Chương 64: Cuộc chiến tranh đoạt chi chạy trốn
Đêm khuya, trong căn phòng tối om, Ogihara cẩn thận nhìn người coi cửa bên ngoài, có vẻ mấy người này bí mật tới Anh nên nhân số cũng không nhiều. Hai ngày này khoảng ba giờ sáng sẽ có người đến phòng cậu kiểm tra. Mặc dù không có đồng hồ nhưng dựa vào cảm giác của bản thân, Ogihara biết thời gian cũng không chênh lệch lắm. Đi vào buồng vệ sinh, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ, Ogihara cẩn thận đứng lên trên bồn rửa mặt, mở cửa thông gió phía trên. Nhờ có sự phát triển của điện ảnh mà cậu có được một chút kĩ năng đào thoát tìm đường sống. Khoảng mười phút sau, Ogihara bò lên cửa thông gió rồi đóng cửa lại như cũ, trốn trong một góc, Ogihara chờ đợi thời cơ đến.
Khoảng chừng nửa giờ sau, đèn buồng vệ sinh sáng, sau đó trong phòng truyền ra một mớ tiếng Ả Rập xì xà xì xồ, rồi âm thanh trở nên ầm ĩ. Ogihara cố gắng hết sức ẩn mình, chỉ chốc lát tiếng ồ ào ở bên ngoài phòng đã mơ hồ truyền tới.
“Chuyện gì xảy ra?!” Dana tức giận hỏi.
“Người kia đột nhiên biến mất rồi!” Người vệ sĩ đi kiểm tr.a phòng lo lắng nói.
“Không phải cửa sổ vẫn khóa sao? Sao người có thể biến mất được?!” Dana đi vào phòng của Ogihara, thấy trên giường không có dấu vết đi ngủ, cửa sổ vẫn khóa chắc, đi vào buồng vệ sinh... tất cả mọi thứ đều không có dấu hiệu bị chạm qua. Trong lòng Dana bắt đầu hốt hoảng, “Nhanh đi tìm, phái người đi xung quanh xem!”
Dana không dám nghĩ nữa, người đột nhiên biến mất như bốc hơi... Lẽ nào người kia thật sự do thánh Ala phái tới? Có phải hành vi của họ đã chọc giận thánh Ala nên Người đã tự mình đến đưa cậu ta đi...Lạy thánh Ala, con không cố ý mạo phạm Người, xin Người tha thứ cho sự hồ đồ của kẻ bầy tôi này. Dana quỳ trên mặt đất bắt đầu cầu xin, những người khác vừa nhìn thì cũng lập tức quỳ xuống bắt đầu cầu xin thánh Ala tha thứ.
Ogihara nghe không hiểu tiếng Ả Rập, thấy những người này vẫn còn ở trong phòng mà nói cái gì thì thầm nghĩ sao họ còn không mau đi. Một lát sau, trong phòng yên tĩnh lại, bên ngoài có tiếng động cơ ô tô khởi động. Đợi thêm một lúc, cảm thấy trong phòng đã không còn ai nữa, Ogihara mới từ cửa thông gió bò ra.
Đi ra khỏi phòng thấy bên ngoài không có ai, Ogihara cúi thấp người yên lặng mà đi thật nhanh ra phía ngoài, chỉ cần ra bên ngoài biệt thự là cậu sẽ có biện pháp về nhà. Thuận tay cầm lấy một cái lọ hoa, Ogihara khẩn trương nhìn quanh bốn phía. Có người đang lên lầu, Ogihara vội đứng nấp trước cửa, nín thở giơ lọ hoa lên, đột nhiên cửa phía sau mở ra, Ogihara quay người lại, sợ đến mức không kịp nhìn đã táng thẳng xuống. Người mở cửa còn chưa kịp kêu tiếng nào đã bị Ogihara đánh hôn mê.
“A!” Ogihara thở nhẹ một tiếng, kiểm tr.a hơi thở của người trên mặt đất, thở phào vì người chỉ là ngất đi thôi. Nghe thấy có người đi tới, Ogihara bất chấp tất cả tha Fatima bị cậu đánh ngất đi vào, sau đó lập tức đóng cửa lại.
