Chương 23: Đi Xa Tự Nhĩ 3

Edit: Phương Linh
Hoắc Hành Chu nhíu mày, không vui “Hừ” một tiếng, nửa ngày sau vẫn mở mắt ra, đôi mắt hơi đỏ lên cúi người xuống: “Làm gì.”


“Cậu đừng ngủ trước.” Lạc Hành thấy hắn cau mày, bộ dạng rất không thoải mái, giọng nói mềm mại dỗ hắn: “Chỉ một lát thôi được không? Chúng ta về nhà rồi cậu ngủ tiếp, tớ không ôm cậu được.”


“Chỉ ngủ một lát thôi.” Ý thức của Hoắc Hành Chu lộn xộn, không biết bị chữ nào làm cho trái tim mềm nhũn, “Ừ” một tiếng: “Cậu không ôm được, tớ ôm cậu.”


Cánh tay ban đầu khoác lên vai Lạc Hành bỗng nhiên dời xuống dưới, dời đến bên hông của cậu, vòng lấy eo cậu rồi ôm cậu vào lòng, cằm đặt trên vai cậu.
Lạc Hành bị hắn ôm chặt vào trong lòng, vì không cao bằng hắn, eo lại bị hắn ôm lấy nên chỉ có thể hơi nhón chân lên, vừa khớp dán vào hắn.


Lạc Hành bị hắn ôm, không thể tránh khỏi nghiêng đầu sang bên, trốn tránh hơi thở đang xâm nhập tới của hắn, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.
Hoắc Hành Chu uống rượu, cơ thể nóng bừng, thậm chí tiếng tim đập có thể xuyên thẳng qua da dẻ nện lên ngực cậu, đồng bộ với nhịp tim đập của cậu.


“Cậu đừng, đừng ôm tớ mà.” Ở cửa khách sạn người đến người đi, có rất nhiều người đang nhìn, Lạc Hành vô cùng căng thẳng đẩy hắn: “Ở chỗ này có rất nhiều người, bị nhìn thấy thì không tốt đâu.”


available on google playdownload on app store


“Hả?” Ý thức của Hoắc Hành Chu mơ hồ, miễn cưỡng “Ừ” một tiếng, càng cọ vào hõm vai của cậu, “Ôm cái gì.”
Lạc Hành bị hô hấp của hắn khiến tay chân nhũn ra, dây thần kinh ở gáy đã sắp đứt đoạn, ngửa đầu ra sau, “Cậu buông tớ ra.”


Đây là lần đầu tiên cậu ứng phó với người uống say, không biết phải dùng biện pháp gì, chỉ có thể nỗ lực ngước đầu lên, cố gắng gọi về chút tỉnh táo cho hắn.
“Chỗ này có rất nhiều người, cậu đừng…”


Hoắc Hành Chu cúi đầu xuống, hôn lên trái cổ không mấy rõ ràng của cậu, hàm răng nhẹ nhàng khép lại.
“Ừm…” Hai chân Lạc Hành lập tức mềm nhũn, đầu ngón tay run rẩy nắm lấy cánh tay của hắn, giọng nói run run gọi: “Hoắc… Hành Chu.”


Nhưng Hoắc Hành Chu cứ như cố ý vậy, nắm eo cậu ôm chặt trong ngực, đầu ngón tay nhấn mạnh  lên eo, nhéo một cái.
“A…” Phút chốc trước mắt Lạc Hành mịt mờ hơi nước, hô hấp dồn dập mà thở dốc, răng hàm  run rẩy.


Hoắc Hành Chu cúi đầu, nắm cằm cậu nhấc lên về phía mình, hơi áp trán cậu, nháy mắt.
Lạc Hành bị ép nhìn thẳng vào mắt của hắn, vì uống rượu nên đôi mắt hắn không tỉnh táo lắm, mang theo chút mông lung và thâm trầm, hô hấp cũng hơi nặng nề.
“Hoắc Hành Chu… Tớ…”


“Sao cậu lại ồn ào vậy.”
Hắn duỗi ra cái tay rảnh rỗi, nhẹ nhàng bao phủ lên đôi mắt Lạc Hành, cúi đầu hôn.

Hoắc Hành Chu nổi điên vì say rượu ở cửa khách sạn một hồi, hôn Lạc Hành thật lâu, cuối cùng lên xe rồi còn nắm chặt ngón tay cậu không buông, ngủ vừa say vừa yên tĩnh.


Lúc xuống xe, hắn vẫn không chịu buông tay.
Tài xế cười trêu ghẹo, khiến Lạc Hành đỏ mặt không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể nói hắn là anh trai mình, uống nhiều rồi mượn rượu làm càn.
“Cháu cần chú giúp một tay không?” Tài xế hỏi.


“Không cần ạ, cháu tự dẫn anh ấy vào được rồi, cảm ơn chú tài xế.”
Lạc Hành gian nan vừa ôm Hoắc Hành Chu vừa đưa tiền lẻ cho tài xế, hít một hơi thật sâu, đỡ hắn đi về phía cửa lớn.
Hắn say khướt rồi, Lạc Hành gần như phải dùng hết sức lực toàn thân.


Hoắc Hành Chu vẫn không chịu buông tay, cậu chỉ có thể gian nan vừa ôm eo hắn vừa dùng vân tay của hắn để mở khóa, rồi đỡ hắn lên lầu.
Cố tình hắn còn không phối hợp, chóp mũi cọ vào cổ cậu, khiến hai chân cậu như nhũn ra.
“Hoắc Hành Chu, đừng nghịch.”
“Không.”


“…” Lạc Hành có phần bất đắc dĩ, cậu không nghĩ tới Hoắc Hành Chu uống say rồi không nói đạo lý như thế, tuy lúc không uống say hắn cũng không nói đạo lý cho lắm, nhưng thế này thì…


Hô hấp còn vương mùi rượu quấn quýt trên hõm cổ của cậu, bởi vì không nghe thấy nên xúc cảm ở những chỗ khác của cậu sẽ nhạy bén hơn, cũng mẫn cảm hơn.
Cậu vốn rất khó chống lại sự đụng chạm của Hoắc Hành Chu, vừa làm thế thì tay chân càng vô lực.


Phùng Giai không nói dối, tửu lượng của Hoắc Hành Chu gần như một chén đã say, hắn có thể chống đỡ ăn bánh ngọt đã coi như là trời cao chiếu cố rồi.
Lạc Hành nhìn hắn, không nhịn được đỏ mặt, cậu sờ đôi môi luôn cảm giác như vẫn còn hơi toả nhiệt, đó là nụ hôn đầu của cậu.


Có vị dâu tây, có mùi rượu.
Còn có mùi vị của Hoắc Hành Chu.
Đủ cho cậu cất giấu cả đời, trong hộp nhỏ đó cất giấu tất cả mọi thứ của Hoắc Hành Chu, vẫn không quý giá bằng nụ hôn này.


Lạc Hành nghỉ ngơi xong rồi bò dậy từ dưới đất, vào nhà vệ sinh vắt khăn lông ra lau mặt lau tay cho hắn, cởi giày đắp chăn lên, bận đến bận đi dọn dẹp xong, nhìn lại đồng hồ đã là nửa đêm.


