Chương 8: Tâm tư trĩu nặng
Nhìn hai người đang chạy qua lại trên sân, Ogihara đeo cái kính to đùng đứng trong góc, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc cùng một chút lo lắng. Kinh ngạc chính là cậu không ngờ dữ liệu tennis của Inui senpai lợi hại như vậy, lo lắng chính là Ryoma bị vây trong hoàn cảnh này liệu có khả năng tìm ra phương pháp đột phá không. Tuy nhiên, nghĩ đến cái tính chẳng bao giờ chịu thua của cậu ta, Ogihara vẫn tin tưởng rằng Ryoma nhất định sẽ tìm được phương pháp giải quyết. Cái người so với mình còn nhỏ hơn một tuổi này kỳ thực có đôi khi còn cứng cỏi hơn mình nhiều. Nghĩ tới đây, Ogihara chợt nhớ tới một người, một người ôn nhu xinh đẹp nhưng lại cực kì kiên cường. Đó là người mà hôm qua cậu và Kaoriko-nee đến bệnh viện thăm, Yukimura Seiichi, đội trưởng đội tennis trường dự bị đại học Rikkaidai ở Kanagawa.
Ngày hôm qua lúc nhìn thấy người đó cậu thực sự không nghĩ rằng đó là một người bị bênh tật đeo bám. Ngồi giữa một đám trẻ, cả người anh tản ra khí tức ôn hòa. Lúc biết có một người không quen tới thăm mình, ánh mắt vui vẻ của người kia đã khắc sâu trong ký ức cậu. Quả thật rất khó nhận ra một người dù là vẻ mặt hay ánh mắt đều cực kì ôn nhu như thế lại là đội trưởng đội tennis Rikkaidai liên tục hai năm liền đạt quán quân giải tennis trung học toàn Nhật Bản (tuy rằng rất lâu sau này Ogihara mới phát hiện ấn tượng của mình với người này là mười phần sai, nhưng lúc này cậu luôn cho rằng người nọ thật là ôn nhu thiện lương). Hơn nữa tuy rằng người kia thỉnh thoảng sẽ toát ra một tia sầu não, nhưng anh luôn lạc quan đối diện với bệnh tình của mình, đồng thời như trước không hề từ bỏ tennis mà mình thích nhất.
Thở dài một tiếng, tại sao hai vị đội trưởng mình gặp đều có vấn đề về sức khỏe nhỉ? Tuy rằng không biết tình thế hiện tại đến cuối cùng có diễn biến giống như truyện tranh không nhưng cậu luôn mong muốn những người này được bình an.... Lúc trước sao cậu lại không nghe biểu muội nói tới Yukimura chứ? Mà... sau khi sống lại cậu cũng đã quên nhiều rồi... Ogihara thấy nhụt chí... Ông trời tại sao lại ném cậu vào thế giới truyện tranh vậy? Làm cậu muốn cũng không được, không muốn cũng không xong. Tuy nhiên... có lẽ như vậy sẽ không thể có người thân như bây giờ rồi, Ogihara nghĩ mình có lẽ vạn phần may mắn.
Bàn tay với vào lỗ hổng trên hàng rào, đầu Ogihara tựa trên tay, nhìn Ryoma ánh mắt tự tin, khóe miệng không tự giác mà câu lên. Ryoma vẫn giống như trước đây nhỉ, càng khó càng mạnh. Nếu cậu không tái sinh với kí ức 16 năm, không có thời kì vô tư của trẻ con, có lẽ cậu thực sự không phải đối thủ của Ryoma. Nhìn người trên mặt không hề kinh hoảng, lãnh tĩnh tìm kiếm phương pháp giải quyết, Ogihara cảm thấy nhiệt tình trong cơ thể cũng bị khơi dậy.... Aizzz... Thật muốn cùng Ryoma đánh một trận quá, cậu đã nửa năm không đánh với Ryoma rồi, ngứa tay quá đi... Ngón tay không tự giác nắm chặt lưới hàng rào, trong mắt Ogihara lộ ra khát vọng... Nếu không thể đánh với ông con, vậy đành tìm ông bố đánh cho đỡ nghiện thôi.