“Cũng may không đánh hết sức.” Ogihara hơi áy náy nhìn tảng màu đỏ trên đầu Fatima. Hai ngày này cậu không hề ăn gì, nếu không thì đầu cô bé này đã chảy máu rồi. Ogihara phiền não xốc lên rèm cửa sổ, bên ngoài có người, cậu sốt ruột không biết phải đi ra ngoài như thế nào. Lơ đãng quét ánh mắt qua người ngất xỉu trên mặt đất, đôi mắt Ogihara sáng ngời... Sau đó lại hơi chút do dự... Quên đi, trước phải đi ra ngoài đã.
Lấy trong tủ quần áo một bộ đồ mỏng, Ogihara dựa vào “kinh nghiệm” một lần duy nhất của mình, luống cuống tay chân mà mặc bộ đồ vào. Thiếu nữ Ả Rập chưa chồng không thể tùy tiện cho người khác thấy mặt của mình, Ogihara che mặt mình lại thật cẩn thận. Qua tấm mạng che Ogihara nhìn thấy trong gương là một thiếu nữ Ả Rập hàng thật giá thật. Đưa cô công chúa kia lên trên giường nói một câu xin lỗi, Ogihara mở cửa đi ra ngoài.
Có thể vì vẫn không tìm được cậu nên mấy cô gái vốn luôn ở trong phòng cũng bắt đầu đi ra ngoài tìm người. Nhập vào trong đám người, nhân lúc họ không chú ý Ogihara nhấc váy chạy về phía sau của biệt thự. May mà bình thường vẫn rèn luyện, tuy rằng mặc váy rất bất tiện nhưng Ogihara vẫn chạy thật nhanh qua lan can rồi nhảy xuống. Ogihara co cẳng lên chạy, hình như đã có người phát hiện ra cậu, vài người đã đuổi tới phía sau. Nhấc mạng che mặt lên, Ogihara mở ra điện thoại di động vừa lấy được ở trong phòng, cấp tốc bấm một dãy số.
“Rengggggg...” Tiếng điện thoại reo trong đêm khuya trở nên cực kì âm vang, Fujika vẫn luôn túc trực bên điện thoại, trong nháy mắt khi có tiếng reo liền nhấc lên, “Baby à?” Fujika lại ôm hi vọng hỏi. Hai ngày nay nàng đã nhận không ít cuộc điện thoại, lần nào cũng hỏi có phải bảo bối Backy của nàng không.
“Mommy...” Trong điện thoại truyền ra tiếng Ogihara thở gấp.
“Baby!!” Fujika kinh hỉ kêu lên, rồi điện thoại chuyển tới tay Ken, mấy người đang ngồi bên cạnh lập tức đứng lên. Người trong phòng bắt đầu truy tìm vị trí của số điện thoại.
“Mommy! Có người đang đuổi theo con!” Tiếng Ogihara truyền ra từ điện thoại rất gấp, vì chạy thục mạng mà âm thanh cậu trở nên run rẩy, “Con vừa mới trốn ra, không biết mình đang ở chỗ nào!”
“Baby, đừng tắt điện thoại, daddy lập tức phái người đi cứu con. Không phải sợ, cứ chạy về phía trước!” Tim Ken dường như đã chạy đến chỗ đứa con, tim mấy người bên cạnh cũng vì âm thanh từ điện thoại mà treo lên run rẩy. Xác định được vị trí của số điện thoại, người trong phòng vội chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau máy bay trực thăng bay ra từ trong nhà Douglas.
Trong điện thoại, tiếng thở dốc của Ogihara đã rất rõ ràng, Ken và Fujika không dám nói gì thêm với con, sợ lãng phí thể lực của cậu. Nghe một tiếng thở dốc của con mình, Fujika che miệng nhịn xuống tiếng khóc.
“A!” Đột nhiên, trong điện thoại Ogihara kêu một tiếng, sau đó điện thoại ngắt.
“Baby!”
“Itsuki-chan!”
Một tiếng này làm những người trong căn phòng không thể ngồi yên. Ken bắt đầu điện thoại liên hệ Anthony và Hall, Atobe gọi điện thoại yêu cầu công ty phái xe tới.
“Phù phù...” Từ mặt đất bò lên, Ogihara nhấc váy tiếp tục chạy. Chạy một chút thì phát hiện điện thoại đã ngắt, Ogihara lại bấm số gọi lại.
