Chương 17: Không có quan hệ huyết thống (2)
"Tửu lượng của em tốt đến thế sao? Cả đám đấng mày râu của công ty chỉ để một người con gái như em uống thành như vậy!" Đỡ thân thể càng ngày càng mềm của Ôn Hân, Lệ Minh Thần vừa ôm cô vào trong ngực, vừa liếc đám Tả Tuấn vẫn nghiêng người ngồi trên ghế tựa nói, "Chưa nói tới nhiệm vụ hay không nhiệm vụ gì, em chỉ có một câu, đây là vợ em, Tả Tuấn!"
Vợ anh, đừng có chủ ý động vào, thiếu tá Lệ chọn làm rõ nghĩa với Tả Tuấn
“Đi trước.” Không giải thích đã rời tiệc trước, thậm chí ngay cả nhìn lại bọn họ một cái cũng không có. Lệ Minh Thần trực tiếp nhấc Ôn Hân lên, ra cửa rời đi.
Ngoài cửa mơ hồ truyền đến âm thanh Ôn Hân nói thầm “hợp đồng”, sắc mặt Tả Tuấn như thường, thậm chí còn thêm nụ cười, điều này làm cho nhân viên Hằng Vũ đi cùng anh thở phào nhẹ nhõm. “Tuấn thiếu gia, vậy hôm nay vẫn…”
“Không phải bên Hồ tổng còn có một ván cờ nữa sao, thời gian vẫn còn sớm, đi qua nhìn một chút.” Tả Tuấn động cánh tay, mắt phượng liếc nhìn sắc mặt Ngụy Dược đã sớm tái nhợt, nhìn ra được, anh ta thích người phụ nữ kia, hơn nữa chuyện xưa giữa hai người khẳng định không ít.
Tả Tuấn đứng dậy, vẫn là bộ dạng lười biếng như cũ, “Ngụy tổng, làm ăn giống như là theo đuổi phụ nữ, không chỉ ánh mắt phải chính xác, xuống tay cũng phải độc ác, người tới sau đã nói, Thiên Hòa và Hằng Vũ có thể hợp tác…” Anh ta nhún vai, lời phía trước chưa nói, đã cất bước đi ra cửa.
“Tuấn thiếu gia!” Một giây trước khi Tả Tuấn sắp ra cửa, sắc mặt Ngụy Dược vẫn không tốt đột nhiên lên tiếng. “Anh nói không sai, rất đúng. Nhưng còn có một điểm quan trọng nhất mà anh đã quên, lúc theo đuổi người mình thích thì thái độ ít nhất phải nghiêm túc một chút…” Lúc đầu Ngụy Dược còn ở trong phòng, vậy mà không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh Tả Tuấn, sau khi đánh giá cách ăn mặc của anh ta, dẫn đầu đi mất.
Tả Tuấn híp mắt, nhìn bóng lưng Ngụy Dược rời đi, đột nhiên cười: thú vị!
Ra khỏi cửa phòng bao, Lệ Minh Thần nửa ôm nửa đỡ mang theo Ôn Hân, sau khi đi xa được mấy mét thì đi vào thang máy, rượu của Ôn Hân hoàn toàn xông lên đầu, đừng nói đến tự mình đứng, dựa vào Lệ Minh Thần, mà người cũng mềm như sợi mì trượt thẳng xuống mặt đất.
Lệ Minh Thần nhìn chằm chằm người phụ nữ đã say bất tỉnh nhân sự, muốn nổi giận cũng không giận nổi: “Người phụ nữ ngốc nghếch.” Anh mím môi, ôm ngang Ôn Hân vào trong ngực.
Lệ Minh Thần biết rằng… nhất là người như Tả Tuấn, phàm là thứ anh ta hứng thú, không tìm cách thu vào tay là không thể bỏ qua.
Nghĩ tới đây, tay thiếu tá nắm chặt lại, giống như chỉ hơi buông, thì sẽ quẳng mất thứ gì đó.
Khả năng của Lệ Minh Thần dĩ nhiên không cần phải nói là có thể tưởng tượng, vậy mà để mang được Ôn Hân đã bắt đầu say rượu làm càn vào trong xe việt dã còn tốn rất nhiều sức.
“Thật sự uống thêm chút nữa rồi em bị mang đến trên giường nào cũng không biết đâu! Đần độn.” Thiếu tá đưa tay đẩy cô gái nhỏ đã say bất tỉnh nhân sự vào chỗ ngồi, có muốn nảy sinh độc ác cũng không có sức làm gì.