Cậu không biết mình có thể ở đâu, cũng không tiện bò lên giường ngủ chung với hắn, nên cứ đơn giản nằm sấp ở bên giường nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn.
Rốt cuộc lần này có thể to gan mà nhìn hắn ngủ, không phải sợ bị hắn phát hiện, không cần sợ đột nhiên bị tóm tại chỗ.


Đôi môi hôn cậu vừa nãy mỏng mà mượt, lúc hôn trong đầu cậu trống rỗng, không hề nhớ gì cả, không nhớ nổi là lạnh hay nóng, chỉ có khuôn mặt và hơn thở gần trong gang tấc.
Mọi tế bào thần kinh đều hội tụ về một chỗ, toàn thể reo lên rằng Hoắc Hành Chu đang hôn mình.


Mặc dù chỉ là trò chơi, nhưng cậu vẫn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, không cần biết là chiếm được dưới tình huống nào, cậu đều cho rằng đó là nụ hôn thật lòng.
Còn có nụ hôn sau đó, mặc dù là say rượu rồi “Mượn rượu làm càn”.


Cậu cũng nguyện ý cho rằng, đó là nụ hôn thật lòng của hắn.
Trong căn phòng to lớn cực kỳ yên tĩnh, Lạc Hành không nghe thấy tiếng vang nhỏ bé như tiếng hít thở, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy trong đầu ong ong.
Hoắc Hành Chu đang ngủ ở trước mặt cậu.
Gần trong gang tấc.


Gần như chỉ vươn tay đã có thể chạm vào hắn.
Lạc Hành nghiêng đầu, nhịn xuống ý định duỗi tay ra đi miêu tả khuôn mặt hắn, đệm ở dưới mặt mình. Xưa nay cậu chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình lại có thể nhìn hắn ngủ ở khoảng cách gần như vậy.


Lạc Hành nuốt nước bọt, nhẹ giọng gọi: “Hoắc Hành Chu.”
Người trên giường hô hấp đều đặn, không hề có phản ứng vì một tiếng gọi này, Lạc Hành đánh bạo bò lên giường, nhẹ nhàng cúi thấp đầu, hôn lên mắt hắn một chút, rồi cấp tốc rụt về.


Trái tim nhảy lên điên cuồng, giống như làm chuyện xấu bị chọc thủng ngay tại chỗ, Lạc Hành đè lại ngực, nhỏ giọng nói: “Hoắc Hành Chu, cậu có biết không, tớ rất thích cậu.”


Cậu quỳ trên giường, hận không thể dùng nụ hôn để miêu tả đôi mắt sống mũi và đôi môi của Hoắc Hành Chu, khắc họa ngũ quan của hắn vào lòng mình.
“Toàn thế giới, tớ chỉ thích cậu.” Lạc Hành lặng lẽ lấy điện thoại ra, bật camera, sau đó nhẹ nhàng tới gần, hôn đôi môi ấy một cái.


“Cậu không nói lời nào, tớ sẽ ngầm thừa nhận cậu cũng thích tớ.”
Cậu run tay, chụp nhiều lần mới có một bức hơi rõ ràng, run tay lưu bức ảnh vào album riêng tư, đặt một mật khẩu rất phức tạp.
Đây là bí mật của cậu.


Nửa đêm Hoắc Hành Chu khát nước nên tỉnh dậy, vén chăn muốn đứng lên, kết quả thấy tay mình chìm xuống, nhíu mày nhìn lại, Lạc Hành co thành một đoàn nhỏ nằm nhoài bên tay hắn ngủ.


Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ sát đất, ánh sáng dịu nhẹ chiếu lên gò má cậu, lông mi mảnh dài đôi môi đỏ hồng, cánh mũi hơi mấp máy vì hô hấp, hai tay đệm dưới mặt, ngủ vừa ngoan vừa không đề phòng.


Nửa người cậu dựa trên giường, đầu gối khoanh lại đặt bên giường, chắc là tối hôm qua đang chăm sóc hắn kết quả là cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Hoắc Hành Chu bật cười nhìn cậu, bỗng nhiên nhớ lại ngày cậu mới chuyển trường đến, dáng vẻ khiêm tốn đối phó với Trương Huyền.


Lớp mười hai, Nhị Trung có kỳ nghỉ ít hơn những trường học khác, ngoại trừ đi ăn một bữa cơm với mấy người Phùng Giai bọn họ, hắn cũng rất ít khi đi ra ngoài chơi.
Lần này là lần đầu tiên hắn uống rượu sau khi lên lớp mười hai, kết quả là uống nhiều.
Đầu đau không chịu được.


Hoắc Hành Chu thở phào, rón rén đứng dậy, ôm cậu lên giường.
Lạc Hành vô thức chui vào trong ngực của hắn, đôi môi không biết là nói mớ hay tặc lưỡi, hơi giật giật.
Hai bàn tay trắng mịn nắm lại, đầu ngón tay cầm lấy vạt áo trước ngực hắn, như một con mèo nhỏ liên tục chui vào lòng hắn.


Hoắc Hành Chu bị động tác vô thức của cậu làm cho buồn cười, “Ôi, chui vào bên trong nữa đi.”
Điện thoại dưới gối rung lên, Hoắc Hành Chu cầm lên nhìn.
—— Con về nhà chưa?
Hoắc Hành Chu giật mình ngồi bật dậy, lập tức trả lời: Con về rồi, không phải mẹ đi công tác à! Mẹ về rồi hả?


Ngũ Tố Nghiên gọi video đến, Hoắc Hành Chu luống cuống tay chân cúp máy.
Ở chỗ hắn còn có người mà.
Hoắc Hành Chu giật cánh tay muốn đẩy cậu ra để nhận điện thoại, ngược lại bị cậu chôn sâu vào lòng hơn, làm thế nào cũng không chịu buông tay.


Ngũ Tố Nghiên gửi tin nhắn thoại: “Sao lại cúp điện thoại của mẹ đấy?”
“Con đang ngủ mà, không tiện.”
Ngũ Tố Nghiên cười khẩy: “Con còn không tiện gì, lúc con đánh người có thấy tiện không, tay có đau không?”
Hoắc Hành Chu trầm mặc vài giây, “Nó còn dám cáo trạng nữa à.”


“Không cáo trạng, phụ huynh của thằng bé tìm thầy Trình, nói thằng bé bị con đánh thành chấn động não, bây giờ vô cùng sợ trường học, ngày mai mẹ về đến nhà, con đến bệnh viện xin lỗi với mẹ.”
Hắn còn chưa động tay mà gã đã chấn động não rồi?


Tối hôm qua không kéo rèm cửa sổ, gần như là trời vừa sáng Hoắc Hành Chu đã tỉnh, ánh mặt trời dịu dàng mềm mại chiếu vào, bao phủ ga trải giường thẫm màu của hắn, rồi chiếu lên mặt người nằm trong lòng.


Lúc ngủ cậu rất ngoan ngoãn, ít khi động đậy, cứ vậy mà vùi đầu trong lòng hắn ngủ một đêm, như chú mèo con, thi thoảng lại vô thức ɭϊếʍƈ môi.
Ánh mặt trời dát một lớp vàng rực cho cậu, Hoắc Hành Chu thấy vui, vờ che nắng cho cậu.


