Chương 103: Cái gì cũng không thể nghĩ
Trong phòng ăn, Ogihara vừa xem thực đơn vừa không thể tức giận nổi mà gọi món ăn, khóe miệng Atobe thì mỉm cười. Ogihara gọi cái gì anh cũng không có ý kiến, dù cho Ogihara gọi toàn là đồ ăn đắt đến ch.ết người. Tezuka cũng theo tới, thoải mái trò chuyện với Atobe, không hề nhận ra lúc chiều hai người đã là đối thủ trên sân thi đấu. Fuji và Ryoma thì bị Ogihara lôi kéo giúp cậu chọn món, Ryoma gọi vài thứ mình thích ăn, còn lại thì giao cho Ogihara. Fuji đề xuất ý kiến, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng lại trên đôi môi hơi sưng của Ogihara, không tự giác liếc mắt tới cái cằm bị xanh tím một cách không rõ ràng của Atobe.
“Được rồi, gọi mấy thứ này đi.” Rốt cuộc đã gọi xong, Ogihara buông thực đơn, bốn người, Ogihara gọi mười hai món, kể cả tôm hùm mình không thể ăn, bào ngư đã đắt rồi nhưng cậu gọi nhiều món còn đắt hơn, chỉ vì muốn dập đi lửa giận trong lòng mình.
“Itsuki-chan, đủ rồi sao, có muốn gọi thêm vài món không, em cũng không thể ăn hải sản mà.” Atobe nhìn đồ ăn Ogihara gọi một chút, hỏi, rồi cầm thực đơn gọi vài món Ogihara có thể ăn được.
“Được rồi, Atobe, chúng ta chỉ có bốn người, gọi nhiều quá ăn không hết.” Tezuka cầm lấy thực đơn giao cho bồi bàn, anh nhận ra giữa Ogihara và Atobe hôm nay đã xảy ra chuyện gì đó, cũng nhận ra tâm tình Ogihara không tốt, nhưng anh cũng chỉ có thể làm bộ mình không biết.
“Ryoma, hôm nay có người mời khách, chúng ta cứ ăn thoải mái đi.” Ogihara quyết định phải để Atobe mở túi nhiều một chút, nếu không thì không tiêu tan được hờn dỗi trong lòng.
Fuji cười ha ha nhìn Atobe hỏi: “Atobe, cằm cậu làm sao vậy? Hình như bị tím một mảng kìa.” Fuji vừa hỏi xong, Ogihara liền ho khan.
Atobe sờ sờ cằm, sung sướng nhìn Ogihara vẻ mặt đỏ bừng: “Không có gì, không cẩn thận bị đụng một chút.” Không khí trên bàn cơm thoáng có chút biến hóa, Ogihara cúi đầu uống nước, không trả lời lời; ánh mắt Tezuka thâm trầm; đôi mắt to của Ryoma thì híp lại, lóe lên nghi hoặc; Fuji cũng cười đến cực kỳ vui vẻ, hình như có hơi vui quá ….
Điện thoại vang lên, Ogihara vừa nghe thì biết là của mình, lấy ra xem, Ogihara đứng lên đi hướng tới toilet. Cậu vừa đi, nụ cười của Fuji liền biến mất.
“Atobe, cậu còn nhớ rõ chuyện Mohammed đi.” Trong lời nói của Fuji có ý hỏi.
“Đương nhiên.” Atobe cũng thu hồi sự tùy ý trên mặt, trở nên nghiêm túc hơn, “Tuy nhiên, bổn đại gia cũng không phải Mohammed.” Nếu như Ogihara biểu hiện ra một chút gì chán ghét, anh sẽ không làm như vậy.
“Tôi không biết các anh đang nói cái gì...” Ryoma gõ gõ mặt bàn, mặt không chút biểu cảm nói, “Backy là người rất quan trọng với tôi, không chỉ là bạn bè...”
“Ha, Ryoma, không ngờ hai chúng ta lại nhất trí trong suy nghĩ đó.” Fuji cũng tung một câu.