Fuji Shusuke vừa nhìn trận đấu trong sân vừa để ý đến người gần như đã dán chặt lên hàng rào. Con mắt tuy rằng vẫn cười tủm tỉm nhưng khóe miệng không hề có ý cười. Nhóc năm nhất kia làm anh có cảm giác không thể nắm bắt được, ngoại trừ quan hệ với người đang thi đấu trong sân tương đối tốt, cậu ta đối với ai cũng đều lễ phép nhưng xa cách. Nếu như không chú ý sẽ rất dễ khiến người khác không cảm nhận được sự tồn tại của cậu ta. Nếu không phải hôm đó cậu ta giáo huấn Arai, anh gần như không phát hiện ra người này rất quái dị. Nhất là trước đó hình như cậu ta đã nhìn chằm chằm anh cả nửa ngày, sau đó hoảng loạn ra khỏi sân bóng, rồi ngày thứ hai lại đột nhiên biến mất hơn mười ngày. Kouhai năm nhất này khiến anh thấy rất hiếu kì, rằng cậu ta rốt cuộc có thể đánh tennis không, dưới cặp kính to đùng kia là gương mặt như thế nào. Kouhai này... rất thú vị nha.
Ogihara đang dán trên hàng rào chợt rùng mình một cái, quay đầu nhìn xung quanh một chút, thấy bên trái có một người đang nhìn mình cười, Ogihara không nhịn được liền run lên một chút, có chút mất tự nhiên nhìn người nọ miễn cưỡng cười cười. Ogihara cấp tốc quay đầu, trong lòng chợt có dự cảm bất hảo. Fuji Shusuke... Biểu muội nói người này cực kì thông minh... Sao tự nhiên lại nhìn cậu cười? Tuy rằng trên mặt anh ta lúc nào cũng mang nụ cười, thế nhưng... những người như vậy lại càng nguy hiểm. Bản năng cảm ứng nguy hiểm của động vật làm Ogihara thoáng di chuyển sang một bên.
Thấy người kia tận lực ẩn giấu chính mình, Fuji xoa xoa cằm: Hở? Xem ra nhóc này rất sợ mình thì phải... Ha ha, thực sự là quá thú vị luôn.
Câu cửa miệng “Mada mada dane” lôi kéo sự chú ý của Ogihara, cậu còn chưa kịp hiểu có chuyện gì, chợt nghe thanh âm của Ryoma truyền đến: “Đến trường Seigaku này thật sự rất tốt, bởi tôi có thể được đấu với nhiều loại đối thủ khác nhau.”
Khẩu khí cuồng ngạo làm người chung quanh phát ra một tiếng kinh ngạc, cũng làm Ogihara hơi há to miệng, tên Ryoma này... Sao lúc đầu cậu có thể nghĩ rằng cậu ta sẽ bị người khác bắt nạt chứ? Một lần sảy chân ôm hận nghìn đời, không có cách nào có thể hình dung tâm tình của Ogihara lúc này. Bởi vì có kí ức của kiếp trước nên trong tiềm thức cậu luôn luôn xem bạn đồng lứa chỉ là trẻ con, nếu không phải từ nhỏ được các anh trai ôm rất nhiều, cậu cũng muốn mình được ôm các anh. Với Ryoma, cậu vẫn luôn coi cậu ta như một đứa em trai, muốn bảo vệ, nhưng lúc này cậu đã chân chính nhận ra, mình và những người này là đồng lứa, hơn nữa nói không chừng cậu mới là người kém nhất. Ogihara có cảm giác muốn ôm mặt hét to, rốt cuộc thì giờ cậu bao nhiêu tuổi chứ... Thân thể mười ba tuổi... Tâm lý thì đã ba mươi... Trí óc thì.... Không biết... Ogihara có chút quẫn bách. Tại Anh quốc mọi người đều trưởng thành rất sớm, vì thế cậu không có cảm giác mạnh mẽ như vậy, nhưng ở đây thì.... Cậu cảm thấy mình thật hỗn loạn.
Đi tới phía sau thân cây, Ogihara lấy điện thoại di động ra, hít sâu mấy hơi, sau đó tìm số điện thoại bấm nút gọi.
“Ai đấy...” bên kia truyền đến thanh âm tức giận do bị quấy rầy khi đang ngủ.
Ogihara biết mình rất quá đáng, nhưng cậu cũng không nghĩ được nhiều như vậy, nhẹ giọng nói: “Nhị ca.. Là em.”
“Backy?” Thanh âm trong nháy mắt trở nên cực kỳ ôn hòa, thậm chí còn mang theo lo lắng rõ ràng, “Làm sao vậy? Em xảy ra chuyện gì?”