Chắc là cũng bị chiếu sáng khó chịu, Lạc Hành nằm trong lòng hắn lông mi khẽ run, mở mắt ra.
Cậu mờ mịt vài giây, nhìn khoang ngực và mùi hương quen thuộc gần trong gang tấc, ý thức lập tức bừng tỉnh, vừa ngẩng đầu đã đụng phải cằm Hoắc Hành Chu.


“Shizz…” Hoắc Hành Chu bị đau, xoa xoa cằm: “Tên nhóc tàn nhẫn này, nhóc hung ác, nhóc vong ân bội nghĩa, tớ ôm cậu một đêm, vừa tỉnh dậy đã cho tớ một cú, cậu định mưu sát tớ à.”
Lạc Hành áy náy giơ tay lên, muốn đụng lại không dám đụng nên rụt về: “Xin lỗi.”


Hoắc Hành Chu nâng lưng cậu ấn về phía mình, cầm tay cậu đặt lên cằm mình, cố ý đùa giỡn cậu: “Cậu nhìn thử xem, có phải tớ gãy xương rồi không.”


Lạc Hành căng thẳng chui ra khỏi ngực hắn, cẩn thận sờ cằm hắn kiểm tra, hơi đỏ lên do vừa nãy bị va chạm, cậu giơ tay nhấn nhẹ xuống: “Cậu đau không?”
“Đau.”


Lạc Hành áy náy mù quáng, trong mắt lại mịt mờ hơi nước, thấy cặp mắt lộc ấy sắp khóc, Hoắc Hành Chu khép hai ngón tay lại, gõ lên trán cậu: “Cậu gọi tớ một tiếng “Anh” tớ sẽ hết đau ngay.”


“Anh?” Lạc Hành mờ mịt hô một tiếng theo hắn, kết quả vừa kêu xong đã thấy ý cười trong mắt hắn, mới nhận ra hắn đang cố ý đùa giỡn mình, mặt cậu đỏ lên vươn tay đẩy hắn một cái.
“Cậu lại gạt tớ.”


Tâm trạng Hoắc Hành Chu rất tốt kéo cậu vào trong lòng, xoa nhẹ đầu cậu rồi cười nói: “Tớ lừa cậu cái gì, sao lại oan uổng người ta chứ.”
“Cậu, cậu vốn không bị thương.”
“Sao lại không bị thương, cậu nhìn xem có phải đỏ rồi không.” Hoắc Hành Chu cầm tay cậu sờ lên cằm mình, “Đau lắm.”


Lạc Hành sờ cằm hắn, nhiệt độ trong lòng bàn tay nóng rực, xương dưới cằm cọ cọ trong lòng bàn tay, Hoắc Hành Chu hơi cúi đầu, khẽ hôn lòng bàn tay cậu.
“Mon frère…”
!!
Toàn thân Hoắc Hành Chu chấn động, ngón tay nắm cổ tay cậu vô thức quấn chặt thêm, “Cậu vừa gọi tớ là gì?”


Lạc Hành chớp mắt một cái, đỏ mặt muốn tránh lại bị hắn tàn nhẫn đè lại không thể nhúc nhích, câu “Anh trai” vừa nãy đã dùng hết dũng khí của cậu rồi, bây giờ dù có thế nào thì cậu cũng không mở miệng được.
“Tớ, tớ phải rời giường.”


“Cậu gọi một câu nữa thôi.” Hoắc Hành Chu nắm cổ tay cậu, cảm giác người dưới tay mình đang phát run, tiếng hít thở nhè nhẹ, sự dịu dàng mềm mại khiến lòng hắn nóng bỏng.


“Cậu gọi bằng tiếng Trung.” Hoắc Hành Chu không nhanh không chậm xoa lòng bàn tay của cậu, dụ dỗ cậu: “Chỉ nói một câu thôi, nghe lời.”
Lạc Hành cắn môi, hai má đỏ chót lắc đầu, trong đôi mắt mịt mờ một tầng hơi nước, vô cùng đáng thương khiến người ta nhìn thế nào cũng muốn bắt nạt.


Hoắc Hành Chu nhớ tối qua khi Lưu Mộng Nhã cố ý để hắn uống rượu, Lạc Hành ra vẻ như chú chó săn nhỏ, cười chạm lên môi cậu: “Cậu thật sự không gọi à?”
Lạc Hành liều mạng lắc đầu.


“Được thôi, không gọi thì không gọi.” Hoắc Hành Chu vừa định ngồi dậy, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, “Tối hôm qua tớ uống say, cậu đưa tớ về bằng cách nào vậy, có nặng không?”
Lạc Hành vô thức gật đầu.


Đầu quả tim Hoắc Hành Chu bị đâm mềm nhũn, vươn tay ra nắm lấy eo cậu, không đợi cậu phản ứng lại hắn đã nghiêng người đè tới, ra vẻ như muốn kéo vạt áo của cậu lên, “Để tớ xem thử xem có bị đè hư chỗ nào chưa.”


Lạc Hành sợ nhất là eo bị nhột, nhất là khi Hoắc Hành Chu chạm vào cậu thì cậu càng mẫn cảm hơn nhiều, hắn chỉ nắm chặt như thế cậu đã cảm thấy nhũn đến phát hoảng, toàn thân chẳng làm được gì, vội vã giãy dụa: “Không đè hư không đè hư, cậu đừng sờ lung tung.”


Hoắc Hành Chu vây cậu ở dưới thân mình, hai ngón tay để sát vào nhau, Lạc Hành lập tức hiểu rõ ý nghĩa động tác này của hắn, cậu không biết hắn gõ chỗ nào nên cứ giơ hai tay bảo vệ mặt kín kẽ.
“Cậu có mệt không?”


Lạc Hành không phản ứng lại, hai ngón tay đặt trên mắt lặng lẽ chừa ra một chỗ hổng để nhìn hắn: “Cái gì?”
“Tối qua cậu chăm sóc tớ có mệt không?” Hoắc Hành Chu bổ sung, cầm lấy tay trái của cậu nhéo nhéo, nắm trong lòng bàn tay mình, cứ vậy mà chống người treo trên cao.


“Không mệt, cậu vẫn luôn ngủ, tớ bèn giúp cậu lau tay với mặt.” Lạc Hành hé miệng, cậu chưa nói hết, thật ra mình còn thừa cơ hắn say rượu ngủ mà len lén hôn hắn.
Mặt đột nhiên lại đỏ.


“Lần này cậu không chỉ sờ tay tớ, còn sờ mặt tớ nữa, có phải tớ nên thu phí không?” Hoắc Hành Chu mỉm cười nhìn cậu, dừng một lát rồi nói: “Tớ còn làm gối ôm hình người cho cậu cả một đêm, cái này cũng phải thu lệ phí, cậu bảo nên tính thế nào đây.”


Không nói chuyện này còn đỡ, nói tới thì Lạc Hành càng xấu hổ, trốn tránh tầm mắt hắn, nhỏ giọng nói: “Sao cậu không đẩy tớ ra.”


