Chương 14: Vòng đấu loại (2)
“Ogihara làm trứng cuộn rau cải thật ngon, nếu có thêm mù-tạc thì thật tốt.” Dưới ánh mắt khát vọng của con mèo nào đó, Fuji chậm rãi cắn miếng trứng tiếp theo, rồi uống một ngụm trà, uhm, thực sự là mỹ vị.
“Fuji senpai thích ăn mù-tạc?” Ogihara sửng sốt một chút, là cái thứ ăn vào sẽ làm cậu chảy nước mũi nước mắt ròng ròng?
“Đúng vậy, Ogihara không thích sao?” Fuji cắn miếng tiếp theo, thành công nghe được tiếng “Ô ô” truyền đến bên tai. Ogihara vội vã lắc đầu, mấy thứ cay cay thì cậu xin miễn.
“A, thực sự là đáng tiếc.” giọng điệu Fuji có chút tiếc nuối.
“Này này, Fuji... Cậu ăn không hết nhiều như vậy đâu, để tớ giúp cậu ăn nốt cho, nya.” Ăn hết phần mình từ lâu, Kikumaru thương cảm hề hề nhìn trứng cuộn rau cải trên tay Fuji.
“Kikumaru senpai, anh ăn phần của tôi đi.” Không đành lòng nhìn vẻ mặt thương cảm của Kikumaru senpai, Ogihara đưa phần của mình qua.
“Thực sự có thể à, nya?” Ánh mắt mèo con tràn đầy kinh hỉ.
“Vâng.” Ogihara mang phần của mình đặt trên tay Kikumaru senpai, “Buổi chiều là trận chung kết, Kikumaru senpai ăn nhiều một chút.” Thật vui vì các senpai đều thích ăn những thứ mình làm.
“Ogihara, cậu thật là tốt!” Kikumaru hô lớn một tiếng, cắn một miếng thật to, ăn ngon thật, ăn ngon thật.
“Ogihara, còn cậu...” Oishi cực kì xin lỗi nhìn về phía Ogihara, tên bạn thân của mình lại đi lấy phần ăn của người khác làm anh cực kì ngượng ngùng.
“Đội phó, còn có bánh ngọt mà, hơn nữa tôi không hoạt động nhiều, không đói bụng.” Giúp đội trưởng và Fuji senpai rót trà, khóe miệng Ogihara cong lên, các senpai thật thân thiện.
“Ogihara, cái này không phải đồ ăn Nhật nhỉ.” Horio nghi hoặc hỏi, trứng cuộn kiều này cậu chưa ăn bao giờ.
“A... cái này, không phải... là... đồ ăn Trung Quốc.” Nghĩ đến Tổ quốc kiếp trước, Ogihara có chút nỗi nhớ quê hương, “Tớ rất thích Trung Quốc, cũng thích làm đồ ăn Trung Quốc.”
“Ogihara biết làm đồ ăn Nhật không?” Fuji hỏi một câu.
“Cái đó... thì không...” Ogihara cúi đầu, cậu không thể làm đồ ăn Nhật, vì chẳng thể ăn được..
“Sao có thể! Ogihara! Cậu không biết làm đồ ăn Nhật, vậy mà biết làm đồ ăn Trung Quốc?! Không lẽ cậu chưa bao giờ ăn?” Horio không thể tin được nói to.
“Ha ha...” Ogihara cười gượng hai tiếng, cậu không biết nên nói như thế nào nữa. Cậu không thể ăn hải sản, hơn nữa từ nhỏ lớn lên ở Anh quốc, cậu không biết làm thức ăn Nhật cũng là bình thường mà.
“Ogihara, tôi ăn no rồi.” Ryoma ngồi một bên đột nhiên mở miệng, đưa thức ăn còn lại cho Ogihara, “Nếu như không ngại, cậu ăn cái này đi.”
“Echizen...” Biết sức ăn của Ryoma, Ogihara khó hiểu nhìn về phía Ryoma, trong lòng chợt nhận ra. Đưa bánh ngọt của mình cho Ryoma, Ogihara vui vẻ ăn thức ăn còn lại của Ryoma, “Vậy tớ không khách khí đâu.” Vừa ăn một miếng, trong bát lại có mấy miếng thức ăn được thả vào. Ogihara ngẩng đầu nhìn, thấy đội trưởng cũng gắp mấy miếng cho cậu, Ogihara ngây ngẩn cả người, đội trưởng....
