Chương 29: Chút hơi ấm này

“Tezuka Kunimitsu, đội trưởng đội tennis Seigaku, xin chào. Đã trễ thế này, cậu gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì à?” Tựa bên bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, Yukimura thấp giọng hỏi, tuy rằng với việc đối phương muộn như thế còn gọi điện thoại trong lòng anh đã hiểu rõ nhưng vẫn hỏi như vậy.


“Yukimura Seiichi, xin chào, xin hỏi Itsuki-chan có ở chỗ cậu không?” Tezuka không do dự, nói thẳng ra ý của mình.


“Cậu ấy ngủ.” Yukimura cũng không do dự trả lời, chỉ là ngữ khí có vẻ lãnh đạm, thậm chí mang theo một ít tức giận. Yukimura không ngại câu trả lời của mình sẽ làm Tezuka có phản ứng gì. Từ Itsuki-chan anh đã biết cậu và Tezuka có quan hệ tốt.


Nghe được câu trả lời của Yukimura, mặt Tezuka lạnh xuống. Fuji đứng một bên đã cảm nhận được sự biến hóa của Tezuka, ánh mắt cũng trầm xuống. Ngay khi Tezuka đang trầm mặc, điện thoại di động của Fuji lại đột nhiên vang lên.
“Inui?” Nhìn tên hiển thị, Fuji nghe điện thoại, có chút khó hiểu nói.


“Tezuka không ở nhà, cậu cũng không ở nhà. Tôi đoán cậu và Tezuka ở cùng một chỗ tỷ lệ là 100%.” Ngữ khí khẳng định của Inui vang lên từ điện thoại di động.
“Cậu tìm Tezuka có việc gì thế, bây giờ cậu ấy không tiện nghe điện thoại.” Fuji nhìn về phía Tezuka mà trả lời Inui.


Yukimura cũng nghe thấy trong điện thoại có tiếng người khác bên cạnh Tezuka, cũng không bắt Tezuka nói tiếp mà tỉ mỉ thanh âm vang lên của người kia. Nếu như anh nhớ không lầm, Inui mà người kia nói hẳn là bạn học cùng tiểu học của Yanagi Renji đồng đội của anh, kẻ cuồng dữ liệu Inui Sadaharu của Seigaku thì phải. Vậy... còn người nghe điện thoại là ai?


available on google playdownload on app store


“Fuji, có chuyện tôi nghĩ có thể cậu sẽ thấy hứng thú.” Nghe lời Inui, Fuji nở nụ cười hỏi, “Chuyện gì?”


“Gần đây có người đi khắp các trường học trong toàn Tokyo tìm một nam sinh tóc đen mắt đen, cao gần 160cm, hơn nữa, có người nói cậu ta rất xinh đẹp.” Ngồi trước bàn máy tính, Inui nói tin tức ngoài ý muốn khi anh tới các trường học thu thập số liệu.


“Inui, cậu biết được cái gì rồi?” Fuji biến sắc trong nháy mắt, ánh mắt tỏa ra hàn quang.


“Tôi không biết, chỉ biết là có vài nhóm người đi tìm cậu con trai tóc đen mắt đen này. Tôi không đoán ra người bọn họ muốn tìm là ai. Tuy nhiên... giờ tôi có thể đoán được, chúng ta biết người này tỷ lệ 50%, Fuji cậu biết người này tỷ lệ 80%, người này học ở Seigaku tỷ lệ 100%.” Inui Sadaharu không hổ là kẻ cuồng dữ liệu, chỉ dựa vào giọng điệu của Fuji đã có thể đoán được đại khái. Nhưng anh không có cách nào xác định người đang bị tìm kiếm kia có phải người anh đang nghĩ hay không.


“Tezuka, Inui nói gần đây có vài nhóm người đi khắp các trường học tìm một nam sinh tóc đen mắt đen cao khoảng 160cm.” Fuji cầm điện thoại di động nói với Tezuka. Thanh âm của anh rất lớn, có thể cho người đang nói chuyện với Tezuka nghe cực kì rõ ràng. Nói rồi Fuji che kín ống nói của điện thoại di động, “Inui đã đoán được người này đang ở Seigaku, cũng đoán được tôi có biết.”