Hoắc Hành Chu nhíu mày, cười nhạo: “Tớ muốn đẩy, tớ vốn  xuống giường đi uống nước, kết quả vừa ôm cậu lên giường thì cậu đã nhào vào lòng tớ như mèo con vậy, tớ uống miếng nước cũng phải ôm cậu, bây giờ trong nhà bếp còn có thi thể của hai cốc thủy tinh kìa.”


Lạc Hành quẫn bách cúi đầu, hồi lâu cũng không dám nhìn hắn: “Vậy tớ… Tớ ngủ có nghịch lắm không?”


“Nghịch thì không nghịch lắm, không nhúc nhích nằm trong lòng tớ, dính người…” Hoắc Hành Chu giơ tay khều lông mi Lạc Hành một cái, làm cho cậu chớp mắt, kề sát bên tai cậu nhỏ giọng nói: “May là tớ chỉ đi uống nước, còn dành được một tay để ôm cậu, nếu tớ muốn đi nhà vệ sinh thì cậu bảo tớ nên làm sao đây?”


Đây là lần đầu tiên Lạc Hành nghe giọng hắn rõ rệt như vậy, tiếng nói trầm thấp vừa qua khỏi thời kỳ vỡ giọng, vòng quanh ốc tai đưa vào nơi sâu, chân sắp mềm nhũn.


“… Cậu đừng, đừng nói…” Lạc Hành xấu hổ đến nỗi khóe mắt đỏ bừng, cắn môi dưới tạo thành một hình trăng lưỡi liềm nho nhỏ, hai má đỏ ửng bảo hắn đừng nói nữa.
Hoắc Hành Chu quả thật không dám nói nữa, sợ mình đùa tiếp cậu sẽ bật khóc mất.


“Cậu tỉnh rồi thì rời giường đi, vất vả lắm mới được một kỳ nghỉ lớn, đừng nằm nướng trên giường.”
Hoắc Hành Chu xoa xoa đầu cậu, đứng dậy xuống giường mở cửa tủ quần áo, lấy hai cái áo sơ mi ra, một cái để mình thay, một cái ném cho Lạc Hành.


“Cậu mặc đồ của tớ đi, đồ của cậu tớ thấy hơi bẩn rồi, cứ cởi ra giặt đã, khô rồi tớ sẽ cho cậu thay lại.”
Lạc Hành cầm áo sơ mi của hắn, trên đó có mùi bột giặt nhạt nhẽo, giống hệt như mùi trên người hắn lúc thường.
“Mặc đồ của cậu?”


Hoắc Hành Chu đã cởi đồ được một nửa, để lộ đường nét thắt lưng đẹp đẽ, nghe vậy nghiêng người sang nhìn cậu: “Chê tớ từng mặc rồi à, vậy tớ tìm cho cậu cái mới.”
Lạc Hành vội vã lắc đầu: “Không chê.”


Sao cậu lại chê được chứ, cậu muốn mặc đồ của hắn, còn muốn mang nó đi, giấu kỹ.

Hoắc Hành Chu đứng ở nhà bếp rộng rãi, dựa vào tường nhìn Lạc Hành chậm chậm đi xuống lầu.


Trên người cậu còn mặc áo sơ mi của mình, đầu óc Hoắc Hành Chu đột nhiên nóng lên, nghĩ thầm nếu như sau này mỗi ngày đều có thể nhìn cậu lim dim tỉnh lại trong lòng mình, mặc áo sơ mi của mình đi xuống lầu, nấu cơm cho mình.


Đừng nói là gây sóng gió trên đầu mình, cho dù cậu bảo hắn hát Chinh Phục ở trung tâm thành phố trước mặt người dân Giang Thành cũng không thành vấn đề.


“Cậu biết nấu cơm không?” Hoắc Hành Chu vốn muốn gọi thức ăn ngoài, nhưng nhìn dáng dấp của cậu thì đột nhiên không muốn nữa, chỉ muốn cậu mặc chiếc tạp dề và áo sơ mi của mình, đứng trong nhà bếp nấu ăn cho mình.
A.


“Tớ biết.” Lạc Hành cầm tạp dề mặc vào, quay đầu lại hỏi hắn: “Hôm qua cậu uống rượu, sáng sớm ăn chút mì được không?”


Hoắc Hành Chu gật đầu, hắn luôn vô cùng kiêng ăn, rất ít khi ăn mấy thứ không chắc bụng mà còn khó ăn như mì sợi, nhưng Lạc Hành hỏi hắn cái gì hắn đều muốn nói được.
Kỳ lạ.


Lạc Hành đổ nước vào nồi, chờ nước sôi ổn rồi, qua loa áng chừng lượng ăn của Hoắc Hành Chu mới thả mì vào nồi dùng đũa khuấy lên.


Cậu cho hai quả trứng gà vào trong ấy, rồi cắt nửa bó rau cải và một quả cà chua. Hoắc Hành Chu nhìn cậu bận đến bận đi như chú ong mật, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, làm nổi bật lên xương tay tinh tế của cậu, vừa trắng vừa mềm.


“Hoắc Hành Chu cậu có ăn hành băm với rau thơm không?” Lạc Hành nghiêng đầu hỏi.
“Cậu ăn thì cho vào, tớ không kén chọn.”
“Vậy cậu lột giúp tớ một củ hành đi, tớ rửa rau thơm, lát nữa cho cậu thêm chút nước tương vào.” Lạc Hành nói rồi đi rửa rau.


Hoắc Hành Chu ừ một tiếng, lấy một củ hành ở bên cạnh, lập tức nhăn mũi, mẹ nó đây là mùi gì thế, cay quá mức luôn rồi, sao lại có người thích ăn cái này chứ.
Hắn gian nan lột hành xong, lập tức vọt tới bồn rửa bên cạnh để rửa tay, chà mười mấy lần mới chịu ngừng, để lên chóp mũi ngửi thử.


Đệt.
Lạc Hành cắt hành băm và gừng, rồi cắt rau thơm thành từng đoạn, lấy hai cái bát con ra, múc một đống gia vị lung tung, dùng đũa khuấy rồi cho hành băm gừng và rau thơm vào, múc nước canh mì sợi từ trong nồi ra.


Lạc Hành bưng bát lên đi đến trước mặt hắn, cười híp mắt hỏi: “Cậu ngửi thử xem có thơm không.”
Hoắc Hành Chu hít một hơi thật sâu trong lòng, lại gần…
“Thơm.”


Lạc Hành nháy mắt, ánh nắng phía sau cậu tạo ra từng lớp ánh sáng mập mờ, Hoắc Hành Chu ho khan một tiếng nghiêng đầu đi: “Lúc nào mới ăn được vậy, tớ đói bụng rồi.”
“Đợi thêm lát nữa là được rồi.”


Hoắc Hành Chu dựa vào bên cạnh bồn rửa rau giơ tay lấy một miếng cà chua cậu cắt rồi bỏ vào miệng. Nhìn cậu dùng dao cẩn thận thái rau, mình thì làm trợ thủ cho cậu.
Sao nấu cơm lại vui vậy.


Hoắc Hành Chu nghiêng đầu nhìn cậu, không biết sao lại nhớ tới một câu: Người bạn thích cũng là người bình thường, bạn vì thích nên mạ vàng cho người ấy.
Nói cái đếch gì đấy.