Thời gian là bảy giờ ba mươi hai phút tối, xem việt dã của Lệ Minh Thần chạy từ đoạn đường hỏng đến nhà Ôn Hân cũng được hai phần ba rồi, cũng trong khoảng thời gian này, Lệ Minh Thần lần đầu tiên hiểu được phụ nữ say rượu nổi điên là như thế nào.
Đàn ông trong bộ đội, tửu lượng không cần phải nói, đừng bảo là nửa chai rượu ngũ lương, dù ném cả người vào trong vại rượu ngũ lương, lúc đi ra vẫn hô vang khẩu lệnh như thường, cho nên đối đãi với “nữ đồng chí” mượn rượu làm càn này, dù một chút xíu kinh nghiệm Lệ Minh Thần cũng không có.
Đặc biệt là cô dâu nhỏ vẫn luôn tay quơ múa nói nhảm.
“Ôn Hân!” Một tay Lệ Minh Thần giữ tay lái, một tay khác hơi buồn bực đi bắt tay cô đang đốt lửa khắp nơi, “Gây nữa, gây nữa, tôi dùng sức mạnh quân sự trấn áp đấy!”
Quân lệnh với người say rượu, hữu hiệu mới là lạ. Dù âm thanh uy hϊế͙p͙ của Lệ Minh Thần có lớn hơn nữa, cũng không ngăn được Ôn tiểu thư đánh vào quả đào: “Ngụy Dược, tên khốn kiếp, anh không thể cách xa tôi một chút sao! Tại sao phải dồn ép tôi! Tôi không thích anh, không thích anh, không thích anh…”
Quả đấm của Ôn Hân không lợi hại, lực độ lại vừa đúng lúc đốt lên ngọn lửa nào đó trên người thiếu tá. Lúc tay Lệ Minh Thần bắt được cô, thì theo bản năng của mình cũng rên lên một tiếng.
Tay đốt lửa trên người anh, trong miệng kêu tên một người đàn ông khác. Ôn tiểu thư rất càn rỡ, thiếu tá rất giận.
Két… tiếng thắng xe vang lên, chiếc xe việt dã dừng ở bên đường.
Bởi vì theo quán tính, cơ thể Ôn Hân lắc lư, cô mơ mơ màng màng nhìn bốn phía, cánh tay lại đẩy ngực Lệ Minh Thần, “Sao lại dừng, đi mau, mau lái xe, cách xa anh ta một chút, xa… Ô ô…”
Môi đầy mùi rượu cứ vậy mà bị Lệ Minh Thần bá đạo chặn lại.
Nếu như nụ hôn lần trước là tình cảm đến một cách tự nhiên, vậy bây giờ cơ hồ đem tất cả sức lực đối kháng đều đặt trên môi. Thiếu tá Lệ còn dồn sức áp dụng trên dải đất… nơi này là của tôi, nơi này cũng là của tôi, tất cả của Ôn Hân đều là của tôi.
Trước khi bế quan, Lý Bá Ngôn cố ý gọi điện thoại tặng anh 12 chữ phương châm: dễ phòng thủ, khó tấn công, nhắm ngay thời cơ, để giành chiếm trước.
Lệ Minh Thần thuộc người không thạo trong chuyện tình yêu, chuyện ập lên đầu tất cả chính sách phương châm Lý Bá Ngôn giao phó gì gì đó anh đều không nghĩ tới, anh chỉ dựa vào phản ứng bản năng, muốn khắc dấu chạm trổ lên người Ôn Hân.... tất cả là của Lệ Minh Thần.
Lệ Minh Thần ráng sức hôn, Ôn Hân cũng không phải là không hề phản ứng. Cô chỉnh người bị Lệ Minh Thần ôm vào trong ngực hôn thắm thiết, gần như mỗi một kẽ răng cũng đều được đại đội trưởng Lệ dò xét hết một lượt, cô tránh không được, hơi cong người lên.
Thừa dịp cái đầu kia khép miệng lại để thở phì phò, Ôn Hân trực tiếp tránh khỏi gông cùm xiềng xích, xoay người nhào tới trên người đối phương.
Ngay sau đó là hai tiếng "Cộp! Hí....".
Cộp, là âm thanh Lệ Minh Thần nhào ngã, đầu đụng vào cửa xe .
Hí.... Ôn Hân cắn Lệ Minh Thần, mùi máu....
"Ai bảo anh cắn tôi!" Ôn Hân hung ác vừa cắn vừa nghĩ. Dứt khoát nghênh chiến với thiếu tá Lệ vốn chưa hôn đủ....
Nhiệt độ trong xe càng ngày càng cao, cao đến mức có thể thiêu rụi tất cả lý trí của Lệ Minh Thần.