Tezuka đi vài bước tới trước mặt Fuji, cầm lấy điện thoại di động của Fuji, nghiêm túc nói với Inui: “Inui, chuyện này cậu không nên quan tâm.”
“Tôi biết rồi, Tezuka.” Nghe thấy sự tức giận trong giọng nói lạnh lùng của Tezuka, Inui lập tức đáp. Có một số việc anh cũng không muốn chọc giận Tezuka.


Tezuka đóng lại điện thoại của Fuji rồi cầm lấy di động của mình: “Yukimura.”
“Tôi nghe.” Vẫn nghe tin tức từ đối phương, lúc này Yukimura không còn chọc giận Tezuka.
“Itsuki-chan đến chỗ cậu có nói gì khác không?” trong lòng Tezuka mong muốn người nọ đừng biết chuyện này.


“Tâm tình cậu ấy rất kém, nói là nhớ nhà, rồi cái gì mà không muốn rời khỏi chúng ta. Tôi hỏi cậu ấy có chuyện gì cậu ấy cũng không nói, giờ thì ngủ rồi.” Yukimura bắt đầu lo lắng, dù sao anh cũng biết nguyên nhân Itsuki-chan đến Nhật Bản, “Tezuka, cậu biết ai đang tìm Itsuki-chan sao?” Yukimura đoán được Itsuki-chan hẳn là đã biết chuyện này rồi, nếu không sẽ không đột nhiên nói cái gì mà không muốn rời khỏi bọn họ này nọ.


“Tôi chẳng cần biết là ai đang tìm cậu ấy.” Tezuka ngồi trên sô pha nhắm mắt trầm tư, “Yukimura, mặc kệ là ai, tôi sẽ không để Itsuki-chan rời khỏi Nhật Bản.” Những lời này Tezuka nói ra cực kì kiên quyết.


“Tôi cũng vậy.” Yukimura khẽ cười, nói rồi than nhẹ một tiếng, “Tezuka, nếu như thuận tiện, sáng mai cậu có thể tới đón cậu ấy về không. Mai tôi phải kiểm tra, không có cách nào ở bên cậu ấy. Một mình cậu ấy về thì tôi rất lo lắng.”


“Được, 9 giờ sáng mai tôi tới đón cậu ấy.” Tezuka không chút nào chần chừ quăng buổi học ngày mai sang một bên.
“Được, cứ quyết định vậy đi. Bây giờ tôi không làm gì được, xin cậu hãy chăm sóc Itsuki-chan, Tezuka.” Nghĩ đến bệnh của mình, Yukimura thấy lo lắng.


“Cứ yên tâm. Itsuki-chan rất lo lắng cho cậu, mong cậu đừng từ bỏ.” Tezuka biết tình hình của Yukimura, giọng điệu thành khẩn mang theo tôn trọng.


“Tôi sẽ không từ bỏ. Ngày mai tôi chờ cậu tới đón cậu ấy.” Nghe được câu trả lời của đối phương, Yukimura đóng điện thoại. Ngồi ngẩn ra một lúc, Yukimura mở của buồng vệ sinh đi tới bên giường bệnh. Người trên giường khẽ cau mày, chui trong chăn thành một khối, ngủ không an ổn.
…....


Bên này, Tezuka nghe điện thoại xong, Fuji lập tức hỏi: “Tezuka, sao Ogihara lại ở chỗ Yukimura Seiichi?”


Tezuka rót nước cho mình và Fuji, giải thích đơn giản tại sao Ogihara và Yukimura lại quen nhau. Fuji sau khi nghe xong, vẻ mặt phức tạp nhìn Tezuka: “Này, Tezuka, Yukimura Seiichi có thể dẫn đầu Rikkaidai hai lần đoạt được vô địch toàn quốc, cậu ta không thể chỉ là người đơn giản như vậy. Tuy rằng thoạt nhìn thì cậu ta rất ôn hòa nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi. Tôi còn nhớ rõ biểu hiện của cậu ta tại giải toàn quốc năm ngoái. Cậu ta có thể khiến cho “Hoàng đế” của Rikkaidai là đội phó Sanada Genichiro phải kính nể cũng vì năng lực của mình. Dù nói trên phương diện nào, Yukimura Seiichi cũng đều là một đối thủ không thể khinh thường.” Fuji nghiêm túc nói.