Lạc Hành cần nhờ người khác yêu thích mạ vàng cho cậu ấy à? Người khác không nhặt vàng từ trên người cậu ấy là tốt rồi.


Hoắc Hành Chu rất rõ ràng vị trí của mình, là thằng lưu manh trong miệng mẹ hắn, cha hắn cũng ghét bỏ vô cùng, nhưng đó chỉ là hai người họ trào phúng thôi, tình yêu nên có thì không thiếu phần nào.


Khi còn bé hắn chưa từng bị người khác chọc giận, nhưng nhìn Diệp Tiếu Tiếu đi, cô nàng vừa bị oan ức thì Ngũ Tố Nghiên đã nhịn không được chứ huống chi là mẹ ruột.
Lạc Hành ngoan như vậy, sao lại bị tủi thân được chứ.
Cha mẹ cậu ấy có biết không?


Hoắc Hành Chu mở nắp nồi ra nhìn nước sôi bốc lên hơi nóng, như lơ đãng hỏi: “Lúc cậu chuyển trường là đi đến trường một mình, ba mẹ cậu đâu?”
Lạc Hành cầm lệch mũi dao, trực tiếp gọt lên ngón trỏ, cậu buông tay ra theo bản năng, dao rơi trên mặt đất.


Hoắc Hành Chu sợ hết hồn, lập tức ném cái nắp đi rồi cầm tay cậu đưa thẳng vào miệng, dùng lưỡi ɭϊếʍƈ vết thương, mùi máu tanh tràn đầy miệng.
Nước bọt kích thích khiến Lạc Hành co rúm lại, hơi động đậy nhưng không rút ra, ngón tay được hắn ngậm trong miệng đặt trên đầu lưỡi, cầm máu cho cậu.


Lạc Hành siết chặt ngón tay phải, đau đến nỗi run rẩy nhưng vẫn nhịn không phát ra tiếng gì.
Qua hồi lâu thấy không còn chảy máu nữa, Hoắc Hành Chu mới buông ra, nắm tay cậu đi ra phòng khách.


Sắc mặt hắn âm trầm bảo cậu ngoan ngoãn ngồi đấy đừng nhúc nhích, còn mình thì lục tung nhà tìm hòm thuốc, lục nửa ngày mới tìm ra một bình povidone-iodine, vứt vỏ vào thùng rác, gỡ nắp ra nhíu mày nhìn vết thương, nhẹ giọng hỏi cậu: “Cậu có sợ đau không?”


Lạc Hành hít một hơi, “Không, không có gì đáng ngại cả, cậu đừng căng thẳng.”
Hoắc Hành Chu nghĩ tay cậu vừa nãy chảy máu không ngừng, rồi nhìn đôi môi đau đến trắng bệch, lập tức nghiêm mặt quở trách: “Sau này không cho cậu nấu cơm nữa! Không biết làm còn nhận việc bậy bạ.”


“Tớ biết rồi.” Lạc Hành nhỏ giọng phản bác: “Vừa nãy chỉ là tớ không cẩn thận, không có chuyện gì hết, không đau.” Như sợ hắn không tin, bèn bổ sung thêm một câu: “Không đau thật đó.”


“Máu đã chảy thành vậy rồi còn không đau nữa?” Hoắc Hành Chu bị bộ dáng ngốc nghếch của cậu làm cho vừa đau lòng vừa buồn cười: “Sao đấy, nghĩ nhà chúng ta ăn thịt không nổi nên cắt thịt cho tớ ăn à?”
Lạc Hành bị hắn chọc cười.


Hoắc Hành Chu khuỵu gối trước mặt mình, ở góc độ này cậu chỉ có thể nhìn thấy lông mi rũ xuống của hắn, cậu không biết Hoắc Hành Chu đang nói cái gì, nhưng đầu ngón tay truyền đến cảm giác hơi mát.
Hắn đang thổi vết thương cho mình, như dỗ trẻ con vậy.


Đôi mắt Lạc Hành đỏ ngầu, nước mắt chua chát gần như muốn tuôn ra mãnh liệt, cậu chưa từng được đối xử dịu dàng như thế.
Khi còn bé cậu nhìn thấy mấy bạn nhỏ ngã sấp xuống được cha mẹ ôm vào lòng dỗ dành, cậu nghĩ nếu như mình bị thương, có phải mẹ cũng đau lòng cậu như vậy không.


Cho nên cậu cố ý để cho mình té lộn mèo một cái, đầu gối và cánh tay đều bị xước, mang theo vết thương về nhà bị mẹ nhìn thấy, bà ta chỉ lạnh lùng hỏi tại sao cậu lại bị thương.


Lạc Hành không biết nói dối nên nói lời thật, kết quả chỉ đổi lấy một trận trách đánh và nhục mạ vô tình hơn trước, sau đó cậu nằm trong căn phòng nhỏ của cậu, một mình ɭϊếʍƈ vết thương.


Từ đó về sau, cậu không bao giờ thử dùng vết thương để tranh thủ sự quan tâm của người khác, yên lặng tự mình tự bảo vệ bản thân, không tới gần người khác đồng thời không để cho người ta tới gần, tất nhiên cậu cũng không biết cảm giác được người khác quan tâm khi bị thương là như vậy.


“Tớ không đau thật đó.”
Lạc Hành rút tay về, không muốn mình sa vào sự dịu dàng của Hoắc Hành Chu.
Một ngày nào đó bọn họ sẽ tách ra, từng nắm giữ nhưng rồi mất đi thì càng gian nan hơn là chưa từng có được.


Hoắc Hành Chu nhìn sắc mặt cậu đột nhiên lạnh xuống, cho rằng cậu đang tự trách mình làm cơm cho hắn, nở nụ cười.


“Khi còn bé ba mẹ tớ bận rộn cả ngày đến sứt đầu mẻ trán nên không quan tâm đến tớ. Phần lớn thời gian tớ ở nhà cùng bảo mẫu, nhưng nào ngờ cô bảo mẫu đó thay đổi thất thường có quan hệ với người khác, thường xuyên không có ở nhà tớ.”


Lạc Hành nhìn vào mắt hắn, có phần đau lòng hỏi: “Vậy cậu…”


Hoắc Hành Chu rất bình tĩnh vặn chặt nắp bình povidone-iodine, thu dọn sơ qua hòm thuốc, nói: “Có một lần tớ phát sốt, có lẽ do bị nóng hỏng đầu với đói bụng, nên tớ tự đi nấu cơm, kết quả lần đầu tiên đã cắt trúng tay. Hôm đó đúng lúc mẹ tớ về nhà, nhìn thấy máu chảy đầu đất nên bị dọa bối rối.”


Lạc Hành cũng sợ hãi, cau mày nói: “Sao cô bảo mẫu đó lại có thể vô trách nhiệm đến thế chứ!”


“Thật ra tớ cũng không sợ mấy, nhưng mà mẹ tớ gấp muốn khóc luôn, đuổi việc cô bảo mẫu kia ngay tại chỗ, ôm tớ đến bệnh viện, cứ thế mà đi từ đây đến bệnh viện, ngày đó còn có trận tuyết lớn đang rơi chắn hết đường, bà ôm mệt rồi thì cõng, đi đủ hai tiếng.”