“Ogihara, tôi cũng ăn không hết nhiều như vậy, hơn nữa... Ogihara nếu như sau này vẫn muốn làm đồ ăn cho bọn tôi, đừng quên tôi rất thích mù-tạc nha.” Fuji cũng gắp vài miếng thức ăn cho vào bát của Ogihara.
“.... Vâng, tôi nhớ rồi, Fuji senpai thích mù tạt.” Đôi mắt sau cặp kính của Ogihara đã ươn ướt, bọn họ thực sự rất quan tâm đến mình.... Đội trưởng, sau này tôi không bao giờ … gọi anh là băng sơn đội trưởng nữa, còn có... Fuji senpai, tôi sẽ không bao giờ… sợ anh nữa.
“Echizen, cậu còn giận à.” Uống trà chanh mà Ryoma mời, Ogihara nhìn Ryoma ngồi bên cạnh đang uống Fanta, trên mặt cậu ta rõ ràng viết bốn chữ: tôi rất khó chịu.
“Mada mada dane” chẳng qua là ngồi dự bị một trận, sao cậu có thể tức giận tức giận được.
“Ha ha...” Ogihara nhẹ cười ra tiếng, Ryoma rõ ràng đang làm bộ mà.
.....
“Đối thủ trận chung kết của chúng ta là Fudomine, ngoại trừ đội trưởng Tachibana Kippei là năm ba ra, những người khác đều là người mới. Tachibana Kippei là một đội trưởng rất lợi hại, cũng là chủ chốt trong chiến thắng của Fudomine. Sáu tên năm hai vô danh không ngờ lại đánh bại Kakinoki trong trận đấu vừa rồi, tiến vào chung kết.” Inui nói tình huống anh điều tr.a được với mọi người.
“Trận chung kết... Xem ra không đơn giản.” Fuji mở miệng.
“Seigaku là đội hạt giống, sao có thể đánh không lại bọn họ. Chúng ta nhất định sẽ đánh bại bọn họ, giành được thắng lợi.” Horio lớn tiếng thét lên, Seigaku sao có thể thua một đội không phải là hạt giống. Ngay lúc cậu kích động phát biểu cảm nghĩ, vài người đứng ngay cạnh hai bên trái phải của cậu, Horio quay đầu nhìn thì sợ đến rụt về phía sau. Là Fudomine!
“Echizen, cậu xem.” Ogihara khuỷu tay hích hích người bên cạnh, nhìn về phía đội trưởng bọn họ, mấy người mặc đồ thể thao đen ở trường nào nhỉ, hình như bầu không khí có chút căng thẳng thì phải. Ogihara không nhìn thấy vẻ mặt đội trưởng, chỉ nhìn trong đó có một người vươn tay với đội trưởng, sau đó đội trưởng cũng vươn tay... Có mùi thuốc súng rồi, thấy Horio sợ đến ngồi bệt xuống đất luôn.
Thấy mấy người đó đi qua, Ogihara hướng Ryoma thở dài. Fudomine... Người này là đội trưởng của họ đi, hình như so với băng sơn đội trưởng còn lạnh hơn. Gọi quen miệng rồi, Ogihara sớm đã quên mình vừa quyết định không bao giờ … gọi đội trưởng là băng sơn nữa.
“Binh! Binh! Binh! Binh!...” Thấy người đi sau cùng dựng thẳng đứng vợt lên tâng bóng thì Ogihara thán phục kêu một tiếng, người này rất lợi hại đó. Ogihara vừa thán phục xong, bên tai liền truyền đến âm thanh “Binh! Binh!” liên tiếp, Ogihara nhìn sang.... “Echizen...” Cậu đã quên bên cạnh còn tên này mà.
Ryoma vốn đang khó chịu uống Fanta, cũng dựng thẳng đứng vợt tâng bóng, mắt lạnh nhìn mấy người đứng phía trước. Mọi người trong Fudomine cũng chú ý tới tuyển thủ Seigaku năm nhất này. Ogihara thầm nghĩ trong lòng: mi tâm người này tự nhiên thẳng một đường, trông như tượng đại phật ở chùa vậy.
“Sau vụ đánh đôi, chỉ có thể ngồi một bên làm dự bị nên chắc cậu ta tức đầy một bụng rồi.” Inui thản nhiên nói, đối với sự khiêu khích của Echizen, anh cũng không thấy có gì không thích hợp. Momoshiro trận tới cũng phải ngồi dự bị, vẻ mặt oan ức, bà lão kia cũng thật là, họ đã thắng rồi lại còn phạt. Tezuka thì không nói gì nhìn hai người đang ngồi trên ghế, trong đó có một người đang chăm chú dựa vào người kia.