“Nhị ca, không có gì... Em muốn hỏi anh một chuyện.” Nghĩ đến vấn đề mình muốn hỏi, Ogihara nâng kính mắt, “Anh nghĩ... ừm... em bao nhiêu tuổi rồi?” Cậu biết cái này nghe rất ngốc, cũng không phải điều mà người ở tuổi của cậu nên hỏi, nhưng mỗi lúc bất an cậu đều muốn tìm người thân của mình, mà khi trong lòng cậu có cảm giác không xác định này cậu càng muốn nghe được thanh âm của người thân.
“.....” người bên kia cũng không hỏi sao tự nhiên cậu lại hỏi chuyện này, mà trầm mặc một lúc, hình như đang chăm chú tự hỏi, qua hai phút thì cười trả lời, “Em ấy à, trong mắt anh em lúc nào cũng chỉ mới tám tuổi thôi. Chính là khi em còn là thằng nhóc con lần đầu tiên cưỡi trên cổ anh đấy.”
“Tám... Tám tuổi...” Ogihara chẳng biết mình nên khóc hay nên cười, “Nhị ca... Vậy anh nghỉ ngơi đi nhé... Em.. Em không sao đâu”
“Backy, mặc kệ có chuyện gì cũng đừng giữ trong lòng, em lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh nha?” Thanh âm đầu dây bên kia có chút đùa giỡn.
“Biết rồi, nhị ca, anh mau ngủ đi, em không quấy rầy anh nữa.” Ogihara không để ý tới đùa cợt của nhị ca, ngắt điện thoại, sau đó một hồi không cam lòng tiếp tục gọi cho người thứ hai.
“Hello.” Bị đánh thức nên thái độ nam nhân cũng cực kém, thế nhưng vẫn nhẫn xuống không phát hỏa.
“Đại ca..” Đánh thức đại ca luôn bận công tác, Ogihara có chút áy náy, sau đó không đợi đối phương mở miệng liền vội vàng nói, “Đại ca, em không có chuyện gì đâu, chỉ muốn... hỏi anh một vấn đề.”
“Chuyện gì?” Tiếng động nho nhỏ cho thấy người bên kia đã ngồi dậy.
“Ưm.. Đại ca, anh nghĩ em... bao nhiêu tuổi rồi?” Cậu vẫn nghĩ mình đã trưởng thành, nhị ca từ trước đến nay rất thích trêu cậu, thế nên hỏi đại ca mới là chính xác.
“Năm tuổi.” Trả lời không chút suy nghĩ làm mặt Ogihara đỏ lên trong nháy mắt, “Đại ca...”
“Còn vấn đề gì không?” Tiếng cười trầm thấp biểu hiện tâm tình sung sướng của đối phương.
“Không... hết rồi.” Ogihara lần đầu tiên nghĩ đại ca bị nhị ca làm hư rồi, vậy mà cũng trêu cợt cậu. Cùng đại ca trò chuyện hai mươi phút, Ogihara ngắt điện thoại, tinh thần sau khi bị đả kích vẫn không khôi phục. Tức giận không ngớt, cậu suy nghĩ một chút rồi không cam lòng. Nói gì thì nói mình cũng làm người hai kiếp rồi, kiếp trước mình còn là ông anh cả thành thục hiểu chuyện nhất nhà nữa, sao đến đây lại thành ra càng sống nhiều năm càng lùi về trước vậy.
Chấp nhất trong việc tìm kiếm đáp án, Ogihara không phát hiện tâm tình cậu đã thay đổi rất lớn. Hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng, vì là đứa bé nhỏ nhất gia tộc, từ nhỏ được người nhà yêu thương. Hơn nữa sau khi bắt đầu đánh tennis thì càng lúc càng tiếp xúc với nhiều người, đi qua nhiều nơi, khiến quá khứ hay ngại ngùng hướng nội của cậu càng lúc càng rời xa. Chỉ là mãi về sau cậu mới chân chính ý thức được mình là Ogihara Aitsuki, cũng là Backy.
Phiền muộn tắt cuộc điện thoại cuối cùng, khóe miệng Ogihara co rúm lại. Nhị ca nói cậu tám tuổi, cậu nhịn; đại ca nói cậu năm tuổi... cậu cũng nhịn; vậy... vậy mà cha lại còn nói cậu... hai tuổi! Đầu óc cậu yếu kém đến thế hay sao?! Nói gì thì cậu cũng là một “người trưởng thành” rồi. Ogihara bắt đầu nhớ lại mười ba năm cuộc đời trong quá khứ, rốt cuộc vì cái gì mà người thân luôn cho rằng cậu là một đứa trẻ vĩnh viễn không lớn chứ?