“Dì đối xử với cậu tốt quá.” Lạc Hành cúi xuống rũ mắt, khi còn bé cậu cũng từng bị sốt, Triệu Cửu Lan không ôm cậu đến bệnh viện mà chỉ cho cậu uống ít thuốc, để cậu bớt đổ mồ hôi rồi nói sau.


Khi đó cậu còn không biết bị sốt thì không thể bớt đổ mồ hôi, kết quả đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi.
Hoắc Hành Chu ừm một tiếng: “Đó là lần đầu tiên của tớ, cũng là lần duy nhất trong đời tớ thấy mẹ tớ khóc.”


Lạc Hành ngơ ngác nhìn hắn, Hoắc Hành Chu nhấc ra tay cho cậu xem, trên cổ tay có một dấu vết nhợt nhạt: “Đây là vết sẹo để lại khi dùng dao lần đó.”
Lạc Hành đau lòng đến đỏ cả vành mắt, “Cậu có đau không.”
Hoắc Hành Chu nở nụ cười: “Tớ đã không nhớ rõ từ lâu rồi.”


Lạc Hành sờ vết sẹo của hắn, cảm thấy ngón tay mình đều đang run rẩy, vết sẹo này kéo dài từ cổ tay đến mu bàn tay, dài đến nỗi thấy mà giật mình, nhất định là rất đau.


Hoắc Hành Chu cảm thấy mình dẫn dắt đủ rồi, câu chuyện tự nhiên quay ngoắt sang, “Tối hôm qua tớ thấy sau gáy cậu có một vết thương, từ đâu ra vậy?”
Đầu ngón tay Lạc Hành hơi ngừng, suýt chút nữa nắm lại, bị Hoắc Hành Chu nắm chắc mới đỡ cho vết thương bị nứt ra lại  chảy máu.


Lạc Hành rũ mắt, nói dối: “Lúc bé tớ nghịch ngợm quẹt trúng.”
Không biết Hoắc Hành Chu tin hay không tin, cười nhìn cậu, “Lúc nhỏ cậu cũng nghịch ngợm à?”
Lạc Hành không tự nhiên rút tay ra đặt trên đầu gối, né tránh ánh nhìn của hắn: “Lúc nhỏ ai, ai cũng nghịch ngợm cả.”


Hoắc Hành Chu kéo cậu lên, nắm tay dắt vào phòng bếp, bảo cậu đứng một bên dạy kỹ thuật, mình thì bắt đầu đổ nồi mì bị khét vào thùng rác rồi nấu một nồi mới.
“Đi tiểu với bùn?”
Lạc Hành ngẩn ra: “Cái gì?”


Hoắc Hành Chu cười nói: “Lúc nhỏ tớ trèo tường nhà người ta để hái mấy quả dâu trên ngọn cây, ăn xong trên quần áo toàn là nước dâu, rửa mãi không sạch. Chỉ đá bóng thôi đã làm bể không biết bao nhiêu kính thủy tinh, mẹ tớ suốt ngày đi theo sau tớ để xin lỗi người khác, khi nhỏ cậu cũng từng như vậy à?”


Lạc Hành nhấp môi dưới, Hoắc Hành Chu thấy cậu trầm mặc đã hiểu ý, bàn về vụ nghịch ngợm gây chuyện gây họa khi còn nhỏ, hắn xưng là thứ nhất thì không còn ai dám nhận là thứ hai.
Lạc Hành như thế này, đứng giả vờ trước mặt hắn ba giây đã coi như cậu có bản lĩnh.


Lạc Hành cắn môi, không muốn kể về gia đình bất thường của mình cho người khác nghe, đặc biệt là Hoắc Hành Chu.
Không phải cậu chán ghét Triệu Cửu Lan, đối với cậu mà nói, người đó là mẹ cậu, người đã sinh và nuôi lớn cậu, chỉ đến thế mà thôi.


Cậu không muốn oán hận cũng không muốn trách móc, không vì điều gì khác, chỉ đơn thuần là không muốn bị Hoắc Hành Chu biết, chút kiêu ngạo cuối cùng cũng được, tôn nghiêm dũng cảm cũng được.


Cậu hy vọng trong trí nhớ của Hoắc Hành Chu sau này sẽ có ấn tượng khá hơn chút về cậu, lúc nhớ lại thì đừng nghĩ đến mấy thứ lộn xộn đó.
Những thứ trên bản chất thuộc về quá khứ của Lạc Hành, không nên xuất hiện trong cuộc đời Hoắc Hành Chu.


Lúc xế chiều, chắc là Phùng Giai đã tỉnh rượu, khàn giọng gọi điện thoại đến.
“Tỉnh rồi? Không bảo bố mày đốt nến cho nữa à?”


Phùng Giai uống say ngất, hoàn toàn không nhớ rõ chuyện này, nghe vậy còn hăng hái xoa tay hỏi: “Hôm qua tao đỉnh vậy luôn hả, có đứa nào chụp lại không, tao mẹ nó muốn đi khoe cả đời.”
“Mày đủ rồi đó.” Hoắc Hành Chu không có kiên nhẫn nói bậy với cậu ta, “Gọi điện làm gì.”


Phùng Giai ồ một tiếng rồi bảo: “Mày nhờ em họ tao hỏi chuyện đó, nó hỏi ra rồi, bạn gái của nó…”
“Chờ chút.” Hoắc Hành Chu sờ đầu Lạc Hành nói: “Cậu tự chơi một lát đi.” Sau đó mới đứng lên đi ra ban công, đóng cửa lại bảo: “Mày nói tiếp.”


Phùng Giai không hiểu hắn thần bí vậy làm gì, ồ một tiếng nói tiếp: “Bạn gái nó học cùng lớp với Lạc Hành, hình như nói ở trường cũ cậu ấy không có bạn bè gì, ngoại trừ bạn ngồi bàn trước sau từng thêm Wechat thì nói có vẻ khá quái gở.”
Hoắc Hành Chu nhíu mày, quái gở?


“Còn gì nữa không.”


Phùng Giai suy nghĩ một lát, cảm thấy em họ nói nhiều quá nên cậu ta quên mất tiêu, cậu ta trầm mặc hồi lâu, vắt hết óc nhớ lại, “À đúng rồi! Mày có biết thành tích cậu ấy thi được vào Tứ Trung không, thủ khoa kỳ thi tuyển sinh cấp ba lận đó, còn cao hơn lớp trưởng ba mươi mấy điểm kìa!”


Còn cao hơn Diệp Tiếu Tiếu ba mươi mấy điểm?
Hoắc Hành Chu nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi ở đằng kia, không biết đang suy nghĩ gì, lại nghĩ đến hôm cậu vừa tới đã viết bài tập cả đêm, lông mày càng nhíu chặt hơn.


“Cao hơn Tiếu Tiếu ba mươi mấy điểm, em họ mày có nhớ nhầm không đấy?” Trước đây thành tích của Hoắc Hành Chu cũng rất tốt, tất nhiên biết thành tích của Diệp Tiếu Tiếu đại biểu cho điều gì, cao hơn cô nàng ba mươi mấy điểm, vậy là dư đến mức biến thái rồi.