“Chúng ta đi.” Tachibana Kippei nhìn tên năm nhất này của Seigaku, trầm thấp nói một câu, sau đó đi đến phía trước. Thành viên khác đều yên lặng theo sau, ánh mắt nhìn Echizen tràn ngập chiến hỏa.
Echizen liếc mắt nhìn đám người đi qua, nhìn lại Ogihara đang dựa vào mình, nói một câu với mấy người Fudomine: “Mada mada dane”.
Nghe câu đó, Tachibana Kippei cười khẽ một chút, cũng không quay đầu lại mở miệng nói: “Thoạt nhìn rất thú vị.. Shinji.”
Ibu Shinji, người vừa đối kháng với Ryoma trả lời “Vâng” một tiếng, đối thủ này rất thích khiêu chiến ni.
“Echizen, Fudomine này... rất lợi hại sao?” Không rõ ràng lắm các trường ở đây, Ogihara hỏi Ryoma bên cạnh, cảm giác khí thế rất bức người mà.
“Fudomine là chúng đối thủ của chúng ta trong trận chung kết.” Fuji chẳng biết tới lúc nào đã giải đáp nghi vấn của Ogihara, “Người đi đầu là đội trưởng của họ, Tachibana Kippei.”
“Tachibana Kippei... trông như đại phật vậy.” Ogihara lẩm bẩm nói, “Nhưng nhìn qua trông thật dữ.” Ogihara vẫn chưa phát hiện một tay cậu đang nắm chặt tay trái của Ryoma.
“Xem ra Ogihara rất sợ hắn nhỉ.” Fuji cười tủm tỉm nhìn Ogihara cả người dán trên người Ryoma.
“Ừ, anh ta so với băng sơn đội trưởng trông còn dữ hơn.” Nghển cổ nhìn đại phật đã đi xa, Ogihara căn bản không biết mình vừa nói gì. Uống một ngụm trà chanh để làm dịu tâm tình, Ogihara quay đầu thấy đội trưởng lại đứng ở phía trước, còn nhìn mình chằm chằm, trên mặt Fuji senpai thì có nụ cười thật quỷ dị. Ogihara có chút khó hiểu nhìn Ryoma bên cạnh... Vẻ mặt Ryoma sao cũng kì vậy.... Có chuyện gì à? Ogihara không hiểu hết nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, thẳng đến khi trận đấu bắt đầu cậu vẫn không hiểu rốt cuộc thì mình đã làm gì.
“Ha ha, Tezuka.... Băng sơn đội trưởng... rất chính xác đó.” Không nhìn người đang phát ra băng hàn, Fuji thấp giọng nói. Rồi không đợi tòa băng sơn nào đó đang ngày càng lạnh xuống, Fuji cầm vợt tennis đi lên sân. Trận đầu anh và Kawamura là bộ đôi số hai, cũng không thể thua được.
Ánh mắt Tezuka hơi trầm xuống, hai tay nắm chặt lại, buông ra, rồi lại càng nắm chặt hơn.
….
Nhìn trận đấu kịch liệt trên sân, Ogihara không nhịn được nắm chặt hai tay, cậu không biết thì ra Fuji senpai đánh đôi cũng rất giỏi, thực lực của Fudomine đúng là không tầm thường. Tennis trung học ở đây so với nước ngoài không hề kém, thậm chí... có vẻ còn mạnh hơn. Thấy Ryoma đang ngồi bên trong còn phải đứng lên, Ogihara biết trận đấu này cũng đã kích thích ý chí chiến đấu của Ryoma. Ryoma.... Đã bao lâu không thấy cậu thi đấu rồi, đây là trận đánh đơn thực sự đầu tiên từ khi cậu về Nhật Bản, tớ thực sự rất chờ mong. Thấy Fuji senpai đột nhiên mở mắt, đồng thời bày ra một tư thế cậu chưa từng thấy qua, Ogihara đứng lên.
Trong nháy mắt khi bóng bay tới, Fuji giơ vợt tennis lên, trong ánh mắt lóe ra tinh quang loá mắt, đỡ lấy... Bóng rơi vào trong sân đối phương, không bật lên mà lăn trên mặt đất ra ngoài.