Mi tâm Atobe nhăn lại, tay phải theo thói quen ấn ấn lên nốt ruồi dưới mắt, “Xem ra chướng ngại của bổn đại gia cũng không ít đâu...” Buông tay, Atobe cầm lấy ly rượu lắc lắc nhẹ, “Tezuka, trận thi đấu này, cậu có định chen chân vào?”
Tezuka cầm lấy ly rượu, khẽ chạm ly với Atobe một chút, “Tôi sẽ không rời khỏi sân thi đấu, kể cả trận đấu này.”
Giữa bốn người xuất hiện sự trầm mặc, một lát sau Atobe chạm ly với mấy người còn lại, nói: “Sau giải Kanto là nghỉ hè, các cậu có tính toán gì không?” Atobe đột nhiên nói sang chuyện khác làm ba người kia sửng sốt một chút, mùi hương quen thuộc bay tới, bọn họ lập tức biết là có chuyện gì.
“Còn chưa quyết định, có thể sẽ đi Hakone tắm suối nước nóng.” Fuji lập tức trả lời.
“Hả? Shusuke muốn đi Hakone tắm suối nước nóng sao?” Nói chuyện điện thoại xong trở về, Ogihara mừng rỡ nói, “Vừa rồi Seiichi gọi điện thoại cho tôi, nói sau khi giải Kanto kết thúc muốn mời tôi đến Hakone tắm suối nước nóng đó.”
“Thật không? Vậy thật tốt quá, chúng ta cùng đi.” Fuji giúp Ogihara kéo ghế ra để cậu ngồi xuống.
“Hakone... Cũng hay, nhà Atobe có một trang viên để nghỉ ngơi ở đó.” Atobe định ra hành trình, “Echizen, Tezuka, các cậu thì sao?”
“Đương nhiên muốn đi.” Ogihara mở miệng, “Mọi người cùng đi mới vui, Seiichi nói sau trận đấu mà tắm nước nóng thì có thể thư giãn, Tezuka vừa lúc có thể làm dịu vai một chút.” Ogihara nhéo nhéo vai Tezuka, “Đội trưởng, tôi vừa gọi điện thoại cho chú út, chú ấy nói ở Đức có một bệnh viện chuyên môn chăm sóc tổn thương do vận động, rất nhiều vận động viên đều đã trị liệu phục hồi ở đó, tôi đã nhờ chú út giúp anh liên hệ với bệnh viện đó rồi.”
Sợ Tezuka không đáp ứng, Ogihara căn bản không để cho Tezuka có cơ hội phản bác, cậu liền lập tức nói: “Đội trưởng, trận đấu tiếp theo huấn luyện viên nhất định sẽ không cho anh thi đấu, hơn nữa vai bị thương cũng không thể bỏ qua đâu, chuyện này anh phải nghe lời tôi.”
“A.” Trong mắt Tezuka xẹt qua vui sướng.
“Đội trưởng nếu như thực sự muốn đi Đức trị liệu thì chắc không thể cùng chúng ta đi tắm suối nước nóng rồi.” Trong giọng nói Ryoma hàm chứa vài phần trông có vẻ hả hê.
Ai biết được Tezuka lại nói: “Itsuki-chan, trận sau là ba ngày nữa, ngày kia cậu cùng tôi đi Hakone đi.”
“Ừ.” Ogihara không cần suy nghĩ liền trả lời, khiến cho sắc mặt ba người kia có chút trầm xuống.
“Đội trưởng, giải Kanto anh cứ giao cho chúng tôi đi, anh phải chữa thương tốt lên sớm một chút, trở về sớm một chút, anh không ở nhà Oishi senpai nhất định sẽ mệt ch.ết.”
“Ừ, tôi sẽ chữa lành vết thương thật nhanh.”
Tezuka biết anh đi một thời gian sẽ cho mang đến ảnh hưởng cho mọi người, thế nhưng anh phải làm vết thương của mình tốt lên thật nhanh. Chỉ có như vậy, anh mới có thể khiến Ogihara sớm ngày yên tâm, anh không muốn thấy người này gầy thêm nữa.
