Chương 47: Lời nói đi đôi việc làm 1
Edit: Hướng Nhật Quỳ
“Bác sĩ Trần, ngài nói thật với tôi đi, rốt cuộc tình hình hiện tại của em ấy là gì vậy?” Lâm Tây Thành tựa lên tường bệnh viện, ánh đèn ảm đạm chiếu xuống.
Lạc Chí Viễn vừa được y tá đẩy về phòng bệnh, vì ốm đau mà hiện tại ông ta không thể đi, xương cốt đau dữ dội khiến ông ta thường xuyên tỉnh dậy lúc nửa đêm, chịu đựng cắn răng cho qua cơn đau.
Thân thể của ông ta không chống đỡ được nhiều thuốc giảm đau như thế, dù có chịu được thì tác dụng cũng quá ít.
Ban đêm bệnh viện khá yên tĩnh, phối hợp với ánh đèn thê lương, bầu không khí âm u khiến người ta tuyệt vọng.
“Bệnh của Lạc tiên sinh đã nghiêm trọng lắm rồi, bệnh viện chúng tôi cũng đang cố tìm tủy cấy ghép, dĩ nhiên nếu như có dòng máu trực hệ[ ], như con trai con gái… để cấy ghép tủy thì tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.” Bác sĩ Trần nói.
[ ] Dòng máu trực hệ là dòng họ trực tiếp, như cha với con.
Lâm Tây Thành đã xin nghỉ dài hạn, mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc ông ta. Nhìn Lạc Chí Viễn ngày càng gầy gò, bị đau ốm hành hạ như già đi hai mươi tuổi, đau khổ ngồi xuống.
Gã tuyệt vọng đặt nắm tay lên đầu, vô thức bứt tóc, gõ đầu thấp giọng: “Chẳng lẽ… không còn cách nào ư… Em ấy còn trẻ tuổi như vậy, bây giờ sao có thể…”
Bác sĩ Trần thường thấy cảnh tượng như này, thở dài đỡ gã dậy: “Ngài đừng quá khổ sở, bệnh viện chúng tôi cũng đã rất cố gắng tìm tủy cấy ghép nên vẫn còn hy vọng.”
Lâm Tây Thành nắm chặt điện thoại, nhìn tin nhắn không được hồi âm ở phía bên kia, trong lòng một trận lo âu.
Gã đã điều tr.a qua, đứa trẻ Lạc Hành này rất ngoan ngoãn, dù Triệu Cửu Lan có đối xử tệ với thằng bé thì vẫn có thể xuất sắc như cũ. Nếu thằng bé nhìn thấy cha ruột của mình chịu đau khổ như thế…
Phụ tử liên tâm, thằng bé lại lương thiện như thế, nhất định sẽ mềm lòng.
Chuyện quan trọng nhất trước mắt, chính là để thằng bé đến gặp Lạc Chí Viễn, nhìn thử dáng vẻ ông bị đau ốm hành hạ.
Lâm Tây Thành biết mình không thể dồn ép quá chặt, dẫu sao Lạc Chí Viễn đã không xuất hiện trong cuộc đời thằng bé nhiều năm như vậy, coi như người cha hấp hối muốn gặp mặt một lần thì về tình vẫn có thể lượng thứ. Nhưng nếu vẫn một mực kiên trì thì sẽ lộ vẻ tận lực có mục đích.
Lâm Tây Thành từng có một khoảng thời gian dài nghiên cứu tâm lý học nên khá tự tin với chuyên ngành của mình, ngụy trang thành “Lạc Chí Viễn” chân thành mà khổ sở.
Người bình thường cũng sẽ hơi mềm lòng, nói gì đến Lạc Hành.
Cho dù không mềm lòng, thằng bé cũng sẽ tò mò về người cha chưa từng thấy qua có bộ dạng ra sao, cộng thêm bị Triệu Cửu Lan ngược đãi nhiều năm như thế, thằng bé cũng sẽ rất bất bình, tại sao người cha này lại chưa từng để ý đến mình.
Miễn là Lạc Hành cần, thì nhất định sẽ đến.
Điện thoại bỗng vang lên một tiếng, Lâm Tây Thành cúi đầu nhìn thử, là Lạc Hành đồng ý ba ngày sau sẽ đến. Gã mừng rỡ đến nhìn liên tục nhiều lần, rất sợ bản thân kỳ vọng quá mức mà hoa mắt.