“Không nhớ nhầm đâu, không nói cái này, bạn gái nó học chung lớp với Lạc Hành, à đúng rồi còn có thứ đáng sợ hơn nữa, từ lớp mười đến lớp mười một có rất nhiều bài kiểm tr.a nghe cậu ấy chưa bao giờ làm.” Phùng Giai nói: “Nghe nói ngay cả bài thi nghe của đề thi tuyển sinh cũng bị bỏ trống, vậy mà cậu ấy còn có thể cao hơn lớp trưởng ba mấy điểm, tao nghi ngờ nếu như cậu ấy làm bài thi nghe, chắc cũng được điểm tối đa.”


Trong lòng Hoắc Hành Chu hơi khựng lại, luôn cảm thấy có một suy nghĩ không hay lắm đang chậm rãi dâng lên trong lòng, khiến hắn không hiểu sao thấy hơi hoảng loạn, theo bản năng không muốn nghe tiếp.
E rằng chỉ qua một giây, e rằng đã qua rất lâu.


Tiếng nói của Phùng Giai xa xôi gần như nghe không rõ: “Nếu như tao đoán không sai, có lẽ cậu ấy không nghe được.”


Hoắc Hành Chu đứng trên ban công ngây người, không biết trôi qua bao lâu, hắn xoay người lại lần nữa, gõ kính thủy tinh hấp dẫn tầm mắt của Lạc Hành, dùng khẩu hình im lặng hỏi cậu: “Cậu có đói bụng không?”
Lạc Hành lắc đầu một cái, đứng lên từ ghế sa lông, nói: “Tớ vẫn ổn.”


Hoắc Hành Chu hít một hơi thật sâu rồi trầm thấp phun ra, chỉ cảm thấy khoang ngực bị một tảng đá lớn đè nén, nặng nề khiến hắn không thở nổi.
—— Tên nhóc tàn nhẫn, nhóc hung ác, nhóc vong ân bội nghĩa, không nhìn tớ nữa thì tớ sẽ đánh cậu đó.


—— Tại sao cậu cứ không để ý đến tớ, không cần tai nữa thì cắt cho tớ đi.
Fuck.
Hắn luôn cho rằng Lạc Hành cố tình làm lơ mình, hóa ra không phải, mà là cậu ấy hoàn toàn không nghe được.


Chẳng trách lúc cậu ấy nói chuyện liên tục nhìn chằm chằm vào môi của người khác, không phải vì lễ phép, mà vì đôi lúc cậu ấy cần phải dựa vào việc này để đoán xem người khác nói gì.
Đối với cậu ấy, thế giới này hoàn toàn yên tĩnh.


Cho nên cậu ấy mới nhớ rõ ý tốt của người khác như thế, cẩn thận muốn báo đáp lại?


Hoắc Hành Chu vẫn luôn nhíu chặt mày, không biết cậu bị khiếm thính bẩm sinh hay bị sau khi sinh, không hiểu sao hắn lại nhớ tới vết thương trên mặt cậu và người phụ nữ lần trước, còn có phản ứng của cậu đối với cha mẹ.


Lạc Hành vẫn rất hiền lành, lần trước bị vu oan là gian lận, cậu cũng không trách Đinh Siêu, mà trái lại còn bảo hắn không nên đánh nhau, cũng cảm thấy mình có lỗi với Diệp Tiếu Tiếu.


Đồng thời cậu lại từ chối ý tốt của người khác, trông rất mềm mại, vừa trêu đã đỏ mặt, vẫn luôn nhượng bộ, dường như không tức giận, giống như không có sướng vui hay đau buồn.
Cậu giống như là một người máy hoàn mỹ.


“Chuyện cậu ấy bị khiếm thính là bẩm sinh hay sau này tạo thành?” Hoắc Hành Chu khàn giọng, gian nan hỏi.


Phùng Giai kêu “A” một tiếng: “Tao cũng không chắc lắm, toàn là mấy tin tức ngầm thôi, nghe bảo từ nhỏ cậu ấy đã không có cha, mẹ cậu ấy một mình nuôi cậu ấy lớn lên, quản lý giáo dục cậu ấy cực kỳ nghiêm ngặt, không cho phép cậu ấy làm bất cứ thứ gì ngoài học hành, chỉ thiếu điều khống chế tần suất hô hấp của cậu ấy thôi, hình như tai đó cũng là bị mẹ cậu ấy đánh hỏng.”


Bị đánh hỏng!
“Fuck, mẹ cậu ấy bị ngu à.” Hoắc Hành Chu cắn răng, nhỏ giọng cười gằn: “Bà ta xem con trai là cái máy học? Làm bà ta điếc thử cho tao xem.”
Phùng Giai trầm mặc một hồi, nhỏ giọng hỏi: “Sao mày lại… Tức giận vậy chứ?”


“Không có gì, việc này đừng truyền ra ngoài.” Hoắc Hành Chu trầm thấp thở ra một hơi, tiếng nói bình tĩnh dặn dò: “Không cho phép nói chữ nào ra ngoài.”
Phùng Giai ừm một tiếng: “Tao biết rồi.”
Hoắc Hành Chu siết chặt điện thoại cúp máy, đứng trên ban công xuất thần một hồi.


Cuối cùng hắn đã biết, tại sao Lạc Hành lại thích quyển sách Huyết Lý Hữu Phong  đến vậy.


Máu thịt đã bị đánh nát đến mức tận cùng, tìm đường sống trong chỗ ch.ết, tình cảnh khốc liệt như thế cũng có thể làm cho cậu tìm được chút an bình trong đó, thân thể nhỏ bé ấy đã phải gánh chịu biết bao nỗi đau mà người thường không thể nào hiểu được.


Lúc cậu vừa mới đánh mất âm thanh, cậu nhất định rất bất lực, rất sợ hãi.
Cõi đời này, người duy nhất có thể để cho cậu dựa dẫm, lại là kẻ hành xác.
Một lúc lâu sau.
Hoắc Hành Chu buông lỏng nắm đấm đang nắm chặt, lại lần nữa bấm số, quy củ gọi: “Chú Thương.”


Thương Thanh Minh bên kia bận đến nỗi chân không chạm đất, vội vàng hỏi: “Chuyện gì đấy? Cháu mau nói chuyện quan trọng đi, bên chú đang chuẩn bị họp đây.”


Hoắc Hành Chu quay đầu lại, thấy Lạc Hành đang hồi hộp nhìn mình, sợ cậu nhìn ra mình đang nói cái gì nên thu tầm mắt lại, hỏi: “Nếu như là cha mẹ bạo lực gia đình với con cái thì có tính là phạm tội không ạ.”


Thương Thanh Minh nở nụ cười, tranh thủ lúc rảnh rỗi cười trên sự đau khổ của người khác: “Cuối cùng ba cháu cũng không chịu được tính xấu của cháu mà muốn đánh cháu rồi à?”


“Không phải.” Hoắc Hành Chu nói: “Cháu có một bạn học trên người luôn có vết thương, cháu nghi ngờ là người nhà cậu ấy đánh, hỏi chú chút thôi.”