Đang rơi vào trầm tư, Ogihara đột nhiên nghe được một loạt tiếng kêu kinh hãi, có chút mờ mịt nhìn qua thì thấy Ryoma đánh bóng tới sân của Inui senpai. Ogihara quên luôn phiền não của mình, hài lòng đứng lên chạy tới bên sân, nghĩ thầm: xem ra Ryoma tìm được phương pháp phá giải rồi.
...
Đem tới nước và khăn mặt đã chuẩn bị từ trước, Ogihara che giấu không được vui sướng trong lòng, cười với Ryoma đang nhìn cậu nói: “Echizen, chúc mừng cậu. Bây giờ cậu là chính tuyển rồi.” Nhưng thấy Inui senpai đang nói với đội phó Oishi phía trước, Ogihara trong lòng có chút khổ sở, Inui senpai... mất vị trí chính tuyển rồi? Vì sao không thể có thêm một vị trí chính tuyển nhỉ? Ogihara không nghĩ ra, cậu thấy Inui senpai cũng rất lợi hại mà.
“Đây là cái gì?” Uống hết nước trong bình, Echizen hỏi, mùi thơm ngát, hơi ngọt một chút, uống ngon.
“Uống ngon không? Đây là trà cỏ xanh tớ làm, có thêm chút nước chanh.” Cầm lấy cái chai trống không, Ogihara vui vẻ vì Ryoma uống hết, mỗi lần thi đấu cậu đều uống một cốc, sẽ có cảm giác thần thanh khí sảng.
“Ừ.” Ryoma gật đầu, “Tôi còn một trận nữa, nhưng không quan trọng.”
“Tớ biết, thế tớ mới nói cậu đã là chính tuyển rồi. Echizen, cậu thật là lợi hại.” Ogihara từ đáy lòng nói ra, nhưng lập tức có chút tiếc nuối, “Ryoma sau đó sẽ không thể cùng cùng tớ tập luyện nữa rồi.” Cậu muốn đi CLB làm vườn. Cậu thích nhất đám hoa hoa cỏ cỏ kia.
Ryoma không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Ogihara có chút ám trầm, nhưng người nào đó đang rơi vào bất mãn với mỗ vị băng sơn nên không chú ý tới.
Kết thúc việc tập luyện buổi tối, sau khi tắm rửa Ogihara nằm ở trên giường ôm búp bê vải của mẹ, xem băng ghi hình trận đấu chú út gửi tới. George Douglas, em trai thứ tư của cha, đồng thời cũng là HLV tennis của cậu. Năm đó chính là chú út mang cậu gia nhập giới tennis, sau đó đối với việc cậu quyết định rút lui chú út cũng không phản đối, chỉ muốn cậu đáp ứng không từ bỏ tennis. Đối với chú út cậu vẫn cực kì cảm kích, mặc kệ cậu có nghĩ thế nào, chú út cũng sẽ ủng hộ cậu. Tuy rằng hiện tại cậu không tham gia thi đấu nữa, chú út vẫn gửi băng ghi hình trận đấu cho cậu, vẫn chỉ đạo cậu tập luyện qua internet và điện thoại. Cậu biết chú út không phải muốn ngày nào đó cậu hồi tâm chuyển ý trở lại sân bóng, mà là không muốn cậu đơn giản từ bỏ chuyện mình thích nhất như vậy, sợ sau này cậu sẽ hối hận.
Tuy rằng trong gia tộc cũng có vài người cậu không thích, nhưng người thân bên cạnh đều phi thường thương yêu cậu. Nghĩ tới đây, Ogihara “A” một tiếng kêu lên, cậu đã nghĩ hôm nay mình quên mất chuyện gì. Quay lại hừ lạnh một tiếng với ba nam búp bê bên giường, Ogihara nghiêm túc nói to: “Tôi, Ogihara Aitsuki, Backy, năm nay mười ba tuổi, không phải tám tuổi, không phải năm tuổi, lại càng không phải ba tuổi!”
Nói xong, Ogihara đột nhiên bị tính trẻ con của mình chọc cười ha hả, nở nụ cười một hồi, mang cả ba búp bê bên cạnh ôm vào lòng, con mắt hơi ướt át, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào: “Đúng vậy, tôi là Ogihara Aitsuki, là Backy, năm nay mười ba tuổi, học sinh năm nhất trường trung học Seigaku ở Nhật... là con lai Anh Nhật, có cha mẹ yêu thương, anh Anthony, anh Hall, chú út, cô Jenny.... Còn có bạn là Ryoma, ông chú bất lương nữa... Tôi... Năm nay mười ba tuổi...”