“Itsuki-chan rất tin tưởng cậu ta.” Hai tay Tezuka khoanh trước ngực, nhàn nhạt trả lời.
“Tezuka... thực lực của Itsuki-chan, hôm nay cậu cũng đã thấy. Cậu không định để cậu ấy tham gia giải toàn quốc à?” Trầm mặc một lúc, Fuji thay đổi trọng tâm câu chuyện, nhưng xưng hô với Ogihara đã thay đổi.


Tezuka nhìn chằm chằm đôi mắt xanh thẳm của Fuji cũng đang nhìn anh, không chút lo lắng nói: “Tôi đã nói là chuyện đó tôi không có tính toán.”
“Vậy nếu như Itsuki-chan muốn trở lại sân đấu thì sao?” Fuji tiếp tục hỏi.


“Tôi sẽ tôn trọng mọi quyết định của cậu ấy.” Tezuka vẫn không lưỡng lự mà trả lời.
“Tezuka, tôi nghĩ nên để Itsuki-chan trở lại sân đấu.” Lời Fuji nói làm Tezuka sửng sốt, nhưng Tezuka ngay lập khôi phục lại bình tĩnh.


“Tezuka, tôi nghĩ cậu cũng đã nhìn ra. Nếu như không có mấy chuyện phiền phức kia, khi ở trên sân đấu Itsuki-chan mới thấy vui vẻ nhất.” Nghĩ đến Ogihara của tối nay, sắc bén trong mắt Fuji dần dần mềm mại xuống.


“Điều kiện tiên quyết là không có chuyện phiền phức.” Tezuka nói ra đáp án mà trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.
“Tezuka, Itsuki-chan cậu ấy... so với tôi hay cậu còn mạnh mẽ hơn.” Fuji ngừng một lúc rồi thấp giọng nói, “Hơn nữa... Cậu ấy đã đạt đến mức đó, Echizen Nanjiro có thể cũng đã phát hiện.”


“Ừ.” Tezuka nhẹ gật đầu.
Trong mắt Fuji xuất hiện sự hoang mang, do dự nói với người đối diện: “Tezuka, có lẽ Echizen Nanjiro nói không sai. Itsuki-chan cậu ấy... thuộc về đấu trường.”
“Tôi biết.” Tezuka trầm mặc một lúc rồi mới trả lời, “Nhưng không phải hiện tại, cậu ấy vẫn chưa chuẩn bị tốt.”


“Này, Tezuka, để Itsuki-chan trở về với sân đấu đi. Để cậu ấy không còn gánh nặng mà trở về sân đấu.” Fuji mềm nhẹ cười, ngữ khí trở nên vui vẻ.
“.....” Tezuka không trả lời, chỉ là buông cốc nước, nắm lấy bàn tay Fuji đang xòe ra.
… …


Yukimura nằm trên giường, nghĩ tới điều Tezuka vừa nói qua điện thoại. Rốt cuộc là ai đang tìm Itsuki-chan. Hơn nữa thấy biểu hiện của Itsuki-chan tối nay, chắc là cậu đã biết chuyện này rồi. Nhìn người ngủ an lành bên cạnh mình, gương mặt lạnh lùng của Yukimura trở nên ôn nhu. Cuối cùng anh cũng biết Itsuki-chan khi ngủ chẳng ngoan chút nào cả.


Nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ, Yukimura cẩn thận đem cái chân đang gác lên người mình đặt xuống giường, rồi cố gắng không làm người bên cạnh thức giấc mà ngồi dậy. Tắt đèn bàn, Yukimura lại nằm xuống nhắm mắt lại. Giường không lớn, tuy không phải nằm chen nhau nhưng anh vẫn nằm thật sát bên Itsuki-chan. Yukimura cảm thấy từ bên cạnh đang tỏa ra mùi hương thơm ngát, anh nghiêng một chút về phía thân thể của người dù ngủ say nhưng lông mày vẫn cau chặt.