Đây là cái gì... Ogihara ngây ra, tư liệu của Tanaka-san cho cậu chỉ nói Fuji senpai có ba tuyệt kỹ, đây là cái nào....
“Đây là một trong ba tuyệt kĩ trả bóng của Fuji, gọi là “Tsubame Gaeshi” (Chim én trả đòn). Đội trưởng Tachibana Kippei của Fudomine nhìn ánh mắt Fuji Shusuke đang lộ ra tức giận, trầm giọng nói, xem ra Fuji bị người của mình chọc giận rồi. Cậu quả nhiên không thể dễ dàng tha thứ việc bị người khác vũ nhục nhỉ, thiên tài Fuji.
“Tsubame Gaeshi? Đây là Tsubame Gaeshi...” Ogihara nghe được lời nói của đội trưởng Fudomine, nhẹ giọng nói nhỏ, đây là người được gọi là thiên tài, Fuji senpai sao? Ryoma... Cậu có thấy hưng phấn không, các senpai... đều rất lợi hại đó.
Nhóm đội tuyển đội tennis Fudomine từng trải qua rất nhiều khó khăn, thế tiến công của Fuji làm họ càng thêm dâng cao ý chí chiến đấu. Đối mặt với thiên tài Fuji và tuyển thủ sức mạnh Kawamura, Sakurai và Ishida của Fudomine bắt đầu đánh trả mãnh liệt.
“Nỗ lực lên, Ishida! Bóng Flat!” Lúc này, quay lại sân đấu, Ishida của Fudomine thét lên một tiếng, cơ bắp tay phải đột nhiên căng lên, khi bóng tới thì dùng lực thật mạnh đánh ra.
Không tốt! Ogihara trong ngực thầm kêu một tiếng, chạy đến bên sân la lớn với Fuji đang định đỡ bóng: “Fuji senpai! Đừng đỡ!”
Sau Ogihara, Oishi cũng đứng lên: “Đừng đỡ, Fuji! Cổ tay cậu không chịu nổi đâu!” Ngay lúc chỉ mành treo chuông, một người bay tới trước mặt Fuji, hai tay nắm chặt vợt đánh quả bóng bay tới.
“Kawamura senpai!” Ogihara kinh hãi hét lên.
“wuwuyayayaya! Great!” Kawamura hô to, không chỉ vững vàng đỡ được bóng, còn hết sức đánh bóng trở lại.
“Kawamura senpai, Fuji senpai....” Thấy đối phương chuẩn bị đánh cú Flat thứ hai, tim Ogihara muốn thắt lại, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!
Ngay lúc Ishida chuẩn bị hi sinh cánh tay mình, chuẩn bị lần thứ hai đánh ra cú Flat, vợt của hắn bị bóng Kawamura đánh tới làm thủng. Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng Fuji lại đi tới trước mặt Kawamura, cầm lấy tay phải anh: “Cậu là vì tớ ư....” Tất cả mọi người không hiểu ra sao, Fuji xoay người nhìn trọng tài, “Trọng tài, trận đấu này chúng tôi xin bỏ.”
…
“Inui senpai, tay Kawamura senpai không có việc gì chứ?” Nhìn Inui senpai đi tới Ogihara vội vàng hỏi.
“Không quá nghiêm trọng, tuy nhiên phải đến bệnh viện kiểm tra.” Kính mắt chợt lóe, “Ogihara, sao cậu biết Fuji không thể đỡ quả bóng kia?”
Ogihara không nghĩ rằng Inui senpai lại hỏi như vậy, nhất thời ngây ra, sau một lúc lâu mới hoảng loạn lắp bắp nói: “Quả bóng đó... lực rất mạnh... Fuji... Fuji senpai... chắc là không thể đỡ được...”
“Hả? Thật không?” Trong miệng tràn ngập không tin, lúc này có người đi qua gọi anh, Inui nhìn lại: “Fuji.”
“Trận sau sắp bắt đầu rồi, cậu không đi thu thập dữ liệu sao?” Fuji cười tủm tỉm chỉ chỉ sân đấu, Inui nghe được thì lập tức đi tới sân đấu, anh cũng không thể bỏ qua cơ hội được quan sát Fudomine.
“Fuji senpai...” Bị vấn đề của Inui senpai làm cho hoảng sợ, Ogihara khẩn trương nhìn người trước mặt, anh ta sẽ không hỏi cậu chuyện này chứ.