nghĩ đến nguyên nhân làm con trở nên khác lạ, Fujika vội vàng hỏi.
Ogihara kéo tay cha mẹ, không nói gì, chỉ là cầm tay cha mẹ áp lên mặt mình, cảm thụ nhiệt độ ấm áp.....
“Tezuka, Ogihara Aitsuki năm nhất đã một tuần không tới đội tennis rồi, cũng không đến trường học, cậu ta không có ai đến xin nghỉ, có khi nào ngày đó còn có chuyện gì chúng ta đã không biết...” Trong phòng đội trưởng, Oishi lo lắng nhìn đội trưởng Tezuka, tuy rằng là thành viên năm nhất, nhưng thân là đội phó anh phải chịu trách nhiệm với từng thành viên.
“Huấn luyện viên Ryuzaki nói người nhà cậu ta đã xin nghỉ với hiệu trưởng.” Tezuka đứng ở bên cửa sổ nhìn cầu thủ luyện tập trên sân bóng, khẩu khí nghiêm túc, “Nếu như cậu ta đến, bảo cậu ta tới gặp tôi.”
“Được.” Oishi nghe được câu trả lời của Tezuka liền thở phào nhẹ nhõm, cũng đi tới bên cửa sổ nhìn sân bóng phía dưới, “Vài ngày nữa sẽ có danh sách thành viên thi đấu, không biết nhóc năm nhất Echizen Ryoma có thể đạt được yêu cầu của đội trưởng không.”
Tezuka không nói gì, chỉ mặt không biểu cảm nhìn tân sinh năm nhất đội mũ lưỡi trai trắng dưới sân, đôi mắt phượng sau cặp kính trở nên trong trẻo dị thường.
…..
“Echizen, cậu nói Ogihara có phải vì Arai senpai nên không đến đội tennis không, hơn nữa cậu ấy hình như cũng không đi học.” Horio một bên luyện tập vung vợt, một bên nhỏ giọng hỏi Echizen Ryoma bên cạnh.
“Không biết.” Echizen đạm mạc trả lời một tiếng, sau đó kết thúc việc vung vợt để bắt đầu nhảy con ếch.
“Ê, Echizen, 500 lần vung vợt cậu tập xong rồi?” Nhìn Echizen Ryoma bỏ đi, Horio không tin hỏi lớn.
Echizen không để ý đến Horio, lực mạnh nhảy vài cái, cách xa tiếng nói huyên náo của Horio. Horio thấy Echizen không để ý tới hắn, quay lại tiếp tục cùng Kachiro và Katsuo đàm luận vấn đề vừa rồi.
Echizen Ryoma trầm mặc tiếp tục nhảy con ếch, khi nhìn đến vợt tennis của mình thì thâm thúy ngừng lại một chút....
Anh quốc, bên trong trang viên Douglas, Ogihara ngồi trên thảm êm dày dưới ánh mặt trời lật xem ảnh chụp của chính mình, bên cạnh là cha mẹ và anh trai vẫn bồi bên cạnh cậu từ lúc trở về, trên mặt đất trước mặt bày ra hơn mười cuốn album thật lớn.
“Backy, con xem.. Đây là ảnh chụp lúc con một tuổi, khi đó con mới chỉ lớn bằng này...” Fujika ôm con chỉ vào mấy bức ảnh nói, “Lúc con ra đời, tóc đen đen, đôi mắt cố gắng mở ra dù khó thấy nhưng giống hệt ngọc trai đen vậy. Daddy và mommy lúc thấy con đều nghĩ đến một thiên sứ mắt đen, vì thế quyết định đặt tên con là Backy. AG. Doug. Backy đại diện cho baby và black, AG là viết tắt của thiên sứ. Nghĩa là con không chỉ là thiên sứ của daddy và mommy, con cũng là bảo bối của chúng ta.” Lần đầu tiên Fujika nói cho đứa con ý nghĩa cái tên của cậu. Quay về đã hơn một tuần, đứa con ngoại trừ ngày trở về tâm tình bất ổn, giờ cũng đã bình tĩnh lại, thế nhưng sự bình tĩnh của cậu quá mức dị thường, bọn họ dù hỏi thế nào cũng không biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bên Nhật Bản cũng không rõ ràng lắm. Tìm bác sĩ đến, cũng chỉ nói có thể là bởi áp lực quá lớn, dẫn đến tâm tình bất ổn, nhìn con mình như vậy, Fujika và chồng nàng đều phi thường lo lắng.