Đứng ở cửa nhà trọ, Ogihara nhìn chiếc xe thể thao đi nghênh ngang, sờ lên môi mình. Nguyên nhân Atobe hôn cậu, không phải cậu không nhận thấy được, cậu không biết tình cảm của mình đối với Atobe là gì, cậu chỉ biết là, trong lòng cậu Atobe và Ryoma, Tezuka, Shusuke, cả Seiichi đều như nhau, là những người bạn quan trọng nhất của cậu.
Thế nhưng, cậu không thể nói được gì cả, nghĩ đến tình huống hiện tại của mình, nghĩ đến kết quả có thể sẽ xuất hiện, điều duy nhất cậu có thể làm có lẽ là lảng tránh, có lẽ là làm thế nào để giảm sự tổn thương xuống thấp nhất.
Giơ tay phải lên, Ogihara nhìn chằm chằm lòng bàn tay, nghĩ đến tình cảnh lúc đó Tezuka nắm tay mình không buông, tim Ogihara đập mạnh một chút, có phải cậu đã bỏ sót cái gì không... Ôm đầu, Ogihara cụng vào tường, cậu rất hỗn loạn, phi thường hỗn loạn, nghìn vạn lần nghìn vạn lần đừng giống như cậu nghĩ, chỉ một Atobe cũng đã làm cậu rất phiền não rồi.
Thở dài thật sâu, Ogihara quyết định quên đi chuyện hôm nay, sau này cậu... sẽ không để Atobe hôn cậu nữa, cũng... cũng sẽ không để Tezuka... nắm tay mình nữa.
“Baby... Sao không đi vào nhà? Khó chịu sao?” Nhận được điện thoại của em trai rằng đã sắp về nhà, Anthony và Hall chờ trái chờ phải mãi không thấy em trai vào nhà, chờ không được nên hai người chuẩn bị xuống lầu đón cậu, nhưng lại thấy em trai cụng đầu vào tường hình như có chút khó chịu.
“Anh... Em mệt mỏi, anh cõng em đi đi.” Ôm lấy đại ca, Ogihara đè trọng lượng toàn thân lên người anh, cậu còn có người thân mà, người thân... Làm sao bây giờ.
“Ừ, đại ca ôm em đi.” Anthony ôm lấy em trai đi vào thang máy, Hall ngủi ngửi bên miệng em trai. “Baby, uống rượu à?” Hall rất không vui.
“Không có, chỉ uống một chút sâm banh, bọn họ không cho em uống.” Ogihara quay lại nịnh nọt nhị ca, “Nhị ca thử ngửi lại xem.”
“Nhóc hư này, sau này một giọt rượu cũng không được uống!” Nhéo nhéo cái mũi của em trai, Hall hạ lệnh.
“Yes sir!” Ogihara hành lễ theo kiểu quân đội.
“Phù phù... Nóng... Phù phù...” Mồ hôi nhễ nhại, Ogihara lăn qua lăn lại trên giường, đôi mắt nửa mở không hề có tiêu cự, thân thể trần trụi bị người dùng khăn lạnh xoa để hạ nhiệt độ.
“Ưm... Nóng...” Ogihara vô ý thức nói nhỏ, muốn tìm cái gì đó mát mẻ để làm giảm bớt nhiệt độ trên thân thể.
“Baby...” Hall ôm em trai lên người mình, cực kì thống khổ, “Baby, anh nên làm như thế nào... làm như thế nào...”
“Nóng... Các anh ơi... Daddy... Mommy...” Ogihara mở mắt, ánh mắt mờ mịt.
“Baby, anh ở đây, Baby, anh ở bên cạnh em mà...” Anthony nắm bàn tay nóng hổi của em trai, bây giờ mỗi ngày buổi tối có lẽ là thời gian anh sợ nhất.
“Anh...” Ogihara càng không ngừng gọi anh, giây phút trước khi rơi vào hắc ám, cậu nói một câu làm tinh thần Anthony và Hall rạn nứt hoàn toàn.
“Em không muốn... ch.ết một lần nữa...”