Chờ khi gã xác nhận là thật, lại sợ Lạc Hành đổi ý nên vội vàng gửi số phòng bệnh đến cho cậu.
Gã cười siết chặt nắm tay, vừa định đi báo tin mừng cho bác sĩ Trần, cuối cùng lại phát hiện chẳng biết người nọ đã đi từ lúc nào. Chỉ có thể dập đầu vào bức tường màu trắng để kiềm nén mừng rỡ trong lòng.
Được cứu rồi được cứu rồi.
—
Lâm Tây Thành cầm nắm cửa, hít sâu một hơi để kiềm nén sự vui mừng, làm ra vẻ mặt bình tĩnh, nhìn Lạc Chí Viễn đang ngồi trước cửa sổ, từ từ đi tới.
Gã từ từ ngồi xổm người xuống, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay kiểm tr.a thế nào? Có còn đau không?”
Lạc Chí Viễn mệt mỏi gật đầu một cái, vẻ anh tuấn[ ] ban đầu trên khuôn mặt tái nhợt không có một chút huyết sắc, dáng người cao ngất cũng hao gầy đến không thể tưởng tượng nổi.
[ ] Gốc là Thanh tuyển [清隽]: cũng có nghĩa là “thanh tuấn”, có 3 nghĩa cơ bản là: 1. thanh cao vượt trội, 2. trong sạch, sâu sắc, 3. tuấn tú, khôi ngô.
Có lẽ là vì sắp ch.ết nên gần đây ông ta vẫn luôn suy nghĩ, cả đời này đến cùng đã làm sai điều gì, về Triệu Cửu Lan, ông lại không muốn gây ra kết quả như thế.
Đối với Lạc Hành, tuy rằng ông ta không biết làm sao nhưng cũng chỉ có thể mắc nợ. Ông ta không có cách nào đi theo Triệu Cửu Lan để cướp đứa con, ông ta đã làm tổn thương Triệu Cửu Lan, sao còn có thể cướp đi điều duy nhất mà bà ta có chứ.
Ông cũng thật có lỗi với Lâm Tây Thành.
Cả đời này, cuộc đời ông đều tràn đầy thất bại, trước khi ch.ết ông cũng… muốn gặp Lạc Hành, gặp đứa con trai không có duyên phận này của mình, chẳng biết thằng bé có gọi mình một tiếng ‘Ba’ hay không.
Có lẽ sẽ không.
Hắn cũng không nhận ra chính mình, thật ra thi thoảng ngẫm lại, cả đời này có từng kiên trì cái gì không, được chăng hay chớ rồi thôi, ngày mai theo đuổi không được thì lại một mực giãy giụa trong đau khổ.
Ông muốn vẹn cả đôi đường, làm cho cuối cùng lại gây ra sự đau khổ cho bốn người.
Lâm Tây Thành dịu dàng, mang theo dụ dỗ vỗ vỗ tay của Lạc Chí Viễn, nói: “Lạc Lạc nói này mốt muốn sang đây thăm em, hỏi anh có được không, anh… mới tự ý đồng ý thay em.”
Lạc Chí Viễn ngẩn ra, nhất thời hất tay gã ra, tức giận siết chặt xe lăn, cắn răng hỏi: “Anh lại tìm nó? Tôi đã nói, tôi bệnh là phó thác cho trời, sống thì sống ch.ết thì ch.ết, tôi không muốn tủy của nó.”
Lâm Tây Thành cũng tức giận, lập tức vọt thẳng dậy: “Nó là con trai em! Là người duy nhất bây giờ có thể giúp em lên bàn mổ! Em cho nó sinh mệnh, bây giờ em sắp ch.ết rồi, bảo nó cho em một chút tủy thì làm sao, nó cũng sẽ không ch.ết.”
Lạc Chí Viễn đau khổ nhắm mắt, hồi lâu lại mở mắt ra, đứng lên lạnh cùng tự giễu: “Tôi vẫn cho là, giữa chúng ta không cần nói thêm điều gì. Tôi cho nó mạng sống, nhưng tô cũng cho nó sự đau khổ, tôi còn là cha cái gì, tôi còn mặt mũi nào mà muốn tủy của nó!”