“Backy, em xem khi em còn nhỏ đều thích nhị ca cõng em này, ai... Đáng tiếc, bây giờ Backy trưởng thành, không thích anh nữa rồi.” Ngồi phía sau Ogihara là Hall đang bất mãn thở dài bên tai em trai, thần tình phối hợp vô cùng ai oán.
“.... Nhị ca...” Nghe thấy anh trai nói, Ogihara quay lại nhìn, nhìn thấy trong mắt nhị ca là lo lắng thì dừng một chút. Chậm rãi nhìn về phía cha mẹ và anh trai bên cạnh, Backy mới biết được, cậu đã làm cho bọn họ lo lắng rồi. Nhiều ngày trôi qua như vậy, chính mình chỉ chìm đắm trong kinh hoảng và bất an, nhưng lại quên mất tâm tình của người thân.
Cúi đầu nhìn một quyển album trước mặt, Ogihara dựa vào sau lưng đại ca, đem tay cha mẹ và anh trai để cùng một chỗ. Những cuốn album này ghi lại những thời khắc từ khi cậu ra đời đến tận lúc trước khi đi Nhật Bản một ngày,ở đây có tất cả. Nơi này ghi lại từng chút một quá trình cậu lớn lên, ghi lại tình yêu tràn đầy của cha mẹ và anh trai với cậu. Nghĩ tới đây, Backy càng thêm mỗi bàn tay ấm áp trong tay mình.
“Con mơ một giấc mơ... Trong mơ con thấy mình sống ở một thế giới không có thật. Tất cả mọi thứ xung quanh đều không có thật, đều không tồn tại. Nơi này.... có daddy, mommy cả các anh nữa. Trong mơ... con từ giấc ngủ say tỉnh lại, thấy mọi người... đều không còn nhớ con nữa.... Mà con thậm chí có thể biến mất khỏi thế giới đó, có thể... mất đi mọi người. Liên tục mấy đêm con đều mơ như vậy... Con rất sợ...” Ogihara dùng cảnh trong mơ mà nói ra nguyên nhân khiến bản thân khác thường, có thể... sự tình không có tồi tệ như hắn nghĩ.
“Đứa ngốc... đó chỉ là mơ, con là chân thật, chúng ta là chân thật, con căn bản là không cần sợ những thứ đó. Hơn nữa.... dù cho thực sự tất cả đều là hư cấu, chúng ta cũng sẽ không quên mất thiên sứ bé nhỏ của chúng ta, cũng sẽ không rời xa con.” Nghe con mình nói ra nguyên nhân, Fujika biết rằng không chỉ đơn giản như vậy, nhưng nàng cũng không truy hỏi thêm nữa mà khẽ hôn một cái trên mặt con, ôn nhu nhìn con nói.
“Backy, em là em trai bảo bối của bọn anh, điều này thì đại ca muốn em phải nhớ kỹ.” Anthony ngắt mũi đứa em một chút, thần sắc có chút không hài lòng, nhưng trong giọng nói lại lộ ra một tia cưng chiều.
Ken chuyển qua một bên, sau đó dang đôi tay về phía con trai nhỏ của mình, “Backy, dù con ở nơi nào, daddy đều ở đây.”
Ogihara nhìn vòng tay quen thuộc của cha, vành mắt đỏ lên, bước về phía trước vài bước, sau đó cậu bị cha ôm chặt vào lòng. Ôm cổ cha, Ogihara nghẹn ngào mở miệng: “Daddy... Con yêu mọi người...” Cảm ơn mọi người cho con tình yêu, cảm ơn mọi người vì con làm tất cả, người thân của con...
“Chúng ta cũng yêu con...” Môi hôn đỉnh đầu đứa con một chút, Ken Douglas nổi tiếng lãnh tĩnh nghiêm túc, lúc này chỉ là một người cha thương yêu con của mình.
“Được rồi được rồi, từ lúc nào Backy nhà chúng ta lại buồn nôn như thế hở?” Vành mắt cũng có chút hồng như vậy, Hall đứng lên, kéo em trai từ trên người cha xuống, “Đi, nhị ca cùng em chơi bóng đi. Tuy rằng em không tham gia thi đấu nữa nhưng cũng không thể quên tennis nha.” Không đợi em trai phản ứng thêm, Hall liền ôm cậu đi tới sân bóng trong trang viên.
“Ken...” Fujika đợi sau khi đứa con rời đi mới lộ ra thần sắc bất an.