“Uhm... Đừng chạm vào tôi... Bỏ ra... Bỏ ra...” Ogihara đột nhiên bắt đầu nói mê, nhưng là nói bằng tiếng Anh, thân mình vặn vẹo.
“Itsuki-chan, Itsuki-chan.” Yukimura vội gọi cậu, sau đó lau đi mồ hôi toát ra trên trán Itsuki-chan, anh biết người nọ đang gặp ác mộng.


“Daddy... Đại ca... Nhị ca...” Ogihara không tỉnh dậy mà vươn tay ôm lấy nguồn nhiệt bên cạnh mình, dần dần bình tĩnh lại.
Yukimura mở to hai mắt, đôi tay đang nâng lên lại dừng trên người anh, mà người nọ lại dán cả người vào anh, mặt cũng áp vào mặt anh.


“Ha ha... Itsuki-chan, cậu ngủ rất không thành thật đó.” Yukimura nhẹ cười thì thầm một câu. Nghe thấy người trong lòng khó chịu mà rên rỉ một tiếng, Yukimura vội vỗ vỗ sau lưng Itsuki-chan, cho đến khi cậu lại lần nữa ngủ say mới ngừng lại.


Yukimura vẫn biết trên người Itsuki-chan có mùi hương rất dễ chịu. Mùi hương này gần giống mùi hoa nhưng rất nhẹ, anh không rõ là mùi gì, chỉ cảm thấy rất dễ chịu. Anh vẫn cho rằng Itsuki-chan xức nước hoa, nhưng giờ anh đã biết là không phải. Dưới chóp mũi, mồ hôi chảy ra trên trán Itsuki-chan mang theo mùi hương nồng đậm. Yukimura hiểu thì ra mùi hương chính là từ người Itsuki-chan sinh ra.


“Itsuki-chan, khó trách nhiều người lại muốn đuổi theo cậu đến vậy...” Yukimura thở dài một tiếng, nói rồi sửng sốt, sau đó nở nụ cười. Nằm thẳng lại để chân Itsuki-chan vừa gác lên người anh duỗi ra thoải mái, một tay Yukimura vòng qua gáy Itsuki-chan, ôm cậu thật chặt.


Ogihara gối lên vai Yukimura, đầu dán vào cổ Yukimura, cả thân hình như bạch tuộc tám vòi mà quấn lấy người Yukimura. Nếp nhăn quanh lông mày dần giãn ra, Ogihara sau khi tìm được vị trí thoải mái cuối cùng đã có thể ngọt ngào ngủ.


Yukimura kéo chăn cẩn thận, hai tay ôm Itsuki-chan, một lát sau cũng đi vào mộng đẹp, trên gương mặt ngủ say nở nụ cười thỏa mãn.
…....
“Này, Tezuka, sao trễ như vậy Itsuki-chan lại còn đi tìm Yukimura Seiichi?” Nằm trên giường “king size” của Ogihara, khoảng cách giữa Fuji và Tezuka đúng bằng ba người.


“Lúc cậu ấy vừa tới Nhật Bản đã quen với Yukimura.” Tezuka đưa lưng về phía Fuji, từ từ nhắm hai mắt trả lời.
“Tezuka, Itsuki-chan có thể ở lại Nhật Bản bao lâu?” Fuji kéo chăn, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên đó.
“Không biết.” Thanh âm Tezuka trầm xuống, nhưng đôi mắt nhắm lại không hề mở ra.


“Tezuka, cậu không vui.”
“.....”
“Ha, Tezuka này, tôi cũng thấy không vui.”
“.....”
“Tôi quyết định cũng sẽ mang quần áo ngủ của mình đến đây, cậu không để ý chứ? Tezuka.”
“... Cậu nên hỏi Itsuki-chan.”
“Itsuki-chan sẽ không để ý đâu, nào, Tezuka, tôi hỏi cậu có để ý không?”


“…”
“Không trả lời tức là không để ý nhé.”
“Đó là chuyện của cậu.” Qua một lúc lâu, Tezuka mới nói, câu trả lời vẫn như trước.


Khoảng chừng nửa giờ sau, nghe thấy tiếng hít thở đều đều phía sau, Tezuka mở mắt, trước mặt là bàn tay đang đặt tại mép chăn, nhưng ánh mắt Tezuka thì rơi vào cái ghế phía trước, áo ngủ của Ogihara đang đặt trên đó.






Truyện liên quan