“Nếu như nó tự nguyện thì sao?”
Lạc Chí Viễn ngừng một lát, cau mày: “Tự nguyện?”
“Anh đồng ý với em, anh sẽ không ép buộc Lạc Hành hiến vì em. Nhưng nếu như thằng bé tự nguyện muốn cứu em, thì em không được từ chối, có được không?” Lâm Tây Thành lại ngồi xổm xuống, nâng tay ông ta lên áp lên mặt mình, thấp giọng hỏi: “Em cũng không muốn để nó gặp em lần đầu, dù là lần cuối cùng chứ.”
“Lẽ nào em không muốn, sau này nhìn nó lớn lên, kết hôn sinh con, ôm đứa con của nó, nghe tụi nhỏ gọi em một tiếng ông nội sao?” Lâm Tây Thành dẫn dắt ý thức của ông từng bước một, thấy ông có chút dao động lại tiếp tục nói: “Em muốn ấn tượng duy nhất của em đối với Lạc Hành, chỉ là tên của một người cha thôi ư?”
Lạc Chí Viễn bất ngờ.
Nhưng ông có tư cách gì đi yêu cầu Lạc Hành hiến vì ông chứ, chỉ dựa vào đã từng cho thằng bé sinh mệnh, tên của người cha này thôi ư?
Lạc Chí Viễn cười tự giễu một tiếng, là Lâm Tây Thành quá ngây thơ, hay do hắn đã nghĩ Lạc Hành quá lương thiện.
Ông không hận mình là được rồi, nào có dám yêu cầu nhiều như thế.
—
Từ sau khi hồi âm tin nhắn của Bất Viễn Hành, Lạc Hành vẫn nghĩ làm sao tìm cơ hội đi một chuyến đến thành phố Bắc.
Chuyện Đinh Siêu, chuyện đồn đãi đánh người vì cậu ở phòng thể dục, lại thêm thái độ của Triệu Cửu Lan đột nhiên dịu lại mà mấy ngày nay Lạc Hành suy nghĩ suốt. Có lẽ Hoắc Hành Chu đã âm thầm đi tìm Triệu Cửu Lan.
Cậu ấy không nói cho mình biết, chắc hẳn không muốn khiến mình lo lắng hay khổ sở.
Hắn bảo vệ cậu, nhưng cậu không muốn chuyện gì cũng để Hoắc Hành Chu giúp cậu an bài xử lý, sau đó an giấc không sầu hưởng thụ sự săn sóc của hắn.
Có một số việc chỉ có bản thân cậu đối mặt, hơn nữa cậu cũng muốn mạnh mẽ, trở thành người có thể khiến Hoắc Hành Chu dựa vào.
Cách nghỉ đông còn có một tuần, cậu và Hoắc Hành Chu về nhà thì sẽ chẳng có cơ hội tự mình ra ngoài, phải tranh thủ vào lúc này.
Vừa khéo gần đây có một trận đấu bóng rổ, Hoắc Hành Chu vốn không muốn đi, nhưng Trình Lợi Dân hừ lạnh một tiếng: “Hồi trước không cho em chơi thì cúp học đi chơi. Bây giờ bảo em đi giành vinh quang cho trường, em lại không đi, không đi cũng phải đi!”
“…” Hoắc Hành Chu nhìn bóng lưng của Trình Lợi Dân, há miệng, lại ngậm lại.
Lạc Hành nghe thời gian thi đấu, nhất thời thở phào. Ngày kia cậu đi, vừa vặn có thể xin nghĩ rồi tự mình đến thành phố Bắc, không cần phải nói dối kiếm cớ.
“Làm sao? Nghe nói tớ phải đi thi đấu nên vui như thế?” Hoắc Hành Chu hừ lạnh một tiếng, nhìn khóe miệng hơi câu lên của cậu, lạnh lùng vỗ bàn một cái: “Này này này, hỏi cậu đó.”
Lạc Hành ngẩng đầu, cười híp mắt đáp: “Không vui, là đang nghĩ thầy Trình cũng có thể khiến cậu nói không nên lời, thời thế thay đổi[ ] rồi.”
[ ] Gốc là Phong thủy luân chuyển [风水轮流转]: ý muốn nói không có chuyện gì là mãi mãi cả, sẽ có lúc nó phải thay đổi.