“Baby! Làm sao vậy?!” Fujika gắt gao cắn môi, cố gắng không để mình ngất xỉu.
“Phù phù... Mommy...” Thể lực của Ogihara từ từ hao hết, người phía sau vẫn đang đuổi theo cậu, “Không có việc gì... Phù phù phù... Chỉ là... vấp ngã một chút...”
“Baby, mommy không hỏi con nữa, con cố giữ sức.” Bấm nút giữ cuộc gọi, tâm Fujika đau đớn, sợ phải nghe thấy âm thanh quần áo cọ xát và tiếng hít thở đang nặng dần của đứa con trong điện thoại.
Điện thoại di động của Ken vang lên, hắn lập tức đi tới một bên nghe. “Tộc trưởng, vị trí của cậu út bây giờ là ở rừng Fierge. Ở đó trực thăng không thể hạ cánh, tôi đã liên lạc với cậu cả và cậu hai để họ tới tiếp ứng.”
“Được, ta đã biết, trước hết anh hãy nghĩ cách tìm được nó, ta lập tức tới ngay.” Ken buông điện thoại, lạnh lùng nghiêm mặt mang theo vài vệ sĩ. Ở cửa đã có sẵn mấy người đứng đợi hắn cùng đi.
“Yukimura Seiichi, cậu và Fujika ở nhà chờ tin của Baby, những người khác đi theo ta.” Ken bỏ lại mấy câu rồi bước nhanh ra ngoài. Tezuka, Fuji, Ryoma và Atobe đều vỗ vai Yukimura một chút rồi vội đi ra ngoài. Biết tình trạng sức khỏe của mình không cho phép, Yukimura nhìn họ đi ra cửa rồi trở lại bên điện thoại cùng Ogihara Fujika để ý thanh âm của Itsuki-chan.
Chạy... Vẫn tiếp tục chạy... Cậu biết, nếu daddy đã bảo cậu cứ chạy thì nhất định có thể tìm được cậu. Tiếng la hét phía sau hình như đã cách xa một đoạn, trên đỉnh đầu đột nhiên có âm thanh, ngẩng đầu nhìn thì không ngờ lại là trực thăng! Tưởng người bên kia đã tìm tới, Ogihara sợ tới mức gọi tên cha mẹ và các anh trong lòng, sau đó chạy qua lại trong rừng, nỗ lực né tránh ngọn đèn của trực thăng. Nhưng dù cậu có tránh thế nào ánh đèn vẫn chiếu tới đúng chân cậu.
Rồi có ô tô chạy tới, bốn chiếc xe song song đậu ở gần chỗ cậu. Ogihara hoảng loạn lùi về phía sau vài bước, quay người muốn chạy tiếp. Daddy... Các anh... sao mọi người còn chưa đến. Vừa chạy không được hai bước, cậu đã bị một người dùng toàn lực bắt lấy, sau đó cả người bị xoay lại, cậu bị người nọ ôm chặt vào lòng. Đang muốn đẩy người nọ ra, Ogihara vì ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể này mà dừng giãy dụa.
“Baby, Baby.” Anthony ôm chặt người tưởng đã mất đi nay lại trở về. Rốt cuộc, rốt cuộc tìm được rồi, gần năm mươi mấy giờ, cuối cùng thiên sứ cũng quay trở lại vòng tay của mình.
“Đại ca...” Thả lỏng chính mình, điện thoại trong tay Ogihara rơi trên mặt đất, cuối cùng... cuối cùng cậu có thể về nhà rồi. Trước mắt tối sầm, Ogihara vì thể lực đã tiêu hao hết mà té xỉu trong lòng Anthony.
Lúc này, mấy người đuổi phía sau Ogihara vốn cũng cho rằng trực thăng trên bầu trời là của bên mình nhưng khi thấy người đang ôm Ogihara thì liền quay đầu chạy. Chưa chạy được bao xa đã bị người của Anthony và Ken tóm lại.
“Ta muốn xem xem lần này Mohammed định giải thích với ta thế nào nào.” Ken tiến lên nhìn mấy người đàn ông Ả Rập bị trói, thần sắc lạnh lùng.