“Fujika... Con chúng ta không có việc gì đâu.” Ken đứng dậy nâng vợ mình lên, “Coi như là con nó muốn làm nũng đi.” Từ nhỏ đứa con cũng đã rất an tĩnh độc lập, có lẽ thỉnh thoảng yếu đuối một lần cũng là chuyện tốt.
Tiếng nhạc kỳ ảo trầm thấp vang lên, ngồi xếp bằng trên sân thượng thượng, tâm tình lo lắng đã nhiều ngày của Ogihara dần tan biến. Có lẽ là từ lúc tái sinh đến giờ trong lòng cậu vẫn luôn bất an, dù sao thì được sống lại cũng là chuyện mà trước đây cậu chẳng bao giờ nghe nói thậm chí là tưởng tượng. Việc phát hiện chính mình vẫn sống trong thế giới truyện tranh làm bất an từ đáy lòng lâu nay triệt để bạo phát ra rồi. Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, thế giới trong truyện tranh thì đã làm sao? Chỉ là một thế giới cậu đã từng thấy qua thôi, nếu cậu xuất hiện ở nơi này, nếu người thân của cậu thực sự tồn tại, cậu lại có tới mười ba năm ký ức, vậy thì dù đó là thế giới gì, đều là thứ cậu muốn trân trọng, là nơi cậu muốn tiếp tục cuộc sống. Nơi này có người nhà của cậu, có bạn bè cậu, có tennis cậu thích nhất, đó là nơi cậu tiếp nối cuộc sống của mình.
Mặc dù trong truyện tranh đã thấy qua những người đó, nhưng thế cũng không thể nói đây là truyện tranh, chỉ là một thế giới giống truyện tranh thôi, nếu trong truyện tranh 《 Hoàng tử tennis 》không có người tên Ogihara Aitsuki, vậy cậu cần gì phải chấp nhất mình đang tồn tại trong thế giới của người nào chứ?
Sương mù dày đặc trong suy nghĩ của Ogihara từ nhiều ngày trước bắt đầu tan dần, chuyện tình phức tạp cũng trở nên đơn giản hơn. Cậu là Ogihara Aitsuki, là Backy, là một người trong thế giới tennis, như vậy mà thôi. Nghĩ tới đây, Ogihara nở nụ cười, mấy ngày nay mình thực sự giống một đứa trẻ, liều mạng tìm kiếm sự ấm áp của người thân, liều mạng muốn chứng minh mình thật sự tồn tại, kỳ thực chỉ là cậu lo sợ không đâu mà thôi, nhưng hại người nhà mình lo lắng.
Ngửa đầu nhìn, vô số ngôi sao trên một khoảng trời chợt lóe lên, nếu như nói mỗi một ngôi sao đại diện cho một người, vậy trong đó nhất định có một ngôi sao thuộc về chính cậu. The Matrix cũng tốt, truyện tranh hoàng tử cũng được, nếu cậu đã ở chỗ này sinh sống mười ba năm, vậy cậu cũng sẽ sống tốt mười ba năm nữa, cứ thế như vậy...
Lần thứ hai ngồi máy bay đi Nhật Bản, Ogihara lúc này không có tâm tình như trước nữa. Đối với quyết định của cậu, người nhà tuy rằng vẫn không đồng ý, nhưng lựa chọn tôn trọng, bất quá... Lần này tới Nhật Bản trong hành lý có bốn con búp bê vải. Đó là cha sai người chuyên môn thiết kế để tặng sinh nhật cậu, bốn con búp bê vải đại diện cho cha mẹ và hai anh. Theo ý của mẹ, sợ cậu lại gặp ác mộng nên cậu đã mang chúng đi. Kỳ thực cậu biết, mẹ chỉ muốn nói cho cậu bất kể cậu ở nơi đâu, họ sẽ luôn cùng cậu.
Nghĩ đến mấy người mình sắp sửa đối mặt, Ogihara bất đắc dĩ cười rộ lên. Về Nhật Bản là vì khôi phục cuộc sống yên tĩnh, nhưng còn những điều cậu nói trước khi đi, cùng với thân phận của những người đó, cậu không biết có thể được như ý muốn ban đầu nữa hay không. Ông trời đúng là đùa cợt cậu mà, sao lại ném cậu vào thế giới toàn hoàng tử chứ? Cậu không nên làm hoàng tử... Cậu chỉ muốn làm con vịt nhỏ xấu xí... Thậm chí là con vịt xấu xí không cách nào có thể biến thành thiên nga....