Hoắc Hành Chu trầm mặc một lúc, nghiêng người nói: “Ngày kia tớ thi đấu, không thì cậu xin nghỉ đến đó xem đi, đầu của cậu cũng chẳng cần học gì đâu.”
“Không được.” Lạc Hành vội bảo: “Vẫn muốn nghe.”
“Học còn quan trọng hơn tớ?” Hoắc Hành Chu ăn dấm hừ lạnh, chìa tay kéo cuốn giải tích của cậu, nhìn mấy đề cậu cẩn thận ra cho mình ở bên trên thì đau đầu, “Đừng viết, mấy ngày nữa cũng nghỉ rồi.”
“Nghỉ cũng không thể buông lỏng mà, căn bản của cậu vốn cũng không vững lắm, làm vậy là tốt cho đầu óc, ngộ nhỡ không giảng mấy đề kia thì cậu sẽ không biết.” Lạc Hành luống cuống cướp cuốn vở về, rất sợ hắn xé hư.
Hoắc Hành Chu nhìn cuốn vở một cái, chợt nhớ đến lần thi đấu ở thành phố Bắc kia, cười hỏi: “Ày ~ bảo không buông lỏng, vậy còn giảng đề trong chăn sao?”
Lạc Hành không nghe được âm thanh nhỏ xíu, chẳng biết hắn thật sự nói ra hay là dùng khẩu miệng nói, sợ hãi quay đầu nhìn lớp học hai lần, thấy mọi người đều bận chuyện của mình mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hỏi cậu đó.” Hoắc Hành Chu dán đến, đôi mắt sáng quắc nhìn chăm chú ngón tay của cậu, giơ tay gõ nhẹ hai cái: “Sao cậu không để ý đến người ta hả? Thầy Lạc, chẳng lẽ thầy còn phải chọn môi trường dạy học ư.”
Lạc Hành ho khan một tiếng, xấu hổ, nhẹ nhàng gật đầu.
“Không nghe thấy, nói gì thế?” Rõ ràng Hoắc Hành Chu hiểu ý cậu nhưng vẫn không buộc cậu nói, ý cười dịu dàng nhìn cần cổ trắng ngần của cậu, bên tai hơi nhiễm một vệt hồng, không nhịn được giơ tay chạm vào.
Lạc Hành rụt vai, nhỏ giọng đe dọa: “Hoắc Hành Chu, cậu đừng được voi đòi tiên.”
Hoắc Hành Chu thầm nghĩ tớ được voi đòi tiên thì cậu có thể làm gì tớ, ngoài mặt lại giả làm bộ mặt trẻ con dễ dạy: “Được rồi được rồi, thầy Lạc không cho em làm thì em không làm. Khi nào thầy Lạc bảo em làm thì em làm tiếp, được không?”
“Ừm…” Lạc Hành khẽ gật đầu, âm thanh vẫn còn trong cổ họng chưa nói xong, cặp mắt thoáng cái trợn to, nhìn vẻ mặt cười như không cười của hắn, mặt thoáng cái đỏ bừng, thẹn quá hóa giận quay đầu đi không để ý tới hắn.
Người này… sao cái gì cũng nói được thế.
Hoắc Hành Chu oan ức nói: “Thầy Lạc có phải em lại nói sai không? Thầy đừng giận? Vậy sau… sau này thầy không cho em dùng miệng thì em sẽ không dùng, có được không? Đừng giận mà?”
Hắn đưa tay chọt Lạc Hành, lại bị cậu né đi, hắn lấy điện thoại ra, lần lượt gõ mấy chữ rồi gửi đi.
Hoắc Hành Chu: Thầy Lạc, em đã làm gì sai, dù sao thầy cũng phải nói cho em biết, em mới xin lỗi được, không thì thầy thể phạt em đi.
Lạc Hành nhìn tin nhắn, không trả lời.
Hoắc Hành Chu: Thầy Lạc, suy nghĩ của thầy ô nhiễm rồi.
Lạc Hành ngẩn người nhìn câu cuối cùng này, vừa xấu hổ vừa tức giận dùng sức bấm phím trên màn hình, tức giận gõ chữ lại: Rõ! Ràng! Là! Cậu!