Một giây trước khi mất tất cả khống chế, Ôn Hân nằm ở trong ngực anh lại đột nhiên không hoạt động. Lệ Minh Thần dừng lại, đợi trong chốc lát, lại nghe được âm thanh Ôn Hân chép miệng.
Ôn tiểu thư vô cùng lợi hại, đốt toàn bộ lửa trong người thiếu tá tiên sinh lên, cô lại ngủ.
Thiếu tá hít thở rất lâu, mới làm hơi thở đều đặn hơn một chút. Anh chỉnh lại quần áo cho Ôn Hân, sau khi đỡ cô ngồi lại vị trí bên cạnh tay lái, nhìn vẻ mặt an tĩnh ngủ của cô hồi lâu, vẫn không nhịn được hôn thêm vào môi cô một cái, nhưng lần này là nụ hôn nhẹ nhàng.
"Ngụy Dược...." Một tiếng nhẹ nhàng, hoàn toàn phá vỡ giây phút không màng danh lợi này, thiếu tá cứng ngắc như cái cọc gỗ, trong lòng giống như bị cái gì đó gõ ra một khe hở, sắc mặt Lệ Minh Thần không tốt từ từ lui về vị trí, đạp chân ga, lái xe....
Tiếng động cơ ù ù, anh căn bản không thể nào nghe được giọng nỉ non bên dưới câu kia của Ôn Hân: Lệ Minh Thần tôi không muốn gặp Ngụy Dược, không muốn gặp.
Hậu quả của say rượu là dùng một đêm phóng túng đối lấy một ngày đau đầu, sáng sớm hôm sau, khi tỉnh lại Ôn Hân có tràn đầy cảm xúc với câu này.
Đập vào mắt là vật trang trí xung quanh phòng ngủ nhà mình, bên tai vang lên tiếng kêu líu ríu của Ôn Noãn, Ôn Hân day day huyệt thái dương, không nhớ nổi tại sao mình về nhà được.
Trong phòng bếp leng keng giống như có người đang đập nồi bán sắt, thỉnh thoảng còn truyền đến một hai tiếng của Ôn Lĩnh, âm thanh hỗn độn lớn quá, không nghe rõ anh trai đang nói cái gì. Ôn Hân xoa cánh tay vừa đau vừa căng, xuống giường đeo giày.
Lần đầu tiên phòng bếp nhà họ Ôn lại náo nhiệt như thế, Tả Dữu tay cầm muôi, Ôn Lĩnh ở bên cạnh trợ giúp, cộng thêm Noãn Noãn ôm Tiểu Tiền làm giám sát quân đội.
Tiểu Tiền không thích bị Noãn Noãn ôm, giùng giằng muốn nhảy xuống, nhưng Ôn Noãn đang chỉ huy vui đâu chịu buông tay, lúc Ôn Hân đến, một tay Ôn Noãn đang kẹp
Hai chân trước của Tiểu Tiền không cho nó trốn, một tay khác hướng về phía Tả Dữu, chỉ: “Chị, chị, đầu nóng, phải thả trứng gà!”
“Soạt” một tiếng, một quả trứng còn dính chút vỏ được đánh vào trong một muỗng lớn, Tả Dữu thấy vậy quýnh lên, muốn cho tay xuống nhặt, thật may là được Ôn Lĩnh kéo lại.
Ôn Lĩnh nhận lấy xẻng từ trong tay cô, lật đi lật lại trong nồi. “Bữa sáng ăn trứng chiên dinh dưỡng là được rồi, không cần dùng dầu chiên móng heo thịnh soạn như vậy.” (móng heo là tay của TD)
Dầu chiên móng heo? Đầu óc Tả tiểu thư trước giờ vẫn luôn đơn giản, nghĩ nửa ngày mới biết Ôn Lĩnh đang nói cái gì. Mặt cô đỏ lên, liếc mắt thấy Noãn Noãn đang cười gập cả bụng, “Lần đầu tiên tôi vào bếp!”
Ôn Noãn che miệng nhỏ mà vẫn hở, còn muốn cười cái gì, vừa quay đầu lại thấy Ôn Hân. Ôn Noãn biết, mình lại “không tuân theo quyết định”… mình cười nhạo người khác.
Hai tay cô bé theo bản năng để ở bên hông, Tiểu Tiền ở trong lòng kêu meo meo vì được thả, “Cô, con không cười chị nấu cơm đần đâu.” Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn cô đột nhiên nói: “Cô, miệng cô bị muỗi chích hả? Sưng vù rồi này. Muỗi năm nay thật là đáng sợ…”
Nói xong, thừa dịp Ôn Hân phân tâm, Ôn Noãn bé nhỏ che miệng trốn vào trong phòng nhanh như chớp.