Thương Thanh Minh nhíu mày, giơ tay bảo mấy người khác đi vào trước, một mình đứng ở cửa nói: “Nếu như là cha mẹ bạo lực gia đình với con cái, chỉ cần ra tay thật thì là phạm pháp. Có điều bình thường cần người bị hại đi báo cảnh sát đồng thời thu thập chứng cứ, giao cho cảnh sát địa phương để hòa giải.”


Hoắc Hành Chu cười khẩy: “Hòa giải cái khỉ ấy, đánh thành như vậy mà chỉ hòa giải thôi à, chờ người ta bị đánh ch.ết thành án mạng mới coi trọng à?”


“Nói chuyện cẩn thận.” Thương Thanh Minh nhíu mày, ông ấy cũng nhìn Hoắc Hành Chu lớn lên, tuy tính tình của đứa nhỏ này không ôn hòa mấy, cũng thích trào phúng người khác, nhưng tức giận như thế thì đây vẫn là lần đầu tiên.


“Luật hình sự quy định như thế đó, cháu có gấp cũng vô dụng, hơn nữa cháu gọi cho chú chú chỉ có thể giải thích cho cháu, chú cũng không quản lý được.” Thương Thanh Minh hơi uyển chuyển nói: “Cho dù là người ch.ết, chỉ ch.ết một người thôi thì cũng không vào được cục thành phố.”


“…” Hoắc Hành Chu trầm mặc vài giây, “Vào lúc này chú đừng nói giỡn.”
Thương Thanh Minh ho khan: “Cháu khuyên nhủ bạn học của cháu, nếu thật sự là cha mẹ bạo lực gia đình với thằng bé, đừng nhân nhượng cũng đừng nhẫn nhịn mà phải trực tiếp đi báo án.”


Hoắc Hành Chu nhớ tới dáng vẻ Lạc Hành nhẫn nhục chịu đựng dùng mọi cách để nói dối của Lạc   Hành, nhất định sẽ không đi báo án.


“Cháu không muốn thương tổn cậu ấy hai lần. Nếu như chuyện thật sự nghiêm trọng và có người chứng minh, vậy có thể ép buộc không cho đối phương gặp lại cậu ấy được không?”


Thương Thanh Minh nói: “Có thể, có điều chuyện này thật sự nghiêm trọng thế à? Đa số vụ án bạo lực gia đình chỉ cần hòa giải cùng ép buộc sửa chữa, rời khỏi cha mẹ không phải là trò đùa.”
“Cháu biết rồi.”


“Cháu hãy bàn bạc với bạn cháu chút đi, đừng tự quyết định thay người khác, cháu cũng chỉ là trẻ con thôi, cháu có thể chịu trách nhiệm cái gì.” Thương Thanh Minh lại nói thêm vài câu, nghe thấy phòng hội nghị có người đang gọi y, vội vàng cúp điện thoại đi vào.


Hoắc Hành Chu nhìn Lạc Hành, cảm xúc nơi đáy mắt dịu dàng thành một vũng biển sâu, “Sau này cậu ấy không cần đến người khác nữa, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy.”
Cả đời.


Hoắc Hành Chu cất điện thoại vào, hít một hơi thật sâu điều chỉnh tâm tình cùng biểu tình  của chính mình, cố gắng ra vẻ tự nhiên đi vào trong.


“Làm gì vậy.” Hoắc Hành Chu nhìn ngón tay trỏ của cậu quấn băng gạc, có phần bất đắc dĩ nói: “Sao từ khi cậu ở chung với tớ thì tay cứ bị thương mãi vậy, sau này không thể để cậu làm bất kỳ việc gì nữa.”


Lạc Hành khều ngón tay, tránh né động tác của hắn, đỏ mặt nói: “Tớ cũng không, không thường hay bị thương, cậu đừng để bụng.”
Hoắc Hành Chu cười không nói thêm gì nữa, ngồi xuống cạnh cậu, hỏi: “Cậu có đói bụng không?”


Thật ra tối hôm qua Lạc Hành chẳng ăn được bao nhiêu, sáng sớm ăn một bữa cơm đã nhốn nháo cả lên, đến giờ đã đói bụng rồi, chẳng qua cậu không tiện nói, vẫn lắc đầu: “Vẫn được.”


Hoắc Hành Chu biết cậu ngại nói, cầm lấy điện thoại nhích đến gần cậu, mở giao diện ứng dụng đặt thức ăn ngoài để cho cậu xem có món nào muốn ăn không.
Lạc Hành giơ ngón tay lướt trên màn hình, tùy tiện chỉ một quán.


Hoắc Hành Chu nhếch lông mày, nở nụ cười: “Cậu biết hàng thật nhỉ, đầu bếp của nhà hàng này về từ nước ngoài, chỉ một bàn cơm rang trứng cũng phải hơn mấy trăm, cứ như thả vàng vào rang vậy.”


“Vậy thì quá, quá mắc rồi.” Lạc Hành ngẩn ra, hình như bị hắn dọa rồi, vội vã nói: “Vậy chúng ta đổi quán khác đi.”


Hoắc Hành Chu cười đè tay cậu lại, ôm cậu vào òng, cầm tay cậu nhấn vào nút thanh toán như đang dạy dỗ: “Không đổi, cậu muốn ăn cái nào thì chúng ta ăn cái nấy, hơn một trăm thì tính là gì, cho dù là mười ngàn tệ một bàn cũng ăn.”


Ngón tay Lạc Hành nóng lên, rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, hai má nóng hổi nói: “Vậy tớ trả tiền cho cậu.”
Hoắc Hành Chu nở nụ cười, giơ tay gõ nhẹ lên trán cậu: “Coi như là phí học bổ túc tớ giao cho cậu đi, sau này cậu giảng nhiều bài hơn cho tớ là được rồi.”


“Tớ dạy cậu làm bài không phải là muốn tiền của cậu.”
“Vậy cậu muốn cái gì?” Hoắc Hành Chu cố ý dán vào tai cậu, gần như vừa nói chuyện là đầu lưỡi đã có thể ɭϊếʍƈ lên tai cậu, khiến cậu căng thẳng đến tay chân ngứa ngáy.


“Tớ, tớ không muốn gì cả…” Lạc Hành cố chống đỡ hô hấp, cậu muốn nói, nói rằng ‘Tớ muốn cậu’.
Nhưng mà.
Cậu không thể nói.


Lạc Hành rũ mắt nhìn đầu ngón tay mình, cúi đầu xuống mới phát hiện mình vẫn luôn bị hắn bao lấy, trông như bị ôm vào lòng vậy, nhất thời đỏ mặt, “Sao, sao cậu lại ôm tớ.”
Hoắc Hành Chu để điện thoại xuống, buông lỏng cánh tay đang quấn lấy cậu..


Lạc Hành mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy cánh tay hắn duỗi ra, bế cậu lên đặt trên chân mình, cánh tay dán chặt sau thắt lưng, bóp lấy chiếc eo thon, thấp giọng nói bên tai cậu.
“Thầy Lạc, đây mới gọi là ôm.”
———


Lời của Editor: Thật ra chương này có tên là Nhập v Hợp Nhất [入 v 三合一], mình không biết có nghĩa là gì nên không vẫn để tên chương cũ luôn. Ai biết thì giúp mình với huhu T^T






Truyện liên quan