Tâm tình Ôn Lĩnh hôm nay trông có vẻ rất tốt, vừa xào trứng vừa cười nhìn em gái, nụ cười này nhìn sao cứ có cảm giác “nhà có con gái mới lớn”. Hơn nữa, không chỉ anh trai, ngay cả Tả Dữu cũng cười quỷ dị.
Ôn Hân thấy cảm giác ở môi không đúng lắm, lập tức lộn trở lại phòng.
Nhìn chằm chằm trong gương hai làn môi vừa sưng vừa đỏ, mặt của Ôn Hân cũng theo đó mà đỏ lên, trí nhớ chỉ có thể ngược dòng đến lúc Lệ Minh Thần đi vào phòng bao, trí nhớ sau đó đã bắt đầu mơ hồ không rõ, nhưng cho dù như thế, là ai làm chuyện tốt này, không cần Ôn Hân suy nghĩ nhiều.
“Chị dâu, chị đừng tức giận, tình trạng của anh em chỉ có thê thảm hơn chị chứ không có nhẹ hơn chị đâu, chị không thấy lúc hôm qua anh ấy đưa chị vào cửa, trên miệng anh ấy còn có một vệt máu rất chân thật, haizz, hai người nào đó đúng là lãng mạn xứng với tên…” Tả Dữu đi theo cô vào phòng ngủ, tựa vào khung cửa, trêu ghẹo Ôn Hân.
Lời Tả Dữu làm vết đỏ trên môi Ôn Hân trực tiếp lan rộng đến trên mặt, “Nói mò gì đấy.” Cô luống cuống tay chân tìm cây son dưỡng môi màu trên bàn nhỏ.
Tả Dữu đột nhiên thu hồi vẻ hài hước trên mặt, đi tới đưa cây son môi cho Ôn Hân, “Nhưng em thấy hình như hôm qua anh trai không vui, đặt người chị xuống xong là đi luôn, nói cái gì mà trước khi gác cổng phải chạy về trong quân đội, có trời mới biết trong mắt thiếu tá Lệ có lúc nào có quân kỷ đâu, giống như hôm nay, vừa mới kết thúc giam cầm, biết chị có chuyện còn không phải là trực tiếp chạy tới…” Tả Dữu nói xong, đột nhiên nhớ tới cái gì đó: “Chị dâu, hôm nay em không đến công ty, xin phép giúp em…”
Ôn Hân vẫn còn đang suy nghĩ lời ban nãy của Tả Dữu, đồng ý với cô ấy xong lại tiếp tục suy nghĩ… người nọ mất hứng?
Bữa sáng trên bàn cơm, người bạn nhỏ Ôn Noãn dù sáng dù tối luôn ám chỉ với cô là cặp sách của mình đã cũ nhiều rồi, nhưng hôm nay Ôn Hân không có nhiều tinh lực để giảng giải đạo lý với Noãn Noãn bé nhỏ, vì vậy Ôn Noãn không có răng cửa cũng mất đi tâm trạng tốt lúc sáng sớm hôm nay, chỉ là tâm trạng tốt của cô bé không ngờ trở lại rất nhanh, hơn nữa còn rất nhiều.
Ở trước cửa siêu thị còn bất đắc dĩ kéo tiểu nha đầu Ôn Noãn đang vểnh môi, tạm biệt Ôn Hân, Tả Dữu liền lên một chiếctaxi, báo địa chỉ, Tả Dữu bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm qua anh hai nói anh cả định làm khó dễ Vạn Bác, hợp đồng có lẽ đã không ký được.
Nhưng trước đó rõ ràng ba đã đồng ý với cô là sẽ cho Vạn Bác chuyện làm ăn này coi như đáp lễ đã để cô vào công ty, cho nên hôm qua nghe trong điện thoại của Ôn Hân là bọn họ bàn hợp đồng với Hằng Vũ, Tả Dữu biết nhất định là anh cả làm.
Đại tiểu thư tức giận, tính khí rất lớn. Cho nên Tả Dữu vừa bước chân trước vào cửa biệt thự nhà họ Tả, thì giọng nói buông ra không chút nể nang, kêu to: “Cha, anh cả ức hϊế͙p͙ con!”
“Ông cụ không ở nhà, em nói anh nghe thử xem, anh ức hϊế͙p͙ em như thế nào?”
Tả Dữu không ngờ, Tả Tuấn rất ít khi ở nhà vậy mà sáng sớm tinh mơ lại phá lệ ngồi trên ghế sofa uống cà phê, đọc báo.
Đáng trách là cô vào cửa nhưng không xem xét địa hình trước.
Tiểu thư Tiểu Quả không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ anh cả Tả Tuấn, hơi mất bình tĩnh.